Thật ra số lần Thẩm Tri Huyền đến Hoang Nguyên có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc đầu nơi này chướng khí mù mịt, Yến Cẩn không muốn yêu ma quỷ quái làm hỏng tâm trạng của y nên luôn chủ động đến Thanh Vân Tông. Mãi sau khi Yến Cẩn trang trí Hoang Nguyên trông khá khẩm hơn một chút mới thỉnh thoảng để Thẩm Tri Huyền sang, nhưng đến cũng không ở lại lâu.
Lần cuối y đến Hoang Nguyên là hơn nửa năm trước. Ấn tượng của Thẩm Tri Huyền về Hoang Nguyên chỉ dừng lại ở bóng đêm dài vô biên.
Có điều lần này vừa mở mắt ra, y lập tức ngơ ngẩn.
Không thấy bóng dáng người mang y đến đâu nữa, Thẩm Tri Huyền đứng một mình, vừa mở mắt liền thấy màn đêm đen như mực, là vô số sao trời vô hạn, gió mát thổi qua, ánh sao nhỏ vụn lấp đầy mắt y.
Thẩm Tri Huyền ngẩn ngơ nhìn một hồi, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, mang theo cảm giác mềm mại lướt qua mặt y, Thẩm Tri Huyền tiện tay nắm chặt, cầm được một vệt màu hồng. Cánh hoa mềm mại mang theo mùi hương thoang thoảng bị y cầm trong lòng bàn tay, Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu nhìn lại thì trông thấy một gốc cây hoa đào thật lớn.
Cây hoa đào này là nhành đào mà Thẩm Tri Huyền tiện tay đưa cho Yến Cẩn trong bí cảnh giao nhân năm ấy, được Yến Cẩn gieo ở đây, để cỏ nhỏ giục sanh sinh trưởng, trên cây đầy hoa đào, gió thổi qua làm một mảnh hồng phấn rơi xuống, khiến mắt người mê mẩn.
Cành cây liên tục xuất hiện, buột với nhau tạo thành khung xích đu.
Thoạt nhìn thì khung xích đu không khác bình thường là mấy, dây chão thật dài buột thành chỗ ngồi, không phải gỗ cũng không phải ngọc nhưng lại trắng trẻo mềm mại… Trông giống một đám mây hơn.
Thẩm Tri Huyền thả bộ đi đến, duỗi tay khẽ niết, xúc cảm cũng rất mềm mại. Đáy mắt y khẽ sáng lên, chỉ cảm thấy ngồi lên khung xích đu này nhất định sẽ rất thoải mái, y có ý ngồi lên chơi một lát nhưng lại cảm thấy ngồi một mình không khỏi có hơi chán.
Cái tên Yến Cẩn móng heo bự này, đã mang y lại đây rồi mà còn chạy đâu mất tiêu.
Thẩm Tri Huyền quyến luyến niết niết khung xích đu, đi theo hướng mà khế ước chỉ dẫn.
Ánh sao rợp trời giúp y chiếu sáng con đường phía trước, càng đi cảnh tượng trước mặt càng quen thuộc — Đây là căn phòng mà y từng thấy trong trí nhớ của Yến Cẩn.
Đời trước, sau khi Yến Cẩn giúp y ngưng tụ hồn phách, đó chính là nơi hai người cư trú.
Ở đời trước, Yến Cẩn bố trí nhà cửa ở nơi non xanh nước biến, đời này, Yến Cẩn bố trí nó ở trong Hoang Nguyên.
Thẩm Tri Huyền đi chậm lại.
Trước căn nhà có một khoảng đất trống, thật ra nơi này bố trí không khác Thanh Vân Tông là mấy, đình nhỏ, bàn ngọc, giường noãn ngọc, đều là bày biện dựa theo sở thích của Thẩm Tri Huyền.
Cửa phòng khép hờ, Yến Cẩn đứng ngay trước cửa phòng, dáng người thẳng tắp, trên mặt… vẫn không có biểu tình gì như ngày thường, nhưng khi Thẩm Tri Huyền nhìn thấy hắn, không biết vì sao mà y nhớ tới miêu tả tiểu kiều thê trong thoại bản đang mòn mắt ngóng trông trượng phu trở về.
