Vừa mới thức dậy nên đầu óc Từ Á Ngôn vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, y ngơ ngác nửa ngày mới vội đẩy Tần Thời ra.
Tần Thời lại nghĩ lời nói vừa rồi của mình làm y tức giận nên vội vàng xán lại gần, dùng cằm dụi dụi vào vai y nịnh nọt: “Niệm nhi của ta không béo, không béo một chút nào, là mắt ta không tốt nhìn nhầm rồi!”
Từ Á Ngôn có chút bất đắc dĩ, cơn tức nghẹn trong cổ nhả ra không được mà nuốt vào cũng không xong.
“…Ngươi không cần phải dối lòng như vậy.”
Từ lúc có nhóc con này người của y đã tăng lên rất nhiều cân, dĩ nhiên trông mập mạp hơn trước nhiều.
Tần Thời vẫn trơ mặt ôm chặt lấy y không buông, cười cười nói: “Vương phi của ta đẹp nhất.”
Từ Á Ngôn ghét bỏ đẩy hắn ra: “Ta đói.”
Cảm giác vừa mới đặt lưng xuống thôi không ngờ trời đã tối mịt, cũng may Tần Thời tới làm y thức giấc nếu không còn không biết sẽ ngủ đến bao lâu, đi đường xa mệt, còn chưa có gì vào bụng không đói mới là lạ.
Nhắc đến ăn, nhóc con dường như nghe được ở trong bụng y hào hứng đạp một cái làm Từ Á Ngôn vô thức đặt tay lên bụng.
Đột nhiên nhớ ra Tần Thời ngồi bên cạnh y hơi hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cũng may Tần Thời không phát hiện ra cảm xúc thay đổi trong chớp nhoáng này của y: “Ta sai người chuẩn bị món ngon nhất lên cho ngươi.”
Khi quyết định sẽ đến Tây An tìm hắn, Từ Á Ngôn cũng không còn ý định giấu chuyện mình mang thai nữa.
Nghĩ đi nghĩ lạ Tần Thời cũng là cha của đứa nhỏ, là giọt máu của hắn, hắn có quyền biết.
Huống chi bây giờ ngày đêm ở cạnh muốn giấu cũng không giấu nổi, nam nhân có thai là điều hết sức kì lạ, bụng y cũng không to lắm nên ban nãy Tần Thời đơn thuần nghĩ y lên cân cũng là chuyện thường tình.
Đợi khi hắn biết được sự thật rồi, phản ứng ra sao cũng đều phụ thuộc ở hắn, dù sao Từ Á Ngôn cũng đã quyết định không bỏ rơi đứa nhỏ này.
Nhưng muốn nói thì cũng phải nghỉ ngơi với ăn uống no nê đã mới có sức nói.
Rất nhanh một bàn thức ăn đặc sắc được bày lên, đã qua thời gian nôn nghén nên Từ Á Ngôn cũng rất dễ ăn uống, thậm chí dạo này còn ăn hơi nhiều.
Miệng thì nói y béo lên nhưng Tần Thời cứ một lúc lại gắp thức ăn vào trong bát, chẳng mấy chốc cái bát trước mặt Từ Á Ngôn cao lên thành một ngọn núi nho nhỏ, thấy Tần Thời còn muốn tiếp tục gắp thêm, Từ Á Ngôn vội vàng cản lại: “Ngươi cũng ăn đi.”
“Ta không đói.” Tần Thời chống cằm nhìn Từ Á Ngôn không chớp mắt.
“Cả ngày nay ngươi còn chưa ăn gì sao có thể không đói?” Từ Á Ngôn cũng gắp một miếng sườn hắn thích ăn nhất vào trong bát thúc giục: “Mau ăn đi.”
Tần Thời thoáng sửng sốt, hắn buông tay xuống ngại ngùng vì bị phát hiện nói dối, nhỏ giọng thì thầm: “Sao ngươi biết cả ngày nay ta chưa ăn…”
“Ngươi gầy đi nhiều rồi.”
Với tính cách kiêu căng của Tần Thời, nhận thất bại lần này hắn nào chịu để yên, nhất định sẽ ngày đêm tìm cách để gỡ lại màn thắng.
Từ lúc mới gặp mặt, Từ Á Ngôn đã trông thấy hắn tiều tụy đi rất nhiều, dưới mắt cũng có một quầng thâm đen, ngay cả nghỉ ngơi cũng không để ý thì nam nhân này sao chịu ăn uống.
Huống chi hắn như thế nào y cũng là người biết rõ nhất, lúc hắn dễ tính thì ai cũng có thể xưng huynh gọi đệ, lúc nóng nảy lên thì bất kể ai nói gì cũng không nghe.
Lần này Tần Thời không từ chối nữa ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn đồ ăn mà y gắp cho, đây là thịt y mất công mang từ kinh thành xa xôi đến, quả thật là ngon hơn rất nhiều, bao nhiêu mệt mỏi cũng như gánh nặng đè lên đầu hắn tạm thời đều bị ném sang một bên, khoảnh khắc ấm áp này hắn thật sự không muốn nghĩ đến gì cả.
Trong lúc ăn Tần Thời có hỏi lý do vì sao y tới đây Từ Á Ngôn cũng chỉ trả lời qua loa.
Đợi cả hai đều ăn xong ngồi nghỉ một lúc, Tần Thời lại như con chó to xác ôm chầm lấy Từ Á Ngôn vào lòng.
Từ Á Ngôn cũng không kháng cự nữa, y còn đang bận đấu tranh mãnh liệt với những lời sắp nói ra.
Ở trong lồng nguc của hắn thật sự rất ấm áp, nếu nói ra rồi liệu hắn có đẩy y ra xa không?
