Người đàn ông tên là Kính Nghiệp Phúc đưa tay trái ra, quẹt vào bảng biểu, sau một tiếng “Tích” nhỏ, đối phương nhìn chiếc nhẫn rồi trở về, gã ngẩng đầu lên nói với một người phụ nữ cách đó không xa: “Nhiệm vụ hôm nay khá đơn giản, m là truy bắt kẻ lừa đảo. Hài Hòa Phúc, tôi nhớ cô còn một món ‘Tìm lòi mắt’ đúng không?”
Đội năm người nhìn đối phương rời đi cùng đồng đội, bọn họ có tổng cộng năm người, ba nam hai nữ, ngoài cái tên quái đản, đội này còn có một điểm đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Chính là nhan sắc.
Không biết có phải trùng hợp không, năm người họ mỗi người một vẻ. Vừa này khi Kính Nghiệp Phúc bước ra, Du Luân chỉ nhìn thấy phần gáy của đối phương, chờ khi hắn xoay người lại, Du Luân mới phát hiện hắn có một khuôn mặt rất hại dân.
Nói cũng lạ, hình như những người bước vào Vương Miện đa phần đều rất xinh đẹp, người xấu nhất cũng có diện mạo trung bình.
Cứ như vậy, người đẹp ngày càng nhiều, Du Luân đã có khả năng miễn dịch luôn rồi. Khi thấy người vô cùng đẹp, cậu chỉ nhìn thêm một lát chứ sẽ không giống như trước, kinh ngạc đến mức thật lâu vẫn chưa quên được.
Người nhận nhiệm vụ xong đã rời đi, Du Luân duỗi dài cổ nhìn viên cảnh sát, lại phát hiện cảnh sát đứng đó viết mấy chữ vào tờ đơn, sau đó gân cổ hét lên: “Nhiệm vụ buổi sáng đã hết rồi, buổi chiều hãy đến lại!”
Không ngờ lại hết sớm như vậy, tuy rằng thất vọng nhưng cũng không làm được gì. Nhóm Du Luân đi ra ngoài, định đến chỗ khác xem xét, đợi ăn trưa xong rồi buổi chiều sẽ đến lại.
Có rất nhiều người suy nghĩ giống Du Luân, nhân loại nhốn nháo đi ra ngoài, trong chốc lát, đồn cảnh sát đã trống một nửa. Nhóm Du Luân chậm rãi bước đi, những người phía trước đều vội vã, cuối cùng, nhóm Du Luân lại là những người cuối cùng ra khỏi cổng.
Đứng trên bậc thềm ngoài cổng, Triệu Tòng Huy hỏi Du Luân, “Đội trưởng, giờ mình đi đâu ạ?”
Du Luân nào biết, cậu cũng không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, đang định đi một hướng ngẫu nhiên để thử vận may thì đột nhiên, một viên đá đụng trúng bắp chân của Du Luân.
Cậu nhìn sang, phát hiện viên đá đó là do người khác đá qua.
Bên cạnh cổng có một thanh niên ăn mặc bảnh bao, vẻ mặt kiêu ngạo, xét ra cũng trạc tuổi Triệu Tòng Huy nhưng mái tóc lại nhuộm màu vàng, Du Luân không dấu vết đánh giá đối phương: “Làm gì vậy?”
Tóc vàng cũng đang đánh giá Du Luân, đánh giá xong, hắn ghét bỏ đứng thẳng người, “Nè, mấy người cũng tới đây làm việc bán thời gian hả?”
Thái độ này thật sự rất thiếu đánh, Du Luân chẳng hề muốn để ý đến hắn ta, nhưng lễ nghi nhiều năm ăn học khiến cậu không thể làm chuyện như vậy, vì vậy, Du Luân nhịn xuống, đá vấn đề lại cho hắn ta: “Đúng vậy, cậu có chuyện gì.”
Hoàng mao: “Tôi có việc nè, mấy người có nhận không.”
Du Luân: “……???”
Cậu còn tưởng đây là nhân loại, hoá ra là NPC à!
Du Luân lập tức lật mặt, nhiệt tình chạy tới, “Nhận nhận nhận! Việc gì? Không sao, mặc kệ là việc gì bọn tôi đều nhận!”
Tóc vàng: “……” Muốn đổi người quá.
Nhưng cũng không còn kịp rồi, những nhân loại còn lại đã rời đi, hắn rất sốt ruột về vấn đề này, vì vậy chỉ có thể giao cho nhóm Du Luân.
Tóc vàng kéo họ đến dưới gốc cây lớn đối diện đồn cảnh sát và lặp lại vấn đề của mình.
