Ta Thế Nhưng Là Cái O!!!

Chương 30



Đang xem bệnh, tại sao đột nhiên hỏi đối tượng? Dư Hi Dương ngốc lăng “A” một tiếng, hiểu nhiên không phản ứng lại.

Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Trong tình huống của cậu, bất kỳ loại thuốc nào được kê cũng chỉ có tác dụng tạm thời. Nó không hiệu quả bằng Alpha, có tác dụng như một chất xoa dịu cho cậu.”

Nhìn cậu bộ dáng vẫn chưa hiểu hết, bác sĩ thay đổi hàm ý: “Nhưng mà cũng không thể mù quáng, không có thì không có, bất quá càng sớm càng tốt.”

Dư Hi Dương như có như không đáp lại, cảm thấy không thoải mái, ngồi ở đầu giường nhìn bác sĩ còn đang châm chước kê thuốc, cậu thúc giục, “Cô có thể kê trước cho tôi thuốc an ủi không?”

Tần Lãm đứng bên cạnh nghe xong mặt tối sầm lại, lạnh giọng hỏi cậu,” Tôi ở đây, cậu lại trông chờ bác sĩ kê thuốc an ủi? ”

Bác sĩ:?

“Không phải nói không có đối tượng sao?” Bác sĩ dùng kiến thức rộng rãi nhìn qua ngó lại bọn họ, “Ồ, bạn trai nhỏ cấu kỉnh à?”

Dư Hi Dương thốt ra: “Không phải … “

Nữ bác sĩ làm như không nghe thấy, chỉ vào Tần Lãm, nói: “Tần tiên sinh, cậu trước lại đây, cách người ta gần một chút.

Tần Lãm bước tới nhéo nhéo bả vai Dư Hi Dương, giống như khi còn nhỏ mà dỗ dành. “Đừng làm gián đoạn việc chẩn đoán của bác sĩ, phối hợp nào.”

Hắn ngồi xuống mép giường, Dư Hi Dương cũng không quan tâm hắn làm sao mình lại nhập diễn, quay đầu nhìn bác sĩ, chờ nàng nói tiếp.  

Bác sĩ: “Nếu hai vị là người yêu, vấn đề liền dễ giải quyết rồi. Nhưng tôi vẫn phải xác định một chút,  hai người độ tương xứng cao chứ?”

Lần trước đi bệnh viên cũng không có nghe nói qua chi tiết này, Dư Hi Dương nghĩ nghĩ, bị hiểu thành người yêu liền là người yêu đi, còn không phải vì chữa bệnh.

Cậu cắn răng nói: “Tôi đối với hắn khoảng 95%, hắn … Ta không biết.”   

Tần Lãm tiếp lời nói, “Cậu ấy đối với tôi 96%, tôi đối với cậu ấy 97,5%, tôi bên này có kết quả giám định. “

Hắn vừa nói vừa đưa hình ảnh trên điện thoại lên cho bác sĩ xem, nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Dư Hi Dương, Tần Lãm gật gật đầu với cậu, không lên tiếng.

Sau khi nhìn thấy dấu chứng thực có thẩm quyền, bác sĩ gật đầu nói: “Tốt rồi. Về phương án điều trị, xem xét tuổi của Omega, đây là một gợi ý. Trước tiên hãy dùng một phép loại suy, giống như kháng thuốc …”

Cánh cửa đóng lại trong chốc lát, Dư Hi Dương nghĩ đến lời nói của bác sĩ trước khi rời đi, cả người xuất thần. Cậu lại liếc nhìn Tần Lãm, hắn rất bình tĩnh, cũng không biết là vì không thể đồng cảm với cậu, hay là hắn đã hoàn toàn chấp nhận rồi.

Dư Hi Dương hỏi hắn, “Tại sao cậu có báo cáo kết quả xét nghiệm độ tương xứng?”

Tần Lãm: “Lúc trước sau khi trờ về từ căn hộ, mẹ tôi đã đưa nó cho tôi.”

Dư Hi Dương không quan tâm mẹ Tần nghĩ gì, cậu cảm giác vừa nóng vừa tê tái càng ngày càng nặng, cho dù là Tần Lãm ngồi ở bên cạnh cũng không giúp được bao nhiêu, nghĩ đến lời bác sĩ vừa rồi nói, cậu cũng không dám để Tần Lãm ngồi gần nữa.

Cậu đang ngồi liền nằm xuống chui vào trong chăn, cố gắng đánh một giấc thật ngon.

Thấy cậu thay đổi tư thế, Tần Lãm còn tưởng rằng cậu sẽ ngồi gần lại đây, kết quả Dư Hi Dương trực tiếp nằm xuống, “Như thế nào liền ngủ, khá hơn chút nào không?”

“Hình như không có, tôi nghĩ ngủ một giấc.” Dư Hi Dương trốn ở trong chăn lẩm bẩm.

Tần Lãm nhìn cậu co thành một đoàn trốn dưới chăn, ánh mắt có chút lạnh lùng, “Vừa rồi muốn thuốc an ủi là cái chuyện gì? Muốn uống sau đó à? Đưa cậu về nhà rồi để cho cậu cứ chịu đựng?”

