“Không có chi.” Quý Khinh Chu đáp.
Cậu nói xong cúi đầu chuyên tâm ăn.
Sở Thành ngồi cạnh, hết nhìn Quý Khinh Chu lại nhìn đồ uống trong tay Liên Cảnh Hành, cuối cùng ánh mắt rơi vào người bé tình nhân của mình, vậy là sao?? Đồ uống anh đâu?? Sao chỉ rót cho Liên Cảnh Hành không rót cho anh?? Một ly nước anh cũng không xứng ư?!
Sở Thành đẩy ly cái rẹt tới trước mặt Quý Khinh Chu, “Tôi cũng muốn uống, rót cho tôi một ly.”
Quý Khinh Chu nhìn đồ uống trong ly của anh, “Nước trong ly anh còn đầy.”
Sở Thành bưng ly lên uống hết, lại đẩy ly tới trước mặt cậu, “Giờ hết rồi.”
Quý Khinh Chu:…
Quý Khinh Chu thấy chắc Sở Thành lại ăn giấm rồi. Cậu cầm bình nước lên rót vào ly Sở Thành, cung kính đưa tới, “Của anh đây.”
Sở Thành nhận lấy, cố ý nói, “Ngoan.”
Một bữa ăn tuy rằng không tính là hòa thuận vui vẻ, nhưng cũng hữu kinh vô hiểm. Nhân lúc Quý Khinh Chu đi toilet, Sở Thành hỏi Liên Cảnh Hành, “Cậu bị gì đấy?”
“Nói rồi mà, tôi xem Khinh Chu như em trai.”
“Em trai mưa à.”
“Không được sao?” Liên Cảnh Hành nhìn anh, “Thân phận Sở thiếu là gì, thân phận Khinh Chu là gì, đúng là hôm nay anh là bạn trai cậu ấy, nhưng anh có thể đảm bảo ngày mai vẫn là bạn trai cậu ấy không?” Liên Cảnh Hành nghiêm mặt nói, “Nói câu khó nghe, lỡ mai này Sở thiếu không thích cậu ấy nữa, chắc cậu ấy muốn gặp anh cũng không được. Tôi là đàn anh cậu ấy, cũng ở chung với cậu ấy một thời gian rồi, lúc trước tôi cứ nghĩ hai người là họ hàng nên không thấy gì, nhưng giờ hai người lại là một đôi, chẳng phải điều này hơi đáng lo sao?”
“Vậy cũng không liên quan tới cậu.”
“Bạn bè Quý Khinh Chu không nhiều nhỉ.” Liên Cảnh Hành đột nhiên nói.
Anh ta vừa nói thế, Sở Thành mới đột nhiên ý thức được, quả thật bạn bè của cậu không nhiều, nói chính xác thì gần như không có. Bởi vậy lúc cậu được nghỉ, không phải ở nhà thì cũng đến bệnh viện thăm Uông Phương, do đó mới có nhiều thời gian ở cạnh anh.
“Anh cũng phải để cậu ấy có người ở cạnh lắng nghe lúc thất tình chứ, anh có thể làm bạn trai cậu ấy, nhưng anh đâu thể chứa đựng toàn bộ thế giới tình cảm của cậu ấy, đúng không?”
Nói thế không sai, đời người nếu chỉ có mỗi tình yêu thôi thì không hoàn chỉnh, phải có cả tình thân và tình bạn, Quý Khinh Chu đã có tình thân, giờ cậu nên có cả tình bạn, nhất là khi cậu không có tình yêu như bây giờ, cậu thực sự cần thêm vài người bạn.
“Vậy là, cậu muốn làm người lắng nghe cậu ấy khi cậu ấy thất tình.”
“Tôi không muốn.” Liên Cảnh Hành đáp, “Vì tôi không muốn cậu ấy thất tình.” Anh ta nhìn Sở Thành, chân thành nói, “Tuy người làm anh như tôi không hài lòng về anh cho lắm, nhưng tôi vẫn mong hai người có thể mãi bên nhau.”
Sở Thành cạn lời, “Cậu tự giác quá nhỉ, Quý Khinh Chu nhận cậu là anh rồi à? Tự phong nhanh gớm.”
