PTBH: Nói trước, chương này mấy chỗ văn vẻ như luyện kiếm tui dựa theo Raw và Cv chém khá nhiều nên không chắc sẽ đúng, nếu có sai thì thành thật xin lỗi mọi người nhé!
– ——
Chân tướng Tàng Kiếm Các tạm thời bị che giấu, ngày tháng dần bình lặng trở lại.
Hai sư đồ ngoài mặt thì hào hòa sống chung, nhưng Thẩm Tri Huyền biết, nhím nhỏ chỉ là giấu gai đi thôi, chỉ cần y tới gần, chắc chắn sẽ bung gai nhọn ra đâm cho y mấy phát.
Yến Cẩn đi lớp sớm vẫn chưa về, Thẩm Tri Huyền và cỏ nhỏ liền nằm ỳ một chỗ trên giường, lười biếng lăn qua lăn lại, bỗng nhiên thở dài một cái.
Cỏ nhỏ không biết lí do, phiến lá cuốn lại, cũng học theo y thở dài, thanh âm giống đến chín phần.
Thẩm Tri Huyền khảy phiến lá con của nó, nhỏ giọng lẩm bẩm:”A Cẩn khó dỗ quá à…”
Cỏ nhỏ có thể nghe hiểu tiếng người, rất tán thành mà lắc lắc lá cây —— Siêu khó dỗ luôn! Nó làm nũng bán manh lâu như vậy, mà chỉ đổi được cơ hội túm lấy tay áo chơi đánh đu!
Một người một cỏ nhìn nhau một lúc lâu, lần nữa thở dài.
Cỏ nhỏ trải lá một hồi rồi tung tăng ra ngoài phơi nắng, Thẩm Tri Huyền ôm chăn ngồi dậy, nhịn không được lại nhớ về tình hình ngày hôm đó.
Ngày đó, chính mắt y thấy mắt của Yến Cẩn chuyển sang màu đỏ đậm —— Dù rất nhanh đã trở lại bình thường.
Màu sắc lạnh lẽo yêu diễm kia, cùng chiêu kiếm mà hắn dùng, khí tức lãnh đạm tàn nhẫn giống nhau như đúc.
Lúc ấy lòng Thẩm Tri Huyền tràn đầy lo lắng nên cũng không nghĩ nhiều, lúc sau bình tĩnh lại mới nhớ tới thiết lập trong sách, xích đồng (mắt đỏ) —— Chính là tiêu chí nhập ma của Yến Cẩn.
Trong nguyên tác, Yến Cẩn vì bị nguyên thân chặt đứt linh căn, không thể nào tu tiên được nữa, mới tìm cơ duyên khác nhập ma, nhưng bây giờ đang êm đẹp mà, sao tự nhiên lại có dấu hiệu nhập ma vậy?
Thẩm Tri Huyền lo lắng đến độ sốt ruột, lo lắng nhím nhỏ biểu diễn cho y xem hiện trường nhập ma giết thầy.
Ngẩn người một hồi, y mới héo úa đứng dậy, tiện tay lấy kiếm, chuẩn bị đi luyện kiếm.
Gần đây, ở một góc hẻo lánh trong túi trữ vật của nguyên thân, y tìm được một quyển sách nhỏ viết kiếm pháp mà nguyên thân năm đó tự mình sáng tạo, nhưng y đang cố gắng phục hồi lại nó.
Đã mang danh là sư tôn, y cũng nên dạy chút gì đó, lỡ đâu…!Nói không chừng Yến Cẩn thấy y tận tụy như vậy, sau này sẽ khoan dung với y đó.
Lại nói, thiên phú của nguyên thân thật sự rất xuất sắc, bảo sao lại được Tông chủ tiền nhiệm coi trọng như vậy, có thể gọi là môn đệ đệ nhất kiếm tu trong Tông môn luôn —— Chưa nhược quán đã có thể tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp như vậy, đưa mắt nhìn Tu Chân giới thì đúng là lông phượng sừng lân [1].
[1] Lông phượng sừng lân là những đồ vật quý hiếm, ít thấy.
Đại khái là vẫn còn bản năng trong trí nhớ, mỗi lần Thẩm Tri Huyền luyện kiếm, đều cảm thấy dường như bản thân mình và kiếm cùng nhau hợp thành một thể, căn bản là không cần suy nghĩ nhiều, cũng có thể thi triển đường kiếm như nước chảy mây trôi.
