[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 53



Biển Caribe sóng yên tĩnh lặng, dòng nước trong suốt màu xanh lá cây nhạt nhẽo yên tĩnh đi qua khu vực đắm tàu đảo Nhân Ngư, theo dòng hải lưu chảy đến một số mảnh vỡ của tàu.

Ánh sáng ban ngày xuyên qua biển nông dập tắt trong khu hoàng hôn, trong đại dương u ám trôi nổi sứa ánh sáng xanh di động, phía trên quần thể san hô đáy biển được kết hợp bởi san hô, đá quý và vàng.

Rimbaud ngồi trên vương tọa, lười biếng chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, vảy đuôi cá lộn xộn, một ít chỗ vảy lộ ra huyết nhục phiếm hồng, trước ngực cùng hai cánh tay anh lưu lại không ít vết móng vuốt, làn da trắng như tuyết bị móng vuốt sắc bén cắt ra, da thịt cuộn tròn bị nước biển ngâm đến trắng bệch.

Một ít chân tay san hô rơi trên mặt đất, trong nước biển phụ cận tràn ngập tơ máu nhàn nhạt. Nơi này vừa mới phát sinh một hồi liều chết chiến đấu, thắng bại đã phân.

Một thi thể nhân ngư omega ngã xuống dãy san hô, sau lưng cắm ngược một thanh chủy thủ đá trái tim Biển Chết, huyết vụ từ trong miệng vết thương tản ra.

Bên đuôi cá của hắn sinh trưởng một cái vảy Siren lấp lánh ánh sáng xanh biếc, theo sinh mệnh biến mất chậm rãi mất đi ánh sáng.

Lại một người đến khiêu chiến ngã xuống dưới vương tọa, địa vị bá chủ Hải Dương vẫn chưa từng dao động.

Rimbaud nghỉ ngơi một lát liền mở mắt ra, đuôi cá nhàm chán khuấy động dòng nước hình thành bong bóng nước giãn ra thân thể, hóa thành sứa lấp đầy.

Nhân ngư chuyển lực chú ý đến châu mẫu trai bên cạnh đặt trên san hô sừng hươu, dùng móng tay dài nhọn nhẹ nhàng mở vỏ trai, ngọc trai mẹ nghe lời mở ra, lộ ra thủy tinh cầu trắng tinh bao bọc trong thịt trai.

Thủy tinh cầu được bao phủ bởi một lớp ngọc trai sáng bóng mỏng, với đường kính tổng thể lớn hơn một milimet so với ban đầu.

Rimbaud cầm thủy tinh cầu lên, híp mắt quan sát: “Nửa năm rồi cũng chỉ dày có một chút như vậy, ngươi đang đùa ta?”

Châu mẫu trai lạnh run.

Thủy tinh châu ở đầu ngón tay Rimbaud giật giật một chút, biểu tình lạnh lùng của Rimbaud lập tức mềm mại xuống, nhẹ nhàng chà xát bề mặt thủy tinh châu.

Hạt thủy tinh “Meow~” một tiếng, theo cánh tay Rimbaud lăn lên, kẹt ở trong xương quai xanh, tìm được một tư thế thoải mái ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ngáy khò khò.

Rimbaud tâm hóa, dứt khoát tựa vào trong vương tọa không hề nhúc nhích nữa, dung túng thủy tinh châu ở trên người mình ngủ một giấc.

Xa xa bơi tới một nhân ngư omega, xuyên qua khe hở giữa san hô dừng lại dưới ngai vàng, hắn nhìn lướt qua thi thể nhân ngư trên mặt đất, cả kinh, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Hắn quỳ gối ở cuối đuôi Rimbaud, hai tay vịn ở đầu gối Rimbaud, hai má kề sát vảy, rũ mí mắt xuống: “Siren.”

Trên cổ nhân ngư treo ba chuỗi châu bảo thạch, là biểu tượng của giai cấp trong tộc quần. Chuỗi châu càng nhiều đại biểu cho địa vị của nhân ngư càng cao, nhân ngư có được ba chuỗi châu có lực lượng cường đại, am hiểu chiến đấu, có thể tranh đoạt lãnh địa rộng lớn hơn cùng thức ăn sung túc cho tộc quần, bởi vậy được quy làm tiểu lãnh chủ và quý tộc.

