Vệ Lam gật đầu, nhưng chẳng được bao lâu, lại lén ngẩng đầu hôn hắn.
Vệ Huân hết cách, ngay lần thứ tư Vệ Lam hôn hắn, ôm chặt cậu, cho cậu một cái hôn dài. Hắn cảm thấy Vệ Lam yêu đương hơi dính người, giống như một cái bánh gương nhỏ, vừa ngọt vừa dính, nhưng mà hắn rất thích.
Vệ Lam bị hắn hôn một lần như vậy cuối cùng cũng an phận, thành thật nghe hắn giảng bài, không có đánh lén Vệ Huân nữa.
Thứ sáu, hai người cùng về nhà, Vệ Lam định nói chuyện mình và Vệ Huân quen nhau cho Vệ Hy biết. Nhưng cậu nghĩ lại, thứ sáu mình mới về nhà đã ném một trái bom cho Vệ Hy thì kỳ quá, Vệ Hy mệt mỏi cả một tuần, để bà nghỉ ngơi một ngày, thứ bảy rồi nói sau.
Nhưng mà Vệ Huân không được săn sóc như cậu, tối thứ sáu hắn đã tìm Vệ Hy ngay, nói, “Con có thể nói chuyện riêng với ngài không?”
Lần trước Vệ Hy nghe thấy câu này là ở sinh nhật 18 tuổi của Vệ Lam, trực giác của bà nói không tốt, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy mình đã đoán được cái gì rồi.
Vệ Hy dẫn hắn vào thư phòng của mình, ngồi xuống sô pha, Vệ Huân nhìn bà, không chút do dự quỳ xuống.
Trong lòng Vệ Hy “lộp bộp” một tiếng, xong rồi, bà nghĩ, nếu mình đoán không sai, chính là chuyện bà đã nghĩ.
Vệ Huân nhìn bà, bình tĩnh nói, “Con và Tiểu Lam đang quen nhau, con thích em ấy, con muốn chăm sóc cho em ấy cả đời, con hy vọng ngài cho phép.”
Vệ Hy chống tay vịn sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, bà cũng đoán được sẽ có một ngày như vậy, bây giờ Vệ Huân nói ra thật, Vệ Hy không kinh ngạc mấy, thậm chí còn thấy đây là điều đương nhiên.
Bà nhìn Vệ Huân, Vệ Huân quỳ thẳng tắp, Vệ Hy dám khẳng định, mình chắc chắn là người đầu tiên Vệ Huân quỳ xuống trước mặt. Bà im lặng thở dài trong lòng, hỏi, “Tiểu Huân, con bao lớn rồi?”
“30.” Vệ Huân nói.
“Đúng vậy, con đã 30 rồi.”
Vệ Hy cảm thán, lần đầu tiên bà nhìn thấy Vệ Huân ở nhà, Vệ Huân mới 18 tuổi, vừa tròn 18 tuổi, hắn ngồi bên mép giường Vệ Lam, kiên nhẫn dỗ dành Vệ Lam, cầu xin Vệ Lam tha thứ. Hắn cắt cánh tay của mình, Vệ Lam sợ tới mức sắp khóc liều mạng kêu mình băng bó cho Vệ Huân, Vệ Huân chỉ nhìn Vệ Lam, không kêu đau, chỉ hỏi thằng bé em tha thứ cho anh được không?
Sau này, Vệ Lam 18 tuổi, Vệ Huân tới tìm bà, tự tay giao nhược điểm đến tay bà, đổi lấy thế giới an bình và thuần khiết của Vệ Lam. Bà nói với Vệ Lam, Vệ Lam không bất mãn gì cả, chỉ im lặng nghe lời hắn, đứng phía sau hắn.
Vệ Hy từng yêu, bà từng yêu người khác nên bà nhạy cảm trong chuyện tình cảm hơn Vệ Lam nhiều, bà nhìn Vệ Lam và Vệ Huân cùng lớn lên, cắm rễ của mình trên đất của nhau, vòng dây leo của mình trên thân cây của người kia. Bà biết Vệ Huân tốt với Vệ Lam đến hơi quá đáng, cũng biết, hai người bọn họ thân thiết quá mức, dù là anh em ruột cũng không được thân như thế. Nhưng bà không ngăn cản, bởi vì Vệ Lam thích, bà thương Vệ Lam, nên dung túng cho tình cảm của cậu.
