Cơm nước xong Từ Á Ngôn cũng không rời đi mà ở bên cạnh nhìn Tần Thời làm việc.
Từ Á Ngôn tự nhận mình không phải người thông minh gì, hơn nữa y còn chưa từng ra chiến trường nên không thể giúp gì cho hắn, thứ duy nhất y có thể làm là mài mực châm trà.
Tần Thời còn đùa rằng y hiện giờ rất giống một hiền thê, thứ gì cũng làm được.
Chọc cho Từ Á Ngôn giận đỏ mặt tía tai xong Tần Thời lại chăm chú vào chính sự, ấy vậy mà quả nhiên đầu óc hắn có vẻ thông suốt hơn thật, nghĩ ra vài biện pháp hữu ích.
Ngày hôm sau được lệnh của Tần Thời toàn quân nhổ trại dời vào trong thành, ở đó đông đúc nhộn nhịp, sinh hoạt cũng dễ dàng hơn, Tần Thời mang theo một nửa rời đi, một nửa đội quân vẫn phải ở lại đây canh gác.
Bận rộn suốt một ngày cuối cùng Từ Á Ngôn cũng được nằm trong chăn ấm đệm êm, cửa phòng kín mít, ngay cả một cơn gió cũng không thể lọt vào.
Tri phủ ở đây cũng rất nhiệt tình, biết Tần Thời và Từ Á Ngôn đến còn cố tình sắp xếp cho họ căn phòng tốt nhất.
Ban đêm Tần Thời còn phải tụ họp với đám người Cố Thương Hàn bài binh bố trận nên Từ Á Ngôn không làm phiền hắn nữa mà tự mình ngủ trước.
Vài ngày sau Tần Thời đích thân dẫn binh cùng với phó tướng Dư Thuần, Cố Thương Hàn chia làm ba ngả tiến vào thành Thanh Giang hòng đánh nhanh thắng nhanh khiến chúng trở tay không kịp.
Lần này Từ Á Ngôn đứng trên cổng thành cao nhìn hắn, áo choàng phất phơ theo làn gió bay tán loạn, hình như ở rất ra Tần Thời quay đầu lại nhìn y mỉm cười, Từ Á Ngôn tiến lên một bước muốn nhìn rõ hơn nhưng rất nhanh hắn đã khuất dần.
Cẩm Minh cùng tri phủ ở lại trấn giữ nên trong thành khá là an toàn, trước khi đi Tần Thời đem cho y một đống chiếc túi trân châu lấp lánh và một chiếc bình rỗng.
Hắn nói mỗi ngày thả một viên trân châu vào bình, khi nào bình đầy cũng là ngày hắn trở về.
Hôm nay là ngày đầu tiên nên Từ Á Ngôn thả một viên trân châu vào, một hạt nho nhỏ chẳng đáng là gì so với khoảng trống kia, cũng như trong lòng y vậy, thật là trống trải.
Lại qua thêm vài ngày, chiếc bình cũng nhiều thêm vài hạt trân châu, bụng của y cũng to thêm một chút.
Cao sư phụ nói y cách ngày sinh không còn xa nữa, nếu chẳng may sinh non có thể còn sớm hơn.
Hiện tại Từ Á Ngôn bắt đầu lo lắng dần rồi, người ta nói cửa sinh là cửa tử, rất đáng sợ, hơn nữa y là nam nhân nỗi đau tăng lên gấp đôi, chỉ nghĩ đến thôi tim y đã đập thình thịch.
Vì bụng giờ đã to thêm, ngay cả áo choàng cũng không thể che hết nên Từ Á Ngôn rất ít ra ngoài, cho dù xung quanh viện đều là người của Tần Thời sắp xếp rất kín miệng nhưng Từ Á Ngôn vẫn ngại gặp mặt người khác, thỉnh thoảng chỉ ngồi thẫn thờ một chỗ trong hoa viên.
Không ngờ hôm nay y mới ngồi xuống đã có người đến bẩm báo Lạc Chu ở bên ngoài ầm ĩ muốn gặp y.
Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Chu tới làm loạn, Từ Á Ngôn cũng đã nhiều lần kiếm cớ từ chối, y thoáng nhíu mày do dự trong chốc lát.
Ám vệ kia dường như cũng nhìn ra cúi đầu xuống nói: “Để thuộc hạ đuổi nàng ta đi.”
“Không cần.” Từ Á Ngôn phất tay: “Cứ để nàng ta vào đây đi.”
Từ lần đầu tiên gặp Từ Á Ngôn đã biết cô nương này có ý với Tần Thời, nếu không ngồi xuống nói chuyện tử tế có khi nàng ta còn tiếp tục bám lấy không buông, trước sau gì cũng phải nói chuyện rõ ràng một lần.
Huống chi xung quanh y có nhiều người bảo vệ như vậy, nào là người của Tần Thời người của hoàng huynh, một cô nương có thể làm gì y chứ?
Nghĩ vậy Từ Á Ngôn cũng thoáng yên tâm hơn ngồi trên ghế chờ đợi.