Nhưng mặc dù thân phận tôn quý đến đâu thì đứng trước mặt Siren cũng chỉ có thể lấy tư thái thấp nhất quỳ dưới vương tọa, vả lại không thể nhìn thẳng vào mắt Siren để tránh mạo phạm.

Nhân ngư omega cúi đầu bẩm báo một câu, thấy Rimbaud gật đầu liền yên lặng đi thu thập thi thể trên mặt đất, dùng cỏ biển lau vết máu trên san hô.

Không bao lâu sau, một vị nhân ngư alpha tách ra thủy thảo bơi vào, đuôi cá của hắn là màu hồng lam trong suốt, vảy màu rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đường cong eo bụng lộ ra lưu loát duyên dáng, mắt lam hẹp dài xinh đẹp mê hoặc người, mỹ mạo trong số đông nhân ngư so sánh ra cũng được coi là số một số hai, nhưng trên cổ hắn chỉ treo một sợi xích châu, địa vị trong tộc quần không cao.

“Siren.” Alpha quỳ xuống, đỡ đến đầu gối Rimbaud, hai má khẽ dán lên vảy bên đuôi nhân ngư, nâng mí mắt lên cố ý dùng ánh mắt câu người trêu chọc Rimbaud trên vương tọa.

Rimbaud chống cằm rũ mắt nhìn hắn, biểu tình lãnh đạm.

Nhân ngư alpha bơi đến phía sau Rimbaud, ái muội khoác lên vai anh, thừa dịp anh không chú ý một tay cầm lấy thủy tinh châu trắng đang ngủ say trên xương quai xanh của anh giơ lên trước mặt chơi đùa. Hắn cầm lấy hạt thủy tinh, đưa đến trước mắt cẩn thận đánh giá.

Nhân ngư alpha thử lắc thủy tinh châu, thủy tinh châu phát ra một tiếng “Meow meow”, hắn cảm thấy thập phần kỳ lạ, lại lắc lắc vài cái, thủy tinh châu không ngừng “Meow meow meow”, giống như bị lắc lắc đến choáng váng.

Rimbaud giơ tay lên lấy lại quả thủy tinh châu: “Muốn chết đấy à?”

Alpha bỗng nhiên cười ra tiếng, khuôn mặt tươi cười tươi sáng áp sấp trên vai Rimbaud: “Đây chính là cái giá nhỏ, ngươi yêu hắn như vậy nhưng lại không giữ được hắn. Bây giờ ngươi đã hiểu nỗi khổ của ta và mẫu thân ngươi chưa?”

Hắn chính là phụ thân alpha của Rimbaud, có điều là trong tộc nhân ngư địa vị alpha thấp, cho dù thân là phụ thân của Vương cũng không có đặc quyền.

“Đừng tức giận.” Nhân ngư alpha lấy lòng quỳ trở về vị trí cũ, đỡ trên đuôi cá Rimbaud, giơ tay khẽ chạm vào hạt thủy tinh châu kia: “Ta đã thấy qua năng lực như vậy, có thể đem linh hồn nén thành một vật nhỏ, nhưng một khi bị áp súc thì không thể phản ứng với ngoại giới, ngươi mang theo một viên này hiển nhiên bất đồng, là vảy của ngươi bảo hộ hắn, ta có thể cảm nhận được, trong này có sinh mệnh tồn tại.”

Rimbaud nhướng mày: “Ngươi có cách nào để khôi phục không?”

“Không có, hiện tại không phải rất tốt sao?” Đầu ngón tay alpha nhân ngư vuốt nhẹ vảy của Rimbaud: “Là mẫu thân ngươi bảo ta đến thăm ngươi, dặn dò ngươi không được vui chơi đến mất trí, quên đi chức trách của Vương, thế giới bên ngoài đã ở trong nước sôi lửa bỏng mấy tháng nay rồi.”

