Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Quyển 4 - Chương 61



Sau khi Du Luân nói xong, ngoại trừ hai Tịch Viễn ra, những người khác đều không dám ra tay.

Vẫn là quá quen thuộc, đối mặt với người một nhà, cho dù biết mình nên làm gì đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xem đồng đội thành kẻ thù được.

Người duy nhất có thể thực sự tàn nhẫn với mọi người, chỉ có Tịch Viễn không có giới hạn về mặt đạo đức thôi.

……

Một giây tiếp theo, mọi người phản ứng lại, nhưng đã quá muộn.

Tịch Viễn không bị điểm danh chạy tới ngăn cản người còn lại, trong khi di chuyển cơ thể, hắn cũng nhấn vào nhẵn của mình, muốn dùng quà.

Tịch Viễn rất hiểu mình, hắn biết, mình sẽ không ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

Lúc này là đua nhau về tốc độ tay, khi hắn nhấn, một ‘Tịch Viễn’ khác cũng đang nhấn, nhưng hắn đang chạy, ‘Tịch Viễn’ khác lại không chạy. Hai người chênh lệch nhau 0,5 giây, và cứ như vậy, thắng bại lập tức rõ ràng.

Du Luân là người cách xa họ nhất, cậu trơ mắt nhìn chiếc nhẫn của mình sáng lên bốn lần, tất cả đều màu đỏ.

Du Luân: “……”

Đây là muốn hại chết bọn họ à.

—— Hãy khoan dung độ lượng.

—— Hì hì, đố anh đánh được em ~

—— Ngàn người ngàn mặt.

—— Dời hồn đại pháp.

Bốn món quà nhanh chóng hiện lên, Du Luân sửng sốt một giây, không ngẩng đầu lên mà nhấn vào nhẫn mình luôn.

Những cái khác cậu không hiểu, nhưng ‘Hãy khoan dung độ lượng’ vừa nhìn đã biết, dùng quà này xong, người khác sẽ không thể xuống tay với ‘Tịch Viễn’, cần phải giải trừ, bằng không sẽ quá bị động!

May là cậu còn một món ‘Tỉnh táo lại đi’.

Du Luân click mở giao diện quà tặng, còn chưa lướt thì mắt cậu đã mở to.

Quà của mình đâu?! Mấy bé quà xinh xẻo của mình biến đâu mất tiêu rồi?! Sao chỉ còn vài cái bay lẻ loi thế này.

Du Luân trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng hét của Khổng Duy Cần đột ngột vang lên: “Áaaaaa, đừng tháo nhẫn của em mà! Sao anh lại tấn công em! Em không phải Tịch Viễn, em là Triệu Tòng Huy đây!”

Người đang giữ cậu ta bối rối, đó là Khổng Duy Cần. Y thấy mình ôm đúng mà, người y vừa bắt được chính là Tịch Viễn, thế sao khi người này mở miệng ra lại dùng giọng của y, còn nói mình là bé Triệu?

Người trong tay y đang giãy dụa trong tuyệt vọng, khổ quá đi, vừa ra khỏi hang cọp đã nhảy vào miệng sói, lẽ nào bát tự của mình có vấn đề, nếu không sao mình luôn đen đủi thế này!

Cậu ta giãy đành đạch như con cá chạch, cuối cùng, thừa dịp người phía sau nhất thời nới lỏng, cậu ta di chuyển một chút. Khi vùng vẫy, cậu ta quay đầu lại, phát hiện người đang ôm mình là Du Luân, Triệu Tòng Huy giật mình, “Đội trưởng, anh học được chiêu cầm nã thủ* từ khi nào vậy?”

Cầm Nã thủ* là một môn võ chuyên sử dụng lực từ bàn tay tới các ngón tay để tấn công đối phương. Trong tiếng Trung, Cầm có nghĩa là bắt giữ, Nã là kiểm soát; Cầm Nã nghĩa là nghệ thuật bắt giữ, kiểm soát.

Nhìn xuống, Triệu Tòng Huy càng kinh ngạc hơn, “Đội trưởng, ngực anh lớn quá zợ!”

Khổng Duy Cần: “……”

Du Luân: “……”

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Du Luân sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên, một giọng nữ điềm tĩnh lại uy nghiêm vang tận mây xanh, “Dừng lại! Đừng làm gì cả!”

Đời này Miêu Thắng Nam chưa bao giờ uy nghiêm như vậy, ‘cô nhóc’ cau mày, nói năng khí phách: “Quà đã có tác dụng, thân thể của chúng ta đã bị hoán đổi.”