Thẩm Tri Huyền nhịn cười đi sang, mới đi được hai bước, thoáng liếc mắt một cái thì thấy y sam trên cánh tay của Yến Cẩn còn dính chút máu, y thu nét cười lại: “Chưa xử lý vết thương?”
Đây là vết cắt do đao ý gây ra lúc còn trong bí cảnh, Thẩm Tri Huyền đẩy hắn vào phòng, muốn xem vết thương của hắn, nhưng vừa đi được một bước thì nghe tiếng sột soạt từ phòng bên truyền tới.
Một bàn chân nho nhỏ đầy lông thập thò ở cạnh phòng, sau đó một cái đầu lông xù xù cũng thò ra một nửa, lộ ra đôi tai nửa cụp xuống, đôi mắt đen lúng liếng như mực cẩn thận lại rụt rè chớp chớp.
Thẩm Tri Huyền nhìn đôi tai có hơi run rẩy của nó, nghi hoặc hỏi: “Đây là gì?”
Y vẫy vẫy tay với cục bông nhỏ, cục bông nhỏ có hơi do dự một chút nhưng vẫn tung ta tung tăng mà chạy ra.
Là một chú sói con lông xù.
Thẩm Tri Huyền buông cánh tay Yến Cẩn ra, khom người ôm cục bông lên: “Ôi, nhóc con.”
Yến Cẩn vừa thấy nhãi con thì sửng sốt trong nháy mắt, sau đó vẻ mặt lạnh đi vài phần, rét lạnh nhìn chằm chằm sói con, khiến sói con sợ tới mức rúc thẳng vào ngực Thẩm Tri Huyền.
Linh lực trên người sói con rất thuần khiết, xem ra lai lịch cũng không đơn giản, chỉ là nó vẫn còn quá nhỏ, lông tơ toàn thân còn chưa tỉa tót nên có hơi dài, thoạt nhìn rất mềm mại, ngay cả tiếng kêu cũng sặc mùi sữa.
Thẩm Tri Huyền vẫn rất thích các sinh vật có lông xù xù, y khẽ xoa sói con, xoa đến khi sói con non nớt tru lên áu áu mới thả nó xuống đất, y đứng dậy lần nữa đẩy Yến Cẩn vào phòng, mi mắt cong cong đầy ý cười: “Ngươi lén nuôi nhóc con này thật đấy à.”
Yến Cẩn mím môi, giọng có hơi buồn: “Không phải ta nuôi, là thỏ yêu nhặt về.”
Đương nhiên không phải ngày nào Yến Cẩn cũng sẽ tự mình đi quản lý yêu ma quỷ quái trong Hoang Nguyên, thỏ yêu chính là người thay hắn truyền đạt đủ loại mệnh lệnh.
Tuy thỏ yêu trông thì nhỏ yếu nhưng lại rất linh hoạt mẫn tiệp, nó có thể sống an toàn giữa đàn địch vây quanh ở Hoang Nguyên lâu như vậy cũng đủ thể hiện bản lĩnh của nó. Đó là do ngày thường nó liên lạc với rất nhiều yêu ma cho Yến Cẩn.
Nó thật sự là một con thỏ yêu rất giảo quyệt, nhược điểm duy nhất của nó chính là thích nhặt đủ thứ về, mà nhặt xong thì tùy tiện ném đi.
Ví như chú sói con này, cũng không biết là nhặt ở đâu về, nhặt về cũng không nhìn lấy cái nào, để sói con chạy lung tung.
Sói con rất thích chạy đến chỗ ở của Yến Cẩn, may mà nó rất ngoan, không có phá hư chỗ của Yến Cẩn, Yến Cẩn cũng đành mắt nhắm mắt mở mà coi như không thấy.
Có điều sói con vậy mà hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Tri Huyền…
Yến Cẩn lại lạnh lùng liếc sói con một cái, trong lòng âm thầm ghi nhớ thỏ yêu rồi mới tùy ý để Thẩm Tri Huyền đẩy hắn vào phòng.
Sói con lóc cóc chạy theo, ngoan ngoãn ngồi xổm cách Thẩm Tri Huyền không xa.
