Đường Thiện ngồi trước bàn ăn, trên bàn là thịt lợn xông khói, khoai tây sợi đã được nấu chín và trứng luộc. Anh là bị người kia nửa kéo nửa đẩy đến bàn ăn, Lý Nguyên Vũ nhẹ nhàng thúc giục anh mau ăn, còn giúp anh rót ly sữa bò.
“Bổ sung nhiều canxi sẽ giúp cảm xúc bình tĩnh hơn.” Lý Nguyên Vũ mỉm cười, đẩy cái ly đổ đầy sữa bò đến trước mặt anh.
Đường Thiện khinh khỉnh mặc kệ.
“Anh lấy dây chuyền của tôi đúng không?” Anh lập tức chất vấn.
“Em nói gì thế? Không phải em cất nó rồi sao?” Lý Nguyên Vũ giả ngu, phủ nhận việc này.
“Rõ ràng tôi cất nó trong túi, nhưng vừa rồi không thấy đâu nữa!”
“Cho nên em nghi ngờ anh?”
“Không phải anh thì còn ai vào đây?”
Lý Nguyên Vũ sầm mặt, như là điềm báo sắp nổi giận. Nhưng anh ta nhịn lại, cười cười và đẩy mấy món ăn trước mặt Đường Thiện: “Mau ăn đi. Hôm nay không có mưa, anh dẫn em đi dạo xung quanh lần nữa.”
“Tôi không…” Đường Thiện còn chưa nói hết lời từ chối, điện thoại đã vang lên cắt ngang lời anh.
Lý Nguyên Vũ đứng lên, rời nhà bếp đi nghe điện thoại. Ánh mắt Đường Thiện dõi theo anh ta, anh nhìn cửa một hồi lâu, không cản nổi lòng hiếu kỳ, lén lén lút lút đi theo, cẩn thận quan sát.
Giọng nói của Lý Nguyên Vũ rất mất kiên nhẫn, giống như đang tranh chấp với người kia.
“Chút chuyện nhỏ này mà cũng cần tôi ra mặt xử lý à, các người coi rồi tự xử lý đi!”
Đối phương nói gì đó khiến Lý Nguyên Vũ im lặng, không nói gì một lúc lâu.
“Biết rồi, tôi sẽ qua đó.” Nói xong anh ta cúp điện thoại.
Lý Nguyên Vũ đi về phía nhà bếp, Đường Thiện tranh thủ thời gian quay về chỗ ngồi, anh cầm nĩa gảy gảy miếng thịt trong dĩa để che dấu hành vi nghe lén lúc nãy. Nhưng khéo quá hóa vụng, khiến người ta nhìn là biết tỏng ngay.
Lý Nguyên Vũ tựa lên cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hành động giả vờ của Đường Thiện… Cúi đầu ăn mãnh liệt, cũng không thèm nhìn anh ta một cái, rõ ràng là bộ dáng chột dạ.
“Chắc em nghe thấy rồi.” Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Cơ thể Đường Thiện cứng đờ.
“Chút nữa anh đi ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn giữ nhà đi.” Giọng điệu Lý Nguyên Vũ cứng rắn, ánh mắt luôn dừng trên người Đường Thiện.
Đường Thiện cũng không ngẩng đầu lên, cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, cũng chẳng đáp lời.
Lý Nguyên Vũ chờ đợi một hồi, không biết đang suy nghĩ gì, anh ta cũng không tới gần Đường Thiện, chỉ lặng lẽ rời khỏi nhà bếp.
Đường Thiện vểnh tai cẩn thận lắng nghe, chờ Lý Nguyên Vũ mau đi ra ngoài. Không bao lâu sau, anh nghe thấy một số tiếng vang của kim loại, rồi mới là tiếng đóng cửa.
Cửa vừa đóng, anh lập tức chạy về phía nó. Nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo, xác định người kia đã thật sự rời đi thì anh mới giơ tay vặn nắm cửa…
“Rắc!” Nắm cửa kẹt lại.
Đường Thiện ngây ngẩn cả người, anh sực tỉnh xoay nắm cửa lần nữa, nhưng xoay tới một góc độ nào đó thì không xoay được nữa, cửa kẹt cứng.
