Buổi tối ngày hôm qua Tô Vân Cảnh thấy nhóc cool ngầu nằm co ro ở góc giường, liền kéo anh nằm ra giữa giường.
Cậu bảo Phó Hàn Chu dịch lại một chút, đối phương nằm xoay lưng với cậu, trong lòng ôm một con gấu bông không có phản ứng gì cả.
Nhưng khi Tô Vân Cảnh ôm lấy eo anh từ đằng sau, định cố gắng kéo anh nằm vào trong giường, anh lại ngoan ngoãn phối hợp.
Tô Vân Cảnh không dùng sức gì mấy, kéo người nằm dịch vào.
Nhưng Phó Hàn Chu vẫn nằm xoay lưng với cậu, Tô Vân Cảnh cũng không còn cách nào, chỉ đành từ bỏ việc nói chuyện với anh, đắp chăn cho anh để anh nghỉ ngơi.
Tô Vân Cảnh lấy cái chăn từ phòng cho khách của mình đem sang đây, hai người bọn họ mỗi người đắp một chăn.
Nhưng không viết từ bao giờ nhóc cool ngầu đã chui vào ổ chăn của cậu, Tô Vân Cảnh ngủ một giấc tỉnh lại thì đã lập tức đối diện với đôi mắt đen như mực.
Phó Hàn Chu nằm bên cạnh cậu, vài sợi tóc lác đác rủ xuống trước trán, che đi hàng lông mày dài rậm của anh, chỉ để lộ ra một đôi mắt, mũi miệng giấu hết trong chăn.
Phó Hàn Chu che kín từ đầu tới chân, giống như một loài động vật thích chui vào hang nào đó.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chăm chú lên người Tô Vân Cảnh, rất lâu vẫn không chớp mắt, yên tĩnh lại im lặng.
Trải qua chuyện tối hôm qua, Tô Vân Cảnh đột nhiên nghĩ thông suốt.
Dù sao thì chuyện cũng đã như vậy rồi, cho dù bây giờ cậu có bắt đầu giữ khoảng cách với nhóc cool ngầu thì sau khi đối phương tỉnh táo lại cũng sẽ hỏi cậu vì sao lại thân mật với anh một cách vô cớ như vậy.
Nếu như đằng nào cũng hỏi, thì chẳng bằng muốn làm gì thì làm luôn đi, tới lúc đó hỏi rồi hẵng tính.
Tô Vân Cảnh không rối rắm về thái độ của Phó Hàn Chu nữa, bây giờ tiếp xúc riêng với anh cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Tô Vân Cảnh cũng không chút tránh né nhìn thẳng vào Phó Hàn Chu.
Nhóc cool ngầu đắp chăn rất kín, Tô Vân Cảnh chỉ nhìn thấy một đôi mắt, ngoài ra chẳng nhìn thấy gì nữa.
Hình dáng đôi mắt phượng kia rất đẹp đẽ, đuôi mắt xếch lên tao nhã, hàng mai dài hơi rũ xuống mắt.
Tô Vân Cảnh nhìn theo hàng mi cong của Phó Hàn Chu, nhìn hàng mi dày nhỏ ở mi mắt dưới của anh.
Không biết là tại sao, trong lòng đột nhiên ngưa ngứa, lúc nói chuyện cũng vô thức dịu dàng mà bản thân cậu không nhận ra.
Tô Vân Cảnh hỏi anh, giọng nói mang theo ý cười: “Sao anh cứ nhìn tôi vậy, anh cảm thấy tôi đẹp trai, hay là tôi giống người anh quen?”
Phó Hàn Chu cụp hàng mi dài không nói gì.
“Sao lại không nói gì?” Tô Vân Cảnh nhướng mày: “Anh không muốn nói chuyện với tôi, hay là anh không muốn để ý tới ai hết?”
“Hửm?”
Âm cuối của Tô Vân Cảnh hơi đề cao lên.
“Haizz.” Cậu chọc đuôi mắt hẹp dài của Phó Hàn Chu.
Cơ thể Phó Hàn Chu vẫn mát như một miếng ngọc lạnh, khi đầu ngón tay ấm áp của Tô Vân Cảnh lướt qua, để lại một chút độ ấm.
Hàng mi dài của Phó Hàn Chu khẽ run rẩy.