Thẩm Tri Huyển đẩy người ngồi xuống mép giường, nghe thấy động tĩnh của sói con thì nghiêng đầu nhìn nó.
Nhóc con nghiêng đầu nhìn y như bán manh.
Thẩm Tri Huyền cảm thấy nó thật sự quá đáng yêu, trên mặt đầy ý cười, nhịn không được mà ấm giọng nhẹ nhàng trêu đùa nó mấy câu.
Yến Cẩn cứ thế bị lạnh nhạt vứt sang một bên, sắc mặt nặng nề, cuối cùng cắn răng một cái, bỗng chốc đứng dậy đi qua, xách cục bông lên, vài bước đã đi tới cửa, đặt nó ở bên ngoài, trở tay lập tức đóng cửa lại.
Thuận tay khóa cửa lại, khóa cửa còn chưa đủ, còn bày thêm cấm chế, bảo đảm nhãi con kia… hoặc là yêu ma quỷ quái khác không thể quấy rầy được.
Thẩm Tri Huyền nhướng mày, phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn nhốt cục bông ở bên ngoài, y không nói gì, chỉ nói ôi chao một tiếng rồi bảo “Bắt nạt nhóc con làm gì”, vỗ vỗ giường ý bảo hắn mau ngồi lại.
Thần sắc Thẩm Tri Huyền rất bình thường, tươi cười ôn hòa điềm tĩnh, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với ngày thường nhưng không biết vì mà lòng Yến Cẩn lộp bộp một tiếng, dâng lên dự cảm không rõ ràng.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không mà hắn cứ cảm thấy hình như Thẩm Tri Huyền có hơi… không vui.
Chẳng lẽ là do hắn đột nhiên để lộ thân phận, đột nhiên mang y đến Hoang Nguyên ư?
Yến Cẩn đè bất an nơi đáy lòng xuống, ngoan ngoãn mà ngồi xuống, đôi mắt nhìn Thẩm Tri Huyền chăm chú, không buông tha cho bất cứ biểu tình nào trên mặt y.
Thẩm Tri Huyền không để ý đến tầm mắt cẩn thận thăm dò của hắn, y lấy túi trữ vật ra, lấy ra rất nhiều linh đan linh dược đặt sang một bên, sau đó dứt khoát lưu loát mà kéo quần áo của Yến Cẩn.
Yến Cẩn dịu ngoan không dám phản kháng chút nào, thậm chí không cần Thẩm Tri Huyền kêu đã tự mình giơ tay rút ra, để Thẩm Tri Huyền kéo tay áo xuống.
Qua hồi lâu, máu trên miệng vết thương đã đông lại, Thẩm Tri Huyền dùng Thanh Khiết thuật rửa sạch tay, giúp hắn rửa sạch một phiên. Vết thương này không tính là nghiêm trọng, đối với Yến Cẩn có thể xem là vết thương nhẹ, chỉ cần bôi thuốc lên là ngày mai lành ngay.
Y bóp vụn một viên linh dược, cẩn thận đắp thuốc lên vết thương. Yến Cẩn vừa định cử động đã bị y nhận ra, khẽ vỗ vai Yến Cẩn, giọng điệu ôn hòa: “Đừng lộn xộn.”
Yến Cẩn không dám nhúc nhích nữa, hắn do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn giận à?”
Thẩm Tri Huyền hỏi ngược lại: “Giận cái gì?”
“Giận ta đột nhiên mang người đến đây, cũng không có giải thích câu nào với người…”
Thẩm Tri Huyền đắp chút linh dược cuối cùng lên vết thương, cười mỉm xoa xoa mặt Yến Cẩn, giống hệt với thủ pháp mà y xoa sói con, y nói: “Không giận cái này — Xoay người sang chỗ khác nào, để ta xem xem sau lưng ngươi có vết thương hay không.”
Thẩm Tri Huyền nói “Không giận cái này”, hàm ý là… Yến Cẩn miên man suy nghĩ, cũng không để ý là đối phương nói gì, cảm nhận được y đẩy đẩy ý bảo hắn xoay người, hắn không chút nghĩ ngợi lập tức xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Tri Huyền, mãi đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng hắn thì hắn mới phản ứng lại.