Cửa bị khóa cứng rồi! Anh xoay đầu tìm những lối ra khác, ba chân bốn cẳng nhanh chóng lên lầu, chạy về phòng của anh, đó là căn phòng có cửa sổ lớn duy nhất mà anh biết.
Đặt chậu cây xương rồng bà sang một bên, kéo màn cửa sổ ra.
Trong nháy mắt, anh bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ… Cửa sổ bị che kín bằng tấm ván gỗ, che rất kín kẽ, thảo nào ánh sáng không chiếu vào được.
Đường Thiện chưa từ bỏ ý định, anh quay đầu tìm tòi những căn phòng khác, không chừng chỉ có cửa sổ của anh bị bịt kín thôi. Nhưng anh tìm hết tất cả căn phòng, phòng nào cũng chỉ có cửa sổ nhỏ thông gió giống nhau. Lý Nguyên Vũ khóa kín anh trong nhà, không có một con đường sống nào.
Đường Thiện suy sụp ôm đầu rống to, phát tiết cảm xúc buồn khổ không có chỗ để xả. Rống đến mệt mỏi, anh ngã quắp xuống đất.
Anh dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, không nghĩ ra tại sao Lý Nguyên Vũ lại cố chấp với anh như thế, thậm chí còn hạn chế sự tự do thân thể.
Nếu như anh có cơ hội chạy khỏi nơi này, nhất định phải kiện anh ta, kiện chết anh ta, để anh ta hối hận vì đã làm vậy! Đường Thiện căm giận mà nghĩ, cuối cùng anh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này anh mới chú ý thấy đường vân gỗ trên trần nhà có hơi kỳ lạ, có một hình vuông có đường vân gỗ khác với những chỗ khác. Đường Thiện đứng lên, sau khi ngửa đầu quan sát hồi lâu, anh quyết định xem coi rốt cuộc đó là gì.
Anh nhớ tầng lầu này có một nhà kho, vừa rồi anh mở ra thì thấy có mấy thứ như chổi, đồ lau nhà, anh vội vàng chạy tới nhà kho tiện tay chọn một món đồ rồi về phòng, gõ gõ tấm ván gỗ có đường vân kỳ lạ, nó phát ra tiếng kêu rỗng ruột, hơn nữa còn dịch sang một bên, đúng là tấm ván gỗ này có thể di chuyển được.
Đường Thiện đẩy tấm ván gỗ sang bên cạnh, anh kéo ghế tới, đứng lên nhìn xem trên đó là gì.
Phía trên là một cái gác lửng, trên cùng có một cái cửa sổ thủy tinh bị bịt kín, ánh trăng yếu ớt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, khiến cho anh có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng trong gác.
Bên trong có một cái bàn, hai cái ghế dựa, còn có đồ dùng trong nhà phủ kín vải, theo dáng vẻ mơ hồ của chúng thì có thể nhìn ra đó là giường chiếu, ghế sô pha, giá vẽ, bàn, giá cắm nến… Đủ loại đồ vật.
Trên mặt bàn còn bày biện mấy món đồ khác, khoảng cách quá xa, anh không nhìn thấy là đồ gì.
Đường Thiện ra sức chống người, phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng bò vào được. Anh vỗ vỗ bụi bặm dính vào ống tay áo, vỗ không ra cũng dứt khoát mặc kệ.
Anh đi đến trước cái bàn, cái bàn đặt ở dưới cửa sổ, ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài rơi trên bàn.
Có rất nhiều lọ thủy tinh chứa đầy ngôi sao nhỏ, trên bàn còn có giấy chưa dùng hết. Anh có chút ấn tượng với những thứ này…
“Xếp đủ 1000 ngôi sao là có thể ước một điều ước.” Lý Nguyên Vũ từng nói, anh ta đã xếp đầy hai lọ thủy tinh.
Anh ta còn mấy tờ giấy nên chia một chút cho anh.
Đường Thiện nghe mà chỉ cảm thấy hoang đường, cười cợt anh ta vậy mà tin vào chuyện cổ tích này.
