Du Luân cảm thấy cái tên ‘Một ổ rắn chuột’ này hơi quen quen, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra, ngày đầu tiên bước vào khu vực chờ của cửa thứ nhất, bọn họ bị vô số nhân viên bán hàng vây quanh, trong đó có cả đoàn viên của ‘Một ổ rắn chuột’.
……
Đồng đội mới có tiền nhưng lại thiếu đạo đức, nhất thời mọi người không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
May là Tịch Viễn cũng không để ý những cái đó, hắn nhảy thẳng qua đề tài này, nói về tình báo mình mua được từ người khác.
Tiếp tục phong cách của khu vực chờ ở cửa thứ nhất, nơi này cũng được chia thành hai khu: khu sinh sống và khu rừng.
Làng đô thị chính là ‘khu sinh sống’, mà vây quanh làng đô thị là ‘rừng’, còn lại là một khu thành phố bình thường có thể nhìn thấy ở khắp nơi trong thế giới thực. Trái ngược với sự hoang vắng và thô sơ của cửa thứ nhất, nơi đây tràn đầy sức sống, là địa bàn của NPC, khi đi ra ngoài phải tuân theo luật của NPC.
Các nguồn tài nguyên và cơ hội đều giấu trong rừng, vì sự gia tăng đột ngột của NPC nên các quy tắc ở đây cũng trở nên phức tạp hơn.
Đầu tiên, tuyệt đối không được tùy tiện đánh nhau, nếu đánh nhầm NPC thì người đó sẽ bị Vương Miện trừ thẳng điểm về con số 1, nếu người đó có đội thì cả đội sẽ bị liên lụy, thậm chí dù không ra tay thì đội viên khác vẫn sẽ bị trừ 50% số điểm.
Thứ hai, mặc dù bọn họ không thể tùy ý tấn công NPC, nhưng NPC có thể tấn công bất cứ ai mình muốn, vô cùng khốn nạn. Vì vậy nếu gặp phải NPC hung ác, có thể chạy thì chạy cho nhanh vào, đỡ phải bị đánh vô cớ.
Thứ ba, trăm ngàn từ chỉ hóa thành một câu, quân tử động khẩu không động thủ, chỉ cần là người văn minh thì sẽ có ngày lấy được cơ hội.
Các quy tắc còn lại đều giống như cửa thứ nhất. Ở đây cũng có nhà máy, cách kiếm điểm không thay đổi. Người bán tình báo bảo cũng có thể kiếm điểm trong rừng, có rất nhiều cách để kiếm điểm như làm việc cho NPC, giúp họ làm gì đó, một số thì trực tiếp hơn, nhặt tiền NPC rơi.
Tịch Viễn nói, ở đây chỉ có một loại tiền tệ là điểm Vinh Dự, cuộc sống của NPC không khác gì người thật, bọn họ cũng mua bán bằng điểm Vinh Dự.
Nói đến đây, Miêu Thắng Nam có một thắc mắc.
“Điểm Vinh Dự có thể rớt sao ạ? Chẳng phải nó không có thực thể sao?”
“Sau khi điểm Vinh Dự vượt quá 1000, nó sẽ có chức năng hiện thân”, Tịch Viễn bấm vào nhẫn mình hai lần, hắn vừa bấm vừa nói: “Điểm Vinh Dự sau khi hiện thân rất nặng, cũng không dễ lấy. Chắc Vương miện muốn dùng cách này để khiến người giàu mất điểm, giết người giàu giúp người nghèo.”
Tịch Viễn lấy một điểm Vinh Dự ra, lật úp lòng bàn tay, mọi người nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của hắn, lập tức trợn tròn mắt.
Vàng…… Thỏi vàng sao!
Vàng óng a óng ánh, thỏi vàng nặng trĩu!
Một điểm Vinh Dự là một thỏi vàng, vậy Tịch Viễn có 40000 điểm, nếu hắn lấy toàn bộ ra…… Thùng hàng này sẽ bị đè sập mất.
Du Luân muốn khóc, hóa ra đây là niềm vui của kẻ giàu sao?
Điểm Vinh Dự của cậu còn không bằng số lẻ của Tịch Viễn, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể tích cóp được con số 1000 điểm ảo ma này nữa.
