Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 75



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Nhất Tiêu cong khóe môi lên.

“Nếu như anh muốn phạm quy thì sao?”

“Vậy thì em sẽ nhốt anh ở bên ngoài ngủ.” Tô Hồi nhướn mày lên, cậu thổi cho bát canh trứng gà nguội đi rồi thỏa mãn mà ăn một miếng lớn.

Ninh Nhất Tiêu nói thẳng: “Em không ngủ được.”

“Em vốn cũng không định ngủ, có thể đọc sách xem phim hoặc là ngồi vẽ gì cũng được.” Tô Hồi bật cười.

Cậu đứng dậy rồi tìm nửa chai rượu chưa uống hết ra rót vào trong ly nhấp một ngụm, “Thế nào, chơi không đây?”

Ninh Nhất Tiêu lấy ly đi, “Chơi luôn.”

Bọn họ di chuyển từ bàn phòng bếp tới bên phòng khách.

Phòng khách rất rộng lớn, tầng rất cao làm cho không gian trở nên thông thoáng, thiết kế căn nhà theo phong cách Bauhaus, bức họa trang trí ở trên tường cũng rất phục cổ. Trên sàn có trải một cái thảm màu xanh lục đậm, sô pha mềm mại và căng phồng như là một miếng marshmallow được nướng trên lò lửa tan chảy ra vậy.

Ninh Nhất Tiêu đi tới một bên bật máy phát đĩa nhạc đen lên rồi bật bài nhạc mà Tô Hồi thích nghe, sau đó lại bật đèn cây lên, trong khoảnh khắc đó căn phòng vốn trống không đột nhiên có độ ấm lan tràn ra.

Tô Hồi đời bàn trà đi rồi ngồi khoanh chân trên thảm, cậu đặt li rượu sang một bên.

“Thế này đi.” Cậu mở đồng hồ ở trong điện thoại rồi chọn đếm ngược giờ ba mươi phút, “Đầu tiên chơi sự thật trước, thử thách để sau đi.”

Ninh Nhất Tiêu ngồi lên trên sô pha, trong mắt lộ ra nụ cười, “Em sợ cái gì?”

Tô Hồi hiểu rõ nhưng cậu giả vờ ngây ngô rồi sờ lên khuyên tai của mình, “Đương nhiên là sợ người nào đó phạm quy sớm quá không thể chơi tiếp được.”

Nói xong thì cậu giơ tay ra nắm tay lại đặt cao qua vai chuẩn bị ra thế tay như một đứa con nít vậy.

“Nhanh lên nào, xù – xì!”

Tô Hồi ra thế kéo, còn Ninh Nhất Tiêu thì là bao.

Ngay ván đầu là chiếm thế mạnh, đúng là một điềm báo tốt. Tô Hồi cực kì vui sướng, “Anh thua rồi!”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, hắn dựa vào sô pha, biểu cảm rất là ung dung, “Hỏi đi.”

“Để em nghĩ xem.”

Lúc Tô Hồi suy nghĩ sẽ bất giác mà nhìn lên phía trên.

“Có rồi.” Câu híp mắt lại, “Ninh Nhất Tiêu, anh bị cận từ lúc nào thế?”

Ninh Nhất Tiêu khựng lại, sau đó thì bật cười, “Khó lắm mới thắng một ván mà lại hỏi câu hỏi thế này sao?”

Tô Hồi lại rất là nghiêm túc, “Em vẫn luôn thấy tò mò, anh trước đây đâu có đeo kính đâu, em nhớ là thị lực của anh tốt lắm mà, chỉ là em muốn biết mà thôi.”

Cậu biết Ninh Nhất Tiêu sẽ không thể hiểu nổi, nhưng mà Tô Hồi lại cực kì để ý với bất cứ một thay đổi nhỏ xảy ra trên người hắn, cậu rất muốn biết nguyên nhân tại sao, cậu muốn được mỗi một chuyện mà bọn họ đã bỏ lỡ. Trước đó không hỏi là bởi vì không có lập trường phù hợp, vị trí bạn trai cũ quá khó xử, còn không bằng làm một người xa lạ.

Nhưng mà bây giờ thì khác rồi.

Những điều không biết trong suốt sáu năm nay Tô Hồi muốn chậm rãi bù đắp lại.

