*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về việc đối phương nhận thức chính mình, Lục Bạch cũng không ngạc nhiên.
Dù sao Lục Bạch cũng nổi danh trong học viện là người không biết xấu hổ, cho dù không biết tên hắn, cũng từng nhìn thấy hắn giống như chó ngoan đi theo phía sau Lục Can.
Chỉ là những thứ đó cũng không gây trở ngại đến việc Lục Bạch muốn làm cái gì.
Mà thanh niên ngồi phía trước thấy Lục Bạch đứng sau không nhúc nhích, rốt cuộc cũng mở miệng, “Có việc gì?”
“Có, ngươi vẽ không đúng.” Lục Bạch cầm lấy bút vẽ mà Hạ Cẩm Thiên đã ném qua bên cạnh, ở trên giấy vẽ của hắn dùng cán bút chỉ mấy cái vị trí, “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, tỉ lệ đều có vấn đề rất lớn.”
Thanh niên tức khắc không tin, “Vì sao lại là mấy chỗ này?”
“Chờ ta sửa xong, ngươi sẽ biết.” Lục Bạch không có chỉnh sửa quá nhiều trên bức họa của thanh niên, mà chỉ sửa một số chi tiết cơ bản.
“Một bức tranh đẹp đúng là dựa trên linh cảm của người vẽ.
Nhưng trước khi cần có linh cảm, ngươi phải hiểu được kỹ xảo cơ bản nhất của hội họa.” Lục Bạch nghiêng đầu cười với Hạ Cẩm Thiên, “Rất nhanh sẽ sửa xong rồi.”
Thanh niên theo bản năng nhìn chằm chằm hắn.
Người trước mặt làn da trắng, khóe mắt có một viên lệ chí, ánh mắt khi nhìn chằm chằm giấy vẽ vô cùng ôn nhu.
Mà càng làm hắn kinh ngạc chính là, Lục Bạch thế nhưng biết vẽ.
Dù sao hôm qua,trên xã đàn tranh sơn dầu mới dán một bức họa rác rưởi dưới ngòi bút của Lục Bạch.
Dù vậy, thanh niên vẫn bất động thanh sắc như cũ.
Lục Bạch động tác rất nhanh, vài nét bút ít ỏi đã giải quyết được vấn đề của hắn.
Buông bút vẽ, Lục Bạch chỉ chỉ quyển sách về tác phẩm nghệ thuật hiện đại ở trên bàn bên cạnh hắn, “Quyển sách này vô dụng, đổi một quyển lý luận cơ sở đến xem đi.
Thứ ngươi thiếu không phải là linh cảm, mà là kỹ xảo cơ bản nhất của hội họa.”
“Ngươi……”
“Không cần phải cảm ơn, ta thấy ngươi lớn lên thuận mắt.” Nói xong, Lục Bạch đặt bút chì xuống rồi đi ra ngoài.
Lưu lại thanh niên ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm giấy vẽ của chính mình một lúc lâu.
Vẫn là bức tranh vẽ tòa nhà của chính mình lúc trước, nhưng lại không hề có cảm giác mềm oặt nhìn vào thấy không được tự nhiên, ngược lại thêm rất nhiều cảm giác sắc bén của tòa nhà cao tầng cao chót vót.
Mà dòng xe cộ ở phía dưới hội tụ tại góc bức tranh, như nước chảy.
Hơi thở hiện đại của thành thị ập vào trước mặt.
Lục Bạch dùng vài nét bút sửa chữa, thế nhưng làm một bức tranh có thể nói là rác rưởi, nháy mắt trở thành như thế này, đây không phải điều mà người bình thường có thể làm được.
Vuốt nét vẽ mà Lục Bạch đã sửa trên giấy, trong lòng thanh niên đột nhiên nghi hoặc.
Đúng lúc này, cửa phòng vẽ tranh bị người mở ra, là bạn học cùng hệ của thanh niên: Tiêu Tùy.
Vào phòng tranh, Tiêu Tùy nhìn thấy bức họa của hắn cũng hoảng sợ, “Được a! Hạ thiếu, đây là ngươi đã thông suốt hay là có người giúp ngươi?”
Cái người này, mọi thứ đều xuất sắc, nhưng ở phương diện vẽ tranh thì hết lần này đến lần khác đều không được.Không phải không tìm người về dạy, nhưng hắn vẽ xấu, là từ nhỏ đã như thế.
Tiêu Tùy theo bản năng nhìn về phía cuối phòng vẽ tranh, muốn nhìn xem rốt cuộc là vị đại thần nào làm kỹ thuật hội họa của hắn tiến bộ vượt bậc chỉ trong một buổi sáng.
“Tỉnh, đừng ầm ĩ.