“Nếu anh không có đây chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý.”
Sở Thành rất đắc ý, nghĩ thầm chứ sao, bé tình nhân của anh nghe lời lắm đấy, không bao giờ làm chuyện anh không thích đâu.
“Vậy cậu thấy rồi đấy, người cậu ấy quan tâm nhất là tôi, hiểu chưa?”
Liên Cảnh Hành cười một tiếng, “Anh đúng hệt như khổng tước xoè đuôi, chờ không kịp muốn khoe lông vũ lộng lẫy của mình.”
“Trùng hợp thật, trước đây tôi cũng nói cậu ấy giống khổng tước xoè đuôi, vừa khéo một cặp.”
Liên Cảnh Hành bất lực luôn rồi, “Chỉ công trống mới có lông vũ lộng lẫy thôi được chưa?”
“Chứ không đúng à, hai tụi tôi có ai là nữ đâu?”
Liên Cảnh Hành bị anh nói cho cứng họng, chỉ đành cảm khái, “Cây không có vỏ sống không nổi, người không biết ngại chơi không lại.”
“Như nhau cả, giống vị nào tự phong mình là anh người ta ấy.”
°
Sở Thành với Liên Cảnh Hành cứ thế đấm nhau suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến lúc anh phải về, thật ra anh muốn chờ Quý Khinh Chu hơ khô thẻ tre xong rồi về chung với cậu, nhưng Sở Tín lại có chuyện tìm anh, Sở Thành hết cách phải về trước.
“Nên mốt tôi phải đi rồi.” Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu nghe vậy, hơi không nỡ xa anh, nhưng mấy ngày nữa cậu cũng quay xong rồi nên không tỏ ra mất mát gì nhiều, chỉ nói, “Tôi biết rồi, công việc quan trọng mà.”
Sở Thành nghe giọng điệu bình tĩnh của cậu, “Hình như cậu không tiếc gì hết?”
“Tôi có mà.” Quý Khinh Chu nói.
“Có chỗ nào?” Sở Thành nhìn cậu, “Tôi thấy cậu vô cùng bình tĩnh, không lưu luyến tí gì.”
“Vậy anh cảm thấy tôi nên làm sao mới phải?” Quý Khinh Chu vuốt lông anh.
Sở Thành nghĩ thử, dựa theo thông lệ lúc trước, bọn họ nên thân mật một phen trước khi xa cách, anh nhìn Quý Khinh Chu, “Cậu hôn tôi miếng.”
Quý Khinh Chu từ chối, “Muốn hôn thì anh hôn đi, tôi không được chủ động, anh quên rồi à?”
Sở Thành thấy mấy nay toàn là anh chủ động hôn môi ôm ấp với Quý Khinh Chu, có hơi đơn điệu, không tình nguyện lắm nói, “Lần này ngoại lệ, cậu được chủ động.”
Quý Khinh Chu cảm thấy anh đúng là thay đổi nhanh như chong chóng, có điều cậu dễ tính trước giờ, với Sở Thành lại càng dễ hơn, thế là đến gần chủ động hôn anh một cái, “Được chưa.”
Lâu rồi Sở Thành mới được hưởng cảm giác cậu chủ động với mình, nhất thời cảm thấy có hơi hiếm, vì vậy nói, “Hôn thêm miếng nữa.”
Quý Khinh Chu nhìn anh, “Lại muốn tôi chủ động à?”
“Không được sao?”
“Papa, anh biết quy định để làm gì không?” Quý Khinh Chu tự hỏi tự trả lời, “Là để tuân theo không phải phá vỡ, ban đầu là anh nói tôi không được chủ động, giờ anh lại bảo tôi chủ động, như thế sẽ mất đi tính kỷ luật của quy định.”
Sở Thành nghe vậy, quay xe tại chỗ: “Quy định này do tôi lập, dĩ nhiên tôi có tư cách phá vỡ.”
“Vậy sau này còn thực hiện quy định nữa không?”
“Đương nhiên còn.”
“Thế mà anh còn kêu tôi hôn.”
“Đây là ngoại lệ mà?” Sở Thành đáp, “Mọi việc luôn có ngoại lệ.”
