“Cho nên, cho nên anh liền đợi hơn mười ngày lại chia tay với em, cũng không cho em một lý do?” Từ Minh giống như nghe được một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, trong mắt tràn ngập hoang mang cùng không thể tin.
Giang Yến cúi thấp đầu không nhìn cậu: “Ừ.
”
Từ Minh trầm mặc một lúc, thấp giọng: “Anh thật sự nghe lời mẹ em.
”
Lông mi Giang Yến run rẩy, nhấp miệng không nói một lời.
Từ Minh nhìn hắn một lúc, giọng nói trầm đến mức giống như đang đè nén gì đó: “Anh đã từng gặp bác sĩ tâm lý, lúc sau sao lại gián đoạn trị liệu?”
Giang Yến chợt ngẩng đầu: “… Anh! ”
Ánh mắt hắn trở nên có chút yếu ớt, còn kèm theo khẩn cầu trong vô thức, Từ Minh nhìn thấy mà trái tim co rút đau đớn: “Thôi, không muốn nói thì đừng nói.
”
“Anh nói,” Giang Yến nhắm mắt, khi mở miệng lại tốc độ nói nhanh hơn rất nhiều, “Khoảng thời gian đó tinh thần không tốt, liền ra nước ngoài tìm bác sĩ, bác sĩ kiến nghị là đối mặt với nỗi sợ.
Vô dụng.
”
“Nỗi sợ của anh là gì?” Từ Minh hỏi.
Là chỉ trích của người khác? Ánh mắt ác ý? Hay là!
“Em.
”
Từ Minh: “Em??”
/
“Có một ngày em sẽ… chán ghét anh.
” Giọng Giang Yến thật nhẹ, đáy mắt đen kịt.
“Em ——” Từ Minh trừng mắt, lại cắn răng nghiến lợi nuốt lời khó nghe vào, “Sau đó thì sao?”
Giang Yến nghe vậy không trả lời ngay, mà dừng lại một chốc, mới tiếp tục mở miệng: “Sau đó bác sĩ nói cho anh biết, anh cần chủ động tìm kiếm thuốc trị tâm bệnh.
”
Từ Minh giật mình: “Anh biết thuốc của anh là gì?”
Giang Yến rũ mắt, lông mi dài mảnh che lại cảm xúc nơi đáy mắt.
“Thuốc của anh là em,” Từ Minh nghiêng người tới gần hắn, đưa mặt đến trước mắt Giang Yến, “Đúng không?”
/
Giang Yến mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Kiến nghị của bác sĩ vô dụng, cho nên lúc sau gián đoạn trị liệu.
”
“Vì sao không tìm?” Từ Minh vẫn cứ bám một vấn đề không tha.
“Lúc sau anh đi tìm…” Giang Yến siết chặt tay lại buông ra, “Nếu lúc trước không gửi những tin nhắn đó, hiện tại em sẽ không ở chỗ này.
Anh…”
“Lúc sau anh đã đi tìm?” Từ Minh để ý thấy những lời này có mâu thuẫn, nhíu mày hỏi: “Trừ bỏ tin nhắn lúc trước, anh còn từng đi tìm em?”
Qua thật lâu Giang Yến mới gật đầu, lúc này không đợi Từ Minh hỏi gì, hắn liền chủ động mở miệng, “Sinh nhật năm nay của em, anh đi bệnh viện xem em.
”
Phản ứng đầu tiên của Từ Minh là sao mẹ nó lại là sinh nhật cậu, sau đó lòng đột nhiên nhảy dựng, liên tưởng đến điều gì đó: “Đừng nói là anh nhìn thấy em cùng…”
“Lúc em vuốt tóc của cô gái kia,” Giang Yến mím môi: “Hộ sĩ của bệnh viện nói, hai người sắp sửa bên nhau.
”
/
Ngày đó hắn đến cửa hàng bán hoa mua một bó ngàn sao trắng* Từ Minh thích nhất, lúc viết thiệp chúc mừng sinh nhật sợ bị Từ Minh nhận ra chữ viết của hắn, cố gắng viết đến xiêu xiêu vẹo vẹo, mới yên tâm nhét thiệp vào bó hoa.
