Công tước vừa ra tay, là biết thế nào liền.
Nếu nói quản gia là Boss cấp khiêu chiến, phải cần 10 người hợp sức mới có cơ hội chiến thắng, vậy Công tước chính là Boss cấp địa ngục, phải tập hợp ít nhất 50 người và mang theo đủ loại trang bị cấp cam mới có thể thử đánh một trận.
Điều duy nhất an ủi Du Luân là quản gia không còn đáng sợ nữa.
Giống như những người khác, quản gia cũng nhìn chằm chằm Công tước. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy biểu hiện của hắn không khác gì bà Adams, đều giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra đã căng thẳng muốn chết.
Trong số những người có mặt, ngoại trừ A Phổ không biết gì thì những người còn lại đều chọc tức Công tước bằng nhiều cách khác nhau, gã nổi nóng nên liền ra tay.
Ngoại trừ lúc đầu Công tước bình luận vài câu về họ thì sau đó lại tiếp tục làm phản diện tàn nhẫn không nói nhiều, không có gì khác, chỉ một lời thôi, giết.
Rõ ràng là gã sẽ không để bất cứ ai ở đây sống sót đi ra ngoài.
Người đầu tiên bị giết là bà Adams đã triệu hồi gã.
Cái chết của bà Adams rất kinh hoàng, mắt bà ta trợn tròng, khuôn mặt đầy thịt lập tức rút lại, giống như quả bóng bay hình người bị thủng một lỗ. Thật ra Công tước chưa từng chạm vào bà ta, bà ta định cầu xin thương xót thì khi chưa kịp phản ứng đã hoàn toàn im lặng.
Bà Adams giống như một phát súng mở màn, lập tức đánh thức những người còn lại, mọi người bỏ chạy tán loạn, một số người vẫn bình tĩnh, biết là không thể trốn thoát nên kiên quyết quay lại đối mặt với Công tước, quyết định tử chiến với gã.
Đáng tiếc, họ thực sự đã đánh giá thấp sức mạnh của Công tước, đây hoàn toàn không phải là một trận chiến, mà là một cuộc thảm sát.
Khi còn không thể tự chăm sóc cho mình thì sẽ không ai quan tâm đến những NPC, Daly là một trong những người bị lãng quên, cô khác với những người khác, không chạy ngay mà vẫn đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó trong đống đổ nát. Những người khác đều bỏ chạy, nhưng cô vẫn ở nguyên chỗ cũ, khó tránh khỏi việc thu hút sự chú ý, Công tước nheo mắt, tiếng rít giống như sát thủ vô hình lao về phía Daly.
Đó là một sợi dây máu đỏ sẫm mờ nhạt, bởi vì quá nhạt nên chúng như hòa vào màn đêm. Màn sương đen của bà Adams là một phần nhỏ sức mạnh được chia ra từ sợi dây máu này, sương mù đen có thể cướp đi sinh mạng của con người ngay lập tức, nhưng sợi dây máu không chỉ có thể lấy đi mạng sống, mà còn có thể nuốt sạch linh hồn con người, đây mới là cái chết triệt để nhất.
Trong khi Daly vẫn đang nhìn xung quanh, đột nhiên, sau lưng cô vang lên một tiếng rên, cô kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện người mình đang tìm đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào. Trông hắn vẫn còn suy yếu, nhưng dường như lúc này hắn phải chịu nhiều đau đớn hơn trước.
Chỉ một sợi dây máu này thôi đã có thể gi3t ch3t con người, mà cũng gây thiệt hại rất lớn đối với loài rồng, Daly gần như có thể nhìn thấy quá trình cuộc đời của hắn đang trôi qua.
Khăn Quàng Đỏ đang chật vật chống đỡ sự tấn công của dây máu, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, “Đừng!”
Du Luân ngẩn ra, cậu đứng thẳng dậy, nhìn ra phía xa thì thấy Daly đang ôm rồng đang hấp hối, mà Công tước chỉ đứng cách đó vài mét.
Du Luân thầm kêu không ổn, chạy ra khỏi vòng bảo vệ Nhan Hành Thạc dùng.
Nhan Hành Thạc cau mày, lạnh giọng gọi cậu: “Du Luân! Quay lại!”
Không phải là quà không có tác dụng ở thế giới này, chỉ là tác dụng quá nhỏ, đối phương quá mạnh. Quà bảo vệ đã trở thành thứ kéo dài thời gian, nhưng dù chỉ kéo dài vài giây cũng có thể cứu một mạng người.
