Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 72



Cuộc họp của Ninh Nhất Tiêu kéo dài tới tận khuya.

Bởi vì việc hợp tác của hệ liệt sản phẩm mới tới quá gấp gáp nên là hắn dù cho rất ít khi tham gia vào công việc lập trình tuyến đầu cũng phải vào nhận việc kĩ sư trong khoảng thời ngắn để giúp chỉ đảo bên bộ nghiên cứu phát triển của Edge tiến hành nâng cấp hệ thống,

Tới tận năm giờ sáng mới có thể thở được một hơi trong lượng công việc ngập đầu này mà trở về nhà.

Mở cửa ra hắn mới phát hiện thấy đèn phòng khách nối với nhà ăn vẫn còn đang bật đèn, đi vào mấy bước Ninh Nhất Tiêu liền nhìn thấy được Tô Hồi đang nằm nhoài ra bàn ăn mà ngủ.

Hóa ra Tô Hồi tưởng là hắn sẽ quay trở về sớm nên còn nếu đồ ăn đêm thêm cho hắn nữa, đồ cậu nấy là một bát bánh Nguyên Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy túi bột nếp đã cắt ra, trong tủ lạnh còn có cả đậu đỏ nghiền dùng chưa hết mới biết được những thứ này là Tô Hồi tự mình làm, hắn không khỏi cảm thấy ấm ở trong lòng.

Hắn ôm Tô Hồi lên rồi đặt lên trên đệm giường ở trong phòng rồi lại dém chăn lại cho cậu. Tô Hồi ngủ rất say giấc, cậu chỉ phát ra vài tiếng giọng mũi, trông cậu có vẻ mệt lắm nên mới chưa tỉnh dậy.

Ninh Nhất Tiêu h0n lên trán của cậu một cái rồi hắn đi tới trước bàn ăn ăn hết bát bánh Nguyên Tiêu đã nguội ngắt đi, sau đó hắn quay về phòng tắm một cái rồi ôm Tô Hồi mà ngủ, nhưng mà hắn ngủ không được sâu giấc, không biết qua bao lâu thì người nằm trong lòng động đây, Ninh Nhất Tiêu cũng tỉnh dậy.

Tô Hồi rõ ràng đã bị giật mình lóc hắn mở mắt ra, mắt cậu trợn to lên rồi chậm nửa nhịp mà chớp một cái.

“Em làm ồn đến anh à?” Cậu nói nhỏ.

Ninh Nhất Tiêu tiến tới gần hôn lên môi cậu, “Không phải.”

Tô Hồi ngoan ngoãn tiện thế vùi vào trong lòng hắn, cậu dụi dụi mắt, “Anh về từ lúc nào vậy?”

“Cỡ hai bà giờ gì đấy.” Hắn cố ý nói sớm hơn một chút.

“Lừa ai đấy.” Tô Hồi không chút lưu tình mà bóc trần hắn, “Hai giờ em còn chưa có ngủ đâu.”

Ninh Nhất Tiêu bật cười, “Thông minh thật nhỉ.”

Lời khen như vậy do hắn nói ra nghe lại hơi biến chất, Tô Hồi cảm thấy đây là một lời trào phúng, nhưng mà cậu không quan tâm, “Nhất Tiêu, công việc của anh nhiều thật đấy, khi nào mới có thể nghỉ ngơi được?”

“Gọi lại lần nữa đi.” Ninh Nhất Tiêu lại trả lời lạc đề.

“Hửm?” Tô Hồi không hiểu lắm, cậu hoang mang ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ninh Nhất Tiêu cong khóe miệng lên cười nhẹ một cái, hắn tới gần, sống mũi cao cọ qua tai của Tô Hồi và phần da bên cổ nhạy cảm của cậu, hắn trầm giọng nói: “Em mới gọi anh hồi nãy cái gì.”

“Ờm…” Tô Hồi lập tức cảm thấy xấu hổ, “Nhất Tiêu.”

“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu đáp lời cậu, cánh tay khỏe vòng lại eo của Tô Hồi rồi hôn lên bên cổ của cậu rất lâu.

Tô Hồi chìm đắm trong bể tình mà Ninh Nhất Tiêu tạo ra, nhưng mà cậu cũng thấy có hơi sợ, cậu sợ hắn sẽ phát hiện thấy vết sẹo bên cổ của cậu, tuy là vết thương đã mờ đi rồi gần như không thể nhìn thấy được nữa.

“Trên người em thơm quá đi mất.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng nói.

