Khai giảng gần một tháng, lễ khai giảng của Trí Viễn cùng bữa tiệc tối chính thức chào đón học sinh mới cuối cùng cũng đến.
Bởi vì hôm nay có thể không cần phải mặc đồng phục cho nên trong trường học rất náo nhiệt, dù chuông tự học đã sớm vang lên nhưng tất cả các bạn học không còn tâm trí gì để học, tranh thủ Vương Kiến Quốc còn chưa đến lớp, trong lớp tụ tập tốp ba tốp năm ngồi một chỗ tán gẫu với khí thế ngất trời.
Từ Hạo tìm bạn nữ ngồi cùng bàn để mượn cái gương, hơi làm dáng chỉnh lại cái áo khoác bóng chày vừa mua, đang chuẩn bị hỏi bạn ngồi cùng bàn xem có thấy mình hôm nay đẹp trai không, liền thấy Hạ Trầm cùng Quý Bạch đang sóng vai cùng đi đến.
Khụ một tiếng Từ Hạo mất tự nhiên đặt tấm gương xuống, vô ý thức rụt cổ lại muốn tránh đến chỗ khác để Hạ Trầm không chú ý đến.
Chờ hai người cùng ngồi xuống, Từ Hạo mới phát hiện cảm giác không đúng.
Trong phòng học mọi người đều đang mặc đồ của chính mình chỉ có Hạ Trầm với Quý Bạch còn mặc đồng phục.
Áo somi trắng cùng với quần dài đen đứng cùng một đám ăn mặc đủ loại màu sắc trong phòng học trông đặc biệt dễ thấy.
Nếu để mà nói thật thì đồng phục Trí Viễn cũng không xấu, nữ mặc áo somi cùng váy kẻ caro, còn nam thì áo somi cùng quần dài, đẹp ở chỗ cổ áo thêu chỉnh tề tên trường cấp 3 Trí Viễn với tên của học sinh.
Mặc dù bình thường nội quy trường bắt buộc rõ ràng phải mặc đồng phục nhưng vì đồng phục khá đẹp nên học sinh trong trường cũng chả ai làm trái quy định cả.
Nhưng mà hôm nay!
Hôm nay là một ngày khó có được một lần trong năm có thể mặc quần áo của chính mình mà!
Từ Hạo nhịn không được quay đầu lại, nhìn Quý Bạch rồi phủi phủi đồ trên người: ” Hôm nay trông tôi thế nào?” Từ Hạo hehe một tiếng,” Mẹ tôi vừa mua cho đấy, ông có ghen tị không”
Quý Bạch nhìn cái áo khoác màu đỏ thẫm giao nhau thêm hoạ tiết tua cờ bóng cháy bên trên áo của Từ Hạo, khoé mắt co lại, cực kì trái lòng gật đầu nói:” Cũng ổn đấy.”
“Ông tại sao không mặc đồ của mình a.” Từ Hạo rất không đồng ý mà nhìn Quý Bạch, ” Quanh năm suốt tháng đều mặc đồng phục thì có ý nghĩa gì đâu, ông hôm này còn phải đại biểu lớp chung ta lên sân khấu diễn thuyết đấy.”
Quý Bạch cười,” Bởi vì phải lên sân khấu diễn thuyết nên mới phải mặc đồng phục mà.”
Từ Hạo bị thuyết phục khi chuẩn bị quay đi thì ánh mắt liếc qua Hạ Trầm cũng đang mặc đồng phục, trong chớp mắt như được bừng sáng suýt nữa thì bị sặc nước miếng, do dự một chút, biểu cảm có chút khó nói nhìn Quý Bạch:” Hai người các ông…Có cách show ân ái thật đặc biệt nha.
Quý Bạch sững sờ.
Dứt lời, Từ Hạo nhanh chóng quay đầu đi, thở một hơi thật dài.
Quý Bạch hình như ý thức được nhìn thoáng qua đồng phục trên người mình, sau đó lại liếc mắt nhìn Hạ Trầm, mặt bắt đầu bốc cháy.
Trên thực tế sáng nay ở KTX cậu còn đang nghĩ hôm nay nên mặc quần áo như nào.