Nhân ngư alpha lúc tiến vào liền chú ý tới thi thể trên mặt đất, là một người kế thừa mới may mắn sinh ra vảy Siren từ vùng biển xa xôi bôn ba đến đây chỉ vì khiêu chiến Rimbaud, người thắng sống, kẻ bại chết, đây là quy tắc của tộc nhân ngư.

“Ngươi muốn trở thành anh hùng của nhân loại, cứu họ khi họ rơi vào đau khổ sao? Ta không cho phép điều đó.” Rimbaud mở lòng bàn tay ra, nước biển đem vảy Siren trên người thi thể cắt xuống, đưa vào trong tay mình: “Nhân loại không cần chúa cứu thế, chỉ cần một chút giáo huấn.”

Nhân ngư alpha nhìn Rimbaud đem vảy omega kia khảm vào ngai vàng hỏi: “Siren, ngươi đang chờ đợi điều gì?”

Rimbaud thờ ơ nhìn móng tay: “Chờ Ngôn Dật đưa người ta muốn đến.”

Nhân ngư alpha biết Rimbaud thù dai nhất, đối với đoạn tình yêu tẩu hỏa nhập ma này dù khuyên cũng sẽ không có kết quả, nếu thật sự chọc phiền, chỉ sợ hắn cũng bị mất đi nửa cái mạng.

Hắn đành phải trĩu ý xoay người rời đi.

Rimbaud không hề để ý, nhân ngư alpha còn chưa đi ra khỏi rạn san hô, anh liền nằm nghiêng trên vương tọa, khẽ hôn bạch thủy tinh châu một cái, sau đó xốc vây dưới bụng lên, đem thủy tinh châu đặt ở trên miệng nhỏ, chậm rãi đẩy vào, hơn nữa không chút kiêng dè, xấu hổ khẽ hừ thành tiếng.

Cỏ nước khẽ lay động, san hô lắc lư, nhân ngư canh giữ bên cạnh cũng không dám giương mắt nhìn nhiều.

Sau một thời gian dài, các thủy tinh châu tự động được bài tiết ra.

Rimbaud mệt mỏi nằm trong ngai vàng san hô, đuôi cá đặt trên tay vịn, ngực và bụng hơi phập phồng.

Thủy tinh được bao phủ bởi một lớp ngọc trai màu hồng mềm mại, đường kính lớn một vòng, bây giờ trông có kích thước như quả bóng bàn.

Thủy tinh châu nổi lên ửng đỏ rõ ràng, đầu óc choáng váng lăn vài vòng, giấu vào trong san hô bất động.

Rimbaud xoay người, nằm sấp trên tay vịn, đầu ngón tay thăm dò khe hở san hô, trêu chọc khẽ chọc vào bề mặt nóng bỏng của thủy tinh châu.

“Đừng trốn đi, Randi.”

____

Trên đất liền lại trải qua một ngày bình thường, ngoại trừ giá hải sản tăng nhanh thì cái gì cũng không xảy ra.

Bởi vì một số lượng lớn bề mặt hải vực ngưng tụ ra rất nhiều khối băng lớn giống như lớp niêm phong thép hydrat hóa nên rất nhiều tàu đánh cá không thể đi vào biển xa, chỉ có thể ở vùng biển chưa đông lạnh để đánh bắt cá, nhưng vùng biển có hạn và không ngừng thu hẹp, người dân có thể đánh bắt hải sản ngày càng ít, giá cả trên thị trường cũng ngày càng cao, trước đây mười tệ một cân cá bây giờ giá tăng lên thái quá đến mức hai trăm sáu mươi tệ một cân.

*872.000 VND (Tỉ giá hnay 3354= 1 tệ)

Mùa đông này không có tuyết, tháng hai lại là thời gian lạnh nhất, nhưng nhiệt độ ấm lên sớm, hầu hết mọi người không mặc quần áo bông, thay đổi áo len thông thường đi bộ trên đường phố.

Các chuyên gia khí tượng nói rằng năm nay là một mùa đông ấm áp, có lẽ thời tiết khắc nghiệt vào mùa hè.