Ở bên kia, người nào đó có khuôn mặt của Nhan Hành Thạc đứng ra, “Không chỉ có hoán đổi thân thể, ‘Ngàn người ngàn mặt’ là món quà có thể thay đổi gương mặt. Bây giờ khuôn mặt của chúng ta đã bị hoán đổi ngẫu nhiên, sau đó mới thay đổi cơ thể. Muốn tháo nhẫn thì phải tìm được thân thể chính xác, nhưng bây giờ khuôn mặt và cơ thể không khớp nhau nên đừng hành động hấp tấp, nếu không sẽ không biết mình đã tháo nhẫn của ai.”

Nghe vậy, Khổng Duy Cần chớp chớp mắt, vội vàng buông Triệu Tòng Huy ra.

Du Luân ngốc, “Vậy phải làm sao bây giờ, lọc từng người ư?”

Người kia lắc đầu, “Không được, như thế quá lâu. Hắn ta làm vậy không phải là để bảo vệ bản thân mà là thừa dịp hỗn loạn rồi tháo nhẫn của tôi xuống.”

Không chỉ Du Luân mà tất cả mọi người đều sửng sốt, đều hỏi: “Tại sao?”

“Tháo tôi, chứng minh tôi là giả, là có thể chứng minh hắn là thật.”

Những người còn lại: “……”

Tâm tư kín đáo, làm từng bước một, dùng hành động thực tế chứng minh mình, Tịch Viễn, không hổ là you.

‘Ngàn người ngàn mặt’ là thay đổi khuôn mặt của mọi người chứ không thay đổi thân thể, bởi vậy, chỉ cần nhìn vào hình dạng cơ thể là có thể xác định hai người nào là Tịch Viễn. Nhanh chóng khóa hai bóng hình lại, mọi người nhìn qua.

Hai người này, một người là khuôn mặt của Du Luân, người còn lại là khuôn mặt của Khổng Duy Cần.

Người bên trái có khát vọng sinh tồn rất cao, cô nhóc nhanh chóng nhấc tay, tỏ lòng trung thành với Du Luân: “Đội trưởng, là em, Miêu Miêu nè!”

Một người khác lạnh lùng hơn nhiều, bình tĩnh trả lời: “Nhan Hành Thạc.”

Du Luân không dám bất cẩn, hành động của Tịch Viễn luôn nằm ngoài dự kiến của mọi người, ai mà biết kỹ năng diễn xuất của hắn tốt đến mức nào. Du Luân hất cằm, ra hiệu cho họ: “Hai người nhìn vào nhẫn xem bên nào thiếu bốn món quà vừa rồi”.

Miêu Thắng Nam ngẩng đầu lên trước, muốn nói rằng bên mình không thiếu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành: “Đội trưởng, bên em thiếu.”

Mọi người sửng sốt, Nhan Hành Thạc kinh ngạc nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy nơi khóe mắt lóe lên ánh đỏ.

—— Nói dối tôi thử xem.

Nhạy bén nhận ra ý đồ của đối phương, Nhan Hành Thạc đẩy Miêu Thắng Nam ra. Quả nhiên, ngay sau đó có một bóng người lao tới, trên gương mặt của Triệu Tòng Huy, đối phương nở nụ cười tà mị, “Nhan Hành Thạc, anh đúng là không đáng yêu một chút nào mà.”

Nhan Hành Thạc: “……”

Gương mặt của bé Triệu, đúng là không thích hợp làm vẻ mặt của chủ tịch bá đạo mà.

Người đến đương nhiên là ‘Tịch Viễn’, ‘Nói dối tôi thử xem’ luôn đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng những món quà vô dụng. Dẫu sao khi sử dụng món quà này, đối phương cũng sẽ nhìn thấy tên của nó, một cái tên dễ đoán như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết tác dụng. Đã biết là đang nói dối rồi, vậy còn có tác dụng gì nữa.

Nhưng như bài thơ đã viết, trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, món quà này vô dụng với người khác, đến tay ‘Tịch Viễn’ lại thành một vũ khí sắc bén để tranh thủ thời gian và chuyển hướng sự chú ý.

Chỉ tiếc, hắn đụng phải một người đáng nghi và nhạy cảm như Nhan Hành Thạc, chiến thuật đánh lén tuyên bố thất bại.