“Hai ngày trước tôi mới bị lừa, gã ta nói có thể giúp tôi đầu tư và tăng gấp đôi số tiền tiết kiệm, nhưng rồi lại cầm tiền bỏ trốn! Rõ ràng là một tên lừa đảo! Tôi đã báo án, nhưng lại không tin cảnh sát lắm, họ nói sẽ giúp tôi lấy lại số tiền, nhưng ai biết họ có trì hoãn hay không chứ, nên tôi mới tìm mấy người giúp, chỉ cần mấy người bắt được tên lừa đảo chết tiệt đó, tôi sẽ cho mấy người 1% số tiền!”
Du Luân và đồng đội nhìn nhau, cẩn thận hỏi: “Vậy ngài bị lừa bao nhiêu tiền?”
Bây giờ tóc vàng là ông chủ, cho dù hắn có nhìn Du Luân bằng lỗ mũi, Du Luân cũng có thể nhịn. Tóc vàng được thái độ của Du Luân lấy lòng, tức giận đấm vào cây: “500000! Đó là toàn bộ tiền mừng tuổi của tôi đấy!!!”
Vừa dứt lời, tóc vàng liền thấy năm người đối diện đồng thời chạm vào ngực, không biết có phải ảo giác của hắn không, hình như ở trong mắt bọn họ, hắn đã biến thành hai thỏi vàng sáng lóng lánh rồi.
……
1% của 500000 là 5000 điểm, dù có thế nào Du Luân cũng phải nhận việc này. Từ lúc tóc vàng vừa nói ra, cậu đã nhớ ra nhiệm vụ của Kính Nghiệp Phúc cũng là bắt kẻ lừa đảo, có lẽ là cùng nhiệm vụ với bọn họ, vậy cũng không sao, bọn họ nhất định sẽ bắt được tội phạm trước Kính Nghiệp Phúc!
Vài người khác nhìn ánh mắt cực kỳ kiên định của đội trưởng, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao.
“Đây là ảnh của tên đó, cho mấy người nè. Tôi sẽ đợi ở đồn cảnh sát, nhớ đưa hắn về trước chiều nay!”
Du Luân liên tục đồng ý: “Không thành vấn đề ngài Vàng, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
Tóc vàng: “… Tên tôi không phải Vàng!”
Hắn hùng hổ bỏ đi, cả nhóm vẫy tay chào tạm biệt, cho đến khi bóng dáng hắn ta khuất dạng sau cổng đồn cảnh sát, Du Luân mới hào hứng mở tờ giấy A4 tóc vàng đưa.
Bốn người đều thò qua, đây là mục tiêu của bọn họ, chỉ cần bắt được hắn là 5000 điểm sẽ chuyển ngay vào tài khoản!
Khi tờ giấy A4 từ từ mở ra, biểu cảm của năm người dần dần cứng lại.
Triệu Tòng Huy tưởng mình hoa mắt, cậu ta nhắm mắt lại rồi mở ra, khuôn mặt trên giấy vẫn không thay đổi.
Triệu Tòng Huy lập tức hóa thân thành sóc chuột trên vách núi*: “Tịch Viễn?!?!?!?!?!”
Sóc chuột trên vách núi*:
……
Tịch Viễn không hề biết mình đã bị nhắm đến, hắn đang làm công việc tư vấn đầu tư với một khách hàng khác.
Trong khu vực chờ ở cửa thứ nhất, hắn thành lập ‘Một ổ rắn chuột’ vẫn rất có lương tâm, các điều khoản được quy định rõ ràng, dù làm việc hay nhận điểm đều nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nhưng hắn vẫn rất không hài lòng với khu vực chờ đó, có quá nhiều người nghèo nhưng không gian phát triển lại quá nhỏ, mức sống cực kỳ thấp, vì vậy hắn không ở lại lâu, quyết định tiếp tục vượt cửa. Chỉ là trước khi vượt cửa, hắn đặt ra một con số mục tiêu cho mình, ngày gặp Khổng Duy Cần tình cờ là ngày đạt được con số mục tiêu đó, thế nên hai người mới cùng vào cửa thứ hai.
Hiện tại đã ở trong khu vực chờ của cửa thứ hai, Tịch Viễn vẫn thấy không hài lòng, nơi này chỉ tốt hơn cửa thứ nhất một chút mà thôi. Hắn đặt cho mình một mục tiêu khác, chỉ là lần này đối tượng kiếm điểm đã thay đổi từ những người vượt cửa nghèo khó thành một vài NPC rất giàu có.
Khi ra khỏi nhà khách hàng, Tịch Viễn tính toán thời gian, khoảng một tuần nữa sẽ đạt được con số mục tiêu, đến lúc đó, mặc kệ đội Khăn Quàng Đỏ có muốn rời đi hay không, hắn vẫn phải đi.