Cậu còn phải lên sân khấu diễn thuyết nên không thể mặc quá tuỳ ý nhưng ở KTX ngoại trừ đồng phục thì quần áo khác của cậu đều là áo phông, nên sau một chút do dự cuối cùng Quý Bạch quyết định vẫn mặc đồng phục ra ngoài.
Lúc đấy cậu còn hỏi qua Hạ Trầm,” Hôm nay hình như không phải mặc đồng phục, anh chuẩn bị mặc cái gì?”
Hạ Trầm liếc cậu một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo:” Cả trường mọi người đều mặc đồ của mình?”
Quy Bạch gật đầu nhẹ, nhìn Hạ Trầm cười cười: ” Đúng vậy, một năm có hai lần như thế, hôm nay mọi người chắc đều rất phấn khích.”
Hạ Trầm ừ một tiếng, mắt nhìn thoáng qua tủ quần áo, tiện tay đem đồng phục từ trong ngăn tủ lấy ra, c0i quần áo trong nháy mắt ngay trước mặt Quý Bạch mà mặc vào, hắn biểu cảm tự nhiên nhìn không ra tâm tình gì:” Không mang nhiều đồ đến vẫn nên mặc bộ này.”
Vóc dáng Hạ Trầm rất cao cho dù mặc đồng phục áo sơmi đơn giản nhất vẫn làm nổi bật lê vai rộng eo thon, một đôi chân thon dài thẳng tắp nhìn cả người trông như phát sáng.
Quý Bạch lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Hạ Trầm mặc cái gì cũng đều rất đẹp, còn vui tươi hớn hở nói: ” Một mình dm mặc đồng phục khẳng định rất kỳ, may quá có anh mặc giống em.”
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, Hạ Trầm hẳn là lúc ấy…Đang nghĩ đến cùng mặc đồ đôi…
Quý Bạch đảo mắt nhìn quanh phòng học, quả nhiên tất cả mọi người đều đang mặc trang phục của bản thân, chỉ có mình vơi Hạ Trầm…Trông phá lệ chói mắt.
Tai Quý Bạch chậm rãi đỏ lên.
Sợ bị người khác chú ý, cầm vở lật ra một tờ, cúi đầu viết xuống rồi đẩy sang cho Hạ Trầm.
Quý Bạch:” Lớp học chỉ có hai chúng ta mặc đồng phục thôi.”
Hạ Trầm nhìn thoáng quá, trước đấy hắn có nghe thấy Từ Hạo nói, quét mắt một vòng nhìn Quý Bạch liền có thể đại khái đoán ra được cậu đang nghĩ gì, cong môi cầm bút trả lời lại trên giấy:” Ừm, đồ đôi.”
Quý Bạch: “!!!”
Suýt nữa thì bị sặc nước miếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, Quý Bạch bịt tai trộm chuông ho khan một cái, tiếp tục viết đáp lại:” Tối anh muốn đàn bài nào?”
Hạ Trầm:” Đến lúc đó em sẽ biết.”
Trong đầu Quý Bạch hiện ra dáng vẻ Hạ Trầm đánh đàn dương cầm trước đó ở phòng âm nhạc, đối với tiệc đón học sinh mới dâng lên mười hai vạn mong chờ.
Hạ Trầm ngước mắt nhìn Quý Bạch một chút, nhẹ giọng hỏi: ” Còn em chuẩn bị xong bài phát biểu chưa?””
Quý Bạch nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua bục giảng nhỏ giọng nói:” Kỳ thật cũng không cần chuẩn bị tốt, đọc theo kịch bản là được.”
Vương Kiến Quốc đối với chuyện Quý Bạch có thể đại diện cả khối 11 lên sân khấu diễn thuyết rất coi trọng, bản thảo diễn thuyết cũng tự mình sửa đến 4-5 phiên bản, cuối cùng suýt chút nữa viết lại trước khi đưa cho Quý Bạch.
Lấy bản thảo đã được Vương Kiến Quốc chỉnh sửa kĩ càng từ trong ngăn bàn đưa cho Hạ Trầm, Quý Bạch có chút xấu hổ,” Anh đừng cười, bình thường nói dưới cờ…cũng đều như vậy mà.”