Hay là chờ thêm một thời gian nữa, hiện tại nói luôn cũng quá gấp gáp, hai người mới chỉ gặp nhau thôi mà, cũng cần có thời gian để thăm dò phản ứng của hắn.
“Niệm nhi à, ngươi có chuyện gì đúng không?”
Trong lúc Từ Á Ngôn còn đang do dự thì Tần Thời lên tiếng hỏi làm y giật nảy mình.
“Sao…!sao ngươi biết là ta có chuyện muốn nói?”
“Từ lúc ăn cơm đến giờ ngươi cứ nhìn ta muốn nói gì đó lại thôi.” Tần Thời đưa tay luồn vào trong tóc y: “Việc gì mà khiến ngươi đắn đo lâu như vậy? Có gì thì cứ nói với ta.”
“Hôm nay muộn rồi.” Từ Á Ngôn đột nhiên muốn lảng tránh: “Hay là để ngày mai…”
“Nếu ngươi cảm thấy ngày mai kết quả sẽ khác đi thì cứ để ngày mai.” Tần Thời để y nằm xuống giường, lại lo sợ hơi lạnh tràn vào nên đắp cho y một cái chăn rất dày.
Dù không biết điều gì khiến y đắn đo mãi không dám nói, nhưng Tần Thời cũng không sốt ruột nhéo nhẹ lên mũi y trách: “Có chuyện gì mà bản vương không thể san sẻ với ngươi, nếu đã để ngày mai thì hôm nay không được nghĩ đến nữa, ngươi cứ cau mày như vậy ngay cả trán cũng sắp để lại nếp nhăn rồi.”
Có câu này của hắn trong lòng Từ Á Ngôn lại dâng lên một tia hi vọng, trước lúc Tần Thời chuẩn bị đứng dậy tắt đèn, Từ Á Ngôn níu nhẹ lấy góc tay áo của hắn ngập ngừng hỏi: “Tử Lan, nếu như…!nếu như ta là một người rất kì lạ, ngươi có còn thích ta nữa không?”
Không nghĩ lòng vòng nửa ngày Từ Á Ngôn lại hỏi một câu như vậy, Tần Thời khẽ cười một tiếng nhưng vẫn quay lại chân thành đáp: “Cho dù hiện tại ngươi có nói bản thân là là hồ ly tinh biến thành thì ta cũng sẽ mãi bên ngươi.”
Từ Á Ngôn nuốt khan một ngụm, “Vậy nếu như…!ta nói ta có thai thì sao?” Những lời phía sau nhỏ như muỗi kêu.
Tần Thời vẫn nghĩ Từ Á Ngôn đang đùa nên vò cái đầu của y rối bù, ngả ngớn nói: “Vậy thì càng tốt chứ sao, hai chúng ta sau này về già không cần lo sợ không có người kế thừa hương hỏa nữa rồi, dù sao gia tài của ta lớn như vậy, sung hết vào quốc khố cũng thật đáng tiếc.
Sao vậy Niệm nhi, ngươi đừng nói với ta ngươi thật sự có thai đấy nhé?”
Nghe được câu này Từ Á Ngôn cũng yên tâm hơn, hai tay bấu chặt vào nhau ngập ngừng nói: “Ta quả thật là đang mang thai…”
“Vương phi của ta từ bao giờ lại biết đùa thế này.”
Tần Thời không coi những lời nói này là thật vừa cười vừa xoa lên đầu y, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Từ Á Ngôn thật sự nghiêm túc, hơn nữa vành mắt vì hắn cười quá lâu còn có chút đỏ lên.
Tần Thời ngưng cười, sau đó nét mắt dần cứng ngắc, lắp bắp hỏi lại lần nữa:
“Ngươi…!chẳng lẽ không phải ngươi đang đùa?!”
Không biết có phải mang thai nhạy cảm hơn hay không mà Từ Á Ngôn rất dễ khóc, từ lúc Tần Thời không tin lời y nói khóe mắt đã cay cay dần lên.
Giờ nhìn thấy phản ứng hoảng hốt này của hắn, nước mắt cứ thế lăn dài xuống, y quay mặt sang một bên lau nước mắt trên mặt.
“Không phải chứ, ta…” Tần Thời lúng túng tay cứ đưa lên rồi hạ xuống không biết nên làm gì.
Qua hồi lâu hắn mới như bừng tỉnh, run run đặt tay thử lên bụng y.
Cách một lớp y phục quả thật bụng nhô lên một phần thấy rõ, vậy mà lúc nãy Tần Thời còn nghĩ là do dạo này y lên cân.
Sờ sờ một lúc lòng bàn tay Tần Thời cảm nhận được thứ gì đó chuyển động, ngay thời khắc này hắn cảm thấy như trái tim mình như run lên, lại như có thứ gì đó rót vào làm cả người như mềm nhũn.
Qua nửa ngày Tần Thời mới thốt nên lời: “Được…!được mấy tháng rồi?”
Từ Á Ngôn không còn dám nhìn phản ứng của hắn nữa, y hơi cúi đầu xuống đáp, giọng nói vẫn còn một chút nghẹn ngào: “Năm ngày nữa vừa tròn bảy tháng….”
Tần Thời đưa tay lên vuốt mặt, giờ phút này tơ máu trong mắt càng đỏ hơn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Từ Á Ngôn nghe thấy giọng nói không biết diễn tả như thế nào này của hắn, có lẽ là vui mừng, ngạc nhiên, cũng giống như tức giận hay là phẫn nộ.
Hắn nói: “Từ Á Ngôn, hay là ngươi giết ta luôn đi cho rồi.”.