Tô Hồi ôm lưng hắn, cậu bật cười, “Anh trông cứ như đang hít mèo vậy, cứ ngửi tới ngửi lui.”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy rất yên lòng, dù là chỉ ôm thôi chứ không làm cái gì cả nhưng hắn cũng không phải sợ mất đi Tô Hồi.

“Anh mấy hôm nay vẫn phải tiếp tục xử lí chuyện sản phẩm cạnh tranh, nhưng mà công việc của kì đầu đã làm xong kha khá rồi, chỉ cần đợi bên hợp tác cập nhật nữa thôi, thứ bảy ở vùng vịnh anh phải tham gia một buổi công diễn phát bố tác phẩm mới, chủ yếu là để tuyên bố chuyện hợp tác.”

Tô Hồi gật đầu, cậu cảm giác giống như là Ninh Nhất Tiêu đang báo lịch trình với cậu vậy nên cậu cười nói: “Em cứ như lãnh đạo của anh ấy, lại còn cần anh phải báo lịch trình hằng ngày.”

“Thì em là thế mà.” Ninh Nhất Tiêu cười một cái, hắn h0n l3n chóp mũi của Tô Hồi một cái, “Em là bạn trai của anh mà, em chính là lãnh đạo tối cao của nhà mình.”

Tô Hồi lập tức đỏ bừng mặt lên, cậu không thể nào chịu nổi ánh mắt và giọng nói lúc này của Ninh Nhất Tiêu, cậu bất giác mà lại làm ra cái hành động ngu xuẩn – chôn mặt vào trong gối.

“Lại nữa rồi, đà điểu con.” Ninh Nhất Tiêu cũng nằm sấp lại nghiêng đầu quan sát cậu, hắn khẽ nói ở bên tai Tô Hồi, “Em xấu hổ à?”

“Có đâu.” Tô Hồi ũ rũ nói.

Ninh Nhất Tiêu bật cười, “Bây giờ xấu hổ có phải đã muộn rồi không, hình như cái gì chũng ta đều đã làm hết rồi.”

“…Anh có thể im được rồi.” Tô Hồi hoài nghi mặt của mình sắp nóng đến mức bốc hơi luôn rồi.

“Vậy giờ em có muốn làm bạn trai của anh không?” Ninh Nhất Tiêu giơ tay ra nhéo một cái lên sau gáy cậu, “Hửm?”

Tô Hồi im lặng một giây rồi thả lỏng cái tay đang ôm gối ra, cậu quay mặt lại, “…Có.”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy dáng vẻ hiện tại của cậu đáng yêu vượt mức cho phép, hắn kìm lòng không được mà nhéo má cậu một cái rồi ôm cậu vào trong lòng.

“Vậy có phải là anh lại phải đi nữa không?” Tô Hồi còn cảm thấy mệt giùm cho Ninh Nhất Tiêu, cả ngày cứ bay tới bay lui còn không có đủ thời gian để ngủ.

Ninh Nhất Tiêu ừm một tiếng, “Qua thời gian này nữa thôi là được rồi.”

Tô Hồi gật đầu, cậu nghĩ tới một vài việc ở trong lòng, do dự mãi rồi cậu vẫn quyết định tới sát bên tai Ninh Nhất Tiêu thì thầm: “Vậy…đợi khi nào anh nghỉ lễ có thể ra ngoài đi chơi với em được không?”

“Đương nhiên rồi.” Ninh Nhất Tiêu xoa lên cái đầu tóc màu trắng bạc của cậu, “Em muốn đi đâu?”

“Châu Phi.” Tô Hồi mỉm cười.

Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, hắn cảm thấy dáng vẻ nín cười của cậu hình như là đã biết cái gì rồi.

“Em có phải đã xem cái video đó rồi không?”

Hắn chỉ Tô Hồi.

Tô Hồi cũng không vờ vịt nữa, “Đúng rồi, em xem rồi đấy.”

Cậu vốn là định cắn lên tay của Ninh Nhất Tiêu nhưng rồi vẫn đổi thành nắm tay.

“Lần sau phải dẫn em đi đó, đừng có đi một mình chứ.” Cậu ôm chặt Ninh Nhất Tiêu lại, “Một mình tới đó sẽ buồn thiu lắm.”

Ninh Nhất Tiêu nghĩ, hình như đúng là như vậy.

Lúc hắn một mình tới đó, hắn đã đi rất nhiều nơi mà Tô Hồi muốn đi, nhưng mà mỗi lần tới đều bị một nỗi cô đơn khổng lồ nuốt chửng mất.

