Bên ngoài thực sự không có nhiều nơi để trốn, mà căn cứ theo lời đội Bông Tuyết, ngọn núi phía sau thực ra là địa bàn của quản gia và vợ chồng Adams, xác suất con rồng sẽ trốn ở đó rất nhỏ, vì vậy họ quyết định quay trở lại lâu đài để tìm.
Nhóm Đại Cát vẫn ổn, mặc dù nhiệm vụ hơi gấp rút nhưng tốt xấu gì vẫn tiến hành một cách trật tự. Nhóm Du Luân lại rất ưu thương.
Vị Công tước nhà mặt phố bố làm to bỗng chốc biến thành một ác ma đội lốt người, câu chuyện cổ tích đẹp đẽ và lãng mạn nháy mắt biến thân thành truyền thuyết kinh dị được người châu Âu sử dụng để dọa trẻ em.
Vậy sao còn tìm cô dâu được nữa đây?
Đại Cát thấy tất cả đều ủ rũ nên không khỏi an ủi: “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, mọi chuyện vẫn còn đâu vào đấy mà, tuy rằng không ai trong ba tiểu thư có thể làm cô dâu, nhưng lâu đài vẫn còn rất nhiều hầu gái xinh đẹp mà!”
Kim Vãn mỉm cười ngọt ngào: “Đúng vậy, hơn nữa đâu có ai quy định cô dâu phải là nữ đâu. Mọi người không cảm thấy quản gia rất đáng nghi sao? Tôi nghĩ, 80% là hắn có gian tình với Công tước.”
Miêu Thắng Nam ngơ ngác nghe bọn họ phân tích, cô nhóc suy nghĩ xong liền quay đầu lại hỏi sư huynh, “Sư huynh, anh nghĩ ai là cô dâu?”
Khổng Duy Cần ngập ngừng nói: “Tôi không thấy ai giống nhau cả, có phải chúng ta đã bỏ qua ai không?”
Trong khi họ đang thảo luận, Du Luân lơ đãng lắng nghe, rũ mắt xuống.
Nhan Hành Thạc nhìn cậu, sau đó hỏi: “Em thấy ai giống cô dâu?”
Khi có người ngoài, Nhan Hành Thạc luôn rất im lặng, đột nhiên nghe thấy anh nói, Du Luân hơi sửng sốt, sau đó cậu chỉ vào mũi mình, “Hỏi em?”
“Ừm.”
“Cái này……”
Du Luân do dự một lúc, phát hiện mọi người đang nhìn mình, cậu gãi gãi đầu, không chắc chắn nói: “Tôi nghĩ là Mĩ Linh.”
Miêu Thắng Nam mở to mắt, đẩy Nhan Hành Thạc đang đi bên cạnh cậu ra: “Tại sao ạ?!”
Nhan Hành Thạc lảo đảo: “…”
“Bởi vì,” Du Luân ngượng ngùng, “Cổ rất lợi hại, rất tàn nhẫn, trông giống một nhân vật có thể giết người, hơn nữa cô ấy thích người tên A Phổ đó rất nhiều, có vẻ như trong toàn bộ Trang viên, cô và A Phổ là những người duy nhất thực sự phù hợp với phạm vi tình yêu. Lỡ như, tôi chỉ nói là lỡ như nha, chúng tôi nghĩ sai, thực ra không phải cứ mở rộng ứng cử viên cô dâu, mà nên mở rộng ứng cử viên chú rể thì sao?”
Cô dâu có thể là nam, vậy chú rể cũng đâu nhất thiết phải là Công tước đến chọn cô dâu.
Nhiệm vụ chỉ nói họ phải tìm một cô dâu thực sự, chứ không nói cô dâu sẽ kết hôn với ai.
Khi nghe về nhiệm vụ của Hòa Bình Tinh Anh, Du Luân vẫn chưa cảm thấy như này, nhưng từ khi biết nhiệm vụ của đội Bông Tuyết là khiến những người nên ở lại phải ở lại, Du Luân đã mãi suy nghĩ về vấn đề này. Đúng là Công tước không giống như người tốt, nếu gã phải ở lại, vậy chẳng phải cô dâu sẽ thành góa phụ sao? Dù về mặt tình cảm hay logic, nó đều cho người ta cảm giác không đúng.
Ý tưởng của Du Luân đã lật ngược ý tưởng mà họ vẫn luôn tin. Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần choáng váng, họ cảm thấy cậu nói rất có lý nhưng lại thiếu cái gì đó, vì vậy họ đồng loạt quay đầu nhìn Nhan Hành Thạc đã lấy lại thăng bằng.
Nhan Hành Thạc thâm trầm gật đầu sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của hai đồng đội, “Tôi đồng ý cách nói của Du Luân.”
Miêu Thắng Nam: “Thì ra là vậy!”