“Tôi đã xem tất cả các bộ phim anh đóng rồi, hình như tất cả đều là giọng thật, giọng nói rất hay.” Tô Vân Cảnh buồn bực hỏi anh: “Tại sao anh lại không muốn nói chuyện với tôi?”
Con ngươi đen láy của Phó Hàn Chu phản chiếu bóng dáng bây giờ của Tô Vân Cảnh, thanh niên có khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, mắt mày cong lên đầy dịu dàng, khóe môi còn có ý cười.
Đối phương lại chọc khóe mắt của anh, gọi anh: “Anh Phó?”
Vài sợi tóc thuận thế rủ xuống, rơi trên hàng mi dày cong vút của Phó Hàn Chu.
Hình như là có chút ngứa, anh chớp mắt một cái, hàng mi theo đó mà động đậy.
Hàng mi đen dài mềm mại không gạt được mấy sợi tóc ra, chân tóc vẫn đang chạm lên mí mắt của Phó Hàn Chu.
Dợi lông mi dài kia cứ như đang lướt qua trong lòng Tô Vân Cảnh vậy, ngứa tới mức tê dại.
Cậu gạt mấy sợi tóc ra giúp Phó Hàn Chu, bụng ngón tay xoa lên xương lông mày nhô cao của Phó Hàn Chu.
Nhiệt độ nơi đầu ngón tay thuận theo đuôi lông mày, dừng trên đường nét uyển chuyển của đuôi mắt.
Tô Vân Cảnh ma sát nhè nhẹ, giống như đang xác nhận sự thay đổi của Phó Hàn Chu mười năm qua.
Xác nhận khuôn mặt đó rồi, cậu kéo cái chăn xuống, cái mũi cao thẳng và cánh môi mềm mại của Phó Hàn Chu lộ ra.
Nhóc cool ngầu của cậu trưởng thành rồi.
Nhưng vẫn đẹp trai giống như trước đây.
Nhìn Phó Hàn Chu mềm mại nằm bên cạnh mình, Tô Vân Cảnh giống như bị mê hoặc, cậu dán tới.
Tì trán lên mi tâm của Phó Hàn Chu, khóe miệng dần dần cong xuống: “Trông anh rất đẹp trai, đáng tiếc lại bị câm, không biết nói chuyện.”
Tô Vân Cảnh dán lấy Phó Hàn Chu, đầu mũi gần như dán lấy nhau, lúc nói chuyện hơi thở nóng rực lướt qua môi Phó Hàn Chu, nóng tới mức anh run rẩy một cái.
Bờ môi đang căng chặt của Phó Hàn Chu run lên, sợ dây thần kinh nào đó đang trên bờ vực đứt phựt, khiến sự khao khát trong lòng anh mở rộng vô hạn.
Anh muốn dán lấy Tô Vân Cảnh gần hơn, muốn hấp thụ nhiều hơi ấm từ cậu hơn, muốn giấu cậu đi, chỉ để một mình bản thân nhìn thấy thôi.
Tô Vân Cảnh không biết suy nghĩ trong lòng Phó Hàn Chu, thấy mình vẫn không dỗ cho anh mở miệng nói chuyện được, nghĩ rằng ăn bữa sáng trước rồi từ từ suy nghĩ.
Thần kinh Phó Hàn Chu đột nhiên nảy lên, cả người căng như cây cung, dường như chỉ cần có một chút ngoại lực là có thể khiến anh đứt phựt hoàn toàn.
Anh hấp thụ hơi ấm của Tô Vân Cảnh, làn môi giống như hai cánh hoa đào trong làn gió lạnh, trong màu hồng nhàn nhạt còn có chút trắng bệch, còn hơi run lên.
Tô Vân Cảnh lại kéo dãn khoảng cách với Phó Hàn Chu vào đúng lúc này.
Phó Hàn Chu lập tức trở nên ngây dại, ánh mắt anh vô thức đuổi theo Tô Vân Cảnh, đôi ngươi đen láy mê mang như một chú cừu non.
Môi khép lại mở ra, dường như đang nói gì đó.
Tô Vân Cảnh nghe không rõ, nhưng cố hết sức để thử hiểu được.
Tô Vân Cảnh hỏi Phó Hàn Chu ăn cái gì, buổi sáng ăn cháo được không? Cậu đi nấu bữa sáng.