“Tại sao em lại cười như thế, em đừng coi đó là chuyện vớ vẩn, lần trước Mary đã xếp, cầu nguyện được ra khỏi thành phố, không bao lâu đã thành sự thật.” Lý Nguyên Vũ cãi lại.
“Thật không?” Đường Thiện nghe xong, hi vọng xuất hiện trong lòng anh.
“Thật.” Lý Nguyên Vũ rất chắc chắn.
“Vậy em cũng xếp 1000 ngôi sao, ước được rời khỏi thành phố. Ừm thôi, đổi điều ước thành về nhà thì thực tế hơn.” Đường Thiện tràn đầy phấn khởi, kéo cái ghế bên cạnh Lý Nguyên Vũ ra, bắt đầu xếp sao.
Nhưng động tác của Lý Nguyên Vũ ngừng lại.
“Nếu em đi rồi thì anh phải làm sao đây?” Giọng điệu của anh ta đầy thương cảm, dáng vẻ không vui vẻ lắm.
“Em sẽ trở lại, em không nỡ bỏ anh mà.” Đường Thiện cười cười, lại gần hôn anh ta. Sau cái hôn như chuồn chuồn lướt mặt nước, anh lùi lại cười như con mèo ăn vụng.
“Nếu thật sự không nỡ thì đừng đi.” Lý Nguyên Vũ thở dài, trong lời nói tràn đầy cưng chiều.
Ôi, trời ơi! Đúng là có một khoảng thời gian như thế! Anh nhớ ra rồi!
Đường Thiện sợ tới mức lùi lại một bước, động tác quá lớn nên đụng ngã giá vẽ bên cạnh phát ra một tiếng “cạch”, anh ngã xuống chung với giá vẽ. Bụi đất tung bay, anh ho khan mấy tiếng, một góc giá vẽ lộ ra, có thể lờ mờ thấy được khung cảnh trong phòng anh.
Anh kéo tấm vải trắng ra, người trong bức họa trần như nhộng nằm trên giường, mỉm cười quyến rũ với người vẽ tranh. Đồng hồ chim cúc cu trên tường, sách trên bàn, chậu xương rồng bà trên bệ cửa sổ…và anh nằm trên giường.
Anh hoảng sợ, không nén được cảm xúc của mình rất lâu.
Trí nhớ chậm chạp chảy về, anh nhớ ra cảnh tượng lúc đó…
Lý Nguyên Vũ không biết đào đâu ra giá vẽ, nói muốn vẽ anh, bảo anh nằm yên tiếp tục ngủ đừng nhúc nhích.
Dù nói như thế nhưng Đường Thiện nào ngủ được, anh căng thẳng muốn chết, kêu anh ta đừng vẽ, còn cầm gối đầu tấn công Lý Nguyên Vũ nữa, nhưng không có chút tác dụng nào.
Đường Thiện vùi mặt vào trong chăn, không để người khác thấy. Nếu không phải tối hôm qua làʍ t̠ìиɦ quá mãnh liệt, anh chắc chắn phải chạy trốn tới nơi khác, để Lý Nguyên Vũ không thấy được không vẽ được.
“Đừng quậy, đợi chút nữa anh nấu súp củ cải đỏ cho em ăn.”
“Anh nói đó.” Anh ngẩng đầu khỏi chăn, anh dễ dàng khuất phục dưới súp củ cải đỏ.
Anh nhớ ra rồi, nhớ cả từng nét mặt của Lý Nguyên Vũ lúc đó. Đúng vậy, bọn họ yêu nhau, không thể nghi ngờ.
“Đường Thiện? Đường Thiện! Em ở trên đó sao?” Giọng nói của Lý Nguyên Vũ vang lên từ bên dưới. Sau đó anh ta đứng lên trên cái ghế kia, nhô đầu lên, phát hiện anh ở trên gác.
Đường Thiện ngồi trong góc, ôm hai đầu gối, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn thấy anh ta nhưng không phản ứng gì, không hề nhúc nhích, giống như pho tượng.
Dường như Lý Nguyên Vũ phát hiện ra gì đó, im lặng nhìn nhau với Đường Thiện, anh ta không thích ánh mắt hiện tại của Đường Thiện, trông như không có sức sống.