Chỉ cần quay đầu lại là hắn có thể nhìn thấy được dáng vẻ Tô Hồi vẫy tay cười với hắn, dù cho những thứ đó đều chỉ là ảo giác.

Nhưng mà bây giờ thì khác rồi.

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy nhẹ lòng mà cười một cái, hắn hôn lên tai của Tô Hồi, “Vậy bây giờ em đã biết thổi khẩu cầm chưa?”

Tô Hồi ngẩn ra, cậu thật thà lắc lắc đầu, “Chưa nữa…”

Giọng nói của Ninh Nhất Tiêu đã khác với xưa, trong đó có một chút kiêu ngạo, “Anh thì biết rồi, tuy là chỉ biết thổi bảy nốt nhạc mà thôi.”

“Vậy anh giỏi quá rồi.”

“Đúng là giỏi thật.”

Hai người ôm nhau trò chuyện còn cảm thấy thỏa mãn hơn là làm rất nhiều chuyện. Công việc của Ninh Nhất Tiêu vẫn còn rất nhiều, Tô Hồi cũng phải trở về trường học đi dạy nên hai người chỉ đành chia ra, nhưng mà hai bọn họ vẫn chưa ở bên nhau đủ, cho nên lại hôn một cái rất lâu trong tầng hầm giữ xe mờ tối, hôn tới khi mà Tô Hồi sắp nhịn không được nổi phản ứng thì mới không thể không tách ra.

Tô Hồi quay trở lại trường học, trái tim của cậu vẫn đang đập thình thịch, gò má ửng đỏ lên, trông giống như lại lần nữa yêu lần đầu vậy.

Cậu hình như cả đời này chỉ có thể và cũng chỉ bằng lòng rơi vào một cùng một bể tình.

Quay trở lại học viện, Tô Hồi sửa soạn lại những nội dung dự án trước đó đang làm cho Bella, ba ngày sau lại mượn một phòng học có hàng ngồi nghe giảng xếp lại thành hình bậc thang để báo cáo với các học sinh.

Sau khi kết thúc thì cậu bất ngờ bị vây lại, có không ít các cô gái còn lấy sổ ra nhờ cậu kí tên.

“Kí tên? Tôi…”

“Eddy anh bây giờ hot lắm đấy, đến ở quảng trường Times còn có quảng cáo của anh đấy, tấm ảnh siêu to khủng lồ luôn, cực kì đẹp!”

Tô Hồi không ngờ tới hiệu suất làm việc của bên Bella lại nhanh tới vậy, cậu có hơi bất ngờ, “Thật vậy sao?”

“Em còn đặt trước cuốn tạp chí nữa! Tới thứ bảy là có thể nhận được rồi!”

“Em cũng đặt hàng rồi, bìa đẹp quá đi mất! Em nói đây là trợ giảng của bọn em mà bạn cùng phòng em còn không tin nữa cơ.”

Tô Hồi bị một đám các cô gái nhỏ bao vây mà rời khỏi phòng dạy học, trên đường lại trùng hợp gặp được giáo sư White, giáo sư mời cậu tới nhà ăn cơm, cậu cũng liền đồng ý rồi lên xe của giáo sư White.

“Sự nghiệp bây giờ của con như mặt trời giữa trưa ấy nhỉ.” Giáo sư cười cười bắt đầu chọc cậu.

“Có đâu, chỉ là việc làm thêm mà thôi.” Tô Hồi có hơi xấu hổ mà nghịch đuôi tóc.

“Sư mẫu của con biết rồi đấy, tôi hôm qua còn lải nhải với ta bảo là mới nhìn thấy ảnh của con.” Giáo sư White nhịn không được mà cảm thán, “Tốt thật đấy, ta biết ngay là con sẽ là một đứa trẻ tương tai có triển vọng mà, nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con ta còn vui hơn ai hết.”

Tô Hồi cũng rất cảm động, cậu luôn luôn ghi nhớ mỗi một sự giúp đỡ của gia đình giáo sư White với mình, đây là một thiện ý mà bất cứ ai cũng không thể cho cậu được.

Trên bàn ăn, vợ chồng ông White trò chuyện xôm xả, lại còn bận lên bận xuống, sư mẫu còn đan cho Tô Hồi một cái áo khoác duffle lông cừu màu xanh cỏ.

“Ông coi đi, tôi đã nói là vừa quá vừa mà.”

Giáo sư White chỉ đành nhận thua, “Được rồi được rồi, mà nói đúng.”