Vừa hỏi, Tô Vân Cảnh vừa ngồi dậy muốn xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Cậu vừa mới lật chăn ra, chân còn chưa bước xuống, người đằng sau đột nhiên ấn cậu xuống giường.
Tô Vân Cảnh giật mình tới mức con ngươi co rụt lại, sau khi bị Phó Hàn Chu d3 xuống, lại bắt đầu phóng to.
Tới tận khi Phó Hàn Chu hôn xuống, não Tô Vân Cảnh mới tuyên bố chết máy.
Cánh môi bị nghiền ép nặng nề, sau đó là một thứ mềm mại tách môi Tô Vân Cảnh ra, chen vào bên trong.
Tô Vân Cảnh hoảng hốt, không kịp phản kháng, đầu lưỡi đã bị đối phương bắt lấy, quấn riết lấy nhau không một tiếng động.
Môi lưỡi Phó Hàn Chu nhìn như rất mềm mại, nhưng thực ra lại rất mạnh mẽ.
Cho dù là khuấy đảo hay là quấn quýt lấy nhau, cái lưỡi tê dại phát đau đều đang nhắc nhở Tô Vân Cảnh, đây là một người đàn ông.
Đè trên người cậu là một người đàn ông.
Lại còn là Phó Hàn Chu.
Cái tay đang túm lấy eo kia, cách thức ma sát khiến da đầu Tô Vân Cảnh tê dại, đầu óc trắng xóa như có thứ gì đó sắp nổ tung.
Tô Vân Cảnh đẩy mạnh Phó Hàn Chu ra, vội vàng chật vật bò xuống giường.
Trái tim đập điên cuồng, máu không đủ cung cấp khiến bắp chân tê dại, loạng choạng đi tới cửa phòng.
Tô Vân Cảnh quay đầu lại nhìn Phó Hàn Chu trong sự hoảng loạn, đối phương ngây dại ngồi bệt dưới sàn, có cảm giác như mơ như thực, không thể phân biệt, hàng mi run rẩy.
Tô Vân Cảnh không dám nhìn nhiều, vội vàng thu lại tầm mắt, rời khỏi nhà Phó Hàn Chu.
Đi ra khỏi khu nhà, làn gió hơi lạnh thổi tới, lúc này Tô Vân Cảnh mới có chút tỉnh táo.
Cậu đi chân trần, trên người mặc áo ngủ, không mang theo cả điện thoại lẫn tiền, dáng vẻ này Tô Vân Cảnh cũng không biết phải đi đâu.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng đi tới công viên gần cạnh khu nhà, tìm một cái ghế dài bình tĩnh lại.
Tô Vân Cảnh bị duc v0ng đột ngột của Phó Hàn Chu dọa sợ.
Nụ hôn ban nãy, sự tiếp xúc ban nãy của Phó Hàn Chu, đều mang theo t1nh dục rất mãnh liệt.
Đầu óc Tô Vân Cảnh rất loạn, nhưng vẫn suy nghĩ lại chút chuyện.
Tuy rằng Phó Hàn Chu đã từng gặp nguyên chủ, nhưng chưa tiếp xúc qua, chắc hẳn duc v0ng của anh không phải đối với nguyên chủ.
Vậy thì là với ai?
Với Văn Từ, với cậu. Tô Vân Cảnh cười khổ.
Những cảnh tượng bên nhau trong quá khứ kia, bây giờ Tô Vân Cảnh hồi tưởng lại, thật là…
Cảm xúc khác, thì cách hiểu cũng khác.
Phó Hàn Chu thích dán lấy cậu đi ngủ như vậy, vươn tay vào trong quần áo cậu, hôn mu bàn tay của cậu, còn hôn vành tai cậu…
Tô Vân Cảnh không nhịn được ôm lấy đầu mình đấm mạnh, mẹ nó đã rõ ràng như thế rồi, cậu lại chưa bao giờ nghi ngờ, cậu là heo sao?
Sống hơn hai mươi năm, Tô Vân Cảnh chưa từng bị ai d3 xuống hôn như vậy, bây giờ tay vẫn còn nóng rần, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng nhiệt độ.
Ngồi một mình ở công viên nửa tiếng đồng hồ, lúc này Tô Vân Cảnh mới chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ về tình cảm của cậu và Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh là một người vô cùng bình thường, thần kinh thô hơn cột điện. Trước khi chưa gặp tai nạn xe xuyên sách, cậu còn mơ mộng rằng sẽ cưới một cô gái xinh đẹp, tính tình tốt.