“Nơi này nhiều bụi, đừng ở quá lâu, xuống đây trước đi.” Lý Nguyên Vũ vẫy tay với anh.
“Nói cho tôi biết, chúng ta bắt đầu quen nhau như thế nào?” Đường Thiện đặt câu hỏi, giọng điệu bình thản, không nge ra chút cảm xúc.
“Một cách tự nhiên thôi…” Lý Nguyên Vũ thở dài, vươn tay ra với anh, tiếp tục nói: “Xuống đây đi, đừng nói chuyện trên đó, anh sẽ nói hết cho em.”
Đường Thiện không động đậy.
“Muốn anh lên đó lôi em xuống sao?” Lý Nguyên Vũ đổi giọng cứng rắn hơn, làm bộ muốn leo lên.
Đường Thiện hốt hoảng, sợ hãi nhìn anh ta.
Đừng! Anh không muốn ở đây với anh ta, không muốn ở chung với anh ta ở nơi tràn ngập những món đồ chứa ký ức quá khứ.
“Tôi, tôi đi xuống!”
Lý Nguyên Vũ dừng động tác, nhìn Đường Thiện thêm vài lần, ừ một tiếng, lùi xuống dưới chờ anh đi xuống.
Đường Thiện chậm chạp đứng dậy, động tác khó khăn. Sự thật mình là người đồng tính quá mức mãnh liệt, chuyện này vượt qua phạm vi hiểu biết của anh, tuy xung quanh anh cũng có vài người bạn là người đồng tính, nhưng anh không tin mình là một trong số đó, bởi vậy càng khó có thể chấp nhận sự thật hơn.
“Cẩn thận một chút.” Lý Nguyên Vũ ngửa đầu nhìn anh.
Hai tay Đường Thiện vịn sàn gác lửng, để chân xuống trước, không ngờ anh lại trượt tay, khi cả người sắp rơi xuống đất… May mà Lý Nguyên Vũ ôm anh ngay tức khắc, cứu anh khỏi ngã.
Cái ôm của Lý Nguyên Vũ vẫn quen thuộc như thế. Đầu anh đã quên, nhưng cơ thể còn nhớ rõ.
Trong nháy mắt đụng chạm với người đàn ông này, suýt chút nữa Đường Thiện đã bật khóc. Anh kích động đến mức không kềm chế được, ý thức trở nên mơ hồ.
“Hít thở, chết tiệt! Hít thở!” Lý Nguyên Vũ dùng sức vỗ mặt Đường Thiện, giọng nói căng thẳng, tựa như xảy ra chuyện lớn gì.
Trong mắt Đường Thiện, anh chỉ đờ người trong chớp mắt. Trên thực tế lúc nãy anh hôn mê ước chừng hơn một phút đồng hồ, mất đi ý thức, ngừng thở.
Đường Thiện mở to mắt, ý thức mê mang, nói với Lý Nguyên Vũ đang lo lắng: “Nguyên Vũ, sắc mặt anh thật là khó coi.”
Lý Nguyên Vũ nghe thấy, cơ thể cứng ngắc, nhìn anh một cách khó tin.
Đường Thiện tỉnh lại, dần dần lấy lại tinh thần, lúc này anh mới phát hiện mình đã vô thức nói lời kỳ lạ.
“Em nhớ lại được bao nhiêu?” Lý Nguyên Vũ hỏi thăm.
“Không nhiều. Tôi cũng không biết là bao nhiêu.” Đường Thiện lắc đầu. Anh phát hiện mình nằm trên mặt đất, anh chậm rãi ngồi dậy, suy nghĩ một lát, nói bổ sung: “Tôi nghĩ chúng ta đã từng yêu nhau.”
“Đã từng?” Lý Nguyên Vũ khinh thường hừ một tiếng, rất có thành kiến với việc anh sử dụng từ đã từng: “Chúng ta còn chưa kết thúc, đừng có dùng cách nói đã từng.”