Ăn cơm trước đã!” Thanh niên lại nhẹ nhàng dời đề tài, sau đó mang người đi nhà ăn.
Hắn theo bản năng cảm thấy có lẽ Lục Bạch không hy vọng người khác chú ý tới mình.
Ít nhất là hiện tại không hy vọng.
Hai người vừa đi ra cửa, thanh niên nhịn không được hỏi Tiêu Tùy một câu, “Ta lớn lên rất thuận mắt?”
“?”Tiêu Tùy kinh tủng nhìn hắn.
Thanh niên: “Không có việc gì, đi ăn cơm đi!”
Mà Lục Bạch đang ngồi ở nhà ăn lại bất giác nhớ tới thân phận của người này, nhịn không được cười một tiếng.
Hắn cùng Lục Quỳnh quả thật là nghiệt duyên, thuận tay giúp một chút lại gặp phải người có quan hệ với Lục Quỳnh.
Thanh niên kia tên Hạ Cẩm Thiên, năm ba khoa Kế toán, là học trưởng cùng khoa với Lục Bạch.
Địa vị của hắn ở khoa Kế toán, giống với địa vị của Lục tam ở khoa nghệ thuật, hàng năm đều nằm trong ba vị trí đứng đầu trên bảng thành tích.
Chỉ là tính cách của hắn khác Lục tam.
Hạ Cẩm Thiên là quân tử chân chính, chính trực trầm ổn, gia giáo Hạ gia cũng cực nghiêm, cho Hạ Cẩm Thiên đãi ngộ tốt, cũng yêu cầu hắn phải có phong độ cùng học thức tương ứng.
“Nếu có thể nói chuyện với Hạ học trưởng, dù chỉ một câu ta cũng vui mừng muốn chết!”
“Đừng đùa, nếu hắn răn dạy ngươi, ngươi sẽ bị dọa khóc!”
Hạ Cẩm Thiên là hội trưởng ban kỷ luật của trường, Lục Bạch lúc này mới có tiết học, tiết tự học buổi tối chính là Hạ Cẩm Thiên mang theo người tuần tra.
Bởi vậy mọi người vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi hắn.
Mà trong tiểu thuyết, Hạ Cẩm Thiên là người duy nhất lớn lên cùng Lục Quỳnh, nhưng không phải không có não và mù quáng sủng ái Lục Quỳnh, tác giả miêu tả hắn rất nhiều, thậm chí không tiếc viết rằng hắn là bạch nguyệt quang của Lục Quỳnh khi còn niên thiếu.
Về phần cốt truyện hiện tại cũng theo đó phát triển lên.
Hạ Cẩm Thiên học chính là giao dịch quốc tế.
Vốn dĩ cùng khoa nghệ thuật không dính dáng tới nhau.
Hắn ở phòng vẽ tranh vẽ bức họa kia hoàn toàn bởi vì đấy là môn tự chọn.
Lúc trước vì để giảm bớt thủ tục, Hạ Cẩm Thiên thuận tay chọn khoa nghệ thuật hiện đại.
Xuất thân thế gia, mấy thứ này tuy rằng không tinh thông, nhưng hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều, mưa dầm thấm đất nên cũng hiểu được ít nhiều.
Chương trình học luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Nhưng khi đến kỳ thi giữa kỳ, đề là bắt chước bức tranh sơn dầu thành danh《 office building 》của đại sư Tần Gia Hoan, vẽ một bức tranh cảm nhận các tòa nhà cao chọc trời.
Hạ Cẩm Thiên có thể thuyết trình về cach kiếm tiền từ dầu thô một cách rõ ràng, trôi chảy, nhưng vẽ tranh thì không được như thế.
Hắn vẽ kiểu gì cũng không đúng.
Mà chỉ còn một tuần hắn đã phải nộp bài lên.
Hắn vẫn luôn ở phòng vẽ tranh này cố gắng vẽ, nhưng đến buổi tối của ngày cuối cùng cũng không vẽ được.
Chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Vào đó đó, một người cùng hệ với Hạ Cẩm Thiên nhưng lại có quan hệ rất tốt với Lục Quỳnh, lén nói chuyện này cho Lục Quỳnh.
Vì thế Lục Quỳnh suốt đêm vẽ một bức cho Hạ Cẩm Thiên, sáng sớm hôm sau liền chờ ở cửa ký túc xá của Hạ Cẩm Thiên, tự tay đưa đến cho hắn.
“Cẩm Thiên ca, ta biết là ta có thể đã xen vào việc người khác, nhưng ta thực lo lắng cho ngươi.” Lục Quỳnh đem bức họa trong tay đưa cho Hạ Cẩm Thiên, bộ dáng thật cẩn thận, giống như giao lên chính là tình cảm chân thành của hắn.