“Ông ngày nào cũng gặp Eddy mà còn không bằng được tôi này.” Sư mẫu không chút khách sáo mà chê cười ông, sau đó thì bà khen mãi không ngừng, “Eddy mặc cái màu này trông đẹp thật đấy, trông rất có sức sống, sau này đừng có mặc màu đen xám trắng mãi nữa, nghe lời sư mẫu này, mặc đồ màu tươi sáng lên, người trông đẹp thế này thì phải ăn diện vào chứ.”

“Dạ vâng, cảm ơn sư mẫu ạ.” Tô Hồi cười một cái.

Vì bà ngoại xảy ra chuyện nên bây giờ cậu rất ít khi tới nhà của ông White nhưng mà mỗi lần tới đều có một không khí ấm cúng của gia đình ít khi cậu thấy.

Lúc rời đi đôi vợ chồng còn tiễn Tô Hồi xuống tận dưới lầu.

“Đây là phô mai, có mấy loại lận, con cứ lấy về nhà ăn với bánh mì ấy.”

Tô Hồi cười cười nhận lấy hết túi nhỏ túi lớn trong tay bà rồi cậu ôm bà một cái, “Dạ vâng, cảm ơn sư mẫu, bên ngoài trời gió lắm, bác mau đi vào đi ạ.”

“Tới thăm bà ấy nhiều đi.” Giáo sư White cười nói, “Bà ở nhà cứ nhắc tới cậu mãi thôi.”

“Dạ, con biết rồi, con sẽ thường tới chơi ạ.”

“Dắt luôn cả cậu con trai mà con thích tới luôn đi.” Sư mẫu nói thẳng.

Tô Hồi ngẩn ra, sau đó cậu nhanh chóng phản ứng lại.

“Đừng ngại làm gì, hai chúng ta cũng tương đương với ba mẹ của con rồi, cũng phải làm chỗ chống lưng cho con đã.” Sư mẫu cười nói, “Nhưng mà Eddy đã thích đến vậy thì nhất định cậu ấy là một người tốt lắm nhỉ. Con cứ dắt qua đây cùng nhau ăn một bữa cơm cho vui.”

“Dạ vâng.” Tô Hồi cúi đầu, “Đợi anh ấy bận xong việc thì con sẽ anh đến.”

Ninh Nhất Tiêu vốn định hẹn Tô Hồi thứ bảy tới vùng vịnh.

Ban đầu hắn còn muốn Tô Hồi cùng hắn tham gia buổi công diễn nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cậu đi làm đã rất vất vả, ngồi máy bay sang lại còn ngồi ở hội trường suốt hai tiếng nữa, cơ thế chắc là sẽ không thể chịu nổi nên là hắn thu nhỏ nguyện vọng này đi thật bé thôi, biến thành cậu tới vùng vịnh với hắn là đủ rồi.

Nhưng đáng tiếc là thứ bảy Tô Hồi còn có công việc, cậu cần phải giúp học sinh tham gia thiết kế của triển lãm nghệ thuật mùa xuân.

Nghe thấy tin này Ninh Nhất Tiêu nói không thất vọng là giả, nhưng mà lúc gọi video thì hắn cũng không có lộ ra quá nhiều sự tiếc nuối, hắn vẫn ngụy trang ra thái độ người trưởng thành có cũng được không có cũng chẳng sao, thật ra thì ở trong lòng hắn đã ấp ủ một giấc mơ biến Tô Hồi thành một món đồ chơi mèo con thật sự, tốt nhất chỉ lớn bằng cỡ mộ cái móc khóa thôi, mỗi ngày đều bỏ cậu vào trong túi, cậu không thể chạy đi đâu được cả.

“Anh nhớ em lắm à?” Bên đầu bên kia điện thoại, Tô Hồi hỏi ra với một giọng điệu rất nhẹ nhàng như bình thường cậu hay dùng.

Ninh Nhất Tiêu nhìn ra vùng biển bên ngoài cửa sổ, “Cũng tạm.”

Tô Hồi bật cười trong điện thoại, cậu cười lên rất vui sướng như một đứa nhóc con vậy.

Chiều thứ sau, bọn họ gọi điện video với nhau, Tô Hồi với ánh mắt của một nghệ thuật gia mà chọn thay cho hắn một bộ đồ để mặc gia buổi phát bố sản phẩm – một cái áo len cao cổ màu đen kết hợp với quần jeans.

“Chút nữa em làm gì?” Ninh Nhất Tiêu không đổi gì nữa, hắn chọn luôn bộ đồ mà cậu chọn cho.