Đi trên vỉa hè, Tịch Viễn thờ ơ nghĩ, tuy rằng chọc Khổng Duy Cần rất vui, nhưng hắn không phải là người thích chơi bời như vậy, hắn chỉ quan tâm đến thời gian và kế hoạch của mình, nếu bọn họ không đồng ý vượt cửa, vậy hắn sẽ đổi sang một đội tốt hơn.
Dù sao, hắn ở đội nào cũng vượt cửa được, đối với hắn mà nói, đồng đội chính là một vật trang trí.
Chỉ nghĩ đến đây, một người đồng đội nào đó bị hắn coi như “Đồ tranh trí” bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, hai người đối diện nhau, đều sửng sốt, sau đó, đối phương vọt tới chỗ hắn.
Triệu Tòng Huy nắm cổ áo của Tịch Viễn, kéo hắn vào con hẻm bên cạnh, cậu ta đè Tịch Viễn xuống, hai người cùng ngồi xổm trong con hẻm, cậu ta lấm la lấm lét nhìn gì đó ở bên ngoài.
Hẻm nhỏ tối om om, bị chắn bởi nhiều ô cửa sổ và giàn phơi vươn ra ngoài, bên phải là thùng rác, rác nhiều đến nỗi tràn cả xuống đất, phía sau hắn là một chiếc xe ba bánh không bị đã bám bụi bao lâu, Tịch Viễn nhìn mình, sau đó nhìn Triệu Tòng Huy không biết đang đề phòng cái gì.
Hắn nghiêm túc đặt câu hỏi: “Cậu không cảm thấy tư thế hiện tại của hai ta hơi đáng khinh sao?”
Hệt như một tên lưu manh lén lút rình trộm thiếu nữ xinh đẹp vậy.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Triệu Tòng Huy lập tức tát anh ta hai cái, “Suỵt!”
Tịch Viễn: “……”
Khi đang buồn bực thì bên ngoài vọng vào một giọng nữ xa lạ, “Lạ thật, chắc là ở bên đây mà.”
Một giọng nam xa lạ khác: “Có phải lại chạy rồi không?”
“Chắc là vậy rồi, phiền phức thật chứ, bộ không thể đứng yên một chỗ à?”
Còn chưa dứt lời, khi người phụ nữ đó chuẩn bị bước vào con hẻm, Du Luân đã đến trước cô ta một bước, cậu lặng lẽ chặn đầu con hẻm, còn ngáp một cái.
Người phụ nữ nhìn cậu, tiến lên bắt chuyện: “Xin chào, anh tên gì vậy?”
Du Luân nở nụ cười thân thiết: “Tôi tên Lý Hai Cột.”
Tịch Viễn ngồi nghe: “……”
Người phụ nữ không hề ngạc nhiên về cái tên, tên của NPC hoặc là đơn giản thô lỗ, hoặc là quê mùa hai lúa. Đã có suy đoán về thân phận của Du Luân, cô ta hỏi tiếp: “Anh làm gì ở chỗ này thế?”
“Chờ em tôi, nó đang đi ẻ trong đó.”
Người phụ nữ: “……”
Triệu Tòng Huy: “……”
Cô ta khó hiểu nhìn thoáng vào trong, Triệu Tòng Huy giật thót tim, cậu ta lập tức tát một cái, đẩy Tịch Viễn loạng choạng ngồi lên đống rác.
Triệu Tòng Huy cứng đờ, đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Tịch Viễn, cậu ta giả vờ rảnh rỗi phủi đất, phủi ra một chút tiếng động, cậu ta ngẩng đầu, hét với Du Luân ở bên ngoài: “Anh, hôm nay em lại bị tiêu chảy rồi, anh chờ em một lát.”
Hài Hòa Phúc: “…………”
Cô ta có thói quen ở sạch, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng cô ta vẫn cảm thấy tóc tai dựng đứng, cô ta không để ý đến Du Luân nữa, chạy nhanh về phía trước, đồng đội cũng vội theo sau, trong đó có một cậu nhóc nghi ngờ liếc nhìn Du Luân, nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng rời đi cùng đồng đội.
Thấy bọn họ rời đi, Du Luân thở phào, sau đó chạy vào hẻm nhỏ, “Đi thôi đi thôi, mau chạy về làng trong thành!”
Thấy rõ tình hình bên trong, Du Luân sửng sốt: “Tịch Viễn, anh ngồi dưới đất làm gì?”
Tịch Viễn: Muốn đánh người.
……
Phải mất vài phút sau, Tịch Viễn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi phát hiện kẻ lừa đảo là Tịch Viễn, họ vội vã chạy đến đây tìm hắn, sau khi đồng đội tách ra thì có thể dùng nhẫn để tìm phương hướng của đối phương. Nhóm Du Luân chạy một mạch tới, mệt gần chết còn chưa nói, mà suýt nữa còn đụng phải nhóm Kính Nghiệp Phúc cũng tìm tới đây.