Mọi người xung quanh nhịn không được bàn tán.
Lục Quỳnh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã đỏ ửng lên, giống một quả táo chín.
Nhưng Hạ Cẩm Thiên chỉ nhận rồi nói một tiếng “Cảm ơn.”.
Dù sao, gia giáo của Hạ Cẩm Thiên rất tốt, mặc dù không thích, cũng biết đây là ý tốt Lục Quỳnh, không trách móc nặng nề.
Nhưng sau đó hắn cất bức họa kia đi, nộp lên vẫn là bức tranh của chính mình.
Hạ Cẩm Thiên luôn thích sự thực tế, không được là không được, hắn hoàn toàn nhìn thẳng vào khuyết điểm của chính mình, cũng cũng không sợ bị cười nhạo.
Bởi vì hắn đã cố gắng hết sức.
Có điều sau đó hắn vẫn lấy danh nghĩa cảm ơn tặng quà cho Lục gia.
Lục Quỳnh quý trọng lễ vật này rất nhiều năm.
Cho đến khi Hạ Cẩm Thiên xuất ngoại, hắn mới xem như buông xuống.
“Thú vị.” Lục Bạch nhận xét.
Hệ thống lập tức sợ hãi: “Ngươi muốn làm gì?”
Lục Bạch chợt nghĩ: “Cho Lục Quỳnh thêm chút phiền toái, sinh bệnh thì phải ở trên giường dưỡng bệnh đi, đừng quan tâm đến người khác, lãng phí tâm ý của Lục tam.”
Nói xong, Lục Bạch tiếp tục ăn cơm.
Cơm chiều là hai chiếc bánh bao, chỉ là thay đổi nhân, thuận tiện lấy thêm một chén cháo.
Lục Bạch đã lâu không ăn cơm ở nhà ăn của trường học.
Cũng có chút hoài niệm.
Cơm tập thể tuy không tinh xảo, nhưng lại có hương vị khác so với cơm ở nhà.
Lục Bạch chậm rãi ăn, tâm tình cũng trở nên tốt lên.
Ăn cơm xong, Lục Bạch để lại mâm đựng đồ ăn, sau đó rời đi.
Hạ Cẩm Thiên đi tới nhà ăn sau Lục Bạch nhưng vẫn không tự chủ được đưa mắt tìm kiếm hắn.
Vừa rồi ở phòng vẽ tranh, Hạ Cẩm Thiên nhìn không rõ ràng lắm, hiện tại ở nhà ăn có đèn đuốc sáng trưng, hắn mới phát hiện Lục Bạch quá gầy.
Áo sơ mi đơn bạc mặc trên người, xương bướm phía sau lưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, lại thấy hắn ăn bánh bao uống cháo, Hạ Cẩm Thiên có chút hụt hẫng.
Tiêu Tùy đi bên cạnh thấy hắn ngẩn người, cũng theo phương hướng của hắn nhìn thoáng qua.
“A! Là hắn! Nghe nói ngày hôm qua hắn bị Lục gia đuổi ra ngoài.”
“Đuổi ra ngoài?” Hạ Cẩm Thiên luôn không có hứng thú nghe chuyện bát quái, hiếm khi hỏi nhiều thêm một câu.
Tiêu Tùy thấy thế, vội vàng nói lại những gì mình nghe được cho Hạ Cẩm Thiên.
Từ chuyện ngày hôm qua Lục Bạch ở phòng vẽ tranh Thiên Quang loay hoay rất lâu, làm Lục Can ở bên ngoài chờ đợi tận hai mươi phút.
“Ngươi nói bức tranh kia của hắn rác rưởi như vậy, cần gì phải cố ra vẻ là mình biết vẽ đâu!” Tiêu Tùy không có hảo cảm đối với Lục Bạch, cảm thấy người như Lục Bạch này một là tiện, hai là giả dối.
Hạ Cẩm Thiên nhíu mày, cảm thấy lời này rất vô lý.
Hắn tuy rằng vẽ không tốt, nhưng giám định và thưởng thức nghệ thuật lại là môn bắt buộc hắn phải học từ nhỏ đến lớn.
Chỉ với vài nét bút của Lục Bạch đã cho thấy năng lực của hắn.
Ít nhất, Lục gia có hai người học nghệ thuật là Lục Can cùng Lục Quỳnh đều kém hơn hắn.
Lục Bạch có tài hoa như thế, rõ ràng không cần phải cam chịu, hèn mọn như vậy.
Hạ Cẩm Thiên đột nhiên tò mò, rốt cuộc là vì sao Lục Bạch phải làm như vậy.