Vệ Hy nhìn Vệ Huân, giọng bà rất bình tĩnh, nói, “Đứng lên đi.”
Vệ Huân đứng lên, hỏi bà, “Ngài đồng ý sao?”
Vệ Hy cười, biểu tình rất nhạt nhoà, “Cả đời của dì, chỉ yêu hai lần.” Bà nói, “Lần đầu tiên là yêu ba Tiểu Lam. Khi đó dì rất thích người đó, muốn kết hôn với anh ta, nên dì dẫn anh ta đi gặp ba dì, thật ra ba dì cũng không thích ba Tiểu Lam, bởi vì ba Tiểu Lam chính là người bình thường nhất trong đám người bình thường, điểm không bình thường duy nhất chắc là gương mặt của anh ta, nhưng mà dì nhìn mặt, ba dì lại không, nên ông ấy không thích ba Tiểu Lam, nhưng ông ấy lại không chia rẻ bọn dì. Ông ấy nói, con thích là được.”
“Lần thứ hai, chính là ba con, con biết tình trạng nhà dì và nhà con đó, nên thật ra ba dì không quá muốn dì và ba con ở bên nhau, nhưng ông ấy cũng không nhúng tay vào, vẫn là câu nói kia, con thích là được. Bởi vậy chuyện của con và Tiểu Lam, dì cũng không nhúng tay vào, cũng là câu nói kia, Tiểu Lam thích là được.”
“Cảm ơn.” Vệ Huân nhỏ giọng nói.
“Không cần cảm ơn dì, nếu có một ngày, Tiểu Lam không thích con nữa, dì cũng sẽ đứng về phía thằng bé. Con biết đó, trên đời này, dì thương nhất là nó.”
“Con biết,” Vệ Huân bình tĩnh nói: “Nếu có một ngày, em ấy không thích con nữa, con sẽ đi.” Hắn nói xong, nghĩ nghĩ, lại nói, “Nhưng con cảm thấy sẽ không có ngày đó.”
“Con rất tự tin với mình nhỉ?”
“Không,” Vệ Huân lắc đầu, “Con tự tin với em ấy.”
Vệ Huân cảm thấy mình đã quá hiểu Vệ Lam, đứa bé hắn đặt bên người cẩn thận thương yêu, hắn biết rõ cậu là người thế nào.
“Được rồi, về phòng đi, tối rồi, ngủ đi.” Vệ Hy nói.
Vệ Huân nói “ngủ ngon” với bà xong, xoay người về phòng.
Vệ Hy về tới phòng ngủ, nhìn Vệ Nghiệp Thành đang chờ bà về ngủ, do dự một chút, vẫn nói với hắn, “Anh biết Tiểu Huân tìm em nói chuyện gì không?”
“Cuộc trò chuyện giữa hai người là bí mật của hai người.” Vệ Nghiệp Thành bình tĩnh nói.
Bọn họ kết hôn nhiều năm, Vệ Hy hay Vệ Nghiệp Thành luôn tuân theo ranh giới vô hình giữa bọn họ, không hỏi đến quá nhiều chuyện, để đảm bảo cuộc hôn nhân của bọn họ ổn định và lâu dài hơn.
Vệ Hy nói, “Tiểu Huân và Tiểu Lam yêu nhau, nó vừa nói chuyện này với con, nó hy vọng em đồng ý.”
Cái này làm Vệ Nghiệp Thành kinh ngạc, “Tiểu Huân và Tiểu Lam? Con trai em và con trai anh?”
Vệ Hy gật đầu.
Vệ Nghiệp Thành không thể tin nổi, “Đó giờ anh vẫn nghĩ nó xem Tiểu Lam là em trai.”
“Thẳng nam.” Vệ Hy lắc lắc đầu.