“Không có vết thương khác…”
Yến Cẩn không được tự nhiên khẽ nhúc nhích, muốn quay người lại nhưng lại bị Thẩm Tri Huyền ấn xuống. Hắn không làm sao được, cũng không dám mạnh mẽ phản kháng, chỉ có thể thẳng lưng để Thẩm Tri Huyền làm gì thì làm.
Không nhìn thấy người, xúc cảm trở nên rất rõ ràng.
Yến Cẩn có thể cảm nhận rõ ràng rằng đầu ngón tay của Thẩm Tri Huyền đang từ tốn nhẹ nhàng dạo chơi trên lưng hắn, tưa như đang phác họa ra đường nét nào đó.
Sau khi bệnh tim khỏi hẳn, Thẩm Tri Huyền không còn sợ lạnh như trước kia nữa, nhưng trải qua chuyện này, nhiệt độ cơ thể y vẫn có hơi thấp, đầu ngón tay luôn có hơi lạnh.
Nhưng cố tình Yến Cẩn cứ cảm thấy đầu ngón tay Thẩm Tri Huyền có hơi nóng, một đường đốt cháy da thịt hắn, khiến trán hắn bất giác đổ mồ hôi.
Yết hầu Yến Cẩn khẽ giật, giọng có hơi khàn: “Tuế Kiến.”
“Ơi.” Dường như Thẩm Tri Huyền không biết mình đang làm gì, thoải mái lên tiếng, mơ hồ mang theo chút tiếc nuối, “… Vết sẹo trên lưng đâu rồi nhỉ, hồi đó ta kêu ngươi tới bôi thuốc mà cố tình ngươi cứ phòng bị như thể ta là phường giặc cướp ấy.”
“Ta…”
Thẩm Tri Huyền căn bản không cho hắn có cơ hội trả lời, Yến Cẩn vừa lên tiếng đã bị y dịu dàng ngắt lời: “Có điều cũng không muộn, vẫn có thể trị được.”
Yến Cẩn muốn nói không cần, nhưng hắn vừa hé miệng, còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã im bặt —
Cảm giác ấm áp mềm mại chạm lên vết thương sau lưng hắn, hơi nóng nhẹ như lông chim phun lên da thịt hắn, khiến hắn vô cớ run rẩy.
Ngay sau đó, cảm giác mềm mại ấy từng chút từng chút miêu tả vết sẹo của vết thương cũ của hắn.
Đôi khi còn mang theo cảm giác ươn ướt.
Cả người Yến Cẩn cứng ngắc.
Một lát sau, hắn bỗng dưng xoay người, nhẹ nhàng đè người xuống giường.
Đời trước khi Thẩm Tri Huyền lần nữa tụ hồn, có một khoảng thời gian y thật sự rất yếu, chỉ chạm nhẹ một cái thôi cũng đủ khiến da thịt bầm tím một mảng, Yến Cẩn lo lắng cho y nên trong phòng chỗ nào cũng trải đệm mềm, trên giường càng là một tầng thật dày.
Đời này vẫn còn thói quen này, trên giường trải một lớp thật dày, Thẩm Tri Huyền đột nhiên bị đ3 xuống chỉ cảm thấy mình như ngã vào đám bông, cũng không cảm thấy đau, lại cảm thấy có hơi nặng — Yến Cẩn dùng chút lực, ngăn không cho y đứng dậy.
Đáy mắt đỏ rực của Yến Cẩn nổi lên gợn sóng, tiếng hít thở có hơi nặng nề, Thẩm Tri Huyền cách hắn rất gần, lập tức cảm nhận được thay đổi này.
Thẩm Tri Huyền khẽ mỉm cười, thu bàn tay vừa vô thức ôm cổ Yến Cẩn về, đổi thành ôm mặt hắn, vừa đúng chống lại tư thế muốn cúi đầu xuống của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta buồn ngủ.”
Hô hấp nóng bỏng phả lên mặt y, Thẩm Tri Huyền chỉ coi như chưa phát hiện ra gì, nghiêm túc lại vô tội lặp lại lần nữa: “A Cẩn, ta buồn ngủ rồi.”
Y cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng, hàng mi dài khẽ run, mơ hồ mang theo chút mệt mỏi. Thấy Yến Cẩn không hề chớp mắt mà nhìn mình, y liền chớp chớp mắt, khóe mắt tức thì ánh lên ánh nước ươn ướt.