Người dân bình thường còn chưa cảm nhận được rất nhiều bất tiện, nhưng nhà máy ven biển đã bị phạt không ít, nguyên nhân là mặt biển bị đóng băng, một ít nước công nghiệp không thể thuận lợi xử lý, trực tiếp ở trên mặt biển hình thành một mặt biển khác thường.

Lâu đài Bạch Tuyết trên dãy núi Lawrence cũng bị ảnh hưởng.

Băng treo trên đỉnh tòa thành càng ngày càng nhiều, trong hoa viên đình viện chơi đùa nghịch đùa, ấu tể thí nghiệm thể quá nhiều, thỉnh thoảng bị băng treo đứt gãy rơi xuống bị thương, vì thế người làm con rối làm mấy con rối gõ băng cầm búa nhỏ đi thu dọn nóc nhà.

Eris nằm sấp bên cạnh cửa sổ, hai tay nâng đầu nhìn con rối gõ băng bên ngoài làm việc, hai cái bắp chân nhàn nhã đung đưa.

Người làm con rối ngồi trước máy may bên cạnh may trang phục mùa xuân, trong giỏ giấy bên chân ném đầu vải vụn vứt bỏ và hơn mười cặp mắt hình chéo (x).

“Không phải mới làm trang phục mùa đông sao?”

“Ấm áp lên rồi.”

“A.” Eris không cảm thấy nóng hay lạnh, đối với hắn, sự thay đổi của mùa chỉ được phản ánh trong sự thay đổi của quần áo.

“Điều này rất không bình thường.” Người làm con rối đeo kim đỉnh đồng, đóng đinh nút: “Con rối nghe lén thấy mặt biển đóng băng, bên ngoài mưa rất ít, chúng ta nơi này cũng không còn tuyết nữa, gió ngược lại lại rất lớn.”

“Rimbaud vẫn chưa hết giận. Đương nhiên, anh ta sẽ không dễ dàng bình ổn phẫn nộ, nghe nói lân phiến của anh ta bị Hủy diệt trong thủy tinh cầu Bạch Sở Niên, cho dù anh ta muốn phát từ bi, không có phiến lân phiến trọng yếu kia, anh ta cũng không làm được gì.”

Eris xoay người ngồi dậy: “Đi đập vỡ thủy tinh cầu kia lấy vảy ra không phải là được sao? Để cho cá thối đóng hộp quên Bạch Sở Niên, anh ta cũng sẽ không tức giận nữa.”

Người làm con rối hừ cười: “Người bị bức bách sẽ nghĩ ra biện pháp, chúng ta xem kịch hay đi.”

“Ò.”

Cánh cửa gỗ trong phòng làm việc bị gõ sạch, người hầu nữ con rối đứng bên ngoài, bưng hai bữa trưa đến.

Một là bánh sandwich đánh bóng cho Eris và một ly chất bôi trơn bánh răng, phần còn lại là bánh mì lúa mạch đen của người làm con rối và cá mòi đóng hộp, hộp trống rỗng và không có cá mòi bên trong.

Hỏi ra mới biết, con rối mua sắm hôm nay không mua được cá tươi và hải sản đóng hộp, bởi vì đều bị mọi người cướp sạch, nhưng thủ tục của đầu bếp con rối thiết lập rất cứng nhắc, nhất định phải cho tìm được cá mòi đóng hộp cho hắn mới được, vì thế đi vào thùng rác lật một cái lọ, nghiêm túc nấu nướng bày biện, sau đó để cho nữ người hầu con rối bưng lên.

Eris ngậm bánh sandwich: “Ừm… Tôi sẽ đập vỡ hạt thủy tinh đó, Knicks.”

____

Sự hỗn loạn quy mô thế giới không phải là do một vụ nổ lớn hoặc thảm họa địa chất của một khu vực nhất định và đột nhiên gây ra, nó bắt đầu với chuỗi siêu thị đầu tiên trong nước khoáng đã được mua hết, các thương gia vui mừng, nhưng sau đó bọn họ lại thấy rằng không có hàng để nhập khẩu ở khắp mọi nơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.