“Ừm…đi xem bà ngoại một chuyến.”

Tuy trên miệng Tô Hồi nói thế nhưng mà mới cúp điện thoại chưa được nửa tiếng đồng hồ cậu đã thu dọn xong hành lý đi thẳng tới sân bay. Nhưng mà vận khí của cậu luôn không được tốt, vì để chuẩn bị cho Ninh Nhất Tiêu một bất ngờ nên cậu đã thức suốt đêm làm cho hết những chuyện cần làm nhưng mà chuyến bay lại bị muốn mất khiến cho cậu không kịp xoay sở.

Lúc đắp đất ở vùng vịnh đa là 9 giờ 20 sáng thứ bảy, cách buổi phát bố sản phẩm mới của Ninh Nhất Tiêu chỉ còn mười phút nữa, thế nào cũng không kịp được, rồi lại vì kẹt xe mà lucs Tô Hồi ôm hoa bước vào hội trường thì đã muộn cả một tiếng đồng hồ.

May mà Tô Hồi trước đó đã đánh tiếng với Carl rồi, có anh ta làm nội ứng cho cậu nên Tô Hồi có thể lén chuồng vào trong vòng tới hàng ghế cuối cùng, cũng coi như không quá bắt mắt lắm.

Lúc cong lưng ngồi xuống thì Ninh Nhất Tiêu đang diễn giảng về so sánh giữa công năng mới và cũ. Đây là lần đầu tiên Tô Hồi nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu diễn giảng ở trên sân khấu sau biết bao nhiêu năm nay.

Trong lúc ngẩn ra cậu quay về lại sáu năm trước, nhớ tới lúc bọn họ lần đầu tiên tới New York, lúc Ninh Nhất Tiêu báo cáo ở trên hội nghiên cứu thảo luận.

Hắn lại càng thêm thành thục và tự tin hơn so với quá khứ, mỗi lúc giơ tay rải bước đều tỏa ra một sức hút thành thực lão luyện, thỉnh thoảng phải giảng đến một vài điểm cần phải pha trò mới có thể hiểu được thì cũng rất lợi hại, nghe không giống như là buổi phát bố sản phẩm mà càng giống như nghe một vị diễn viên đẹp trai quá đáng đang kể chuyện cười vậy mà pha trò một cách vô cùng khắc chế và cũng không quá rõ ràng.

Giữa đường Tô Hồi nhận được tin nhắn từ Carl.

[Carl: Eddy à, tôi cảm thấy hình như quan hệ giữa cậu với Shaw đã tốt hơn nhiều rồi, tôi rất vui cho hai người đấy.]

Đúng là một trợ lí rất chu đáo.

Tô Hồi cúi đầu xuống trả lời.

[Eddy: Cảm ơn, Carl, đoạn thời gian này vất vả cho anh quá, anh đã giúp đỡ cho tôi nhiều rồi. Ban đầu tôi đang ở kì trầm cảm nên thái độ đối với anh có chút lạnh nhạt, mong là anh sẽ không để ý.]

Carl hoàn toàn không để ý, anh ta thậm chí còn cảm thấy khái niệm của Tô Hồi đối với cái chữ “lạnh nhạt” này có chút sai lệch với anh, bởi vì anh ngày nào cũng phải làm việc chung với một ông cấp trên lạnh lùng nên anh có thể hình dung với những việc mà Tô Hồi làm có thể nói là ấm áp như gió xuân.

[Carl: Đừng nói thế, cậu rất tốt, tôi rất vui lòng có thể giúp đỡ điều tiết được mối quan hệ giữa hai người, nói gì đi nữa thì hai người cũng là người quan trọng nhất đối với nhau trên thế giới này.]

Nhìn thấy câu này thì Tô Hồi còn cảm thấy kinh ngạc, cậu vốn tưởng là Carl không biết nhiều đến vậy, nhưng bây giờ xem ra thì hình như anh ta cái gì cũng biết hết rồi.

[Eddy: Tôi biết rồi, cảm ơn anh.]

Phần thử sử dụng sản phẩm mới bắt đầu, Ninh Nhất Tiêu đang đứng trên sân khấu nhìn một lượt khán giả dưới sân khấu, “Tôi chọn hai vị khán giả lên trải nghiệm một lần, có ai muốn lên thử không?”

Tô Hồi thấy vậy thì lập tức cúi đầu xuống co người lại trống ở sau ghế ngồi như sợ Ninh Nhất Tiêu sẽ nhìn thấy vậy.