“Dám chơi dám chịu, mau trả lời đi nào.”

Ninh Nhất Tiêu suy nghĩ một giây xem có nên nói dối hay không, nhưng nếu đã là sự thật rồi thì hắn vẫn định thẳng thắn.

“Thị lực trước đây đúng là không tồi, sau này bị tai nạn xe thì bác sĩ nói là thần kinh mắt phải của anh bị tổn thương cho nên thị lực của mắt phải trở nên rất tệ, nhìn thứ gì cũng rất mơ hồ. Nhưng mà mấy năm nay đều đang chữa cũng đã khôi phục lại nhiều, bây giờ không đeo kính cũng không quá ảnh hướng tới tầm nhìn vật lắm, nhưng mà thị lực mắt phải và mắt trái có sự chênh lệch, cứ đeo kính vào thì tốt hơn.”

Tô Hồi giờ mới biết hóa ra hắn đeo kính căn bản không phải là vì bị cận mà là do hậu di chứng của vụ tai nạn xe kia gây ra.

Cậu không dám tưởng tượng nếu như Ninh Nhất Tiêu lúc đó không có được cứu chữa kịp thời thì sẽ như thế nào.

Thấy ánh mắt của Tô Hồi trở nên buồn bã thì Ninh Nhất Tiêu đang ngồi trên sô pha cúi người xuống giơ tay lên niết cằm cậu, “Thẫn thờ gì thế?”

“Không có nghiêm trọng như em nghĩ đâu.” Hắn thu tay lại rồi tiện miệng nói, “Bác sĩ nói là mạng của anh lớn, ông nói là bọn họ cả tuần phải cấp cứu nhìn thấy không ít các vết thương tai nạn xe, của anh đã là dạng nhẹ nhất rồi, không có tổn thương phải chỗ yếu hại.”

Tô Hồi không quá tin lời mà Ninh Nhất Tiêu nói, bởi thế nên cậu im lặng cả mấy giây.

Ninh Nhất Tiêu nhấp một ngụm rượu, “Ván thứ hai đi?”

Tô Hồi lại không có giơ tay lên mà đứng dậy bước sang, cậu giơ hai tay ra, “Ôm một cái trước đã.”

“Vâng.” Ninh Nhất Tiêu ôm hờ lấy hông của cậu.

Tô Hồi cúi đầu xuống hôn lên mắt hắn.

Ninh Nhất Tiêu tự chê cười, “May mà trên mặt không có sẹo đấy.”

Tô Hồi lại hôn thêm một cái nữa, “Có sẹo cũng không sao cả, có thể nào thì em cũng đều thích anh.”

Câu này thì thật sự đã làm cho Ninh Nhất Tiêu vui lòng.

Trò chơi vẫn đang tiếp tục.

“Xù – xì!”

Tô Hồi ra búa, còn Ninh Nhất Tiêu ra bao, tình thế đã có sự thay đổi.

Câu hỏi đầu tiên của Ninh Nhất Tiêu rõ ràng là biết rồi mà cố hỏi, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Hồi, giọng nói rất ôn hòa, “Sáu năm nay em sống có tốt không? Có chuyện nào khiến em vui không.”

Đây là hai câu hỏi.

Nhưng mà Tô Hồi không hề quan tâm.

Dường như mỗi một đôi tình nhân sau khi chia tay gặp lại được nhau thì đều sẽ hỏi các câu hỏi tương tự thế. Nhưng mà bọn họ thì chưa từng hỏi, cho đến khi tái hợp lại Ninh Nhất Tiêu mới quăng một vấn đề như vậy ra, so với tò mò thì đây càng giống như là một kiểu an ủi hơn.

Tô Hồi không giả vờ kiên cường, nhưng mà cậu vẫn cười một cái rồi lắc đầu, “Không được tốt cho lắm, có hơi xui xẻo, cứ luôn gặp trắc trở này kia, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì hình như em trước đó sống cũng không quá tốt, đoạn thời gian ngắn vui vẻ duy nhất là yêu đương với anh.”