“Vậy, hai chúng ta vẫn đăng ký kết hôn chứ?” Vệ Nghiệp Thành rất quan tâm cái này, “Hai chúng ta đã sắp mười năm rồi, đã nói nếu chúng ta ở bên nhau mười năm thì đăng ký kết hôn mà, không đến mức chỉ vì hai đứa nó mà hai chúng ta không đăng ký kết hôn chứ.”
Vệ Hy không ngờ cái ông để ý nhất lại là cái này, nhịn không được nở nụ cười, “Yên tâm đi,” bà nói, “Không phải trước đó anh đã nói Tiểu Huân và mẹ nó có hộ khẩu riêng, sau đó mẹ nó đi, một mình nó một sổ hộ khẩu, không cùng hộ khẩu với anh. Tiểu Lam cũng vậy, lúc đó ba em sợ ông ấy xảy ra chuyện nên lúc sinh Tiểu Lam ra, cho nó nằm trong hộ khẩu của một người bạn bình thường, sau này Tiểu Lam đủ 18 tuổi, dời hộ khẩu thằng bé ra, từ mặt pháp luật mà nói, thật ra Tiểu Lam không có quan hệ gì với nhà em.”
“Vậy là tốt rồi.” Cuối cùng Vệ Nghiệp Thành cũng an tâm, nếu bởi vì Vệ Huân và Vệ Lam mà ông và Vệ Hy ở bên nhau mười năm cũng không đăng ký kết hôn được, Vệ Nghiệp Thành cảm thấy chắc mình không bỏ qua cho Vệ Huân được, phải cho nó lãnh giáo cái gì gọi là tình cha như núi.
Chiều thứ bảy, lúc Vệ Lam xem TV với Vệ Hy, cậu nói chuyện mình và Vệ Huân đang quen nhau cho Vệ Hy biết, Vệ Hy rất bình tĩnh, Vệ Lam hỏi bà, “Mẹ không kinh ngạc chút nào sao?”
“Có gì phải kinh ngạc đâu, nếu con quen người khác có thể mẹ sẽ kinh ngạc một chút, con và Vệ Huân, chỉ có con khờ mới nhìn không ra thôi.”
Vệ Lam bất mãn, “Con khờ chỗ nào?”
“Con không khờ,” Vệ Hy nói, “Con chỉ là chậm chạp trong chuyện tình cảm.”
Vệ Lam tức giận đến không muốn nói chuyện với Vệ Hy, Vệ Hy đụng đụng cậu, “Thật ra, chủ yếu là tối qua Vệ Huân tìm mẹ nói chuyện này rồi nên mẹ biết.”
“Tối qua anh ấy tìm mẹ?”
Vệ Hy gật đầu, “Vừa gặp là quỳ xuống, đặc biệt dứt khoát nhanh nhẹn, nhưng lúc đó mẹ chưa kịp phản ứng, nếu không là chụp lại rồi, lâu lâu lấy ra thưởng thức chứ.”
Vệ Lam câm nín, “Mẹ là mẹ ruột Yến Thanh Trì sao? Có phải mẹ lén con có một đứa con rơi bên ngoài không?”
“Nói gì vậy.” Vệ Hy chọc trán cậu, “Sinh một mình con đã làm mẹ tốn bao nhiêu sức lực, sao còn sức sinh đứa thứ hai.”
Vệ Lam nghe bà nói vậy, đột nhiên nghĩ đến, “Mẹ, mẹ và chú Vệ kết hôn nhiều năm rồi, không tính sinh con hả?”
“Cục cưng à, con nhìn tuổi mẹ xem, sản phụ lớn tuổi, sao con nhẫn tâm vậy hả!” Vệ Hy khoa trương nói.
Đến giờ Vệ Lam mới nhận ra, tuy Vệ Hy bảo dưỡng rất tốt, nhìn vẫn còn trẻ, nhưng cậu đã 25, qua sinh nhật năm nay đã 26, Vệ Hy sinh cậu năm 22 tuổi, giờ cũng 47 48, đúng là không thể sinh con nữa rồi.
Cậu ôm ôm Vệ Hy, “Không sao, mẹ có một mình con là được rồi.”