Nhờ món quà ngăn cản, Du Luân túm chặt Daly, kéo cô khỏi bờ vực cái chết. Hành vi của cậu khiến Công tước khó chịu, gã ngừng cười, càng thêm nhiều sợi dây máu đến chỗ họ. Đây lẽ ra phải là ranh giới sinh tử, nhưng Du Luân thực sự không có thời gian suy nghĩ về ý nghĩa của sự sống và cái chết, cậu còn đang bận tìm quà để tự cứu mình nè.
—— Cách ly khỏi tôi.
Du Luân hơi sửng sốt, đây không phải là quà cậu dùng, hơn nữa cái tên này… Là có ý gì?
Lập tức, Du Luân đã hiểu ra.
‘Cách ly khỏi tôi’ có nghĩa là không ai có thể chạm vào cậu nữa. Con người, bất cứ thứ gì xuất phát từ cơ thể con người đều được tính.
Dây máu không thể chạm vào Du Luân và những người khác, nó đột nhiên phình lên giống như định nổ tung, một ngọn lửa đột nhiên thiêu đốt dây máu, mấy giây sau nó mới rơi xuống. Khi rơi xuống đất, dây máu liền hóa thành vài giọt máu đỏ sẫm.
Du Luân quay lại, thấy sau khi Đại Cát cứu bên cậu xong thì lại chạy đi cứu Kim Vãn, mà người dùng món quà vừa rồi cũng nhanh chóng chạy đến chỗ cậu.
Từ Tử Nguyên nhanh chóng ngồi xổm xuống túm cậu, “Còn đứng lên được không!”
Sau Từ Tử Nguyên, Nhan Hành Thạc cũng nhanh chóng tới, anh không nói gì với Du Luân mà khiêng con rồng ở dưới đất lên. Sau khi né tránh dây máu, cuối cùng cũng có chút thời gian thở d0c, Nhan Hành Thạc hỏi cậu, “Lý do?”
Từ Tử Nguyên không hiểu câu hỏi không có đầu đuôi này, Du Luân biết mình đuối lý, giọng c4u nhỏ hơn bình thường không ít: “Trực giác… Đừng, đừng nóng giận, tôi thật sự cảm thấy cổ có liên quan đến nhiệm vụ ấy.”
“Vậy cũng không thể lấy mạng mình ra đùa được.”
Du Luân im lặng một lúc, “Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ chết thảm mà.”
“Từ Tử Nguyên, anh thấy có đúng không?”
Từ Tử Nguyên: “… Giờ là lúc nói cái này sao! Bối Bối, cẩn thận phía sau!”
Trong này đội Bông Tuyết là thảm nhất.
Đến giờ, họ vẫn chưa tìm ra ý nghĩa của câu “Khiến người nên ở lại phải ở lại” có nghĩa là gì, rốt cuộc là muốn người tốt ở lại hay người xấu ở lại, hơn nữa họ còn chưa biết rõ ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Thấy một NPC đã chết, để hoàn thành nhiệm vụ, họ chỉ có thể bảo vệ tất cả các NPC còn lại.
Dẫu sao theo tình huống này, những người nên ở lại hoặc là nhóm người mà Công tước muốn giết, hoặc là chính Công tước.
Đại Cát là tự nguyện cứu, đội Bông Tuyết chính là bị ép.
Có điều cứ cứu như vầy cũng không phải cách, tất cả mọi người đều đang lẩn trốn dây máu, nói không chừng kẻ mạnh có thể phá hủy dây máu. Nhưng dù thế nào, mọi người cũng không thể giải quyết được thủ phạm điều khiển dây máu, Công tước.
Cứ tiếp tục như vậy, chết hết chỉ là vấn đề thời gian.
Mọi người đang chạy đua với thời gian.
Là đội có nhiều người nhất, Khăn Quàng Đỏ chia thành hai nhóm, nhóm vũ lực và nhóm tranh luận, nhóm vũ lực bảo vệ nhóm tranh luận, nhóm tranh luận đang tích cực thảo luận xem ai là cô dâu.
Triệu Tòng Huy: “Mĩ Linh! Nhất định là Mĩ Linh!”
Du Luân: “Tôi nghĩ là Daly.”
Triệu Tòng Huy: “Nhưng lúc trước không phải anh là người đầu tiên nói Mĩ Linh ư?”
Du Luân: “Đúng vậy, nhưng tôi đã đổi ý rồi. Chân lý là một quá trình phát triển không bao giờ kết thúc từ tương đối đến tuyệt đối, quá trình phát triển của mọi thứ rất quanh co, và bây giờ, tôi đã quanh co đến bên Daly.”