Nhưng đối với anh mà nói là đã kết thúc. Anh không có cảm giác với Lý Nguyên Vũ, chí ít không phải loại cảm giác yêu đương. Đường Thiện không muốn cãi nhau với anh ta nữa, căn cứ kinh nghiệm lần trước, cãi nhau thế này cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì cả.
“Anh còn chưa nói chuyện giữa chúng ta.”
“Em đúng là cứng đầu thật.” Lý Nguyên Vũ thở dài, đứng lên trước, đưa tay định đỡ Đường Thiện đứng dậy.
“Không cần, cám ơn, tôi tự làm được.” Đường Thiện từ chối một cách lịch sự, nhưng cánh tay anh lại bị Lý Nguyên Vũ tóm lấy, anh thót tim một phen, hoảng sợ kêu to một tiếng.
Lý Nguyên Vũ kéo anh ra sau rồi lập tức buông ra, vỗ vỗ bụi dính trên quần áo Đường Thiện và lại thở dài.
“Đến nhà bếp nói đi, anh đi pha trà, chúng ta vừa uống vừa nói.” Nói xong, anh ta rời phòng trước, để lại một mình Đường Thiện.
Đường Thiện sững sờ tại chỗ, thử làm dịu cảm xúc. Anh có hơi chần chờ, cũng đột nhiên không muốn biết chuyện quá khứ của hai người lắm… Anh sợ mình không chịu đựng nổi.
“Đường Thiện?”
Lý Nguyên Vũ đã pha trà xong, nhưng mãi không thấy người kia đến, anh ta hô to từ dưới lầu.
“Tới ngay, tới ngay.” Đường Thiện lấy lại tinh thần, ra khỏi phòng, chậm rãi xuống lầu.
Cúc La Mã, hạt Bồ Đề, một cốc trà an thần, là loại trà sở trường của Lý Nguyên Vũ. Đường Thiện cảm thấy mùi hương quen thuộc, anh nhìn chằm chằm trà và bông cúc La Mã trong cốc đến ngẩn người.
Lúc này, Lý Nguyên Vũ từ từ kể chuyện bọn họ quen biết và yêu nhau.
“Khi em vừa đến thành phố, em không quen gì cả, chủ cho thuê vốn đã nói là cho em thuê nhà lại cho một gia đình chuyển vào sớm hơn em thuê, bởi vậy nên em không có nhà để về. Tiếp đó cảnh sát tuần tra phát hiện em ngủ ngoài đường, dáng vẻ rất khả nghi, nên đưa em về sở cảnh sát để hỏi han, sau khi tìm hiểu tình huống, họ dẫn em đến chỗ này của anh.”
“Có lẽ em đã biết rồi, anh là người quản lý thành phố này, chuyện tất cả cảnh sát không giải quyết được đều sẽ đến tay anh, sau đó anh cung cấp chỗ ở cho em, em dọn tới, chúng ta bắt đầu ở chung.”
Đường Thiện sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, nói ra điểm mấu chốt: “Ở chung?”
“Ngay từ đầu không phải như vậy, nhưng dần dần trở thành như vậy.” Lý Nguyên Vũ mỉm cười ngại ngùng, nói tiếp: “Anh không phủ nhận việc vừa thấy đã yêu em, để em tới ở thật ra là không có ý tốt.”
Khi Lý Nguyên Vũ nói đến những chuyện này, mỗi một hành động, mỗi một lời nói, mỗi một nét mặt của anh ta luôn luôn chất chứa yêu thương sâu đậm, chuyện này khiến Đường Thiện cảm thấy áp lực, anh cúi đầu xuống, cầm lấy cái muỗng bạc trên khay trà khuấy cốc trà rõ ràng không thêm đường.
“Bởi vì công việc nên tôi mới chuyển tới nơi này sao?” Đường Thiện cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý nhất. “Công việc của tôi là gì?”
“Em là người yêu của anh, em không cần làm việc.” Lý Nguyên Vũ nói cứ như là chuyện đương nhiên, không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Đường Thiện đang uống trà, anh nghe thấy vậy, suýt chút nữa đã phun hết trà lên mặt anh ta.
Vẻ mặt Lý Nguyên Vũ lo lắng, đưa tay định vỗ lưng anh, nhưng lại bị Đường Thiện ngăn lại một cách yếu ớt.