Ở bên Yến Cẩn lâu vậy rồi, y biết rõ điểm yếu của Yến Cẩn ở đâu, cũng biết rõ dáng vẻ nào sẽ khiến Yến Cẩn khuất phục.
Thẩm Tri Huyền khẽ ngửa đầu, chuẩn xác không lệch một li mà chạm lên môi Yến Cẩn, lơ mơ oán trách nói: “Vất vả lắm mới làm gãy được thanh đao lớn trong bí cảnh…” Mềm mại chạm vào, y nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ lắm. Chúng ta nghỉ ngơi đi được không? Lâu rồi chúng ta chưa ngủ cùng nhau mà.”
Mỗi một câu đều là mê hoặc to lớn.
Nhưng người mê hoặc lại nở nụ cười đơn thuần và dịu dàng, mang theo mệt mỏi vô tội, khiến hắn không thể nào xuống tay được.
Yến Cẩn hít sâu một hơi, tạm dừng một lát rồi mới chậm rãi nhả ra.
Sau đó hắn thất vọng khẽ nghiêng đầu, rầu rĩ nói: “Được.”
Thẩm Tri Huyền mặt mày cong cong lại hôn hắn một cái, vô cùng đắc chí dễ dàng đẩy hắn ra, quay người lại chui vào chăn, nở nụ cười dịu dàng: “A Cẩn không tới à?”
…..
Mọi người đều biết thật ra Thẩm Tri Huyền là người độ lượng, ít chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, từ trước đến nay y sẽ không nhớ với thương gì.
Nhưng điều này không có nghĩa là Thẩm Tri Huyền sẽ không thầm ghi thù mấy tập sách kia.
Mà lúc này, trên tập sách, lật ra trang đầu tiên liền nhớ tên của Yến Cẩn.
Về chuyện lần trước Yến Cẩn lâm trận bỏ chạy sống chết không dập lửa, Thẩm Tri Huyền tỏ vẻ, không thể nuông chiều, phải trả thù, bao giờ cũng muốn trả thù.
Y ỷ vào việc Yến Cẩn không nỡ để y mệt, sẽ không làm ẩu làm càng, thoải mái hào phóng ôm lấy Yển Cẩn, tự nhiên mà như vô ý cọ lung tung, mãi đến khi tìm được tư thế mà mình vừa lòng mới thoải mái nhắm mắt lại.
Thật ra Thẩm Tri Huyền không có nói dối, tinh thần căng như dây đàn trong bí cảnh hồi lâu, cuối cùng lại dùng một chiêu lớn như thế, đúng là y có hơi mệt, cảm thấy Yến Cẩn mất tự nhiên, y thầm vui vẻ hồi lâu, sau đó mới thật sự thϊếp đi.
Giấc ngủ này của Thẩm Tri Huyền rất sâu, Yến Cẩn ngay bên cạnh mình, y không cần phòng bị gì cả, chỉ cần yên tâm ngủ là được. Đợi đến khi y tỉnh dậy, nhập nhèm trông khắp bốn phía, chỉ trong nháy mắt như thế mà cứ như mấy đời.
Có lẽ là bản năng kiếp trời vẫn còn, lúc y nhập nhèm tỉnh dậy, y vô thức gọi tên Yến Cẩn trong mơ màng: “Vẫn mệt lắm, muốn ngâm ôn tuyền…”
Dường như trong ký ức rất xa xôi mơ hồ nào đó, sau khi ngủ dậy y rất thích ngâm ôn tuyền, vì khi đó hồn phách của y không được đầy đủ, có ngủ lâu bao nhiêu cũng không thể từ chối cảm giác mệt mỏi, thế nến rất thích đi ngâm nước ấm thư giãn một phen.
Vừa dứt lời, Thẩm Tri Huyền cũng tỉnh táo vài phần, sửng sốt trong chớp mắt, khẽ lắc đầu bật cười nói: “Ngủ mê man rồi, nằm lát nữa đã.”