May mà cũng che giấu được, hai vị khán giả hưng phấn mà bước lên trên sân khấu, Tô Hồi mới thở phào một hơi.

Sau khi kết thúc dùng thử thì buổi phát bố sản phẩm cũng đi vào hồi kết, vào lúc Ninh Nhất Tiêu điều tiết bầu không khí cuối cùng thì khán giả dưới sân khấu đều vỗ tay rầm rập, Tô Hồi cũng len lén vỗ tay, vốn tưởng rằng cậu có thể nhanh chóng tặng hoa của mình lên cho hắn nhưng mà vừa mới kết thúc thì đã có rất nhiều khán giả nhiệt tình ôm hoa lên trên sân khấu muốn chụp hình chung và kí tên của Ninh Nhất Tiêu, người xếp hàng mãi không thấy cuối.

Tô Hồi kiên nhẫn đợi một lúc, cậu phát hiện thấy những đóa hoa của những người đó đều rất xinh đẹp, so sánh lại thì bó hoa hồng trắng nhỏ này mà cậu vội vàng mua trở nên không đáng nhắc tới.

Cậu cúi đầu xuống nhẹ tay sửa lại đóa hoa của mình một phen, cậu định làm cho nó trông đẹp hơn nhưng mà có làm thế nào đi nữa cũng không hài lòng.

Biết sớm thế đã mua bó to nhất rồi, tuy là còn phải đợi thêm một lúc nữa.

Cậu thậm chí còn bắt đầu nghe rằng mình có phải nên ăn diện đẹp lên hơn một chút nữa không, nghĩ như vậy, Tô Hồi giơ tay lên kéo cái mũ họa sĩ màu nâu trên đầu mình một cái.

đại loại là mấy kiểu mũ thế này, mình search thử nó ra nhiều kiểu mũ lắm…

Vì để đi gặp Ninh Nhất Tiêu nên cậu đặc biệt mặc cái áo len lông cừu màu xanh cỏ mà sư mẫu đan cho, lại còn phối thêm với một cái quần tây chất nhung màu nâu đã lâu rồi không mặc.

Như vậy liệu trông có quá giống học sinh của trường nghệ thuật quá rồi không?

Đang lúc suy nghĩ linh tinh thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay gõ lên ghế ngồi trống phía trước mắt cậu như là đang gõ cửa vậy.

Tô Hồi đột nhiên giật mình lại, cậu ngẩng đầu lên vừa lúc chạm phải tầm mắt nhìn thẳng vào cậu của Ninh Nhất Tiêu.

“Morning.”

Tô Hồi cũng bất giác mà trả lời lại một câu ngố ngố, “…Morning.”

Nhưng mà bây giờ đã không còn là buổi sáng nữa rồi.

Ninh Nhất Tiêu nhìn bó hoa trong tay cậu một cái, “Cái này để tặng cho anh à?”

Tô Hồi giờ mới nhớ ra, cậu đứng dậy đưa bó tay ở trong tay mình cho hắn, “Chúc buổi phát bố sản phẩm của anh kết thúc thuận lợi.”

Cậu nói xong thì bổ sung thêm một câu, “Tuy là hoa của em có hơi nhỏ nhưng mà nó còn mới lắm, em coi trông chị ở tiệm hoa gói đó.”

Ninh Nhất Tiêu cười cười nhận lấy, “Anh còn tưởng em muốn nói là em trông.”

“Em bây giờ không có chỗ nào để trồng hoa nữa đâu.” Tô Hồi nói nhỏ như tự lảm nhảm cho mình nghe vậy.

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy cậu rất đáng yêu, đội cái mũ thế này lại càng đáng yêu hơn nên không kiềm lòng được mà ôm Tô Hồi vào trong lòng, không thèm để ý ánh mắt của người xung quanh mà ôm cậu lại rồi giơ tay cầm hoa che lại, hắn hôn một cái lên má của Tô Hồi.

Tô Hồi vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, cậu chui ra khỏi lòng hắn những mà vẫn không nỡ mà giữ tay của hắn lại.

“Không phải bảo là còn công việc à?” Ninh Nhất Tiêu vén tóc ở bên xườn mặt của cậu sang, “Sao lại qua đây rồi?”

“Làm xong việc trước, định là cho anh một bất ngờ.” Tô Hồi không lưu giữ mà khen mừng hắn, “Anh giỏi quá đi mất, em nghe thôi mà cũng muốn mua.