“Không có việc gì, cám ơn.”
Lý Nguyên Vũ cười cười, thu tay lại, vẻ mặt phiền muộn.
“Ngại quá, tôi bị anh nuôi như trai bao thật à?” Đường Thiện cực kì để ý chuyện này, vẻ mặt có chút khó chịu.
Thì ra anh là người được người ta bao nuôi mà cũng không để ý sao? Không! Anh không cảm thấy mình là người đàn ông không có lòng tự ái như thế.
Lý Nguyên Vũ im lặng thở dài, lúc này mới giải thích: “Em vốn có một công việc, cụ thể thì anh cũng không biết nhiều lắm, đại khái là về mặt hành chính. Từ sau khi em bị sa thải, em tìm suốt công việc mới suốt mà không được, anh đã bảo em đừng suy nghĩ nhiều, nhưng em cứ khăng khăng đàn ông phải có việc làm. Không tìm được việc trong thành phố, nên em muốn ra ngoài tìm. Trong khoảng thời gian đó ngày nào cũng mưa, muốn đi cũng không đi được, nên chuyện này đã kéo dài một khoảng thời gian rồi.”
Đường Thiện gật đầu, cảm thấy mình nhẹ nhõm một chút. Anh nhớ đến ký ức xếp sao, lại hỏi tiếp: “Nhà tôi thì sao? Tôi tới đây bao lâu rồi? Bao lâu rồi tôi chưa về?”
“Nhà cũ của em ở thành phố A, anh không rõ địa chỉ cụ thể. Em tới đây sắp được một năm rồi, trước đó em có đề cập chuyện về nhà mấy lần, nhưng thời tiết nơi này thật sự quá tệ.”
Hai lần nghe thấy Lý Nguyên Vũ đề cập tới vấn đề thời tiết, Đường Thiện khó hiểu: “Tôi thấy mấy ngày nay tuy trời mưa, nhưng cũng không phải là không đi được, hay là mấy ngày nay tôi thu dọn hành lý…”
Anh còn chưa dứt lời, một tia sét lớn giáng xuống, tiếp theo bên ngoài có tiếng người kêu lớn: “Cây đổ rồi! Cây sắp đổ rồi!”
Sự chú ý của Đường Thiện bị dời đi hết, nhưng lại không tìm thấy cửa sổ nào có thể nhìn ra ngoài, cuối cùng anh chỉ có thể nhìn sang Lý Nguyên Vũ.
Lý Nguyên Vũ không thèm để ý tiếng động bên ngoài chút nào, im lặng đối diện với anh mắt của anh, thong thả nói: “Anh thấy chờ thời tiết tốt một chút rồi nói sau đi. Mấy ngày nay gió lại trở lớn, anh đã bịt hết cửa sổ lại, em cũng đừng chạy lung tung.”
Qua miệng anh ta, hình như tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp lý. Nhốt anh trong nhà, lại bịt kín tất cả cửa sổ lại, toàn là bởi vì thời tiết xấu.
“Anh nhốt tôi ở đây.”
“Là vì tốt cho em, thời tiết quá tệ, em lại vừa tò mò vừa thích chạy lung tung.”
Nói nghe hay thật. Đường Thiện bác bỏ: “Anh có nghĩ đến việc nếu như xảy ra hoả hoạn, chẳng phải tôi sẽ chết trong nhà, chẳng có một con đường sống nào sao?”
Lý Nguyên Vũ muốn nói nhưng lại thôi, không thể phản bác gì.
“Lần sau đừng nhốt tôi lại, nếu như anh thật sự yêu tôi.” Đường Thiện rất không muốn nói như vậy, lời vừa rồi nghe thật yếu đuối. Tuy ở trước mặt Lý Nguyên Vũ, anh đúng thật là kẻ yếu.
“Đưng nghi ngờ tình yêu của anh đối với em, làm vậy khiến anh tổn thương. Anh rất đau.” Lý Nguyên Vũ nhíu mày, nhấn mạnh chữ rất đau. Anh ta duỗi tay nắm chặt bàn tay Đường Thiện để trên bàn, nắm thật chặt, giống như đang bày tỏ sự quyết tâm gì đó. “Anh sẽ không nhốt em nữa, nếu lần sau có chuyện xảy ra đột ngột, anh sẽ dẫn em đi chung.”