Cậu tiên tay cầm lấy một cái gối dựa ôm vào trong lòng, cậu kéo góc của cái gối một cái, “Chuyện vui vẻ…buộc phải nói thì thật ra là chuyện có thể được giáo sư White dẫn tới New York đi học nhỉ, nếu cụ thể hơn nữa thì…”

Trí nhớ của Tô Hồi không so với người bình thường được, có rất nhiều chuyện cậu đã quên hết rồi, những chuyện cậu nhớ đa số đều là những kí ức không được tốt đẹp gì cho hay, những thứ này từ lúc nhỏ tới bây giờ hình như còn khiến cho người ta phải khắc sâu hơn cả những chuyện vui vẻ.

Cậu cố gắng nhớ lại thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mắt sáng cả lên, “Không phải là chúng ta gặp nhau ở khách sạn kia ở Seattle à? Ngày hôm sau em tới Sảnh Nghệ thuật ở Seattle để tham gia triển lãm, thì có một người đã lưu giữ lại tác phẩm của em, thật ra trước đó cũng từng có nhưng mà chưa từng nhanh tới vậy, hơn nữa sau đó ba ngoại em còn kiểm tra ra bệnh ung thư gan, cho nên nhà sưu tầm này đúng là đã giải quyết nỗi lo xém lông mày của em đấy.”

Biểu cảm của Ninh Nhất Tiêu không có chút biến đổi nào cả, trông cực kì nghiêm túc giống như chuyện này với hắn không có một chút liên quan gì cả.

“Vậy à?”

Tô Hồi gật đầu, “Hơn nữa cậu ấy cũng cực kì tốt. Bọn em thỉnh thoảng cũng gửi email qua lại, cậu ấy còn dùng tác phẩm của em để làm một món quà nhỏ tặng cho em nữa, em cảm thấy cậu ấy rất hiểu em khác hoàn toàn với người khác.”

Lúc cậu nói về nhà sưu tầm này thì trên mặt không khỏi mà nở một nụ cười, cậu nghiêng người dựa vào sô pha, giọng nói rất đáng yêu làm cho Ninh Nhất Tiêu không kiềm được mà ủ dấm, rõ ràng là chưa từng gặp mặt, cũng chỉ thỉnh thoảng mới trò chuyện mà đã có thể làm cho cậu cảm thấy khác biệt với mọi người rồi.

Nếu như mà cậu biết sự thật thì sẽ thế nào nhỉ?

“Em thích cậu ấy lắm à?” Ninh Nhất Tiêu cố ý hỏi.

Tô Hồi cảm nhận được cảm xúc của Ninh Nhất Tiêu đang thay đổi một cách vi diệu, cậu lập tức đính chính, “Không phải thế, chỉ là thưởng thức một cách đơn thuần mà thôi, kiểu giữa bạn bè với nhau ấy.”

Ninh Nhất Tiêu gật gật đầu, cái tay đang cầm li rượu lắc lên.

“Anh đừng có suy nghĩ lung tung.” Tô Hồi nhấn mạnh, “Em còn chưa từng gặp mặt cậu ấy bao giờ.”

Ninh Nhất Tiêu nhịn lại không cười, “Ừm, cũng khá là ngoan.”

Hắn nói xong thì lại cố ý làm khó, “Nếu như không có anh thì em có thích cậu ta không?”

Vấn đề như này Tô Hồi căn bản là chưa từng nghĩ tới.

“Em không biết nữa, giả thiết như thế này em không tưởng tượng nổi.” Cậu nhíu mày lại, “Em hình như không còn cách nào có thể yêu thích người khác được nữa và cũng không thể tưởng tượng ra khi thích một người khác được.”

Những lời này nghe như nịnh hót nhưng không phải cậu đang lấy lòng Ninh Nhất Tiêu.

Đoạn tình cảm này cứ giống như là một giấc mơ ghi khắc lại trong cơ thể của Tô Hồi, từng xuất hiện, từng bị dập tắt và cũng mất đi có lại được, tất cả những tình cảm và thiên phú mà cậu có thể dùng để rơi vào bể tình đều đã đem đã cược hết rồi, không còn gì nhiều hơn nữa để có thể lấy ra đưa cho bất cứ ai khác được.

Nói xong thì Tô Hồi cười một cái, “Em thì dễ thích mấy con thú con hơn, cứ gặp con nào là yêu con đó, còn con người thì…”

Cậu lắc lắc đầu.

“Được rồi được rồi, ván tiếp đi.” Tô Hồi thúc giục.