“Em thì không cần phải mua.” Ninh Nhất Tiêu bật cười một cái rồi kéo cậu đi về phía hậu đài, hắn lấy áo khoác vest của mình từ trong tay của một trợ lí rồi khoác lên vai Tô Hồi, “Ở đây vẫn hơi lạnh đấy.”

“Anh nhìn thấy em từ lúc nào thế?” Tô Hồi có chút tò mò.

“Lúc em bước vào anh đã nhìn thấy rồi, cứ lén lén lút lút.”

Cứ giống như là một con mèo con len lén chuồn vào trong hiện trường cuộc họp của loài người vậy.

Ninh Nhất Tiêu gặp được Carl đang bận rối tay rối chân ở phía hậu đài, hắn một mình qua đó nói với anh ta, “Cậu đi một chuyến tới nhà tôi khóa lại cái phòng để đồ trang trí của tôi lại, bảo nhân viên dọn dẹp tới dọn một chút, đốt nến thơm nưa.”

Carl suy nghĩ, “Không phải cậu không dùng nến thơm à?”

Ninh Nhất Tiêu lười giải thích nhiều với anh ta, “Cậu cứ làm theo thế là được, hãng nến thơm tôi gửi cậu sau.”

“Vâng.”

Vừa quay đầu lại đã thấy Tô Hồi đang nói chuyện với một nhân viên nữ ở hiện trường, trò chuyện rất vui vẻ, đối phương còn lấy điện thoại ra định chụp hình với Tô Hồi.

Ninh Nhất Tiêu bước tới, “Thầy Tô bây giờ nổi tiếng quá, ở đâu cũng có fan của em.”

Tô Hồi cũng không chịu yếu thế, “Làm gì có nhiều như hoa anh nhận được.”

Ninh Nhất Tiêu kéo vai cậu lại, “Khó lắm mới tới được vùng vịnh một lần, anh dẫn em đi dạo nhé?”

“Được nha.”

Tô Hồi không hiểu bên này lắm, cậu chỉ viết thung lũng Silicon có cầu Cổng Vàng, cho nên cậu để cho Ninh Nhất Tiêu sắp xếp hết. Ninh Nhất Tiêu biết cậu thích biển nên dẫn Tô Hồi tới một nhà hàng có thể ngắm được cảnh cầu Cổng Vàng và cảnh biển.

Vốn định ăn cơm xong là sẽ tới cầu Cổng Vàng nhưng mà trong lúc ăn cơm thì Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy Tô Hồi trông có vẻ ngủ không đủ, cậu trông hơi mơ màng, liên tục ngáp suốt cả mấy cái.

“Có phải không ngủ đủ giấc không?” Ninh Nhất Tiêu cắt xong thịt bò rồi đổi đĩa với cậu.

“Có hơi hơi.” Tô Hồi thức suốt cả một đêm rồi lại đợi ở sân bay rất lâu, “Trên máy bay ngủ không được.”

“Vậy về nhà nghỉ ngơi nhé, đợi ngủ đủ xong rồi ra ngoài chơi, cảnh đêm cũng đẹp lắm.”

Tô Hồi nghe thấy cái chữ “nhà” này thì luôn cảm thấy xao lòng, nhất là khi nó thoát từ trong miệng Ninh Nhất Tiêu. Cậu rất hài lòng mà ăn nhanh hết miếng thịt bò, uống một ngụm rượu nho trắng, cậu cực kì vui sướng cứ như là đang trên một con thuyền nhỏ phiêu phù trên mặt biển không ai để ý đến cả.

Sau khi dùng cơm xong, Ninh Nhất Tiêu lái xe dẫn cậu tới một khu nhà ở có cảnh xung quanh yên tĩnh đẹp đẽ, nó nằm ở trên nửa sườn núi được cây xanh bao quanh, đối mặt với cả một vịnh biển màu xanh ngát, cảnh quan cực kì đẹp.

Tô Hồi có chút tò mò, “Nhà của anh ở đây à?”

Ninh Nhất Tiêu nhịn không được mà sửa lại, “Nhà của chúng ta.”

Tô Hồi có hơi khoái, không phải là vì căn nhà này đẹp tới đâu mà là bởi vì lời mà Ninh Nhất Tiêu nói.

“Thật ra anh ở chỗ khác còn có nhà nữa, nhưng mà chỉ có căn ở đây có cảnh biển đẹp nhất, đi bộ mười phút là tới được bên bãi biển rồi. Còn một chỗ nữa tuy là không có cảnh biển đến thế này nhưng mà lại có một cánh rừng cực kì đẹp, em nhất định sẽ rất thích.”