Tuy rằng chưa gặp được ai phù hợp, nhưng không ảnh hưởng việc Tô Vân Cảnh thi thoảng sẽ nghĩ tới chuyện đó.
Lần thứ hai xuyên sách, khi học ở Trung học số 2 Hành Lâm, bởi vì gia thế của Phó Hàn Chu bị lộ, danh tiếng của cậu cũng theo đó trở nên nổi hơn, còn nhận được thư tình.
Tô Vân Cảnh còn chưa đọc thư tình thì đã bị Phó Hàn Chu nộp cho giáo viên.
Nhưng lúc đó Tô Vân Cảnh còn thật sự suy nghĩ về chuyện có bạn gái, cậu nghĩ bây giờ Phó Hàn Chu đang ở đây, không thể có bạn gái được.
Bởi vì trước khi Phó Hàn Chu có được hạnh phúc, cậu nhất định phải đặt Phó Hàn Chu lên hàng đầu, làm bất cứ chuyện gì cũng phải quan tâm tới cảm nhận của Phó Hàn Chu.
Hành động như vậy của Tô Vân Cảnh rất giống bảo mẫu nam, chẳng khác nào tính cuồng em trai cả. Tô Vân Cảnh nghĩ tới tính cách anh em khống này, tạm thời đừng có hại con gái nhà người ta thì hơn.
Tô Vân Cảnh cũng đã từng nghĩ, nếu như Phó Hàn Chu không gặp được người thích hợp, thì hai bọn họ ở bên nhau cũng được.
Nhưng cái kiểu ở bên nhau đó, không giống như kiểu mà Phó Hàn Chu muốn, là cái kiểu anh em tốt cùng làm chó độc thân, sống cùng nhau chăm sóc lẫn nhau.
Hành động ngày hôm nay của Phó Hàn Chu, thực sự đã dọa sợ Tô Vân Cảnh.
Kinh hãi vì Phó Hàn Chu có suy nghĩ đó với cậu, kinh hãi một người đàn ông có suy nghĩ đó với một người đàn ông khác.
CP nam nam trên mạng rất nổi tiếng, Tô Vân Cảnh cũng đã từng đùa kiểu này ở thế giới thực, nhưng chưa bao giờ coi là thật.
Càng không ngờ rằng có một ngày nhóc cool ngầu lại như vậy.
Cậu không cảm thấy ghê tởm, chỉ là bị dọa cho giật mình mà thôi.
Tô Vân Cảnh kinh ngạc vì bản thân không bài xích, hình như nhóc cool ngầu đối với cậu mà nói là một sự tồn tại đặc biệt, cho dù anh làm cái gì, Tô Vân Cảnh cũng đều có thể chấp nhận được vậy.
Nếu như đổi thành Giang Sơ Niên, buổi tối cùng ôm nhau ngủ, đối phương còn hôn cậu, Tô Vân Cảnh nghĩ thôi cũng đã nổi hết cả da gà da vịt lên.
Hơn nữa cậu cũng sẽ không dán lên trán của Giang Sơ Niên nói những lời trêu ghẹo kiểu “Trông anh rất đẹp trai, đáng tiếc lại bị câm” như vậy.
Đối mặt với Phó Hàn Chu, cậu sẽ tự nhiên mà làm những chuyện thân mật, Tô Vân Cảnh cảm thấy như vậy cũng không sao cả.
Nhưng nếu như đổi sang người khác, đột nhiên Tô Vân Cảnh cảm thấy bản thân rất gay.
Cmn gay lắm luôn.
Cho nên rốt cuộc cậu có tình cảm gì với Phó Hàn Chu?
Bây giờ Tô Vân Cảnh rất rối rắm, cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Nhớ tới lúc cậu chuẩn bị đi, vẻ mặt mê man không biết làm sao kia của nhóc cool ngầu, một nơi nào đó trong trái tim Tô Vân Cảnh như có một cây kim nhỏ chọc một nhát.
Tô Vân Cảnh đứng phắt dậy, không kịp nghĩ ngợi gì chạy thẳng về nhà Phó Hàn Chu.
Nhập mật khẩu mở cửa điện tử ra, Tô Vân Cảnh đi chân trần lên tầng hai.