Những điều cần nói cũng đã nói xong, Du Luân theo thói quen tổng kết lại: “Được rồi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng về chuyện đó nữa, ngày mai mọi người muốn làm gì?”
Miêu Thắng Nam thân là người có ít điểm Vinh Dự nhất, nhanh chóng trả lời: “Em muốn kiếm điểm trước.”
Khổng Duy Cần theo sát sư muội: “Tôi cũng đi.”
Nhan Hành Thạc: “Đến nhà máy.”
Triệu Tòng Huy: “Nếu mọi người đều đi, vậy em cũng đi.”
Những người khác nói xong, Du Luân nhìn về phía Tịch Viễn, người sau rũ mắt, chú ý tới ánh mắt của người khác, hắn nhướng mi, “Mọi người đi đi, tôi tiếp tục nghỉ ngơi.”
Cũng phải, người ta không thiếu điểm Vinh Dự, không cần thiết phải theo chân đám làm công ăn lương như bọn họ.
Càng nghĩ càng chua xót, Du Luân gật đầu, “Vậy bọn tôi đi quan sát trước. Anh ở nhà nhớ chú ý an toàn, bọn tôi sẽ về trước khi trời tối. Anh có muốn bọn tôi mang đồ ăn về cho không?”
Tịch Viễn lẳng lặng nhìn cậu, từ “nhà” thoát ra khỏi miệng Du Luân rất tự nhiên. Đây rõ ràng chỉ là một nơi ở tạm thời, thậm chí còn không phải là một ngôi nhà, cùng lắm chỉ là một túp lều, thế mà cậu ta lại gọi đây là nhà.
Cho dù cảm thấy Du Luân dùng sai từ nhưng Tịch Viễn cũng sẽ không để lộ cảm xúc thật, hắn lại mỉm cười, “Không cần đâu, tôi tự giải quyết được.”
Du Luân không có ý kiến gì, mọi người đều là người lớn, không cần thiết phải tham gia vào mấy cái tình bạn giả tạo, nếu người ta đã nói không cần, vậy cậu cũng sẽ không quan tâm nữa.
Thấy sắp đến giờ, Du Luân đứng dậy rủ mọi người cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn tối, những người còn lại đứng lên, vừa định đi ra ngoài, “Bang!”
Một con ngỗng đầu ngỗng từ trên trần nhà rơi xuống, làm sàn nhà lún vào một lỗ lớn.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, “Bang!”
Con ngỗng đầu gà thứ hai vừa khéo rơi trúng con ngỗng đầu gà thứ nhất, dưới cuộc tấn công dồn dập, cái hố lớn biến thành hố sâu. Một con rận đất* bò lên dọc theo mép hố sâu, kiên định bò về phía chiếc giường.
Rận đất*:
Mọi người: “……”
Triệu Tòng Huy: “……”
Phòng của tui! Giường của tui!!!
Không ai ngờ được rằng con khủng long chân chim lại có thể ship hàng đến tận chỗ này, thành thật mà nói, họ đã quên mất nó luôn rồi.
Cũng nhờ ngỗng đầu gà nhắc nhở nên mọi người mới nhớ ra mình chỉ mới ở cửa thứ hai có hai tiếng, nhìn thì như hai tiếng mà lại hệt hai tuần.
Sáu người ăn, hai ngỗng đầu gà chẳng còn gì. Ăn tối xong, mọi người về phòng, đóng cửa container trên tầng hai. Du Luân lập tức nhào lên giường, thời điểm nằm trên giường, cậu cảm thấy xương cốt đều rã rời.
Diện tích container rất nhỏ chỉ đặt được 1 giường đôi, giường chiếm 50% diện tích, chỗ còn lại kê thêm bàn, một chiếc ghế và một bồn rửa tay, trên tường còn có một chiếc quạt mini, đó là đồ điện gia dụng duy nhất.
Không có tủ quần áo và không có phòng tắm. Đến lúc này, Du Luân mới thấy may là Miêu Thắng Nam ở một phòng riêng, nếu sống với Khổng Duy Cần, cô nhóc thậm chí sẽ không thay quần áo được mất.
