Từ Á Ngôn càng nói sắc mặt Lạc Chu càng xanh cả đi, một cỗ tức giận không có chỗ xả.
Rõ ràng nàng ta đến đây để khiêu khích chứ có phải đến để ăn cẩu lương đâu, có cần phải mở miệng là hắn yêu ta, ta yêu hắn như vậy không?!
Nhìn thấy Lạc Chu hậm hực Từ Á Ngôn khẽ bật cười, cô nương này trông có vẻ hung hăng nhưng thật ra vẫn chỉ là đứa trẻ suy nghĩ đơn giản, có lẽ tình cảm với Tần Thời cũng chỉ là nhất thời chứ không phải là sâu đậm gì.
“Ngươi cười cái gì chứ?!” Từ Á Ngôn khi cười lên thật sự rất đẹp, làn tóc mai rũ xuống nơi khóe mắt, bên má lộ ra một chiếc má lúm khiến Lạc Chu thoáng chốc ngây người.
Biểu hiện của mình càng khiến nàng ta tức giận, gò má ửng đỏ cả lên, Lạc Chu tức giận lớn tiếng: “Tóm lại ta nhất định sẽ cướp được vương gia!”
Từ Á Ngôn ngưng cười, khuôn mặt hiếm có khi lộ rõ ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Tiểu cô nương, không ai nói với ngươi chen chân vào chuyện tình cảm của người khác là rất vô liêm sỉ à?”
Vẻ mặt Lạc Chu thoáng chốc cứng đờ: “Mẹ ta chỉ dạy rằng nếu yêu thích ai nhất định phải dũng cảm dành lấy…”
“Nhưng với điều kiện là người đó cũng thích ngươi.”
Lạc Chu nghiêng đầu vẻ mặt ngơ ngác không hiểu lắm, Từ Á Ngôn thở dài hỏi: “Từ trước đến nay ngươi chưa từng xuống núi?”
“Cha ta phải săn bắn nên đa số chỉ ở trên núi, thỉnh thoảng có xuống dưới trấn đổi lấy một chút lương thực…”
Từ Á Ngôn chỉ xuống chiếc ghế đối diện: “Ngồi xuống đây.”
Lạc Chu không hiểu sao lại ngoan ngoãn làm theo.
Từ Á Ngôn lại sai người rót cho Lạc Chu một tách trà, còn bản thân thì kiên nhẫn giải thích: “Ngươi ở trên núi lâu như vậy chắc ít khi tiếp xúc với người lạ, rất có thể Tử Lan là nam nhân đầu tiên ngươi gần gũi nên sinh ra cảm tình cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ngươi nghĩ mà xem, nếu Tử Lan không đối tốt với ngươi thì ngươi cứ dính lấy hắn có tác dụng gì, thế gian ngoài kia còn bao nhiêu người tốt hơn biết đâu ngươi sẽ tìm được người thực sự thuộc về mình.
Tiểu cô nương, tình cảm không phải là thứ cưỡng cầu có thể đạt được, việc gì phải lãng phí thời gian ở chỗ này?”
“Nhưng mà…” Khóe mắt Lạc Chu đỏ ửng cả lên, giọng run run nói: “Nhưng mà trước khi lâm chung mẹ có dặn ta nhất định phải đi theo vương gia, ta không quen biết ai cả, mẹ và cha đều mất cả rồi, nếu không theo vương gia ta sẽ không có chỗ nương thân, sau này cũng không ai cần ta nữa hu hu hu.”
Từ Á Ngôn: “…” Đây nào giống tình sâu nghĩa nặng gì.
Từ Á Ngôn nói: “Nếu ngươi đơn giản chỉ muốn một chỗ nương thân ta cũng có thể cho ngươi.”
Lạc Chu nín khóc, hai mắt sáng bừng lên sụt sùi hỏi lại: “Có thật không?!”
Từ Á Ngôn gật đầu, thuận tay lôi một chiếc khăn ra cho Lạc Chu lau nước mắt.
“Ta…!ta còn định cướp phu quân của ngươi, sao ngươi lại tốt với ta vậy?”
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của Tử Lan, về tình về nghĩa ta với hắn đều sẽ báo đáp ngươi, không cần nhất thiết phải trở thành người của hắn.”
“Ta chỉ tiện tay mang vương gia về nhà thôi cũng không giúp được gì…” Nghĩ đến chuyện mình làm, Lạc Chu cảm thấy rất xấu hổ hơi cúi đầu xuống chột dạ nói: “Hay là sau này ngươi giao cho ta làm việc, ta rất chăm chỉ, sẽ không lười biếng đâu!”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Lạc Chu giơ ngón tay lên phồng má đáp: “Mười sáu.”
“Còn trẻ quá.” Nhớ đến tầm tuổi này y đã chuẩn gả cho Tần Thời rồi, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, thấm thoát đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy.
Từ Á Ngôn nói: “Chi bằng ngươi cứ ở bên cạnh ta đi.” Cẩm Tú phải ở lại kinh thành cùng quản gia trông coi vương phủ nên không thể đi theo, mà ở đây toàn là nam nhân, Tần Thời không thích y thân thiết với người khác, y còn đang mang thai nên thật sự rất bất tiện, có một tiểu cô nương chơi cùng cũng không tệ.
“Vậy sau này ta gọi muội là Tiểu Chu nhé.” Nếu đã chấp nhận giữ Lạc Chu ở lại, Từ Á Ngôn cũng chịu luôn trách nhiệm chỉ bảo cô nương này hiểu chuyện hơn, tránh sau này nàng làm ra việc sai sót.