Núp trong góc quan sát một lúc, bọn họ quyết định tách ra. Nếu đi theo cả đám, vậy mọi người sẽ biết bọn họ là một nhóm, hơn nữa rất có thể người tới không có ý tốt, nhưng nếu tách ra, Kính Nghiệp Phúc không biết bọn họ, vậy bọn họ có thể cải trang thành NPC.
Kế hoạch của nhóm Du Luân là cử Triệu Tòng Huy miệng mồm khá nhanh nhảu ra ngoài để che giấu Tịch Viễn, sau đó cử Du Luân mồm miệng lanh lợi nhất để khống chế tình huống. Về phía ba người Nhan Hành Thạc, bọn họ sẽ vừa là quân tiếp viện vừa là át chủ bài.
Mặc dù không được phép đánh nhau trong khu vực chờ, nhưng trừ những việc liên quan đến nhiệm vụ, chỉ cần không đánh giết thì mọi chuyện sẽ ổn cả. Nếu hai đội đấm nhau thì ba người họ sẽ là người có sức chiến đấu mạnh nhất.
Nhưng đó là cách cuối cùng, may là đối phương đã bị lừa. Nếu thực sự đánh nhau, khung cảnh nhất định sẽ rất khó coi.
Sáu người gặp nhau liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, Du Luân không nhịn được quở trách Tịch Viễn: “Lừa đảo là phạm pháp đó! Anh cũng to gan thật. Nếu hôm nay bọn tôi không tình cờ nhận việc m này thì anh sẽ vào tù rồi đấy, bắt đầu là ba năm! Anh cũng thật là, đã lừa NPC rồi mà còn dám chạy vào rừng. Sau khi trở về, anh cũng đừng ra khỏi cửa, anh cần gì bọn tôi sẽ mang cho anh. Đến ngày vượt cửa, chúng ta sẽ thừa dịp trời tối để xuất phát, rồi vào cửa ngay khi trời sáng.”
Khổng Duy Cần: “Không đến mức như thế đâu mà.”
Miêu Thắng Nam cũng thấy vậy: “Đội trưởng, thế này có phải lo xa quá rồi không.”
Du Luân cạn lời nhìn hai người họ: “Đó chính là 5000 điểm đấy! Người chết vì tiền chim chết vì mồi, ai biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì vì điểm Vinh Dự chứ.”
Tịch Viễn đột nhiên hỏi: “Khi nào thì nhiệm vụ này hết hạn?”
Nhan Hành Thạc trả lời hắn: “Giữa trưa.”
Tịch Viễn dừng chân: “Vẫn chưa tới giờ, đến Cục Cảnh Sát vẫn còn kịp đấy.”
Những lời này vừa nói ra, năm người đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt của mọi người đều là “Não anh bị chập mạch hả?”
Tịch Viễn hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Mọi người giao tôi ra là có thể được điểm đấy.”
Du Luân không thể tin nhìn hắn, người này suy nghĩ mấy thứ gì đâu vậy.
“Chỉ vì 5000 điểm??? Cho dù anh không quan tâm đến việc mình ngồi tù mấy năm, thì cũng hãy nghĩ đến bọn tôi chứ, bọn tôi không muốn để anh ăn cơm tù đâu!”
Tịch Viễn: “……”
Vừa nãy còn cảm thấy 5000 điểm quá nhiều, bây giờ lại cảm thấy 5000 điểm chẳng đáng là bao. Nếu không phải tin tưởng lỗ tai của mình, Tịch Viễn đã cho rằng những gì cậu ta nói không phải là một con số rồi.
Sau hai giây im lặng, Tịch Viễn giải thích thêm: “Tôi không có lừa đảo, mọi người dẫn tôi qua đó đi, tôi có thể giải thích cho đối phương. Tôi đã dùng tiền của hắn để đầu tư, khi đến lúc, tôi sẽ trả lại tiền và lợi nhuận cho hắn. Chẳng qua hai ngày này tôi ở chỗ NPC khác, hắn không thể tìm thấy tội nên cho rằng tôi ôm tiền bỏ chạy ấy mà.”
Nghe vậy, năm người nhất thời hơi hoài nghi, Miêu Thắng Nam hỏi hắn: “Anh nói, thật chứ?”
Tịch Viễn: “Lừa mấy người cũng có kiếm được điểm đâu.”
Năm người: “……”
Cũng đúng.
Sau một giây phản ứng, năm người như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vậy còn chờ gì nữa! Mau đưa hắn đến Cục Cảnh Sát thôi!
– —–oOo——