Nhan Hành Thạc bật quạt, kiểm tra hoàn cảnh bên trong container, sau đó mới bước đến mép giường, ngồi xuống.
Cô nam quả nam, sắp nằm chung giường, nếu cảnh này diễn ra cách đây một tuần, có thể Du Luân sẽ căng thẳng không biết để tay chân ở đâu, nhưng bây giờ, cậu nhấc mí mắt lên như con cá chết, sau đó tiếp tục nằm lì.
Trong hoàn cảnh như này mà còn có suy nghĩ không trong sáng thì chính là cầm thú!
Nhắm mắt lại, đột nhiên, Du Luân cảm thấy phần giường bên cạnh lún xuống vài cm, một âm thanh rất khẽ truyền đến, cậu biết đó là Nhan Hành Thạc nằm xuống bên cạnh mình.
Hi guy, tôi bị tước quốc tịch con người rồi.
……
Hơi thở tươi mát gần bên tai, đúng là chiếc giường hơi nhỏ nhưng hai người đàn ông cùng nằm vẫn không quá chật, chỉ là xung quanh quá yên tĩnh, không có ai nói chuyện nên Du Luân không thể khống chế được suy nghĩ loạn xạ của mình. Mặc dù đã nhắm mắt lại, nhưng dường như cậu vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đang ngủ của Nhan Hành Thạc ở kế bên, đôi mắt khẽ nhắm, sống mũi cao, những ngón tay mảnh khảnh…
Xuýt xoa một phen, Du Luân mở to mắt, thực hiện màn cá mặn xoay người ngay tại chỗ, chọc chọc bả vai Nhan Hành Thạc.
Nhan Hành Thạc vốn không nhắm mắt, hắn di chuyển tròng mắt, nhận ra nhìn Du Luân thế này thì hơi kỳ cục nên nghiêng người. Hai người giống như hai đứa trẻ ngủ chung vào ban đêm, nằm sát gần nhau nhưng quan hệ lại rất thuần khiết.
“Sao vậy?”
“Anh cảm thấy Tịch Viễn là người thế nào?”
Du Luân không muốn nói xấu đồng đội mới với Nhan Hành Thạc, chỉ là cậu rất muốn tìm đề tài nào đó để dời sự chú ý của mình. Nhờ 40000 điểm không thể xóa nhòa, người đầu tiên nhảy ra trong đầu Du Luân chính là hắn.
……
Nhan Hành Thạc suy nghĩ, khái quát bằng một câu thành ngữ: “Làm theo ý mình.”
Hắn nghĩ gì sẽ làm đấy, mặc kệ cái nhìn của người ngoài, cũng mặc kệ người khác cảm thấy thế nào, việc xây dựng một trung đoàn đa cấp và gia nhập đội cũng vậy. Hôm nay chỉ mới tiếp xúc một buổi chiều nhưng mọi người đều mơ hồ cảm giác được Tịch Viễn không mặn mà gì với đội của họ lắm, hắn gia nhập chỉ vì không có đội mà thôi. Đối với hắn, chỉ cần có thể chấp vá để vượt cửa thì mặc kệ là Khăn Quàng Đỏ hay Khăn Quàng Đen, cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Người như vậy có tính tự chủ rất cao, sẽ không gây rắc rối hay kéo chân sau của đội, nhưng tương tự, hắn cũng sẽ không hoàn toàn hòa nhập vào đó.
Du Luân thở dài một tiếng, chống cằm lên cánh tay, “Cứ tưởng quan hệ của hắn và sư huynh khá tốt, nói không chừng sư huynh có thể níu giữ hắn lại chứ.”
Du Luân có một loại ám ảnh với việc đủ quân số, ngay từ cửa thứ nhất, cậu đã muốn đội ngũ đầy đủ thành viên rồi, đến giờ vẫn không hề thay đổi. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia nghe thì có vẻ cổ hủ, nhưng trong thế giới không có chút cảm giác an toàn này, những người đồng đội vừa đáng tin cậy vừa đáng yêu chính là động lực lớn nhất để cậu tiếp tục cất bước.