Vệ Hy cười cười, “Đúng vậy, mẹ cũng thấy vậy.”
Động tác Vệ Huân rất nhanh, nói chuyện với Vệ Hy xong, hôm sau hắn đã đi tìm Vệ Minh, Vệ Minh rất bình tĩnh chấp nhận chuyện này, không phản đối, không can thiệp, đối xử như hai lần tình yêu của Vệ Hy. Cuối cùng, ông chỉ nói với Vệ Huân một câu, “Con rết trăm chân, chết mà không ngã.”
Vệ Huân biết ông ấy đang cảnh cáo mình, đối với Vệ Minh mà nói, cả đời của ông chỉ đối xử chân thành với hai người, trừ Vệ Hy chính là Vệ Lam, nhưng bây giờ, Vệ Hy chọn Vệ Nghiệp Thành, Vệ Lam chọn mình, Vệ Minh lo lắng gì không cần nói cũng biết.
Hắn rất cung kính nhận lấy cảnh cáo từ Vệ Minh, không nói điều thừa, cũng không bảo đảm nữa, bởi vì những thứ đó đối với Vệ Minh đều không quan trọng, căn bản là ông không tin.
Buổi tối sau khi Vệ Huân về nhà, nói chuyện đó với Vệ Lam, Vệ Lam rất bất mãn với hành vi tiền trảm hậu tấu của hắn, “Anh nói với em được mà, chúng ta cùng đi.”
Vệ Huân nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Em phải tin anh, mẹ em và ông ngoại em, nhất định hy vọng anh đi tìm bọn họ một mình, bọn họ có chuyện muốn nói riêng với anh.”
“Vậy em cũng phải nói riêng với ba anh sao?” Vệ Lam hỏi, “Có phải ba anh còn chưa biết không?”
“Không cần,” Vệ Huân nói, “Anh sẽ nói với ba, hoặc là,” hắn nghĩ nghĩ, “Có thể mẹ em cũng nói với ông ấy rồi. Đừng gấp.”
“Anh đối với ba anh đúng là…… Ba ruột.”
Vệ Huân cười, “Ông ấy chỉ cần biết là được, không hơn.”
Cuối tuần Vệ Lam về nhà cũ một chuyến, tự mình nói chuyện này với Vệ Minh, Vệ Minh hỏi cậu, “Con thích nó sao?”
Vệ Lam gật đầu, “Thích.”
“Vậy cứ thích nó đi.” Ông nhìn Vệ Lam, trong mắt tràn đầy từ ái.
Vệ Lam rúc vào bên cạnh ông, nói với ông, “Yên tâm đi ông ngoại, anh ấy sẽ không bắt nạt con.”
“Ông biết.” Đương nhiên Vệ Minh biết rõ vị trí mối quan hệ giữa Vệ Huân và Vệ Lam, trước nay đều là Vệ Lam ở thế chủ động, mà Vệ Huân, con thú hung mãnh Vệ Huân đã sớm bị cậu thuần phục.
Lúc Vệ Lam chưa thuần phục Vệ Huân, sự tồn tại của Vệ Huân là uy hiế* lớn nhất của Vệ Lam, dù ông có chế*, trước khi chế* cũng phải loại bỏ Vệ Nghiệp Thành và Vệ Huân, cho con gái và cháu ngoại mình một sự bình yên; nhưng khi Vệ Lam thuần phục Vệ Huân rồi, vậy sự tồn tại của Vệ Huân chính là vòng bảo vệ an toàn nhất của Vệ Lam, ông cứ cảnh cáo, cứ phái người giám thị Vệ Huân, nhưng ông có thể buông trái tim của mình xuống, cho dù có một ngày Tử Thần đến, cũng có thể ra đi nhẹ nhàng.
Cả đời của Vệ Minh, sống kiêu ngạo, sung sướng, ông chỉ không yên lòng con gái và cháu ngoại của ông, ông hy vọng có thể làm thần hộ mệnh cả đời của bọn họ, nhưng ông biết, không thể nào, vĩnh viễn không thể.
……….