Trò chơi bắt đầu bị sự xui xẻo từ trước đến giờ của Tô Hồi khống chế.

“Lại thua nữa…” Tô Hồi tức đến mức lấy tay trái ra đánh tay phải.

Ninh Nhất Tiêu bỏ ly nước xuống, dáng vẻ y như là một kẻ thắng cuộc vậy, “Vừa rồi chỉ là món khai miệng thôi, anh chơi thật đấy nhá.”

Lời này nghe giống như là uy hiếp vậy, Tô Hồi lấy ly qua rồi rót thêm chút rượu, “May mà là vòng sự thật đấy, anh hỏi đi.”

Xương lông mày của Ninh Nhất Tiêu cao, đôi mắt vừa hẹp dài vừa sâu, lúc không cười thì sẽ có một khí chất rát cường thế, cho dù hắn không làm cái gì cả.

Hắn hỏi với một khuôn mặt cực kì lạnh nhạt: “Chai tay lâu vậy, em đã từng tự an ủi bao giờ chưa?”

Tô Hồi biết là hắn sẽ hỏi mấy câu hỏi không đúng đắn thế này nhưng mà không ngờ là nó tới nhanh đến vậy.

Cậu cong một chân lên, gác cằm lên trên đầu gối rồi rũ mắt nhìn xuống tránh khỏi ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu.

“Có…được chưa?”

Ninh Nhất Tiêu không định bỏ qua như vậy, “Chỉ đơn giản vậy thôi? Câu trả lời trước đó đều trả lời rất kĩ cơ mà.”

Nghe thấy lời này thì Tô Hồi nhìn lên, “Anh muốn nghe kĩ tới mức nào?”

Đôi mắt của cậu lúc nào cũng long lanh trong sáng như là mắt của trẻ con vậy, nhưng mà lại thêm một chút gì đó câu dẫn tự nhiên mà có.

“Đều được hết, em quyết định.” Ninh Nhất Tiêu cười nhẹ một cái.

Tô Hồi vẫn trả lời rất nghiêm túc, “Thật ra sau khi chia tay thì đại bộ phận thời gian em đều ở trong kì trầm cảm, kì hưng cảm rất ít khi tới và cũng rất ngắn ngủi, bình thường thì căn bản không có thời gian nghĩ tới mấy thứ này, nhưng mà hưng cảm thì vẫn có, em không kiểm soát được, cho nên cũng có vài lần…”

Vừa mới tái hợp đã phải thừa nhận với bạn trai rằng mình sau khi chia tay vẫn còn nhớ tới hắn mà tự mình làm, điều này thật sự quá xấu hổ.

“Nghĩ tới anh à?’

“Ừm.” Giọng của Tô Hồi càng ngày càng nhỏ.

Không chỉ là nghĩ tới mà còn có ảo giác nữa.

Lúc mà ảo giác nghiêm trọng nhất, Tô Hồi cho dù làm cái gì thì “Ninh Nhất Tiêu” đều ở bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu, thậm chí còn chạm vào cậu, ôm lấy cậu.

Nghĩ kĩ lại thì cũng thật sự rất kinh dị, lúc đó Tô Hồi thật sự phân biệt không rõ được, đó là những lúc vui nhất trong những ngày tháng tê dại của cậu.

“Như vậy là được rồi chứ nhỉ?” Tô Hồi nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái rồi vào ván tiếp theo.

Ninh Nhất Tiêu lần này ra kéo thua Tô Hồi.

Tô Hồi dễ dàng trở nên vui vẻ, một chiến thắng nhỏ bé này cũng đã đủ khiến cho cậu cười rất vui, nhưng mà cậu cũng đã hơi say rồi, vừa vui đã ngẩng đầu lên khiến cho đầu óc váng vất.

Bĩnh tĩnh lại một lúc cậu mới hỏi một vấn đề không quá khó nhằn.

“Sau khi chia tay, lúc nhớ em anh sẽ làm gì?”

Ninh Nhất Tiêu suy nghĩ, “Còn nhớ đồ chơi mèo con mà em tặng cho anh không?”

Tô Hồi chậm rãi chớp mắt một cái, “Ừm.”

“Anh sẽ ngắm nó, bóp tay bóp chân của nó một cái, hoặc là xoa đầu nó.”