Đường Thiện nhìn chằm chằm cái tay bị nắm chặt, chỉ muốn tranh thủ thời gian rút ra. Bây giờ anh cảm thấy khủng hoảng với bất cứ chuyện gì liên quan đến Lý Nguyên Vũ, anh không rõ tim của mình đập nhanh rốt cuộc là do căng thẳng sợ hãi, hay là do Lý Nguyên Vũ.
“Có ba người quân nhân tới thành phố, bọn họ lạc đường, họ lái xe jeep xông tới nơi này, anh vừa ra ngoài sắp xếp cho bọn họ, giúp bọn họ tìm chỗ đặt chân tạm thời.” Lý Nguyên Vũ thức thời buông tay ra, nói sang chuyện khác, không muốn làm khó anh.
Đường Thiện rút tay lại, cúi đầu không nhìn đối phương.
“Em đang suy nghĩ gì?” Lý Nguyên Vũ đặt câu hỏi, dùng giọng điệu dịu dàng lại bất đắc dĩ.
“Không, không có gì cả.” Đường Thiện lắc đầu, vẫn cúi đầu.
Lý Nguyên Vũ nhìn xoáy tóc của anh, im lặng không nói.
Cảm nhận được tầm mắt áp lực, Đường Thiện vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa. Trái tim đập nhanh của anh sao còn chưa lắng lại?
Cuối cùng, Lý Nguyên Vũ ra khỏi nhà bếp, cả người anh mới bình tĩnh lại, nằm úp sấp trên bàn, nhìn chằm chằm cửa nhà bếp hồi lâu bằng ánh mắt đờ đẫn. Nhịp tim dần dần khôi phục tốc độ như cũ, lúc này anh mới phát hiện mình chảy rất nhiều mồ hôi tay.
Đúng rồi, Lý Nguyên Vũ vừa mới nói gì nhỉ? Lạc đường, quân nhân, xe jeep, chỗ đặt chân? Anh không nghe kỹ, chỉ nhớ rõ một số đoạn ngắn mà thôi.
Không bao lâu sau, tiếng mở cửa vang lên từ cửa trước. Tiếp theo là tiếng phàn nàn không vui của Jack vang lên liên tiếp không dứt.
“Anh đừng có làm quá được không, kêu tôi tới vào giờ này và thời tiết này? Chẳng lẽ anh không biết lúc này tôi đang ngủ à? Vấn đề yêu đương giữa hai người thì đừng kéo theo tôi được không? Lần nào cũng kêu tôi tới làm người trung gian, tôi cũng đâu có rửng mỡ…”
Giọng nói của Jack dừng lại.
Đường Thiện tò mò đi đến quan sát, Lý Nguyên Vũ khoanh tay trước ngực không nói một câu, trên mặt không có chút cảm xúc, Jack lại giống như là đứa trẻ làm sai chuyện gì, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, ánh mắt đảo qua đảo lại, khi đảo qua Đường Thiện ra khỏi nhà bếp, đột nhiên ánh mắt cậu ta sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh. “Chào! Lại gặp nhau nữa rồi!”
“Chào…” Đường Thiện nhấc tay chào hỏi một chút, nét mặt xấu hổ.
Jack chạy khỏi vị trí bên cạnh Lý Nguyên Vũ, đi tới trước mặt anh. “Quấy rầy nhé, tôi lại tới ăn chực.”
“Hai người đến phòng khách chờ đi, anh đi chuẩn bị bữa tối. Có muốn ăn gì không?” Lý Nguyên Vũ cũng đi theo, rõ ràng là hỏi Đường Thiện.
Jack lại cướp lời trước: “Tôi muốn ăn gà nướng!”
Ánh mắt Lý Nguyên Vũ trở nên sắc bén, liếc cậu ta một cái.
Jack chẹp miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ nói một chút thôi mà.”