“Tại sao hết lần này đến lần khác ngươi đều từ chối không gặp ta?” Lạc Chu vừa bước vào đã hung hăn lớn tiếng chất vấn, cằm hơi hất lên không để ai vào trong mắt, nhìn qua đã biết tính cách rất ngang bướng.
Từ Á Ngôn không vì những lời này tức giận, y bình thản hỏi lại: “Chúng ta không quen biết, dựa vào đâu ngươi muốn gặp là ta phải đồng ý gặp ngươi?”
Lạc Chu nhếch môi cười: “Chứ không phải ngươi đang sợ sao?”
“Ta sợ cái gì?”
“Sợ ta cướp mất vương gia!”
Lần này người cười lại là Từ Á Ngôn, động tác của y rất nhã nhặn, ngay cả cười cũng khiến người đối diện không thể rời mắt.
Từ Á Ngôn nói: “Nếu cô nương có bản lĩnh thì trong thời gian ta không ở đây đã có thể khiến Tử Lan rung động rồi, hắn đã không có ý với ngươi, thì ngươi cố gắng như thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi được đâu.”
“Dựa vào đâu mà ngươi dám chắc chắn như vậy?”
“Dựa vào ta là vương phi danh chính ngôn thuộc được hắn dùng sính lễ rước về.”
Câu nói này khiến Lạc Chu nghẹn họng, nàng ta không can tâm nói: “Hiện tại vương gia có tốt như thế nào đi nữa thì ngươi vẫn là một nam nhân, chẳng lẽ sau này vương gia vẫn cứ như vậy không định nạp thê thiếp không định sinh con? Ngươi là chính thê của hắn, không những không khuyên can còn dung túng hắn làm bậy, ngươi không cảm thấy có lỗi với tổ tiên nhà hắn, không thấy bản thân quá ích kỷ hay sao?”
Từ Á Ngôn thật sự rất muốn nói, cho dù Tần Thời không nạp thiếp thì y cũng sinh được con cho hắn được, thế nhưng y vẫn kịp nuốt mấy lời này lại.
Từ Á Ngôn nói: “Trước đó hoàng huynh của hắn chưa lo, hắn chưa lo, việc gì đến người ngoài như cô nương lo thay? Hơn nữa ta cũng chưa từng bắt ép Tử Lan phải vì ta làm chuyện này làm chuyện kia, không nạp thiếp đây là tự hắn muốn.
Cho dù không phải hắn nguyện ý, có một nam nhân can tâm tình nguyện vì ta mà không cần bất cứ ai khác, ta ích kỷ một chút thì đã sao? Nếu như ta cứ nhất quyết ép hắn phải lấy thêm người nữa đây mới là không tôn trọng tình cảm của hắn.”
Lạc Chu có một chút đuối lý: “Nói thì hay, chung quy lại không phải ngươi cũng chỉ nghĩ cho bản thân.
Mẹ ta nói nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, đây ngươi lại cứ khăng khăng bắt vương gia chỉ có một mình ngươi…”
Lần này Từ Á Ngôn thật sự cảm thấy khó chịu, y cau mày lại: “Lạc Chu cô nương, ngươi là ân nhân cứu mạng của Tử Lan nên từ đầu tới giờ ta đều nói chuyện rất khách sáo với ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không dám làm gì ngươi.
Từ bao giờ chuyện nhà của ta cũng bị một tiểu cô nương không danh không phận xía vào, ngươi nói ta chỉ nghĩ cho bản thân ta? Không sai.
Trên đời này người không vì mình trời tru đất diệt, chuyện Tử Lan không nạp thiếp hắn tình ta nguyện, chuyện tốt như vậy sao ta phải ngăn cản hắn?”
“Ta không biết cô nương thích Tử Lan đến mức độ nào nhưng ta muốn nhắc nhở cho ngươi biết, Tử Lan tuyệt đối sẽ không nạp thiếp, càng sẽ không tiếp nhận tình cảm của ngươi, tuổi ngươi còn trẻ còn rất nhiều người tốt, nên từ bỏ sớm đi thì hơn.”
Lạc Chu không hiểu tại sao Từ Á Ngôn lại có được tự tin Tần Thời mãi không thay đổi như vậy, chẳng phải nói nam nhân là thứ dễ thay đổi nhất hay sao? Làm gì có ai nguyện trọn đời trọn kiếp với một người duy nhất.
“Sao ngươi có thể tự tin rằng vương gia sẽ giữ lời hứa với ngươi, nhỡ đâu một ngày nào đấy hắn không còn thích ngươi nữa muốn nạp thêm thiếp thì sao?”
“Hắn sẽ không làm vậy đâu.” Từ Á Ngôn cong mắt lên cười: “Vì ta hiểu rõ nhất con người của hắn, không biết tương lai sau này như thế nào nhưng hiện tại ta có đủ tự tin đảm bảo Tử Lan sẽ không rước thêm người nào ngoài ta.
Ngươi hỏi ta lấy đau ra sự tin tưởng như vậy hả? Vì ta yêu hắn mà, vì ta yêu Tử Lan nên những điều hắn nói dù thật hay không ta đều bằng lòng tin tưởng.”.