“Chỉ vậy thôi à?” Tô Hồi tưởng tượng ra cảnh như vậy thì cảm thấy Ninh Nhất Tiêu có hơi đáng thương.

Ninh Nhất Tiêu cười một cái, “Em muốn nghe đáp án gì hạn chế độ tuổi à?”

Tô Hồi lập tức xua tay, “Em có đâu.”

Ninh Nhất Tiêu bắt chước theo, “Em có đâu ~”

Bọn họ nhanh chóng vào ván tiếp theo, Ninh Nhất Tiêu hiếm khi mà thua liên tục.

Sự đắc ý của Tô Hồi lên tới đỉnh cao, đặt câu hỏi mà cũng không chịu suy nghĩ kĩ lại nữa, “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào thế?”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy cậu đã hơi phiêu rồi, “Câu hỏi thế này không phải đã phải hỏi rõ từ sáu năm trước rồi sao?”

“Thì liên quan gì đâu…” Tô Hồi nhấp một ngụm rượu, “Dù gì thì sáu năm trước hay sáu năm sau thì anh đều là bạn trai của em cả, mau nói đi.”

Ninh Nhất Tiêu không chấp nổi cậu, hắn dừng lại một lúc.

“Chắc là lần đầu gặp em nhỉ.”

Tô Hồi thật ra cũng đã từng suy đoán, nhưng mà lúc nghe thấy hắn tự mình nói thì cậu vẫn ngẩn ra.

Ninh Nhất Tiêu tiếp tục nói, “Trong phòng chiếu, em tới muộn lén lút chuồn vào trong, lúc đó ảnh máy chiếu rọi qua khuôn mặt em. Anh lần đầu tiên phát hiện ra hóa ra còn có người đẹp đẽ tới vậy.”

“Chắc là dễ phát hiện thấy lắm.” Ninh Nhất Tiêu cười nói, “Em không phải còn cố ý nói với anh là anh đã nhìn chằm chằm em rất lâu nữa à.”

“Không phải cố ý.” Tô Hồi lập tức sửa lại, “Bởi vì lúc đó em đang ở trong kì hưng cảm mà, nói chuyện có hơi thẳng thừng…cho nên đây có coi là vừa gặp đã yêu rồi không?”

Cậu cười tươi như bạn nhỏ được khen thưởng vậy.

“Ừm.”

Tô Hồi vốn định nói là cậu cũng vừa gặp đã yêu với hắn, nhưng mà cậu cảm thấy cứ để Ninh Nhất Tiêu tự hỏi thì hay hơn, nên cậu nhịn lại lời suýt nữa đã buột miệng nói ra.

“Ván tiếp theo ván tiếp theo.”

Ai biết vào lúc này đồng hồ bỗng dưng reo lên.

Ninh Nhất Tiêu nhướn mày, “Thử thách bắt đầu được rồi đấy, thầy Tô.”

Cơn say do cồn dần dần nổi lên, Tô Hồi cảm thấy nóng.

Cậu mỗi lần uống say thì trên khuôn mặt sạch sẽ đầy đặn đều sẽ hiện lên một chút mông lung, mí mắt mỏng ngước lên lộ ra một đôi mắt mơ màng.

Tô Hồi vẫn giữ tư thế ra tay, đợi Ninh Nhất Tiêu cũng giơ tay ra.

Ninh Nhất Tiêu nắm tay lại, còn cậu thì ra kéo.

Tô Hồi nghi ngờ Ninh Nhất Tiêu có phải có thuật đọc tâm nào không, nếu không thì sao hắn có thể thắng mãi như vậy được.

“Lại thua nữa rồi…”

Cậu ngẩng đầu lên ngã ra sô pha, hai chân cũng giơ thẳng lên, cậu bắt đầu thấy chán bản thân.

Cái chân đang đi dép của Ninh Nhất Tiêu chạm nhẹ lên đầu ngón tay của Tô Hồi.

“Còn chưa bắt đầu mà đã ăn vạ rồi?”

“Có ăn vạ đâu.” Tô Hồi ngồi dậy, “Anh nói đi, đừng quá đáng quá là được…”

“Thế nào mới là quá đáng?” Ninh Nhất Tiêu cố ý chọc cậu, “Cởi một món đồ mặc ra, quá đáng không?”