Cửa phòng Phó Hàn Chu đang mở, nhưng bên trong lại không có người, Tô Vân Cảnh tìm khắp căn nhà cũng không thấy người đâu.
Tô Vân Cảnh lập tức hoảng loạn, tới tủ đầu giường ở phòng cho khách lấy điện thoại của mình gọi cho Phó Hàn Chu.
Chưa ai cho cậu số điện thoại của nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh gọi vào số điện thoại anh vẫn luôn dùng kia.
Tô Vân Cảnh vừa ấn gọi, phòng cách vách liền vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Cậu đi theo tiếng chuông điện thoại, đi vào phòng ngủ của Phó Hàn Chu, mở ngăn kéo thứ nhất ra, nhìn thấy chiếc Nokia trước đây Tô Vân Cảnh mua cho anh.
Tô Vân Cảnh cúp máy, cầm chiếc Nokia kia lặng lẽ ngồi xuống giường, trong lòng đau xót.
Bên cạnh chiếc Nokia còn có một chiếc điện thoại, là chiếc Phó Hàn Chu dùng để liên lạc công việc và người khác.
Hai chiếc điện thoại của anh đều ở đây, nhưng người thì vẫn chưa quay lại.
Tô Vân Cảnh ở trong phòng ngủ đợi hai mươi phút, cuối cùng không nhịn được gọi một cuộc điện thoại cho Giang Sơ Niên.
Không dám nói sự thật với Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh lựa lời, nói dối rằng cậu đi ra ngoài mua đồ ăn sáng về, lại không thấy Phó Hàn Chu đâu nữa.
Giang Sơ Niên rất biết bắt trọng điểm, ngay lập tức nghe ra nội dung quan trọng trong lời nói của Tô Vân Cảnh: “Đêm qua cậu ngủ lại nhà cậu ấy à?”
“Tôi thấy cảm xúc của anh ấy không ổn định, cho nên ở lại đây.” Tô Vân Cảnh vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu: “Tôi ngủ ở phòng cho khách.”
Lúc cậu nói lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Cho dù Tô Vân Cảnh ngủ ở phòng cho khách, hay là ngủ ở sofa, Phó Hàn Chu có thể để cậu ở lại là đã đủ khiến cho Giang Sơ Niên kinh ngạc rồi.
Bây giờ không phải là lúc thảo luận xem vì sao Tô Vân Cảnh lại có thể ngủ lại nhà Phó Hàn Chu, mà là Phó Hàn Chu đã đi đâu.
“Lúc cậu đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cảm xúc của cậu ấy như thế nào?”
Môi Tô Vân Cảnh hơi động đậy, gian nan nói: “Lúc đó tôi không chú ý, bây giờ nhớ lại, không ổn lắm.”
Bên kia im lặng một lúc, khi cất tiếng lần nữa có mang theo một chút sợ hãi khó nhận ra được: “Cậu lên, lên sân thượng của tòa nhà này xem thử đi.”
Lời này của Giang Sơ Niên như đầu tre vót nhọn, đâm mạnh vào trong màng nhĩ của Tô Vân Cảnh, khiến cậu như thể đột nhiên không nghe thấy nữa.
Vì sao lại phải lên sân thượng tìm Phó Hàn Chu, hàm ý trong đó cậu không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Cõi lòng Tô Vân Cảnh hoảng loạn vô cùng, gần như là đến mức độ không đứng vững.
Nhóc cool ngầu đang bị bệnh, sao cậu lại để lại anh một mình mà đi cơ chứ?
Sao lại để anh một mình ở lại đây?
Tô Vân Cảnh chân tay mềm nhũn tìm một vòng trên sân thượng, không nhìn thấy Phó Hàn Chu, lúc này mới gọi điện cho Giang Sơ Niên một lần nữa.
Theo những gì Giang Sơ Niên hiểu về Phó Hàn Chu những năm qua, nếu như anh phát bệnh, sẽ không đi tới nơi quá xa.
Sau khi yên tâm hơn một chút, Giang Sơ Niên liền hỏi Tô Vân Cảnh: “Lúc cậu đi mua đồ ăn sáng nói gì với cậu ấy không? Cậu ra ngoài bao lâu?”
Tô Vân Cảnh rũ mắt xuống: “Không nói, thời gian không tính là ngắn.”
Cậu ngồi ở công viên cũng khoảng một tiếng đồng hồ.