Nói xong, Quý Bạch lại ho khan một cái, nhẹ nói: “Nhưng…anh ở dưới nhớ xem, em nhất định sẽ nói thật tốt.”
Hạ Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua.
Thực lòng mà nói, Hạ Trầm không quan tâm lắm đến việc Vương Kiến Quốc tự viết bài diễn thuyết như thế nào.
Nhưng khi nhìn lướt qua cặp mắt có chút khẩn trương của Quý Bạch hắn bỗng nhiên cười.
Dường như từ khi còn bé ở viện mồ côi đã như vậy.
Quý Bạch luôn nhìn hắn như vậy, đôi mắt có chút lo lắng, nhưng lại sáng ngời.
Hạ Trầm có đôi khi hoài nghi Quý Bạch có phải trời sinh để trị mình không, chẳng những mỗi chỗ lớn lên đều hợp ý hắn mà mỗi khi bị ánh mắt ướt át của Quý bạch nhìn, trong lòng không khỏi chờ mong, trái tim đều mềm nhũn, bị nhìn đến không kiềm chế được.
Thế mà chính bản thân người này lại không biết.
Hạ Trầm nhướng mày, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được linh hồn kiếp trước của mình ở trong thân xác thiếu niên mười mấy tuổi thật sự quá là uất ức.
—————————————
Lễ khai giảng tại Trí Viễn được tổ chức ở hội trường lớn nhất Trí Viễn.
Học sinh ba khối đều, tập trung đông đủ, hội trường có sức chứa hàng nghìn người lúc này đã chật kín người, trông rất náo nhiệt.
Hạ Trầm ngồi ở góc xa nhất, bên cạnh còn trống.
Mặc dù có mấy nữ sinh kích động muốn ngồi gần, nhưng Quý Bạch không ở cạnh, đến nửa ánh mắt Hạ Trầm cũng lười nhìn lại, toàn thân lộ ra một khí chất đừng ai lại gần, dù thỉnh thoảng có ánh mắt hiếu kì nhìn sang nhưng nếu dám ngồi cạnh hắn thì không có ai.
Thời gian lễ khai giảng khá lâu.
Hạ Trầm đang ngồi vào chỗ của mình, có thể loáng thoáng nghe được trước sau đều có tiếng nói chuyện không kiên nhẫn, nhỏ giọng tụ tập một chỗ cùng nhau nói chuyện phiếm.
Hạ Trầm nhìn bục đài trên sân khấu, có chút thất thần.
Kiếp trời thời điểm vừa chuyển đến Trí Viễn hắn cũng từng nghe nói Quý Bạch sẽ lên diễn thuyết.
Khi đó hắn ở Hạ gia sưu tập tất cả tài liệu liên quan đến Quý Bạch.
Từ tiểu học đến cấp 2 rồi lên đến cấp 3, chỉ cần một chi tiết nhỏ có thể tra được mà liên quan đến Quý Bạch đều được Hạ gia dùng giấy trắng mực đen in ra đặt trên bàn Hạ Trầm.
Hắn vẫn luôn biết cậu rất ưu tú.
Nhưng biết với tận mắt nhìn hoàn toàn là khái niệm khác nhau.
Hắn đặc biệt muốn tận mắt nhìn thấy nhóc con khi còn bé sẽ bám lấy hắn sau khi lớn lên trở thành người như thế nào.
Quý Bạch của hắn, nhất định sẽ toả sáng.
Đáng tiếc kiếp trước không thể tới kịp.
Mười năm hắn cũng chờ huống chi chỉ có mấy tiếng như này.
Sau cánh gà, Quý bạch hít thở sâu, chỉnh lại áo sơ mi trước gương, nhìn về phía giáo viên làm tư thế OK.
Ánh đèn chiếu lên sân khấu.
Vừa mới bước ra, con mắt Quý Bạch có chút chưa kịp thích ứng, đứng tại chỗ trong chốc lát, cậu trước tiên từ từ xem khán giả dưới khán đài.
Quý Bạch chưa bắt đầu luôn, ánh mắt cậu lặng yên không tiếng động rơi vào dưới khán đài, khán đài chia khối, chia lớp, ngồi đầy người, có vô số khuôn mặt xa lạ, vô số ánh mắt xa lạ nhìn về phía cậu.