Tô Hồi cúi đầu xuống nhìn một cái.

“Được thôi.”

Tất cả chuyện này đều không có đi theo như trong tưởng tượng của Tô Hồi, vốn tưởng là mình có thể thẳng vài ván chiếm thế thương phong để cho Ninh Nhất Tiêu phải làm theo lời của cậu.

Nhưng sự thật thì khác lại hoàn toàn.

Động tác cởi hai cái nút áo ở trên cùng của Tô Hồi rất chậm rãi, sau đó thì trực tiếp kéo vạt áo lột ra. Tóc màu bạc của cậu bị làm rối lên, nó bồng bệnh hơi cong như tỏa sáng dưới ánh đèn màu vàng ấm của phòng khách che được hơn nửa cái tai đang đỏ lên của Tô Hồi.

Cơ thể của cậu gầy gầy, eo thon, cơ bụng hiện lên không được rõ ràng cho lắm, vì mới uống rượu nên làn da khắp người đều nổi đỏ lên, hình dáng của xương sườn như có như không, hôm nay cậu đeo một cái khuyên bụng hình hồ điệp nhỏ nhỏ phát ra ánh sáng.

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên nhớ tới tấm ảnh cậu đeo vòng bụng đính kim cương nọ, dưới ánh đèn lờ mờ, vòng bụng đan xen qua nhau treo trên hông cậu, mỗi một cử động đều làm cho nó tỏa sáng lên.

Cánh tay của Tô Hồi trắng tới mức chói mắt, đường tĩnh mạch bên trong cánh tay hiện lên rõ ràng như là mạch lá cây màu xanh lam vậy.

“Được chưa?” Tô Hồi phát hiện thấy hắn nhìn rất chăm chú, cậu giơ một chân đặt lên trên đầu gối của Ninh Nhất Tiêu nói với một giọng điệu như ra lệnh, “Ván tiếp theo.”

Lần này thì Tô Hồi thành công kéo lại được một ván, ra cái kéo thắng được cái bao của Ninh Nhất Tiêu.

Lật mình được một lần Tô Hồi cực kì đắc ý, cậu bê lại yêu cầu mà Ninh Nhất Tiêu từng nhắc tới trả nguyên xi về với chủ của nó, “Cởi một món đồ mặc ra không quá đáng đâu nhỉ.”

Ninh Nhất Tiêu không nói gì cả nhưng rồi hắn vẫn làm theo lời cậu, hắn mặc một cái áo hoodie không mũ rộng thoáng màu đen, hắn giơ tay ra cởi xuống rồi lắc đầu một cái. Tóc hắn đã hơi dài ra rồi rất là bồng bềnh.

Tô Hồi rất thích cái động tác nhỏ này, nó làm cho cậu nghĩ tới một vài loại chó cỡ lớn.

Màu da của Ninh Nhất Tiêu so với cậu thì ngăm hơn nhiều, sự khác biệt thể hình cũng rất lớn, đường nét cơ bắp rất rõ ràng, vai rất rộng. Tô Hồi cảm thấy bản thân mình như đã say lắm mới cảm thấy vết sẹo trên người hắn gợi cảm đến thế.

“Anh cũng đâu có ngày nào cũng tập gym đâu mà cơ bắp rõ ràng đến vậy chứ…” Tô Hồi cảm thán ông trời không công bằng.

“Anh hay đi bơi.”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy không thích ứng được với việc bày vết thương ra ngoài nhưng mà lại không làm gì cả, nhưng mà Tô Hồi thì hình như lại rất thích.

“Đẹp không?”

Tô Hồi rất ngoan ngoãn mà gật gật đầu.

“Ván tiếp đi.” Ninh Nhất Tiêu nói.

Không được may mắn lắm, Tô Hồi lại thua thêm một ván nữa, ra búa gặp phải bao.

“Sao mà sự may mắn của em nó lại tệ đến thế chứ.”

Tô Hồi gần như là đã biết Ninh Nhất Tiêu sẽ ra yêu cầu gì rồi, cậu thật sự không thể trốn thoát được.

Ninh Nhất Tiêu bật cười, “Muốn hối hận không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tô Hồi đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, nhưng mà điều khiến cho cậu không ngờ tới là Ninh Nhất Tiêu căn bản không có làm như trong dự tính của cậu.