Giang Sơ Niên hơi suy nghĩ một chút, nghĩ tới một loại khả năng: “Vậy có thể là cậu ấy ra ngoài tìm cậu rồi, cậu cứ đợi ở nhà cậu ấy đi, đừng có đi đâu cả.”
Giang Sơ Niên không biết hai bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng từ các loại chi tiết có thể nhìn ra được, dường như Phó Hàn Chu đã chấp nhận Tô Vân Cảnh.
Con người anh một khi chấp nhận thứ gì đó thì sẽ vô cùng để ý, Tô Vân Cảnh đi ra ngoài không nói tiếng nào, Phó Hàn Chu không thấy cậu đâu, khả năng cao là sẽ đi ra ngoài tìm cậu.
Tô Vân Cảnh không còn cách nào khác, chỉ đành quay về ngoan ngoãn chờ Phó Hàn Chu.
Lúc chờ Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh vẫn luôn suy nghĩ về quan hệ giữa hai bọn họ.
Thực ra, nhóc cool ngầu ngoài giới tính không đúng ra thì tất cả những điểm khác đều rất tốt, nếu như thực sự ở bên nhau cả đời, Tô Vân Cảnh cũng có thể chấp nhận được.
Còn về chuyện giới tính này… Hình như ngoài việc không thể sinh con ra, thì cũng không có chỗ nào xấu cả.
Hơn nữa cái chuyện sinh con này, tuy Tô Vân Cảnh thích trẻ con, nhưng nhóc cool ngầu ngoan ngoãn hiểu chuyện lại hơn rất nhiều đứa trẻ khác rồi, nuôi một mình anh là đã đủ rồi.
Cho nên, hình như cũng không có gì là không thể.
Vấn đề là thân phận bây giờ của cậu không phải Văn Từ, tuy rằng người Phó Hàn Chu thích là cậu, nhưng vừa nãy khi hôn cậu, chắc chắn là vì cơ thể này quá giống Văn Từ.
Cũng có nghĩa là, nhóc cool ngầu coi cậu là thế thân của Văn Từ.
Ừm… Thế thân cũng không phải không được, dù sao cũng đều là bản thân Tô Vân Cảnh, cậu không để ý chút nào cả.
Tô Vân Cảnh suy nghĩ lung tung, đầu óc loạn hết cả lên.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Nhóc cool ngầu là đàn ông không phải vấn đề, không sinh được con không phải vấn đề, đến cả thế thân cũng không phải vấn đề.
Không có gì là vấn đề, vậy còn có vấn đề gì đây?
Tô Vân Cảnh cảm thấy vấn đề lớn nhất, chính là cậu cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không phải là vấn đề.
Cậu đang vô thức tự bẻ cong bản thân cmn luôn rồi, thuyết phục bản thân ở bên Phó Hàn Chu!
Nhưng nói đi nói lại, hình như thực sự không có vấn đề gì.
Tô Vân Cảnh:…
Bây giờ cả đầu cậu đều là đây là vấn đề, nhưng vấn đề này không lớn, vấn đề không lớn thì cũng không phải là vấn đề.
Vấn đề đi vấn đề lại, Tô Vân Cảnh sắp không biết hai chữ “vấn đề” này luôn rồi, cũng không biết hai chữ này có nghĩa là gì.*
(*Lại là tâm sự của nhà dịch: khi nhìn 1 chữ tượng hình quá lâu, bỗng nhiên bạn sẽ quên mất chữ này viết thế nào)
Vấn đề triết học lớn nhất trong lịch sử – đây rốt cuộc có phải là vấn đề hay không.
Tô Vân Cảnh sắp bị bản thân ép cho điên luôn rồi, cậu đi tới nhà vệ sinh vốc nước lên mặt.
Từ bồn rửa mặt, nhìn thấy mặt mình toàn là giọt nước đang chảy xuống, Tô Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới, trước đây khi Tô Vân Cảnh nằm cạnh anh, không hiểu sao lại đi tới nhà vệ sinh, lúc quay lại trên mặt toàn là nước lạnh.
Vì sao nửa đêm lại phải đi xả nước lạnh?
Đệch!