Dùng xong một bộ kiếm pháp, Thẩm Tri huyền rút kiếm đứng bên vách núi, nhả ra một ngụm khí đục, chút phiền muộn dưới đáy lòng tiêu tán không còn một mảnh, chỉ còn sảng khoái cùng thích ý, thậm chí còn sinh ra ý niệm uống ba trăm ly rồi một đường kiếm đi tới tận thiên nhai (chân trời).
Nguyên thân năm đó nhất định là một thiếu niên lang tiêu soái hăng hái khoái ý, đáng tiếc tâm bệnh lại đập nát mộng tưởng mặc ý (tùy tiện, tùy tiện) của hắn.
Huyền nhai (vách núi) có gió lớn, thổi y bào bay phần phật.
Thẩm Tri Huyền đứng một hồi, nhiệt huyết nóng bỏng bị gió thổi lạnh, cúi đầu nhìn vách núi sâu không thấy đáy, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, quay người muốn về phòng, lại thấy Yến Cẩn không biết đã về khi nào, nhìn y không hề chớp mắt.
“A Cẩn về rồi.” Thẩm Tri Huyền cất tiếng chào, thấy bội kiếm của hắn, thuận miệng hỏi:”Dùng kiếm này quen chưa?”
Thanh kiếm trước đó của Yến Cẩn đã bị gãy thành mấy khúc, không thể sửa được.
Trước mắt thì thanh kiếm này là do Thẩm Tri Huyền cố y mời người chế tạo.
Yến Cẩn rũ mi, che đi đáy mắt chợt lóe lên tia kinh nghi, cung kính hành lễ:”Tạ sư tôn ban kiếm.
Kiếm rất tốt.”
Thẩm Tri Huyền coi như không nghe ra cảnh giác cùng phòng bị mơ hồ của hắn, trầm ngâm trong chớp mắt, y nâng cằm hướng về khoảng đất trống bên hông, dứt khoát nói:”Luyện hai chiêu với ta xem.”
Tâm tình hôm nay của Thẩm Tri Huyền dường như rất tốt, mặt mày đều mang theo ý cười, chín chắn cùng thanh lịch từ trước tới này bị nụ cười này đánh cho vỡ nát, ánh kiếm mát như gió, lộ ra vẻ tiêu sái lại mặc ý (tùy tiện, tùy ý) của y, cực kì giống hiệp khách hành tẩu giang hồ trong thoại bản nói.
Lúc Yến Cẩn đối chiêu với y có cảm giác rất đặc biệt rõ ràng, thậm chí trong nháy mắt hắn còn cảm thấy người trước mắt này không phải là Thẩm Tri Huyền —— Người có tâm tư âm u đen tối làm sao có thể có kiếm ý tiêu sái như vậy!
Nhưng rõ ràng đây là Thẩm Tri Huyền.
Tuy rằng vẫn còn hận ý với Thẩm Tri Huyền, nhưng hắn không thể phủ nhận, rằng gương mặt của Thẩm Tri Huyền đúng thật trời sinh, người gặp khó quên, nốt lệ chí đỏ thắm, ai cũng không giống nổi.
Luyện thêm hai khắc (ba mươi phút) nữa, Thẩm Tri Huyền mới tiếc nuối thu kiếm.
Y không thể sử dụng linh lực trong thời gian dài, nếu đánh tiếp, chắc chắn tâm bệnh sẽ tái phát.
“Không tệ.” Y khen vài câu, thấy Yến Cẩn cũng muốn thu kiếm thì vội vàng ngăn cản:”Ngươi đừng vội.
Mới có mấy chiêu, ngươi dùng thêm chút đi…”
Trước đây nguyên thân không hướng dẫn Yến Cẩn tu luyện, Yến Cẩn chỉ có thể cùng học với các đệ tử bình thường.
Nhưng những đệ tử này âm thầm cùng Nghiêm Thẩm thúc đẩy, nhất trì bài ngoại cô lập hắn, cố ý cho hắn thanh kiếm tệ nhất, ngáng chân làm hắn bỏ lỡ chương khóa trình (lịch trình) học.
Thiếu khóa thường xuyên khiến Yến Cẩn chỉ có thể học được chút da lông, cũng may vai chính có thiên phú hơn người, hắn chỉ cầm thanh kiếm bình thường của mình khoa tay múa chân, cũng ra hình ra dạng.
Những cũng là giống hình giống dạng, theo đuổi đến cùng vẫn là rất sai lầm, Thẩm Tri Huyền liền uốn nắn sửa từng cái cho hắn.