Khổng Duy Cần: “Nếu Nhan Hành Thạc đã nói như vậy……”
Du Luân: “……”
Nhìn thấy hai người họ muốn cùng nhau bỏ qua cho mình, Du Luân cảm thấy mình nên tức giận, nhưng ấp ủ hồi lâu, cậu vẫn không thể giận được.
Không có cách nào khác, nếu suy nghĩ từ một vị trí khác, nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm vậy.
Ai bảo sự đáng tin cậy của Nhan Hành Thạc bỏ xa cả đội mấy con phố chứ.
……
Đi về bóng tối phía trước, không bao lâu họ đã đến cổng lâu đài, đêm đã khuya, cửa đóng then cài, không có ai canh cửa, giờ lại xảy ra một vấn đề mới.
Lâu đài cũng rất lớn, chẳng lẽ họ phải điều tra từ phòng này sang phòng khác để tìm ra nơi con rồng đang ẩn náu?
Đại Cát: “Nên làm gì bây giờ?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, bốn cái đầu liền chuyển hướng về phía Nhan Hành Thạc, người sau đã quen, lập tức ngẫm nghĩ.
Kim Vãn cạn lời nhìn đội trưởng nhà mình, “Anh cũng nhìn anh ấy làm gì?”
Đại Cát sờ mặt mình, “Còn không phải vì nhìn anh ta rất thông minh sao.”
Kim Vãn: “……”
“Miêu Thắng Nam, em còn nhớ căn phòng mình bị tấn công ở đâu không?”
Miêu Thắng Nam lập tức gật đầu, “Nhớ ạ, là phòng ở tầng cao nhất.”
Ngừng một chút, cô nhóc lại nói: “Nhưng mà, nó sẽ quay lại đó sao ạ, chị Kim Vãn nói, bọn họ cũng gặp quản gia ở nơi ấy.”
Nhan Hành Thạc không giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt là biết anh nhất định sẽ đi lên xem xét. Sức chiến đấu của quản gia quá mạnh, ban nãy mọi người đã bàn bạc nhất định phải hành động tập thể trong lâu đài để tránh đi lẻ rồi bị úp sọt.
Không phải lần nào Nhan Hành Thạc cũng sẽ giải thích, dẫu sao theo anh, có một số việc quá rõ ràng, chỉ cần là người thì có thể hiểu được, nhưng anh lại quên mất, “người” của anh khác với người thường.
Anh đã bước tới đẩy cổng lâu đài, thấy các thành viên còn lại của Hòa Bình Tinh Anh đều trợn mắt há hốc mồm khi thấy anh rời đi, Du Luân bật cười và nói thay anh: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Nếu quản gia không đến, có lẽ con rồng sẽ quay lại.”
Cách nói này được mọi người miễn cưỡng chấp nhận. Lâu đài đã tối hơn lúc trước, trên tường có một dãy nến rực lửa, nhưng do cháy quá lâu nên vài cây đã cháy hết, dẫn đến tình trạng một đoạn đường có đèn thắp sáng, đoạn đường còn lại thì tối thui. Họ vừa đi rón rén vừa phải đề phòng nguy hiểm trong bóng tối.
Miêu Thắng Nam: “Áaaaa em dẫm trúng cái gì rồi!”
Giọng nói của Đại Lợi vang lên: “Là tôi.”
Miêu Thắng Nam: “… Xin, xin lỗi ạ.”
Càng đến gần mái nhà, Miêu Thắng Nam càng lo lắng, bóng ma đôi lông mày bị cháy của cô nhóc vẫn còn đó, cũng may là trời tối nên người khác không thể nhìn rõ mặt cô, mà bình thường lông mày của cô nhóc cũng nhạt nên mới không khiến mọi người bật cười. Mái nhà càng ngày càng gần, Miêu Thắng Nam không nhịn được sờ trán mình.
Đã mất đôi lông mày ngọc ngà rồi, nhất định phải bảo vệ được chân tóc yêu dấu!
……
Mọi người đứng ngoài cửa, Đại Cát ấn cửa, không động đậy, những người khác nín thở, thấy mọi người đã sẵn sàng, Đại Cát thầm đếm ngược từ ba đến một rồi mở toang cửa.
Không một ai.
Vẻ mặt Đại Cát lập tức thả lỏng, gã quay lại, nhún vai với mọi người rồi định rời đi.
Du Luân mở to hai mắt, “Phía sau!”
Xuất hiện cùng với giọng nói của Du Luân là bản năng tìm lợi tránh hại của Đại Cát, sau lưng có tiếng gió, gã vội vàng nhích eo sang trái. Nhát chém không trúng, người nọ tàn nhẫn lập tức quay con dao trên tay sang hướng khác, Đại Cát còn chưa kịp thở, chỉ có thể tiếp tục lẩn trốn.
Đừng nhìn Đạo Cát to lớn, thực ra gã rất linh hoạt, dưới tình huống chân đứng yên và đầu không di chuyển, gã có thể né sát thương chỉ bằng sự linh hoạt của eo và bụng, điều mà người thường không thể làm được.