Ánh mắt hai người đều tập trung vào Đường Thiện, Đường Thiện nhìn ánh mắt mong đợi của Jack và ánh mắt dò hỏi của Lý Nguyên Vũ, cuối cùng anh nói: “Gà nướng nghe cũng không tệ, tôi cũng muốn ăn.”
Jack cười suиɠ sướиɠ, giơ cao hai tay lớn tiếng reo hò, chạy đến phòng khách.
“Thật là.” Lý Nguyên Vũ lắc đầu, tay khoác lên lưng Đường Thiện rất tự nhiên: “Em còn muốn ăn gì không?”
Động tác như vậy quá mức thân mật, Đường Thiện muốn lùi lại, nhưng nghĩ tới một chuyện khác nên lại nhịn.
“Hả?” Thấy anh chần chờ, Lý Nguyên Vũ tốt bụng lên tiếng.
“Súp củ cải đỏ.”
Tay Lý Nguyên Vũ khựng lại, Đường Thiện có thể cảm thấy anh ta cứng đờ.
Lý Nguyên Vũ miễn cưỡng cười cười, vỗ lưng của anh. “Anh đi chuẩn bị.” Nói xong thì lướt qua anh, đi vào nhà bếp.
Nhưng Lý Nguyên Vũ cảm thấy kỳ lạ, sao anh lại muốn ăn súp củ cải đỏ. Đường Thiện phần nào có thể hiểu tại sao anh ta lại cứng đờ, dù sao bây giờ anh đã mất trí nhớ, người thích súp củ cải đỏ là anh khi chưa mất trí nhớ.
Nhưng anh thật sự quá tò mò món súp củ cải đỏ khiến anh dễ dàng khuất phục ngon cỡ nào. Nói không chừng có thể ngon đến mức thức tỉnh ký ức mà anh đã quên, Đường Thiện tự lừa gạt bản thân, ảo tưởng tình tiết quá lố như trong manga Nhật Bản sẽ xảy ra.
Đường Thiện đến phòng khách, ngồi lên ghế sô pha, Jack ở một bên đang mở ti vi xem kênh hoạt hình… Gà lôi và Chó sói Wile E. mưu ma chước quỷ. Phim hoạt hình chỉ có âm thanh gây cười khoa trương, không có lời thoại.
Xem một khúc ngắn, Đường Thiện cảm thấy phát chán, anh suy nghĩ có lẽ có thể moi tin từ Jack.
“Jack, tôi hỏi một chút, cậu biết tôi quen anh Lý bao lâu rồi không?”
“Anh đừng gọi anh ta là anh Lý, nghe mất tự nhiên lắm, nếu Lý Nguyên Vũ nghe được chắc chắn sẽ rầu rĩ thật lâu.” Jack trợn trắng mắt, bộ dáng không chịu nổi.
Đường Thiện im lặng, không tỏ vẻ gì nhiều.
“Anh đó, anh quen anh ta lâu lắm rồi, hai người ở bên nhau cũng rất lâu. Đầu óc anh không tốt, thường xuyên mất trí nhớ, nhưng anh ta chưa bao giờ bỏ rơi anh, anh cũng đừng chống đối với anh ta mãi, đối xử với anh ta tốt một chút đi!” Jack nhân cơ hội phàn nàn.
Đầu óc của cậu mới không tốt đấy! Đường Thiện nghe rất chói tai, nhưng lại không thể phủ nhận, theo phản ứng của những người xung quanh, hình như anh rất thường hay mất trí nhớ.
“Một khi anh ta không tốt, thời tiết lại trở xấu.” Jack nhỏ giọng nói.
“Gì?” Đường Thiện không nghe rõ, tới gần cậu ta, hi vọng cậu ta nói lớn tiếng chút.
“Không! Không có gì hết!” Jack lập tức phủ nhận, mở to mắt đầy vô tội, rõ ràng là giả ngu.
“Jack, cậu…”
“Meep meep!” Jack dời mắt về phía TV, bắt chước tiếng kêu của gà lôi, giả vờ mình là trẻ con ngây thơ.
Đường Thiện dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát cậu ta. Anh biết Jack che giấu gì đó, nhưng anh không có cách nào cạy miệng con nghêu đã khép cứng này.