“Tiểu Chu, nếu muội đã đi theo ta thì từ nay trở đi không được tùy tiện hung hăng với mọi người như vậy nữa.”
“Tại sao?” Lạc Chu ngơ ngác: “Mẹ của muội nói phải ghê gớm một chút mới không bị người ta bắt nạt.”
“Muội chỉ nên hung dữ với người đối xử tệ với muội thôi, nếu lúc nào cũng làm như vậy sau này sẽ không còn ai dám đến gần muội nữa, muội cũng không muốn bản thân bị xa lánh không ai để ý đến đúng không?”
“Thì ra là vậy.” Lạc Chu như bừng tỉnh: “Thảo nào ở đây hình như ai cũng không thích muội…”
Hai người chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết nói nói cười cười làm ám vệ xung quanh há hốc mồm.
Ban đầu họ còn chuẩn bị trước tinh thần căng mắt lên bảo vệ vương phi, chỉ sợ lơ đãng một giây thôi sẽ xảy ra cuộc hỗn chiến, nào ngờ hỗn chiến chẳng thấy đâu còn cười nói với nhau như đã quen biết từ lâu.
Thật là khó hiểu!
Nhờ có Lạc Chu bên cạnh nên Từ Á Ngôn cũng cảm thấy đỡ buồn chán hơn, ngày tháng cứ thế trôi qua, chiếc bình của y cũng đầy lên một chút.
Cứ ngỡ rằng đến Tây An rồi sẽ được ở cạnh Tần Thời nhưng thật ra khoảng cách chỉ rút ngắn đi một chút còn hai người vẫn như cũ không được gặp mặt nhau, có chăng thư từ gửi qua cũng không mất nhiều thời gian nữa, trong ngày là có thể nhận được.
Thai tròn tám tháng, bụng Từ Á Ngôn cũng ngày càng lộ rõ hơn, y lại tiếp tục quấn cả người trong áo khoác không lộ ra một mảng da thịt nào.
Từ Á Ngôn cảm thấy thật may mắn vì đây vừa hay là mùa đông, nếu là mùa hè y cũng không biết phải che giấu cái bụng này như thế nào nữa.
Cho dù Tần Thời không cảm thấy gì nhưng để một nam nhân như y ôm cái bụng to đùng ra ngoài cũng thật kỳ quái.
Không bao lâu sau, Tần Thời gửi thư đến báo đã chiếm lại được thành Thanh Giang, họ tiếp tục tiến quân đánh thẳng đến Minh Quốc khoảng cách với Từ Á Ngôn lại càng xa.
Vốn dĩ hắn có thể đón Từ Á Ngôn đến Thanh Giang nhưng đường xa hiểm trở, hắn thà mình cố gắng tốc chiến tốc thắng một lần thu gọn lưới còn hơn là bắt y đi đi lại lại chịu khổ.
Ở chung với nhau gần một tháng, Lạc Chu và Từ Á Ngôn đã thân thiết hơn rất nhiều, Lạc Chu còn phát hiện Từ Á Ngôn thích đi săn nên suốt ngày ríu ra ríu rít rủ y ra ngoài chơi.
Thật ra Từ Á Ngôn cũng muốn lắm, nhưng bụng dạ y như thế này sao đi được.
Lạc Chu hỏi: “Nếu vương phi cũng thích săn bắn tại sao đột nhiên không đi nữa vậy?”
“Tử Lan không cho, hắn bảo những chuyện đó vô bổ không cho ta làm.”
“Săn bắn thích như vậy có gì là vô bổ chứ! Hơn nữa vương phi là nam nhân cũng có phải nữ nhân đâu mà bắt vương phi ở trong phủ cả ngày.”
“Lúc ta đến đây còn bị hắn mắng cho một trận cơ mà.”
“Không nghĩ vương gia đáng sợ như vậy luôn á.”
Từ Á Ngôn bật cười cảm thấy hơi có lỗi vì để Lạc Chu nghĩ Tần Thời thành một người xấu xa như vậy, nhưng những điều y nói hoàn toàn là sự thật mà.
Bụng càng ngày càng lớn nên đi lại cũng dần khó khăn hơn, ban đầu Lạc Chu còn cứ thắc mắt vì sao Từ Á Ngôn đi chậm như vậy, nhưng nàng cũng từng chứng kiến Tần Thời nâng niu y như nâng trứng, cộng thêm việc suốt ngày nhìn thấy Cao sư phụ đến khám cho y nên Lạc Chu cũng tự giải thích rằng do thân thể y không được tốt.
Đang đi Từ Á Ngôn vấp phải hòn đá suýt nữa ngã, Lạc Chu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Từ Á Ngôn, bàn tay bất cẩn chậm vào bụng y.
Từ Á Ngôn ngây người, ngay cả Lạc Chu cũng ngây người theo.
Từ Á Ngôn chuẩn bị sẵn tinh thần bại lộ, nào ngờ Lạc Chu giật giật khóe môi nói: “Vương phi, giờ muội mới thẫm đẫm một điều.”
Từ Á Ngôn: “…Điều gì?”
Lạc Chu thở dài tiếc nuối: “Cho dù gương mặt có đẹp như thế nào đi chăng nữa cũng không thoát khỏi lời nguyền béo bụng.”
Từ Á Ngôn: “…”.