Sau khi thay đổi cơ thể, Tịch Viễn đã sử dụng quà của người khác, hắn không hề nói những điều vô nghĩa, lao về phía Miêu Thắng Nam một lần nữa, nhất định phải tháo chiếc nhẫn trên tay cô nhóc xuống.

Không có xiên sắt bên cạnh, mọi người lại là đồng đội của nhau, cô nhóc không thể đánh nên chỉ có thể trốn, vừa khóc vừa trốn: “Mau tới đây! Đừng tha cho em! Em không cầu xin anh, mấy anh đừng cứu em, em muốn chết, thật sự muốn chết, tuyệt đối đừng tha cho emmmmmmm!!!”

Những người còn lại: “…………”

Trong khi khóc sướt mướt, Miêu Thắng Nam không quên cho mình hai món quà bảo vệ, nhưng đây không phải là thân thể của cô nhóc, cũng không phải là nhẫn của cô, cô nhóc tìm kiếm hồi lâu mới thấy một ‘Ma âm vang vọng’.

Hình như cái này trông không giống bảo vệ mà là tấn công. Thôi kệ, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa vậy!

Cô nhóc bất chấp tất cả nhấn vào, ‘Tịch Viễn’ ở phía sau nheo mắt, định bịt tai lại theo phản xạ có điều kiện, tiếng khóc vang rung trời của Miêu Thắng Nam chui vào đầu hắn.

“Ong” một chút, ‘Tịch Viễn’ ngây dại, đầu óc hắn tê rần, buộc phải dừng lại, hai mắt nhìn đăm đăm về phía trước, mà trong đầu hắn, tiếng khóc của Miêu Thắng Nam vẫn không ngừng vang vọng, càng ngày càng trở nên méo mó và đáng sợ.

Thứ này có thể khiến người bình thường ngây đơ trong ba phút, nhưng khi đến phiên ‘Tịch Viễn’, chỉ khiến hắn đơ ra hơn mười giây. Dựa vào ý chí kiên cường, hắn miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhấn vào nhẫn của mình.

—— Tỉnh táo lại đi!

Ngay sau đó, lại là món thứ hai.

—— Kim ốc tàng kiều.

Sau đó, món thứ ba.

—— Thế giới lớn như vậy.

Nhìn thấy Miêu Thắng Nam và Tịch Viễn lần lượt dịch chuyển vào Kim ốc, Nhan Hành Thạc lập tức chửi nhỏ: “Mẹ kiếp!”

Để hai người vào chung một chỗ, vậy chẳng phải là cừu vào miệng cọp sao!

Anh vội vàng chạy tới đó, nhưng chưa kịp chạy vài bước, cảnh vật trước mặt đã thay đổi, thế mà anh lại càng cách xa Kim ốc hơn.

Sau khi nhận ra, anh nhìn vào chiếc nhẫn, tình cờ nhìn thấy dòng chữ ‘Dời hồn đại pháp’.

Xem ra vào thời khắc mấu chốt, Miêu Thắng Nam vẫn tự bảo vệ mình.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thần kinh hơi được thả lỏng, cũng không còn căng thẳng như trước nữa, đồng thời có tinh thần suy nghĩ về chuyện khác.

Lần này Du Luân đã đổi sang thân thể của Nhan Hành Thạc, cậu không biết Tịch Viễn đang ở đâu nên duỗi ngón trỏ ra, quở trách tất cả những người có mặt.

Du Luân oán giận nói: “Cháu bán đất của ông mà không đau lòng* hả!!! Mặc dù so sánh này của tôi không đúng lắm, nhưng anh cũng không thể sử dụng hết nhiều quà của tôi cùng một lúc như thế được! ‘Kim ốc tàng kiều’ tôi còn tiếc dùng, vậy mà anh lại tùy tiện sử dụng nó. Thôi thôi, so đo tiếp cũng không có ý nghĩa gì, để tôi đi xem có thể cạy miếng vàng nào từ trên Kim ốc xuống không……”

Cháu bán đất của ông mà không đau lòng*: người cháu bán mảnh đất mà ông nội đã vất vả kiếm được, chẳng mảy may xót xa. Nghĩa bóng, một người không cảm thấy có lỗi khi sử dụng đồ người khác vất vả kiếm được.

Những người còn lại: “……”

Cậu đau lòng vì quà á? Rõ ràng là vì vàng mà!

Tâm sự mỏng: Bản thân Nguyệt edit chương này mà cũng rối nữa, đến lúc beta phải check convert lần nữa để xem mình có dịch đúng không 

Giải thích về vụ quà cho bạn nào chưa hiểu

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.