Giảng được một lúc, Thẩm Tri Huyền quên mất xa cách của hai sư đồ, lấy kiếm của Yến Cẩn, muốn tự mình khoa tay muốn chân một chút.
“Thí dụ như Triều Lộ (sương mai) không phải dùng như vậy.
Đây là chiêu thức của một vị kiếm khách đã dùng khi thấy con chuồn chuồn bay qua vào sáng sớm.
Triều Lộ thoáng qua, động tác kiếm phải nhanh và khéo léo, người còn chưa kịp nhìn rõ, chuồn chuồn đã lập mộ…”
Y nâng mũi kiếm lên rồi đè xuống một chút, diệt ánh kiếm mát tựa gió, như hoàng hôn nhuộm đỏ mặt đất, chuồn chuồn mất đi sinh mệnh nhanh chóng rơi đất.
Yến Cẩn mất tập trung, đột nhiên tiến lên mấy bước, đôi mắt chăm chú nhìn mũi kiếm linh động.
“Một chiêu phong tẫn Lan Châu, kiếm khách đốn ngộ buổi hoàng hôn, mặt trời lặn dần về phía Tây, chiều tà chiếu lên lá khô rải đầy đất, gió Tây thổi qua một mảnh tiêu điều, khiến đối thủ bàng hoàng nhận ra…!Nhìn thấy không, rất soái nha…”
Trong đầu hắn lóe lên hình bóng mờ nhạt của một người, dường như có một bạch y nhân hăng hái vì hắn mà khoa tay múa chân vài đường kiếm, trong miệng cũng nói tương tự như vậy, chỉ là khi ấy thứ y cầm trong tay chính là một cành cây khô.
Yến Cẩn buộc miệng thốt:”Sư tôn, ngài hiểu một chiêu phong tẫn Lan Châu?”
“Phong tẫn Lan Châu?” Thẩm Tri Huyền thu mũi kiếm lại, gần như không cần nghĩ, cổ tay run lên xuất ra một chiêu, thuận miệng ngâm:”Bấy giờ ngày tàn đón trăng lên, gió Tây thổi về tận Lan Châu…”
Con ngươi Yến Cẩn chợt mở to, hình bóng trong trí nhớ và hình dáng trước mặt dường như hòa vào làm một, hắn nhớ một cái tên đã lâu, suýt chút nữa đã thốt ra:”Tuế ——”
“Ui da!” Thẩm Tri Huyền đột nhiên kinh hô, đánh gãy lời của Yến Cẩn.
Sắc mặt hắn khẽ biến, chiêu thức còn chưa kết thúc liền trở tay đặt kiếm xuống đất, dùng quyền làm gậy chống đỡ, một tay khác đỡ eo, thần sắc vi diệu không biết làm gì, “Eo của ta…”
Y không dám dùng linh lực, mới dùng kiếm của Yến Cẩn.
Nhưng kiếm của Yến Cẩn có phẩm chất thượng đẳng, ước chừng cũng có chút trọng lượng.
Thí dụ như Lộ Triều mượn khéo léo, phong tẫn Lan Châu muốn mở rộng đại hợp, y không chú ý có một cái, đã lóe qua eo y rồi.
Yến Cẩn:”…..”
Hắn nuốt cái tên suýt chút nữa đã nhả ra vào bụng, khôi phục trạng thái trầm mặc trong nháy mắt, dưới sự ra hiệu của Thẩm Tri Huyền, vừa cẩn thận vừa phòng bị đỡ người về phòng.
Tay Thẩm Tri Huyền khoác lên cổ tay hắn để mượn lực, lạnh băng, hoàn toàn không có hơi ấm mà một người nên có khi đang trong độ thanh xuân phong nhã hào hoa —— Tâm bệnh chôn vùi tương lai của y, chỉ giữ lại cho y thứ rách nát với người tu hành, thân thể hư nhược tựa phế vật thôi.
Đời trước, Yến Cẩn cũng từng ngưỡng mộ y, cho nên bái nhập môn hạ của y cũng không kháng cự gì, nhưng ai biết được đổi lại là đoạn tuyệt linh căn, chết sớm.
Hắn thấy Thẩm Tri Huyền đáng thương, nhưng lại càng hận y hơn.
Yến Cẩn rũ mi, giấu cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, đỡ người tới bên giường, im lặng hành lễ, không tiếng động lui xuống,.