Khi Vệ Tiểu Thảo còn chìm đắm trong giấc mộng xưa cũ thì có người đang lo cuống lên vì cậu.
“Lão Chu, tình trạng cậu ấy thế nào?”
Beta bị Chẩm Lập Phong sai bảo đầu bù tóc rối quạu quọ nhìn anh.
Là hàng xóm tốt nửa đêm bị bắt tăng ca, anh đóng lại rương thuốc của mình rồi nói.
“Nhìn cũng giống cảm lạnh bình thường thôi, tiêm thuốc rồi ngủ một giấc xem sao, nếu không ổn thì sáng sớm mai đến bệnh viện khám đi.”
Dù sao anh chỉ là một bác sĩ đa khoa mở phòng mạch nhỏ nên không có nhiều bản lĩnh cho lắm.
Họ đã quen biết nhau rất lâu, trước khi giám đốc Chẩm chưa đổi đời thì đã xưng huynh gọi đệ, là hàng xóm thân thiết trong hẻm nhỏ.
Bác sĩ Chu sống một mình với con, đứa nhỏ rất mê đồ ăn vặt của họ nên ăn riết thành quen.
“Bị cảm vốn chẳng có gì nghiêm trọng nhưng trước kia cậu ấy không nghỉ ngơi đủ nên sức khỏe hơi kém, giờ tình trạng không tốt lắm đâu, phải bồi bổ nhiều vào.”
Sắc mặt Chẩm Lập Phong hơi khó coi nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.
Anh trả lời.
“Ừm, biết rồi.”
Bác sĩ Chu đã hoàn thành sứ mệnh nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.
Chẩm Lập Phong lại lau người rồi thay quần áo sạch cho Vệ Tiểu Thảo, anh bận tới bận lui, đến khi không còn gì để làm thì Chẩm Lập Phong mới bần thần ngồi xuống cạnh giường.
Anh nắm tay Vệ Tiểu Thảo rồi trân trọng hôn một cái.
Anh buồn bã tự lẩm bẩm.
“Bảo bối, em đừng làm anh sợ mà.”