Triệu Tòng Huy: “……”
“Mĩ Linh yêu A Phổ như vậy mà, anh xem, bây giờ cổ vẫn đang bảo vệ A Phổ kìa!”
Du Luân nhìn thoáng qua hướng Triệu Tòng Huy chỉ, Mĩ Linh bảo vệ A Phổ sau lưng, A Phổ không một vết xước.
Triệu Tòng Huy nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Quan hệ giữa Daly và rồng không được xem là người yêu. Hiện tại bọn họ chỉ là bạn bè, còn cách thân phận cô dâu chú rể xa lắm!”
Nói rồi, Triệu Tòng Huy chỉ vào Daly cùng con rồng, mọi người cũng nhìn theo ngón tay của cậu ta, đúng lúc nhìn thấy Daly tim như tro tàn ôm rồng, cô chết lặng nhắm mắt lại, cúi đầu và hôn nhẹ l3n đỉnh tóc của rồng.
Du Luân nhìn về phía Triệu Tòng Huy, “Bạn bè? Còn cách xa lắm? Cậu sẽ hôn tóc của bạn mình như vậy à? Nếu vậy, mối quan hệ của cậu với tất cả chúng ta cần được xác định lại rồi.”
Triệu Tòng Huy: “…………”
Cậu ta nói không lại Du Luân, nhưng vẫn kiên trì với ý kiến của mình, một phiếu với một phiếu, cuối cùng quyết định lại về với tay Nhan Hành Thạc.
Nhan Hành Thạc khẽ liếc nhìn Daly, sau đó dời mắt sang Mĩ Linh cũng trở nên hơi trầy trật.
Nói chính xác hơn, phải là A Phổ đứng sau Mĩ Linh mới đúng.
Tất nhiên, việc lựa chọn cô dâu là quan trọng nhất, nhưng dường như cũng không thể bỏ qua chú rể. Mọi người đã thấy thái độ của rồng đối với Daly là như thế nào, nhưng dường như không ai để ý đến thái độ của A Phổ với Mĩ Linh.
Khăn Quàng Đỏ đã thu hẹp phạm vi cuối cùng xuống còn hai người, Hòa Bình Tinh Anh ở bên kia cũng đã đẩy thanh tiến trình nhiệm vụ về cuối.
Các nhân vật quan trọng đều ở đây, NPC chưa bị bọn họ tìm ra bí mật cũng không còn bao nhiêu.
Quản gia Morion vừa chịu đựng cơn đau dữ dội trên người vừa chống chọi với dây máu, đã vậy còn phải nghe một tên thần kinh nào đó gân cổ làm phiền.
“Mau nói đi! Bí mật của anh là gì? Anh có tình cảm cấm kị gì với Công tước không?! Anh hận gã yêu gã nhưng mãi vẫn không chiếm được gã nên liền bạo phát trong im lặng, càng thêm bi3n thái đúng không?!”
Mauleon: “…… Cút!!!”
Dù không bị dây máu gi3t ch3t thì Mauleon cũng sẽ bị Đại Cát chọc tức chết. Nói ba láp ba xàm gì vậy, hắn đúng là bi3n thái, nhưng cũng chưa bi3n thái đến mức ấy!
Giọng của Đại Cát lớn đến mức gần như ở ngoài trang viên cũng nghe thấy, những người khác nghe thấy nhiều nhất cũng chỉ cạn lời, mà một đương sự khác nghe thấy thì lại không bình tĩnh như vậy.
Công tước đứng nguyên vị trí ban đầu, nếu nói lúc đầu vẻ mặt gã có chút thay đổi, thì hiện tại đã hoàn toàn không còn cảm xúc.
Quá ồn.
Ồn ào đến mức gã không còn muốn chịu đựng bất cứ điều gì nữa.
“Không ổn.”
Bên cạnh truyền đến tiếng thầm thì, Từ Tử Nguyên không nghe rõ, quay đầu lại hỏi Bối Bối, “Em nói gì thế?”
Bối Bối không trả lời anh, cậu nhóc nhìn Từ Tử Nguyên, khẽ nhíu mày.
Trái tim Từ Tử Nguyên run lên.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bối Bối có vẻ mặt như vậy, bình thường Bối Bối đều ôn hòa, không bao giờ tức giận hay buồn bã, như thể sẽ không có chuyện gì khiến tâm trạng cậu dao động vậy. Nhưng bây giờ, trông cậu có chút không vui, tựa như đã gặp phải vấn đề khó giải quyết. Đó không phải là vấn đề lớn, chỉ là chuyện này xảy ra khiến cậu nhóc cảm thấy rất bực bội.