Y đang định ngủ nướng tiếp thì Yến Cẩn nói: “Sau phòng có ôn tuyền dẫn từ nước trên một toàn Linh Sơn ngoài Hoang Nguyên… Nếu Tuế Kiến muốn thì có thể đi xem thử.”
Thẩm Tri Huyền ồ một tiếng, có hơi hứng thú xoay người ngồi dậy, thúc giục nói: “Mang ta đi nhìn cái.”
…..
Đúng là nước ôn tuyền trần đầy linh lực, cũng không biết là Yến Cẩn hao phí bao nhiêu tâm tư mới dẫn nước từ Linh Sơn về đây.
Thẩm Tri Huyền tản mạn đá giày sang một bên, đứng cạnh ôn tuyền, mũi chân khẽ chạm thử nước.
Vừa hay là độ ấm y thích nhất.
Thẩm Tri Huyền vui vẻ. Y không khoác áo ngoài, chỉ mặc áo trong đi đến đây, nhàn tản nhàn hạ, lúc này vừa hay rất tiện. Y thoáng buộc lại đai lưng, rồi men theo những bậc thang thiết kế cạnh ôn tuyền đi xuống.
Quần áo thấm nước di chuyển trong nước, thân hình cao gầy mảnh khảnh như ẩn như hiện trong nước. Thẩm Tri Huyền dưới nước tìm được một chỗ bệ đá cao hơn một chút, y ngồi xuống, thoải mái thở ra một hơi.
“A Cẩn có tới không?” Y thuận miệng hỏi.
Trước kia lúc ngâm ôn tuyền ở Thanh Vân Tông, y hỏi Yến Cẩn có tới hay không, Yến Cẩn luôn từ chối, y đã quen bị Yến Cẩn từ chối, hôm nay cũng chỉ tùy ý hỏi một câu, cho rằng Yến Cẩn sẽ lắc đầu, ai ngờ chỉ trong chớp mắt Yến Cẩn đã đi xuống dưới nước, chậm rãi đi đến bên cạnh y.
Giữa hơi nóng mờ mịt, dường như đáy mắt Yến Cẩn có chút cảm xúc không rõ ràng.
Thẩm Tri Huyền không nghĩ nhiều, nhích sang bên cạnh theo bản năng, nhường ra cho hắn chút chỗ, thuận tiện sai bảo hắn: “A Cẩn giúp ta xoa bóp vai với.”
Nước ôn tuyền là linh tuyền, dồi dào linh khí. Từng đợt linh khí nhè nhẹ theo hành động xoa bóp của Yến Cẩm ngấm vào da thịt, hòa vào gân mạch, quả là khiến người thoải mái đến mơ màng muốn ngủ. Thẩm Tri Huyền như mèo lớn thỏa mãn, lười nhác nép trong lòng Yến Cẩn, như là lại sắp ngủ nữa.
Nhưng tay Yến Cẩn rất nhanh lại không an phận, hắn lặng lẽ tháo đai lưng của Thẩm Tri Huyền, nhẹ nhàng đặt tay bên hông y.
Thẩm Tri Huyền mơ màng sắp ngủ đột nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt thì thấy đôi mắt sâu thẳm của Yến Cẩn, y giật mình một cái, lập tức cảm thấy không ổn, định đứng dậy chuồn đi, tiếc là lúc này Yến Cẩn đã hạ quyết tâm là sẽ không tha cho y, dịu dàng lại kiên định mà đè y trên bệ đá.
Thẩm Tri Huyền đẩy hắn, hắn không nhúc nhích, bàn tay giấu dưới nước không kiêng nể gì mà tùy ý làm bậy bên hông Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền sợ nhột, cắn môi nhịn cười tiếp tục đẩy hắn ra, Yến Cẩn tiến đến bên tai y, âm sắc khàn khàn mang theo chút đắc ý: “Sư tôn chạy không thoát đâu.”
Đồ vô lại.
Giữa lúc đầu óc không được tỉnh táo, Thẩm Tri Huyền cũng không biết mình có mắng ra những lời này hay không.
Trong nước là việc rất tế nhị, sóng gợn lăn tăn, cả người đều như chiếc thuyền con không ngừng lênh đênh trên đại dương mênh mông.