Con người luôn là động vật quần cư. Du Luân muốn đội ngũ nhà mình ngày càng trở nên tốt đẹp và đoàn kết hơn. Nếu một ngày nào đó trong tương lai, một trong số họ lật xe và không thể vượt cửa, thì khi đó, cậu hy vọng những người đồng đội còn lại sẽ sẵn lòng chờ đợi người đó, hoặc chấp nhận từ bỏ cơ hội vượt cửa mà quay trở lại đồng hành cùng người đó.
Sẽ không ai bị bỏ rơi, sẽ không ai bị từ bỏ, nỗi tuyệt vọng sẽ không bao giờ xuất hiện trong lòng bất kỳ đồng đội nào, đây là đội mà Du Luân mong muốn.
Suy cho cùng không có gì quan trọng bằng con người, chỉ cần mọi người ở bên nhau thì sẽ luôn có ngày đi ra ngoài.
Du Luân biết mình đã quá lý tưởng hóa, cậu không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác được, con đường vượt cửa không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng cậu vẫn rất có niềm tin với những đồng đội khác, mọi người đều là những đứa trẻ ngoan và sẽ không làm chuyện gì khiến người ta phải thất vọng và buồn lòng, nhưng đối với Tịch Viễn, Du Luân lại không có chút tự tin nào.
Giọng nói rầu rĩ của Du Luân vang lên: “Tôi không muốn đổi đồng đội đâu.”
Nhan Hành Thạc hiểu suy nghĩ của Du Luân, anh mím môi, vừa muốn an ủi thì nghe cậu nói tiếp: “Nhà giàu lợi hại như vậy, mất rồi sẽ không tìm lại được đâu.”
Nhan Hành Thạc: “……”
Anh lạnh lùng ngậm miệng.
Nói đến cùng, vẫn là đau lòng vì tiền, ôi, tên đàn ông dối trá.
……
Đề tài này kết thúc, cửa thứ hai quả thực rất vất vả, không lâu sau, hai người đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, nhóm năm người đến nhà máy, Tịch Viễn tự do hoạt động.
Ngày thứ ba, nhóm năm người tiếp tục đến nhà máy, Tịch Viễn vẫn tự do hoạt động.
Ngày thứ tư, có điểm trong tay nên mọi người cũng không gấp gáp, nhóm năm người quyết định đi thăm quan làng đô thị một vòng, Tịch Viễn vẫn tự do hoạt động.
Du Luân không rủ, người ta không muốn đi, cậu cũng đâu thể bắt trói người ta tham gia hoạt động tập thể được.
Tình báo Tịch Viễn thu được có nói cơ hội trong rừng là ngẫu nhiên, mỗi ngày sẽ cố định đổi mới. Ví dụ như Cục Cảnh Sát, đó là một điểm làm mới cơ hội cố định, cơ hội mỗi ngày sẽ khác nhau. Bởi vì NPC của Cục Cảnh Sát quá hung dữ, nếu phát hiện có người định độc chiếm chỗ này thì sẽ gọi anh em tới hội đồng người đó, cho nên chỗ này không có chuyện không công bằng, rất thích hợp cho những người mới đến thử.
Năm người đến Cục Cảnh Sát thì phát hiện trong sảnh có rất nhiều người, những người đi một nhóm đều là con người, những người đến một mình thì là NPC tới làm việc.
Sau khi điền đơn làm việc bán thời gian ở cửa sổ, vài người tìm chỗ trống đứng, đợi khoảng nửa tiếng, một cảnh sát mũm mĩm bước ra.
Gã nhíu mày nhìn chằm chằm bảng biểu, một lát sau, gã ngẩng đầu hét lớn: “Kính Nghiệp Phúc! Ra đây nhận nhiệm vụ này!”
Một giọng nam trong trẻo vang lên: “Tới đây!”
Năm người: “…………”
Tên hay.
Tác giả có lời muốn nói: Ngoại trừ Kính Nghiệp Phúc, còn có Hài Hòa, Thân Thiện, Giàu Mạnh, Yêu Nước.
Vì sao lại đặt tên đó?
Ầy, mọi người nghĩ là tui sẽ nói với mọi người là do tui lười đặt tên sao?
*
Bản chất của Tịch Viễn rất thoải mái, sau này sẽ không đổi đội, hắn ở đội này dưỡng lão luôn.
– —–oOo——