Tô Hồi nhận ra Ninh Nhất Tiêu thật sự rất có lòng mà ghi nhớ hết mỗi một câu mà cậu nói. Hắn không giống với những người khác, sẽ không lúc nào cũng treo lời bên miệng mà hắn  hoàn toàn chứng minh bằng hành động.

“Thật ra sống ở đâu cũng tốt cả, chỉ cần ở chung với anh thì em đều thấy rất vui.”

Ninh Nhất Tiêu dừng xe, cúi người sang hôn lên môi của Tô Hồi rồi tiện thể cởi luôn dây an toàn cho cậu.

“Xuống xem thử đi.”

Bên ngoài căn nhà này chỉ có một màu trắng, trông rất giống như một cái vỏ sò thật lớn, phía ben sườn đại bộ phận là kính sát đất trong suốt, nhà trông có chỗ cao chỗ thấp giao nhau cực kì đậm chất thiết kế.

Ninh Nhất Tiêu mở cửa ra dẫn Tô Hồi đi vào trong.

“Thích không?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.

Tô Hồi lại bởi vì quá nhớ hắn, cậu chỉ muốn ôm hắn mà thôi cho nên cậu trực tiếp dính sát tới ôm cô Ninh Nhất Tiêu lại,cậu nhìn vào đôi mắt của hắn, “Ừm, thích.”

Trong không khí có thoang thoảng một mùi hương gỗ nhàn nhạt bỗng dưng mang theo một chút hơi ẩm. Tô Hồi nhón chân lên tới gần mặt của Ninh Nhất Tiêu, cậu học theo thói quen của hắn mà cọ chóp mũi lên chóp mũi, trong khoang mũi toàn là mùi nước hoa Cologne của Ninh Nhất Tiêu, mùi thơm nhạt mùi thơm nồng hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể bỗng dưng làm cho cậu cảm thấy nóng.

“Nhớ anh lắm.” Cậu ngẩng mặt lên chạm môi lên cằm của Ninh Nhất Tiêu rồi tiếp đó là khóe môi của hắn.

Không có được câu trả lời ngay lập tức, Tô Hồi có chút thiếu kiên nhẫn, cậu cúi đầu xuống vùi đầu bên xương quai xanh của Ninh Nhất Tiêu rồi cọ một cái, khắp người cậu tỏa ra một sự ỷ lại và ngoan ngoãn.

“Anh không nhớ em à?”

Ninh Nhất Tiêu nói xong thì không có một lời báo trước mà ôm Tô Hồi lên, mặt đối mặt.

Cơ thể bỗng dưng mất trọng lực, Tô Hồi theo bản năng ôm chặt cổ hắn lại, hai người đều bị nỗi nhớ trong giữa không khí sai khiến làm cho thần kinh hưng phấn lên, vứt bỏ đi hết lí trí mà chỉ chìm đắm trong cái ôm hôn trước mắt.

“Ưm…”

Tô Hồi bị hắn đè lên tường mà hôn sâu, tiếng nước và tiếng nước trong không gian yên tĩnh bị phóng đại lên không nơi nào giấu được, lưỡi của Ninh Nhất Tiêu lại tiến vào sâu hơn, cơ thể của cậu càng trở nên mềm nhũn, hai chân vô lực mà chạm đất, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn mặc cho hắn bắt nạt.

Áo lông cừu không biết bị cởi ra từ lúc nào mà rơi trễ xuống vai lộ ra cái áo chất vải bông bên trong, mũ cũng rơi xuống dưới đất.

Hơi thở của Tô Hồi gấp gáp, đầu cậu thiếu õi, cậu không có sức mà đặt tay lên vai của Ninh Nhất Tiêu, cậu luôn cảm thấy không an toàn, cứ nhỏ tiếng cầu xin, “Nhất Tiêu, thả em xuống…”

Chính vào lúc này cậu đột nhiên nghe thấy có thứ gì đó “bang” một tiếng rơi xuống đất, cậu còn tưởng rằng là ảo giác nhưng vào nhìn sáng đã nhìn thấy Carl đứng chôn chân ở dưới cầu thang hình xoáy ốc, hai tay vẫn còn giữ tư thế cầm đồ.

Nến thơm rơi từ trong cái hộp bị rớt vương vãi ra ngoài, xoay cả ba vòng mới dừng lại.

Tô Hồi đột nhiên tỉnh táo lại, đây không phải là ảo giác mà là Carl thật sự.

“Hai người…”

Carl sụp đổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.