Vành tai Tô Vân Cảnh nóng lên, cậu bực bội đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Đi qua đi lại trong phòng khách một lúc, Tô Vân Cảnh đi lên tầng hai vào phòng của Phó Hàn Chu.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tô Vân Cảnh mở tủ quần áo của nhóc cool ngầu ra, sau đó nhìn thấy quần áo và áo ngủ của bản thân lúc còn tuổi niên thiếu ở bên trong.
Bên trên che một màng chống bụi trong suốt, treo chỉnh tề bên cạnh quần áo của Phó Hàn Chu, giống như trước đây, dường như hai người bọn họ vẫn ở cùng phòng với nhau.
Trong ngăn kéo có những thứ trước đây Tô Vân Cảnh từng dùng, trên giá sách là cách loại sách nâng cao trước đây Tô Vân Cảnh mua cho anh….
Trong căn phòng rộng rãi này, dường như một mình Phó Hàn Chu gìn giữ những hồi ức lặt vặt giữa hai người bọn họ.
Sự bực bội bất an của Tô Vân Cảnh đột nhiên biến mất, cậu trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Lúc đó, tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề nữa.
Cậu không thích đàn ông.
Nhưng cậu thích Phó Hàn Chu, thích anh ngoan ngoãn nghe lời, thích anh làm nũng dính người.
Cái thích của Tô Vân Cảnh không phải là kiểu mãnh liệt nóng rực như núi lửa phun trào của Phó Hàn Chu, mà là sự tiếp nhận Phó Hàn Chu từng chút một như dòng nước nhỏ nhỏ giọt.
Cho dù là bệnh của anh, hay là duc v0ng chiếm hữu mạnh mẽ của anh, Tô Vân Cảnh đều hiểu, cũng chấp nhận hết.
Ưu điểm của anh cũng được, khuyết điểm của anh cũng được, đối với Tô Vân Cảnh mà nói thì đó không phải là vấn đề.
Càng đừng nói đến chuyện đơn thuần chỉ là giới tính.
Sau khi sự lo ngại của Tô Vân Cảnh biến mất, cậu bình tĩnh chờ đợi Phó Hàn Chu, đợi anh quay về sẽ nói chuyện cẩn thận với anh.
Tô Vân Cảnh đợi tới tận tối, Phó Hàn Chu vẫn chưa quay về.
Trong thời gian đó, Tô Vân Cảnh đi lên sân thượng mấy lần, sợ bỏ lỡ Phó Hàn Chu, lúc Tô Vân Cảnh ra ngoài vẫn luôn gọi điện cho Phó Hàn Chu, chỉ cần anh về nhà là có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Tô Vân Cảnh không biết anh đi đâu rồi, cũng không biết anh có thể đi đâu, chỉ có thể gọi điện cho Giang Sơ Niên tiếp.
Lần này Giang Sơ Niên cũng gấp gáp: “Có khi nào cậu ta tới…”
Dường như Giang Sơ Niên định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy khả năng này không lớn, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Cách ngày đó vẫn còn nửa tháng, chắc hẳn cậu ấy không đi trước vậy đâu.”
Bây giờ là tháng bốn, nửa tháng sau là mùng một tháng năm, cũng chính là ngày Tô Vân Cảnh qua đời.
Hàng năm vào thời gian này, tâm trạng của Phó Hàn Chu đều rất tệ, bệnh cứ lặp đi lặp lại, cho nên Giang Sơ Niên thường hay sắp xếp rất nhiều công việc vào tháng bốn cho Phó Hàn Chu.
Công việc vào tháng năm thì đều bỏ qua hết.
Tô Vân Cảnh nghe thấy Giang Sơ Niên nói như vậy, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Vội vàng nói mấy câu, Tô Vân Cảnh cũng máy, sau đó đặt xe lửa tới thành phố Đông Lâm.
Đông Lâm là quê hương của Văn Từ, Tô Vân Cảnh cũng xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời ở Đông Lâm.
Thành phố Đông Lâm không có sân bay, ngồi máy bay tới thành phố bên cạnh, rồi lại ngồi xe lửa tới, còn chẳng bằng trực tiếp ngồi xe lửa.
Từ thủ đô tới Đông Lâm nhanh nhất cũng phải ba tiếng đồng hồ, Tô Vân Cảnh đặt xe lửa lúc bảy giờ, tới thành phố Đông Lâm đã là mười giờ tối.
Gọi một chiếc taxi, Tô Vân Cảnh theo kí ức của mình, bảo tài xế đưa cậu tới ngọn núi nhỏ mà Phó Hàn Chu đã từng chôn cậu.