Mà lúc này, Lục Bạch đang cò kè mặc cả cùng hệ thống.
Hệ thống: “Ngươi thật sự không định dựa theo phương thức công lược mà hệ thống cung cấp sao? Ngươi chính là chức nghiệp thế thân a! Sắm vai bạch nguyệt quang cho đối tượng công lược, làm tất cả hành động đều giống như đúc, sau khi chia tay còn có thể toàn thân mà lui.
Ngươi nói xem với tâm trí cùng kỹ thuật diễn như này, công lược ba người Lục gia, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là xong.
Hiện tại giá trị hảo cảm của toàn bộ bọn họ đều là số không a!”
Hệ thống vô cùng đau đớn, “Ngươi nhìn những thứ này xem, hào quang vạn nhân mê, mị hoặc dược tề, hào quang học bá……!chỉ cần có đủ giá trị hảo cảm, đều có thể trực tiếp đổi.
Ngươi không thích sao?”
Hệ thống định dùng thứ tốt trong thương thành để dụ dỗ Lục Bạch đi theo lộ tuyến của cốt truyện.
Nhưng mà Lục Bạch lại ngắt lời hắn: Có phật khiêu tường sao?
Hệ thống:??
Lục Bạch: Vậy Đại Bàn Kê?
Hệ thống:……!
Lục Bạch: Ô mai giòn giòn cùng trà sữa, cũng phải có chứ!
Hệ thống: Không, không có.
Lục Bạch: Cái gì đều không có, vậy ngươi gấp cái gì?
Hệ thống bị tức đến loạn mã.
Lục Bạch cũng vừa đi tới thư viện.
Thế giới này dựa theo thế giới nguyên bản của Lục Bạch mà tạo nên.
Nhưng rốt cuộc là thế giới khác, cho nên có nhiều chi tiết khác nhau.
Ví dụ như thế giới trước của Lục Bạch đang lưu hành phong cảnh rừng mưa nhiệt đới, ngay cả trên cà vạt của nam giới đều xuất hiện hoa văn hình bụi cây, lá cây nhiệt đới.
Nhưng ở thế giới này, dù ở trên váy của nữ hài, cũng hiếm khi có mảng lớn màu lá xanh.
Tranh sơn dầu cũng là như thế.
Lục Bạch muốn hiểu biết lịch sử phát triển của tranh sơn dầu ở thế giới này, cũng bức thiết muốn hiểu biết những họa gia nổi tiếng trong thế giới này.
Những thứ đó đều là kiến thức Lục Bạch cần phải học tập ngay bây giờ.
Hắn như là một khối bọt biển, tập trung hấp thụ mọi tri thức xung quanh.
Ở trong một góc không được ai chú ý tới, an tĩnh nhanh chóng trưởng thành.
Xung quanh không phải không có người nhận ra hắn, nhìn hắn khe khẽ nói nhỏ.
“Tại sao Lục Bạch lại đến thư viện?”
“Hắn có bệnh đó, tránh xa một chút, tránh cho hắn không dính lên chúng ta!”
Nhưng mà những suy đoán hoặc ngữ khí khinh thường đó cũng không thể tác động đến Lục Bạch.
Ngược lại sẽ trở thành động lực đẩy Lục Bạch tiến lên phía trước, là chất dinh dưỡng giúp hắn không màng tất cả để thay đổi.
Trùng hợp, Lục Can cũng đi đến thư viện.
Hắn tới giúp Lục Quỳnh tìm sách, lại ngoài ý muốn nghe thấy có người đang nói chuyện phiếm.
“Lục Bạch là không muốn mặt nữa sao, ta thấy hắn mượn rất nhiều sách về tranh sơn dầu, không phải là định chuyển khoa qua khoa của Lục tam đi!”
“Hắn là muốn từ vịt con trở thành thiên nga đi.
Thật vất vả thi vào khoa Kế toán, không cố gắng học tập mà còn muốn làm gì đây!”
Hai người này chỉ nói như vậy rồi rời đi, cũng không có chú ý tới Lục Can đang ở sau kệ sách.
Muốn chuyển khoa? Đây là dự định mới của Lục Bạch? Lục Can nhíu mày, hắn đang tự hỏi về tính khả thi trong lời nói của 2 người này thì chợt nhìn thấy Lục Bạch đang ở trong một góc xem sách.
Không những thế, quyển sách mà Lục Bạch đang xem ở kia, đúng là quyển mà Lục Quỳnh muốn hắn mượn về.
Lục Can nhìn thoángqua kệ sách, những quyển khác đều bị mượn về rồi.
Chỉ còn một quyển cuối cùng ở chỗ Lục Bạch.
Phật Khiêu đường
Đại Bàn Kê
.