Hai cô gái đứng xa nhất, nhìn thấy cảnh này, Miêu Thắng Nam không khỏi thở dài, “Anh ta uyển chuyển thật…”
Kim Vãn cười nhạo: “Sao nói dễ nghe vậy làm gì, trông dẹo ồm.”
Những người khác: “……”
Nói vậy không sai… Nhưng đội trưởng nhà cô sắp bán muối rồi kìa!
Gà bay chó sủa một hồi, mọi người mới chợt nhận ra người nọ không hề sử dụng ma thuật phản khoa học, từ đầu đến cuối đều chọc dao một cách liều lĩnh và không có quy tắc nào, đừng nói là Đại Cát, ngay cả Du Luân cũng có thể né.
Sau khi Đại Cát quay người, gã nhanh chóng đánh giá khoảng cách sức mạnh giữa kẻ thù và mình, sau đó biểu diễn màn cướp dao bằng tay không ngay tại chỗ, gã ném con dao ra ngoài, những người khác cũng chạy vào. Miêu Thắng Nam cản ở phía sau, cô nhóc đóng cửa lại và nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình cùng những người khác.
Daly.
Hay nói, có thể là Daly.
Cô không có vũ khí trong tay, cửa còn bị đóng chặt, bảy người vây quanh, cô không có cơ hội chạy thoát. Mặc dù không thể nhìn thấy gì từ biểu hiện của cô, nhưng tay cô đang run rẩy.
Đại Cát biết, đây không phải là phong cách của một con rồng, có lẽ vị này chính là tiểu thư Daly hàng thật giá thật rồi.
Gã cố làm sắc mặt mình dịu đi, “Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu. Thật đó, chúng ta không phải là người tốt mà.”
Daly: “……”
Những người còn lại: “……”
Anh trai, nói ngược rồi.
Câu nói này giống như một cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn bóp nát dây thần kinh bấp bênh trong tâm trí Daly, cô bỗng trở nên kích động, dang tay làm động tác bảo vệ, nói năng lộn xộn: “Ta sẽ đi với các ngươi! Các ngươi tha cho hắn, ta sẽ đi cùng các ngươi! Bí mật của Công tước… Bí mật của nơi này… Ta sẽ không nói gì cả, ta sẽ không nói bất cứ điều gì, làm ơn, chỉ cần đừng làm tổn thương hắn.”
Nói đến cuối, hai mắt của Daly đã đỏ hoe, nước mắt rơi không ngừng, mọi người nhìn nhau rồi lướt qua người Daly, sau đó họ mới phát hiện có một người đang dựa lưng vào góc tường, trời tối đến mức họ không thể nhìn thấy người nọ trông như thế nào. Nhưng chỉ như vậy mà Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Đây là bóng người đã tấn công họ!
Miêu Thắng Nam vội vàng kéo tay áo Du Luân, dùng khẩu hình nói hắn là rồng, hình như hắn đang hôn mê. Đại Cát không thể đối phó với con gái đang khóc sướt mướt, vì vậy Du Luân đã bước tới tiếp nhận rắc rối này.
“Chúng tôi không phải người của Công tước, chúng tôi là thợ săn ác ma,” giọng nói của Du Luân như có ma lực, có thể an ủi một người một cách nhanh nhất và hiệu quả nhất. Tiếng khóc của Daly đột nhiên ngừng lại, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Du Luân, “Chúng tôi không có ác ý với cô, thậm chí, chúng tôi đến đây là để cứu cô và hắn.”
Daly khụt khịt mũi, Du Luân thấy cô trở nên trầm mặc thì tưởng cô đã tin, vừa định hỏi vài câu thì chợt thấy cô giơ ngón tay lên, “Ngươi gạt ta, các ngươi có ác ý. Cô, và cả hắn nữa, bọn họ đều đã đọc nhật ký của ta!”
Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần: “……”
Quả báo, đến quá nhanh.
Miêu Thắng Nam cười khan, “Cái này à, chúng tôi chỉ là muốn tìm manh mối thôi. Nếu không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không thể cứu người á, nhưng mà cô ấy, chưa nói gì đã đốt lửa thiêu chúng tôi, thật quá đáng.”
Miêu Thắng Nam ngay thẳng đáp lại, nhưng Daly lại cau mày, “Đó không phải ta.”
“Cuốn nhật ký có một dấu ấn lửa do hắn để lại. Nếu ai đó lật đến trang được đánh dấu thì sẽ bị tấn công.”
Daly mím môi, lại nhìn Du Luân: “Ngươi thật sự có thể cứu chúng ta sao?”
Du Luân mỉm cười, “Đương nhiên có thể.”
Trước tiên cứ thừa nhận đã, về phần cứu như thế nào, đó không phải là điều mà bộ trưởng bộ ngoại giao cần xem xét.
“Vậy bây giờ, cô có thể cho chúng tôi biết những gì đã xảy ra ở đây không?”
– —–oOo——