(*满天星.
)
Đã thật lâu hắn không nhìn thấy Từ Minh —— không phải khung ảnh lạnh băng, mà là một Từ Minh sống sờ sờ, sẽ di động.
Hôm nay liền để cho hắn phóng túng một chút, lặng lẽ đưa bó hoa! lại liếc mắt Từ Minh một cái liền đi.
Nhưng hoa của hắn còn chưa kịp ra khỏi tay, liền trên hàng lang của bệnh viện, thấy được một đôi nam nữ đứng đối mặt.
Người đàn ông dùng bàn tay khẽ vuốt tóc cô gái, hơi cúi đầu nhìn cô, biểu tình ôn nhu mang theo chút thương tiếc.
Bầu không khí giữa hai người ái muội lại hòa hợp.
Giang Yến đứng ở góc tối, hỏi hộ sĩ đi ngang qua, quan hệ của hai người kia là gì.
“Bác sĩ Từ cùng bác sĩ Trần sao?” Hộ sĩ kia nhìn qua, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng chúc phúc, “Cũng sắp ở bên nhau rồi, ngài cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi đi?”
Hắn lại nhìn về phía bên kia.
Nam cao ráo chân dài, anh tuấn đẹp trai; nữ dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, trên tay cũng là một bó ngàn sao —— quả thật rất xứng đôi.
Chỉ là hoa trong ngực hắn, dường như không cần thiết phải đưa ra.
Từ Minh lộ ra vẻ mặt màu đất.
Cuối cùng Giang Yến lại bổ sung một câu: “Em mặc áo blu trắng rất đẹp.
”
“Không phải,” Từ Minh thật sự có nỗi khổ nói không nên lời: hắn như thế, này làm cho cậu phải giải thích thế nào??
Giang Yến rũ mắt không nhìn cậu, thản nhiên nói: “Em không cần phải giải thích, hiện tại là em đang hỏi anh.
”
“Đừng đừng, cần thiết, rất cần thiết!” Động tác vò đầu của Từ Minh tạm dừng, lại bắt đầu vò một cách bực bội hơn, “Lúc ấy, Vận… Trần Vận, chính là tiền nhiệm của em, bỗng tặng hoa cho em, hỏi em có thể ở bên cô ấy lần nữa hay không?”
Giang Yến vẫn rũ mắt như trước, vẻ mặt dửng dưng, chỉ có đuôi lông mày là hơi nhúc nhích.
/
“Cô ấy cam đoan với em về sau sẽ không tiếp tục suốt ngày quản em, không cho em nói một câu với khác phái nữa, cũng sẽ không giận dỗi cố tình gây sự.
Nhưng em đã sớm không còn tình cảm với cô ấy, liền từ chối cô ấy.
Sau đó cô ấy khóc, nói cô ấy có thể sửa những chỗ không tốt, vì sao em còn không chịu quay lại.
”
Cuối cùng Từ Minh buông tha cho mái tóc vừa trải qua bão tố kia của mình, buông thõng tay có chút nản lòng, “Em lại đột nhiên phát hiện, cô ấy và em thật mẹ nó giống nhau.
Trước kia em cũng suốt ngày quản anh, đôi khi sẽ ghen, giống như cũng có chút vô cớ gây rối, cho nên anh… có khả năng đã sớm không có tình cảm với em, cũng sẽ không quay lại nhìn em.
”
Giang Yến bất tri bất giác trừng lớn mắt.
“Nhưng Trần Vận và em sau khi chia tay vẫn là bạn, em ước chừng ngay cả cơ hội làm bạn anh cũng không có,” Vẻ mặt Từ Minh dần trở nên lúng túng xấu hổ, vô cùng gian nan mới nói ra hết lời còn lại,
“Sau đó em liền cảm thấy, em và cô ấy đều thật thảm a sao lại có thể thảm như vậy, cho nên xoa đầu cô ấy… kỳ thật là em đang tự an ủi mình —— anh tin không?”.