Tài xế lái xe là một người đàn ông, nhưng nửa đêm nửa hôm đưa Tô Vân Cảnh tới vùng ngoại ô này, anh ta cũng có hơi lo lắng.
Cho nên Tô Vân Cảnh thương lượng với tài xế, có thể ở lại đây đợi một lát không, cậu có thể trả thêm tiền, nhưng tài xế taxi vẫn từ chối Tô Vân Cảnh.
Đưa Tô Vân Cảnh tới đây, tài xế trực tiếp lái xe đi luôn, để cậu đặt xe trên app để quay về.
Tô Vân Cảnh sợ không gọi được xe nhưng càng lo lắng Phó Hàn Chu sẽ chạy tới đây một mình.
Trước khi tới đây Tô Vân Cảnh đã mua một cái đèn pin cầm tay rất sáng, cậu cắn răng đi một mình lên núi.
Ban đêm trên núi rất lạnh, ngón tay Tô Vân Cảnh bị lạnh tới mức tím tái, nhưng trên người lại đổ mồ hôi.
Ngọn đồi chưa được khai phá có hơi dốc, cả một đường Tô Vân Cảnh phải bám lấy cành cây để đi lên núi.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi bằng phẳng, Tô Vân Cảnh không dám mở đèn pin lên. Sợ rằng Phó Hàn Chu thực sự đang ở đây, cậu đột nhiên tới đây như vậy, sẽ không giả thích được vì sao lại biết anh ở đây.
Mò mẫm trong bóng tối, Tô Vân Cảnh thấy một mảnh đất trống rỗng, không có bóng người, lúc này cậu mới thở phào một hơi.
Nếu như Phó Hàn Chu ở đây, có nghĩa là bệnh của anh lại nặng thêm rồi, nhưng không ở đây, Tô Vân Cảnh lại lo lắng cho sự an toàn của anh.
Trong lòng Tô Vân Cảnh rất khó chịu, hối hận khi đó tại sao mình lại đẩy nhóc cool ngầu ra, cứ để cho anh hôn đi, có mất miếng thịt nào đâu.
Tay cậu bị đông lạnh tới mức cu0ng cứng, nhưng sau lưng lại đổ mồ hôi, thái dương cũng chảy mồ hôi nóng, bị gió lạnh thổi tới, lại có chút lạnh lẽo.
Tô Vân Cảnh hà một hơi, chà sát tay, bật đèn pin lên đang định xuống núi thì bỗng một bóng người chậm rãi ngồi dậy.
Đúng lúc đèn pin chiếu tới, ánh sáng trắng chiếu lên khuôn mặt của người kia, giống như một lớp sương mờ.
Ánh đèn pin trong tay Tô Vân Cảnh hơi nghiêng đi, chiếu thấy một cái xẻng trên mặt đất, tay run lên.
Sau đó chậm rãi đi tới, mới phát hiện Phó Hàn Chu đào một cái hố.
Anh ngồi trong cái hố kia giống như đang muốn chôn mình xuống, nhìn Tô Vân Cảnh từng bước đi tới.
Phó Hàn Chu gần như có thể dùng từ chật vật để hình dung, trên người trên mặt đều dính đất cát.
Băng gạc mà Tô Vân Cảnh băng cho anh trước đó cũng lỏng ra, máu thấm từ trong ra ngoài, bây giờ đã ngừng chảy, biến thành màu nâu trộn lẫn với đất.
Trái tim Tô Vân Cảnh giống như bị một bàn tay vô mình bóp chặt, khó chịu tới mức gần như thở không nổi.
Cậu chớp chớp mắt, có thứ nóng ấm chảy ra từ bên trong.
Trái tim co rút đau đớn.
Nhìn thấy Tô Vân Cảnh như vậy, Phó Hàn Chu ngay lập tức đi ra. Cả người anh căng cứng vô cùng, bắp thịt trên cánh tay còn đang co giật.
Cúi người xuống, lau nước mắt cho Tô Vân Cảnh.
Đầu ngón tay lạnh như đá run lẩy bẩy.
Phó Hàn Chu như đang đối xử với một món đồ dễ vỡ, lại như sợ giấc mộng này biến mất, nhẹ nhàng cẩn thận lau nước mắt cho Tô Vân Cảnh.