Dư Hi Dương vốn tính là như vậy, nhưng Tần Lãm có cần tức giận như vậy không? Hắn ấy rất thích quản cậu a, tính chiếm hữu của Alpha quá mạnh.

Cậu không nói với Tần Lãm rằng cậu muốn giữ khoảng cách với hắn sau khi bị từ chối trong thang máy lần trước, cũng không muốn lúc nào cũng phải ỷ lại hắn, Tiểu Châu nói đúng, người khác không có nghĩa vụ phải giúp cậu.

“Cậu không hiểu bác sĩ nói sao? Kháng thuốc, nhiều lần cũng vô ích, phải dùng biện pháp mạnh bạo hơn mới kích thích được. Lúc đầu là hấp tin tức tố của cậu, sau lại phải cách cậu rất gần, kia về sau có phải hay không phải đánh dấu tạm thời, chờ khi đánh dấu tạm thời không còn tác dụng, kế tiếp thì sao?” Dư Hi Dương tốc độ nói cực nhanh, một hơi liền nói xong.

Thang máy lần đó đã bắt đầu cho cậu đánh dấu tạm thời rồi.

Tần Lãm chưa nói, bởi vì hắn không muốn Dư Hi Dương cảm thấy mình mắc nợ ân tình.

Hắn biết rằng hắn không thể nói với Dư Hi Dương nhiều hơn vào lúc này, sợ rằng cậu sẽ không thể chấp nhận tất cả ngay lập tức, thông tin mà cậu vừa có được từ bác sĩ cũng đủ khiến cậu bất ngờ. Còn ám chủ bọn họ, nếu họ chưa sẵn sàng có con, phải nhớ thực hiện các biện pháp an toàn, bởi vì nhược O là thể chất dễ dàng thụ thai.

“Cậu có từng nghĩ, chúng ta có thể thử hẹn hò?” Tần Lãm nhìn bóng lưng đang co rúm của cậu, nhẹ giọng hỏi.

Dư Hi Dương kiếp trước có lẽ là một con đà điểu, cậu nghe rõ câu hỏi của Tần Lãm, nhưng là vẫn giả bộ như không nghe thấy, không có đáp lại.

Nếu không phải cậu đang phát tình, cậu đã lấy ra những câu thoại chuẩn bị từ trước mà mắng hắn.

Căn phòng yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy Dư Hi Dương bởi vì cơ thể không khoẻ mà hô hấp hỗn loạn.

Cậu cảm thấy đầu óc mình hỏng rồi, bằng không thì tại sao khi Tần Lãm tiến vào trong chăn ôm cậu từ sau lưng, câu lại không phản kháng?

Cậu mơ màng cảm thấy được, đây là ý vào giao tình lúc nhỏ nên đãi ngộ mới khác biệt, hiện tại còn có thể có người chủ động ôm cậu, trước kia cọ một chút tin tức tố của Tần Lãm mà hắn đã keo kiệt muốn chết.

Nhắc tới chuyện trước đây, Dư Hi Dương quay người chộn mặt vào hõm vai Tần Lãm, rầu rĩ nói: “Ngày đầu tiên vào ký túc xá, cậu rất hung dữ, khi đó tôi rất sợ cậu.”

Tần Lãm cho rằng tâm sự giúp cậu dời đi một chút lực chú ý cũng tốt. Hắn nói: “Thật có lỗi, tôi lúc đó không nhận ra cậu. “

“Tôi không phải cố ý không phản ứng với cậu. Ai kêu cậu bộ dạng đẹp trai như vậy, tôi xem đến ngây người.”

Tần Lãm: …

Không cảnh nói chuyện phiến không đúng lắm, cúi đầu đỡ ót Dư Hi Dương lên, muốn nâng đầu cậu lên một chút, nhìn xem có phải hay không ý thức lại hỗn loạn.

Dư Hi Dương nâng tay vỗ vỗ bàn tay sau đầu, “Đau!” Vừa rồi hắn nâng hơi mạnh.

Tần Lãm không còn cách nào khác, đành phải nhịn xuống, để cho cậu tiếp tục nói nhảm. Dư Hi Dương hắc hắc cười nói: “Bọn họ sau lưng thường nói về cậu. Tôi lúc đầu rất không vui, ghen tị đó, ta cũng đẹp mà.” Cậu bỗng nhiên giống như thổ lỗ tiếng lòng, nhỏ giọng nói: “Sau lại phát hiện tôi kỳ thật cũng thích nghe.”

“Hi Dương …” Tần Lãm nghe vậy, trong lòng có chút mềm mềm, hắn muốn hỏi cậu có phải hay không cậu cũng có cảm giác với hắn.

Chỉ nghe Dư Hi Dương lại nở nụ cười tự mãn, “Không có biện pháp, đánh không lại liền gia nhập thôi!”