“Vậy thì được.” Hắn đứng dậy, bóng rơi xuống thành một mảng màu tối che lên cơ thể của Tô Hồi.

Lại lần nữa Tô Hồi như quay lại những ngày tháng mà ảo giác đan xen với hiện thực nọ, trong căn phòng chật hẹp và cô đơn đó, cậu bị bóng tối trói chặt tay chân lại, cậu khát vọng chờ mong cái ôm và cái hôn của Ninh Nhất Tiêu, hắn đã từng xuất hiện nhưng tất cả đều là giả cả, đều không tồn tại.

Bây giờ, Ninh Nhất Tiêu thật sự bước tới tuân thủ theo quy tắc của trò chơi, hắn không đụng vào cậu mà chỉ cúi người xuống trầm giọng nói ở bên tai Tô Hồi một câu.

Hắn nói xong thì lùi lại ngồi vào sô pha phía đối diện cậu, hắn ung dung thong thả mà chờ đợi thưởng thức.

“Bắt đầu đi.”

Tấm lưng của Tô Hồi như sắp bị ánh đèn đốt cháy, cậu cũng bị một ánh nhìn rất rõ ràng nhìn trông, cậu như là một cuốn sách chỉ có hình ảnh mà thôi, được đọc một cách không có bất cứ chướng ngại nào.

Cậu đã hơi choáng váng mà đỡ lấy mép sô pha đứng dậy, bên bãi biển bên ngoài cửa sổ sát đất, một đàn hải âu trắng bay qua rơi xuống như một mảnh vải vậy, không một tiếng động vào mà đậu lên trên những rạn đá.

Những con sò mở ra để hô hấp trong nước biển kia mở vỏ lộ ra bên trong mềm mại không một chút phòng bị nào cả, nhưng chỉ cần một chút tiếng gió vi vu tiếng cỏ lay động là sẽ lập tức đóng chặt lại.

Đầu gối ửng đỏ của Tô Hồi đang run rẩy.

Chói quá.

Cậu nhắm mặt lại và cũng bất giác nhíu mày lại. Nhiệt độ ở trong nhà rất thoải mái như một đêm xuân khiến cho người khác phải đắm say, nhưng mà trên trán cậu và tấm lưng đã rướm một lớp mồ hôi rồi.

“Đừng cắn.” Giọng của Ninh Nhất Tiêu rất trầm, “Thả lỏng miệng ra.”

Thời gian bị kéo dài ra, kim phút đã kéo được một độ cong gần một phần ba đồng hồ rồi.

Sô pha bằng da màu nâu chỉ cần dính ướt sẽ dính rất chặt giống như một cái hôn không thể thở nổi vậy.

“Được rồi chứ nhỉ…”

“No.” Ninh Nhất Tiêu trông có vẻ rất lí trí, đầu óc tỉnh táo giống như là đang đưa ra kết luận khoa học nhất đối với đối tượng thí nghiệm vậy.

“Not even cumming.”

(Còn chưa bắn mà.)

“Ninh Nhất Tiêu, anh điên rồi…”

Tô Hồi đột nhiên tới gần, trên mặt cậu ứng sắc hồng lên và còn có một chút không vui, cậu tới gần rồi vòng tay lên cổ hắn, cậu bắt đầu ăn vạ, “Không muốn chơi nữa.”

Ninh Nhất Tiêu lại cố ý kéo tay cậu ra.

Dáng vẻ giờ này phút này của bọn họ khiến cho Tô Hồi nhớ tới bức dầu họa “Người cá và ngư phu” của Frederic Leighton, thật sự là giống như y hệt.

“Sao lại tránh đi…” Tô Hồi có hơi khó có thể chấp nhận được.

Ninh Nhất Tiêu nhịn lại không cười, “Tô Hồi, đây là quy tắc mà em đặt ra cơ mà.”

“Nghe lời thế, anh là chó con thật à?”

Tô Hồi cười nhẹ rồi cậu ngồi lên, giọng nói của cậu rất khẽ mà cũng không rõ ràng.

Hơi thở nhẹ đang lưu động qua một khoảng cách rất gần.

“Vậy anh tốt nhất là đừng có giơ tay ra nhé, all night.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.