Quý Bạch nhéo đầu ngón tay hơi tê tê.
Trong nháy mắt ánh mắt của cậu chạm phải cái nhìn của Hạ Trầm đang ngồi một chỗ hẻo lánh.
ánh mắt Hạ Trầm thật sâu, nhìn từ xa như vậy Quý Bạch không thể nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ biết Hạ Trầm ngồi dưới sân khấu đang nhìn cậu.
Quý Bạch bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, nắm chặt bài diễn văn trong tay, hắng giọng một cái, đứng lên đài diễn thuyết.
Hạ Trầm đổi tư thế, hơi ngồi thẳng lưng.
Giọng nói diễn thuyết của Quý Bạch thông qua hội trường vô cùng rõ ràng truyền đến tai của Hạ Trầm.
Giọng nói của cậu rất sạch sẽ, mang theo sự trong trẻo chỉ có ở thiếu niên.
Cách rất xa, Hạ Trầm nhìn không rõ mặt Quý Bạch nhưng hắn vẫn giống bao người bình tĩnh chăm chú nhìn lên trên sân khấu.
Quỳ Bạch nói rồi lại ngắt nhịp, sau đó ánh mắt liếc đến cùng ánh mắt Hạ Trầm chạm vào nhau. *
Giữa hai người dường như có ám hiệu bí mật nào đó.
Hạ Trầm nhìn bên mắt hơi mơ hồ của Quý Bạch, đột nhiên cảm giác được cả hội trường đều như yên tĩnh trở lại, mười năm kiếp trước lặng lẽ trôi qua trước mặt anh như một dòng sóng lớn.
Những thời gian không có Quý Bạch, hắn đều một mình độc hành cùng bóng đêm.
Mà giờ đây ngay tại lúc này, đều giống như biển cả biến thành ruộng dâu(?),dần dần trở nên mờ mịt xa xa, chỉ còn lại người trên sân khấu được ánh đèn bao phủ rõ ràng từng lông tóc dần hiện ra.
Chờ đến khi Hạ Trầm lấy lại tinh thần, buổi diễn thuyết của Quý Bạch đã kết thúc.
Nhớ lại bài diễn văn Quý Bạch đọc trên sân khấu, Hạ Trầm lắc đầu cười.
Quả nhiên là bản thảo do Vương Kiến Quốc viết ra.
Nhưng ngay cả như vậy.
Đứng dưới ánh đèn, Quý Bạch bị nhiều người chú ý, hắn cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau nhói.(?)
Hạ Trầm ở trong lòng nhẹ nhàng than một tiếng, cậu đã lớn rồi.
Sau khi diễn thuyết kết thúc, Quý Bạch cũng không lập tức xuống sân khấu.
Trên sân khấu người chủ trì dẫn mấy học sinh đại biểu đứng một chỗ, đưa mic cho từng người, cười nói:” Các em đều là học sinh ưu tú nhất của Trí Viễn năm nay, trường học sắp kỉ niệm tròn 60 năm thành lập, không bằng các em mỗi người hãy nói một lời chúc phúc đến trường học và bạn học.”
Trước đó không chuẩn bị đến phần này, Quý Bạch tiếp mic khi còn đang ngẩn người.
Đợi đến bạn học phía trước nói xong, đến lượt cậu còn chưa kịp nghĩ ra mình nên nói cái gì.
Bị mọi người dưới đài nhìn chăm chú, lòng bàn tay Quý Bạch bắt đầu toát mồ hôi, cậu mím môi, vô thức nhìn về phía Hạ Trầm.
Do dự một chút, cầm mic nói, ánh mất Quý Bạch nhìn lướt qua toàn bộ khán đài bên dưới, rơi vào cái người từ đầu đến cuối đều một mực chăm chú nhìn mình.
Nói một lời chúc phúc cho trường học?
Quý Bạch cười cười, sau đó nhẹ giọng nói:” Rất vui vì được gặp cậu.”
Hạ Trầm.
Anh nghe thấy không, em rất vui khi có thể làm lại một lần nữa, rất vui khi có thể gặp lại anh.