Khi y gần đến miền cực lạc, Yến Cẩn chợt chậm lại, nghiêng đầu ngậm vành tai mềm mại của Thẩm tri Huyền, hàm hồ nói: “Sư tôn còn nhớ người đã hứa gì với ta không?”
Thẩm Tri Huyền mở to đôi mắt mông lung màu nước, ánh mắt có hơi tan rã mà nhìn người trước mặt, trong đầu rối loạn tùng phèo, nào có nhớ mình đã hứa gì, chỉ muốn giục hắn mau nhanh lên.
Yến Cẩn bất động, đáy mắt nổi lên ý cười: “Sư tôn đã hứa là sẽ đọc những lời trong thoại bản cho ta nghe…”
Hắn nhất quyết ép Thẩm Tri Huyền nhớ ra, ấy là rất lâu trước đó, Nghiêm Thâm lập mưu hãm hại hắn, bọn họ đồng hành cùng mấy nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, Thẩm Tri Huyền đã ưng thuận hứa hẹn.
Khi đó mấy nhãi ranh kia cứ nhằm vào Yến Cẩn, Thẩm Tri Huyền nhìn mà không thoải mái, lại không thể làm gì, nên chỉ có thể nghĩ ra chủ ý này để dỗ hắn.
Thẩm Tri Huyền hốt hoảng nhớ ra đúng là có chuyện như vậy thật, oán hận liếc hắn một cái.
Lúc nào không đọc, một hai phải bây giờ…
Cái tên vô lại này!
Thoại bản đó có rất nhiều lời âu yếm kín đáo không nói thành lời, ngày thường đọc thì không thấy gì, nhưng giờ nếu đọc trong tình huống này, chẳng phải là lửa cháy còn đổ thêm dầu sao!
Thẩm Tri Huyền muốn lên tiếng từ chối, nhưng vừa mở miệng thì phát hiện giọng của mình vừa mềm lại dính, như một miếng bánh ngọt, lại như chiếc mèo con đang khẽ meo meo, không có chút trầm ổn thanh lãnh của thường ngày đâu. Y bị chính bản thân làm cho hoảng sợ, ngậm miệng lắc đầu từ chối.
Vành tai vẫn bị cắn, y cũng không cách nào lắc đầu quá mạnh — Thật ra cho dù có không bị cắn thì y cũng chả có tí sức lực nào, y cảm thấy mình sắp hoàn làm một thể với nước trong ôn tuyền mất rồi.
Yển Cẩn nhả vành tai của y ra, ngược lại khẽ hôn lên môi y, Yến Cẩn thấp giọng cười nói: “Tuế Kiến nói mà không giữ lời…”
Hắn cố ý giày vò, Thẩm Tri Huyền nhéo vai hắn, mỗi lần đều chỉ kém một chút như thế, y cảm thấy mình bị sắp điên rồi, cả người đều run rẩy, nếu không phải Yến Cẩn đang ôm y thì sẽ quỳ luôn xuống nước.
“Tuế Kiến không muốn đọc cũng không sao, ta có thể nghe Tuế Kiến hát không?”
Tổng ý đồ xấu của Yến Cẩn, quả là không ai ngăn cản được.
Thẩm Tri Huyền khẽ nghiêng đầu, nhả ra một ngụm khí nóng bỏng, hàng mi dài run rẩy nhỏ xuống một giọt nước không biết là giọt sương hay mồ hôi lóng lánh, y cắn răng, thần trí gần như mơ hồ, lý trí không chống lại được bản năng của thân thể, y thấp giọng nhịp điệu, thanh âm run rẩy như gió Xuân thổi nhành hoa: “Xuân nhật yến, lục tửu nhất bôi ca nhất biến… Tái bái trần tam nguyện…”
Xuân nhật yến, lục tửu nhất bôi ca nhất biến, tái bái trần tam nguyện.
Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện ngô thân trường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng yến…
Giọng không thành điệu, âm sắc run run, đến cuối cùng Thẩm Tri Huyền như thể tỉnh táo một chút, khẽ mở đôi mắt ướt đẫm nước, tiến lại gần tai Yến Cẩn, gắng sức hát từng chữ thật rõ ràng.
“Tuế tuế trường tương kiến…”
“A Cẩn à, tuế tuế trường tương kiến…”
「Chính văn HOÀN」