Tần Lãm: …

Dư Hi Dương vươn tay nắm chặt cánh tay của hắn, trong lòng có cút bất an: “Thật nhiều mùi lạ, Tần Lãm, ở dưới lầu có nhiều Alpha sao?”

Là một đám Alpha ở lại đây qua đêm! Nơi này tầng lầu rất rộng rãi, theo lý mà nói không gian cũng đủ cho một Omega đến kỳ phát tình, nhưng lúc này độ mẫn cảm của Dư Hi Dương tăng cao, Tần Lãm lập tức bố trí người đến thu dọn hiện trường.

Những người trong khách phòng dù có tỉnh lại hay không, đều bị tài xế Tần gia đưa đi.

Dư Hi Dương ý thức mông lung, đại khái biết được hành động của hắn, trong lòng lo lắng nói, bọn họ đều là một đám người có thân phận, làm như vậy không sợ đắc tội sao? Về nhà ít nhất ai cũng sẽ mắng một tràng.

Mùi hương suối bạc trên núi thơm ngát tràn ngập khắp phòng ngủ, đặc biệt là trong chăn bông, nơi nồng nặc nhất. Dư Hi Dương cả người bị nó quấn lấy, Tần Lãm lần này không cần làm nhiều, tình hình của Dư Hi Dương dần dần ổn định, chỉ là quá trình của kỳ phát tình hao tâm tốn sức, liền nằm ở trên giường ngủ mê man.

Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, mơ hồ nghe thấy Tần Lãm nói: “Cái đêm cậu dọn ra khỏi ký túc xá, tôi đã nằm mơ một giấc mộng. Năm đó tôi gặp được một bạn học Omega, chính là cậu phải không …”

Dư Hi Dương muốn trả lời hắn, là tôi a, tối hôm qua không phải nhận ra rồi sao? Trong lòng nghĩ như vậy, chưa kịp nói ra thì đã ngủ thiếp đi, lời nói tiếp theo cũng không nghe được.

Vào năm lớp 11, Tần Lãm đi ra từ cửa sau cũ kỹ tồi tàn của trường học, không chú ý phía trước, một người đụng đầu vào lòng ngực hắn, một mùi thơm nồng nàn phả vào mũi hắn, sau đó hắn mới biết đây là một Omega đến kỳ phát tình, ước chừng vừa mới phân hoá, thiếu kiến thức sinh lý cơ bản.

Hắn thấy cậu đang mặc đồng phục học sinh trường cấp 2 số 1 của họ, đưa ra đề nghị mang cậu đến phòng y tế của trường.

Bạn học Omega “Ân” một tiếng rồi không nói gì, có lẽ tình hình đã thực nghiêm trọng, nắm chặt quần áo của Tần Lãm, Tần Lãm liền nửa ôm cậu đưa cậu trở lại trường.

Vị khách không mời này cứ cúi đầu, Tần Lãm không thể thấy mặt, có lẽ là xấu hổ, dù sao một Omega đang phát tình ở trên đường như thế này thật lúng túng …

“Về sau tôi lại xem đó là mặt Tô Viễn, hình ảnh vừa chuyển đổi, làm cho cậu đối địch với tôi.”

Tần Lãm tự giễu cười nhạo,” Cậu có thể cho là khoa trương, như thế nào cùng “Duyên định chung thân” giống nhau, thật sáo rỗng có phải hay không? Chính là, ai còn trẻ mà không có rung động nhất thời, tôi chỉ có điều đã hết hy vọng mà thôi, đến bây giờ còn chấp nhất. “

Kỳ nghỉ đông rất nhanh kết thúc, một học kỳ mới đã bắt đầu.

Vào ngày thứ ba của học kỳ mới, khoảng mười giờ tối, Tần Lãm ra khỏi thang máy, chuẩn bị trở về ký túc xá, Dư Hi Dương và Chu Tiểu Châu định đi mua đồ ăn khuya, mọi người không hẹn mà gặp.

Chu Tiểu Châu hai mắt sáng lên, nhiệt tình chào hỏi, “Thật là trùng hợp!”

Tần Lãm lịch sự gật đầu.

Dư Hi Dương không nhìn hắn, đi thẳng vào thang máy, ngữ khí không tốt hỏi Chu Tiểu Châu: “Cậu có vào hay không?”

“Vào chứ!” Chu Tiểu Châu cười xin lỗi với Tần Lãm, sau đó bước vào thang máy, cửa đóng lại thì giận dữ hỏi Dư Hi Dương, “Sao cậu lại phớt lờ như vậy?”

“Lần trước ai bảo hắn giả vờ như không biết tôi? Để hắn tự mình trải nghiệm một chút.” Dư Hi Dương nói.

Hai người càn quét một vòng siêu thị dưới lầu, mang theo đồ ăn thức uống trở về, Dư Hi Dương vẻ mặt rầu rĩ không vui, Chu Tiểu Châu đi theo hỏi: “Hai người lại làm sao vậy?”

Thấy cậu không nói chuyện, Chu Tiểu Châu nói: “Ta cả gan đoán một chút, là cậu thổ lộ thất bại, hay là hắn tỏ tình không thành công?”

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.