Bối Bối là người đầu tiên nhận ra những gì sắp xảy ra, người thứ hai là Mauleon.
Khi nhận thấy những sợi dây máu đột ngột bay trở lại, Mauleon liếc nhìn Công tước, sau đó đồng tử đột ngột co lại.
“Hắn điên rồi à! Dám dùng chiêu này ở đây!”
Đại Cát không hiểu, ngay sau đó cũng không cần phải hiểu nữa, bởi vì bản năng sinh tồn đã lấn át gã.
Ác ma có luật lệ của ác ma. Trên thế giới, nơi nào có ánh sáng sẽ có bóng tối, có thần sẽ có ma, sự tồn tại của ma quỷ cũng chính là do thế giới này đã ngầm đồng ý. Chỉ có con người mới mất công thành lập hiệp hội thợ săn, thề rằng sẽ tiêu diệt mọi ác ma trên thế giới.
Ác ma có thể làm rất nhiều điều ác, nhưng chúng chỉ có thể làm trong phạm vi mà thế giới cho phép, nếu không, chúng sẽ khiến thế giới này khó chịu rồi bị phát hiện, sau đó tàn nhẫn xóa sổ.
Tựa như Công tước đã làm với bà Adams.
Dụ dỗ thì được, gây chiến thì được, kiểm soát những kẻ cầm quyền lực cũng được, nhưng tàn sát sinh linh mà không có lý do thì không được.
Đây là lý do tại sao rõ ràng Saleos mạnh như vậy, dù muốn có cô gái nào cũng dễ như trở bàn tay nhưng vẫn phải mất công để con người nuôi thiếu nữ cho mình, thậm chí mỗi mười năm chỉ có thể dùng một người. Gã cần kín tiếng, cần âm thầm.
Nhưng hiện tại, gã thật sự rất tức giận, đương nhiên cũng ngó lơ luật lệ này.
Mauleon là người hầu của Saleos, một người hầu theo đúng nghĩa. Đặt trong xã hội loài người, mối quan hệ giữa Saleos và vợ chồng Adams giống như chủ nhân và chó săn. Còn với những thiếu nữ được chọn đó, họ là con mồi bị con chó săn săn đuổi, mà Mauleon mới là người thực sự có thể làm bạn cùng Saleos, được gã coi trọng.
Mauleon đã không hài lòng với trạng thái này từ lâu, đều là ác ma, hắn không muốn suốt ngày làm người hầu, hắn muốn thay thế. Đêm nay vốn dĩ là cơ hội để hắn ra tay, hắn cho rằng mình đã làm hoàn mỹ, ai ngờ Saleos luôn biết điều này. Saleos hiểu hắn, hắn cũng hiểu Saleos, hắn biết, mình thật sự sắp chết rồi.
Sợi dây máu chỉ là một cuộc chiến nhỏ, tiếp theo đây mới là sức mạnh thực sự của Saleos. Trang viên này, thậm chí là cả thành phố này, sẽ bị san bằng.
Tuyệt vọng đến nỗi sau khi hiểu ra điều này, hắn đã ngừng di chuyển, giống như Bối Bối ở đằng kia. Mặc dù Mĩ Linh không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình, nhưng việc dây máu biến mất vào lúc này không bao giờ là điều tốt. Cô không mảy may suy nghĩ, rút một con dao từ cánh tay của mình ra, định cắt mạch máu để vẽ thần chú dịch chuyển.
Cô không có bản lĩnh xuất chúng, có thể thoát khỏi con quỷ có cấp bậc như Công tước một cách an toàn, nhưng nếu cô trả giá bằng mạng sống thì có thể sẽ đưa A Phổ ra ngoài được. Sống trong Trang viên Lãng Mạn, nhưng không một ngày nào trong đời cô cảm thấy lãng mạn, chỉ khi ở bên A Phổ, cô mới cảm nhận được chút sức sống.
Như vậy cũng tốt, cô vốn là con mồi, chết ở đây cũng là vận mệnh ngay từ đầu, A Phổ vô tội, anh ấy nên rời đi.
Mạch máu bị cắt, máu chảy theo cổ tay nhỏ giọt xuống đất, Mĩ Linh không dám chậm trễ, giơ cánh tay định vẽ bùa chú trên không, đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.
Cô nghe thấy người đàn ông mình thương nhớ đêm ngày bấy lâu nay, nói với giọng lạnh lẽo hơn trước rất nhiều: “Cuối cùng cũng đến lúc.”
– —–oOo——