Quý Khinh Chu thấy anh đúng là làm việc theo tâm trạng, hết cách lại hôn anh cái nữa, “Vầy được chưa.”
Sở Thành được hôn hai lần, nhìn đôi mắt mang theo ý cười của cậu, đột nhiên cảm thấy thật ra mình vẫn thích cảm giác được Quý Khinh Chu chủ động lắm. Người mà, ai lại thích suốt ngày đuổi theo lấy lòng người khác, đương nhiên càng thích được người khác lấy lòng hơn. Nhưng Quý Khinh Chu lại có ý muốn vượt rào, không kiểm soát việc chủ động của cậu một tí, lỡ như cậu thích anh thật thì tới lúc chia tay sẽ rất khó khăn.
Sở Thành cảm thấy mình làm kim chủ đúng là không dễ gì, thân là papa mà phải kiềm chế sở thích của mình để lúc bé con rời nhà đi không khóc huhu. Thực sự quá xúc động lòng người, quả là người cha tốt của Trung Quốc!
Anh nghĩ thế, cảm thấy phải để Quý Khinh Chu bồi thường thiệt hại cho mình mới được, “Lại nào, chuồn chuồn lướt nước hết hai lần rồi, lần này cũng nên chính thức thôi, hôn cái nào bảo bối.”
Quý Khinh Chu thấy hơi quá rồi đéi, “A Thành, anh biết nước mình có câu ngạn ngữ thế này không?”
“Câu nào?”
“Một lần hai lần rồi thôi, đừng để có thêm lần ba lần bốn.”
“Nước mình còn có câu là quá tam ba bận, tôi đã quá đâu.”
“Đợi tới khi quá rồi sẽ có lần bốn lần năm, quy định này cũng coi như bỏ.”
“Làm gì có, cậu nghĩ nhiều rồi.” Sở Thành cự không thừa nhận, “Cậu nghĩ đẹp quá đấy.”
Quý Khinh Chu nghe vậy cười một tiếng, “Tôi nghĩ đẹp quá, rõ ràng là anh liên tiếp phạm quy đấy được không?”
“Vậy là cậu không muốn?” Sở Thành nhíu mày.
Quý Khinh Chu mỉm cười nhìn anh, “Tôi ấy hả, là một người rất biết tuân thủ quy tắc, nên nếu chúng ta đã lập ra quy định thì đương nhiên phải tuân theo rồi, đành để anh chịu thiệt vậy.”
Sở Thành thực sự không thể tin Quý Khinh Chu lại từ chối, chẳng phải trước giờ cậu vẫn luôn thích hôn môi với anh ư? Phúc lợi tốt như này mà cậu lại không muốn?
“Cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi nghĩ kỹ rồi.” Quý Khinh Chu nhẹ nhàng trả lời.
“Lần này cậu mà không chủ động, ngoại lệ lần sau không biết là khi nào đâu đấy?” Sở Thành khuyên cậu.
Quý Khinh Chu thấy dựa theo tốc độ ngoại lệ hôm nay của anh, lời này không đáng tin tí nào. Giờ cậu cũng coi như nhìn rõ rồi, cái quy định Sở Thành lập ra này còn không đáng tin bằng bản thân, lúc nhớ thì cậu không được chủ động, lúc quên thì cậu chủ động chút đi lần này là ngoại lệ. Quy mới chả định, để trang trí không, toàn theo tâm trạng của anh thôi. Còn tiếp tục chơi theo tâm trạng của anh thì sớm muộn cậu cũng bị quy tắc trò chơi vô căn cứ này hành cho chết.
Thế nên Quý Khinh Chu cố ý nói, “Tôi ok mà, tôi tuân thủ kỷ luật, làm theo quy định.”
Sở Thành cảm thấy cậu đang ɖu͙ƈ cầm cố túng, “Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Nghĩ kỹ?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì thôi,” Sở Thành giả vờ bình tĩnh, “Chỉ mong cậu không hối hận.”
“Tuyệt đối không.”
Quý Khinh Chu nói xong, đứng dậy đi tới trước bàn cầm kịch bản đọc. Sở Thành nhìn cậu vô cùng bình tĩnh, cắn răng, cứ thấy hơi buồn bực.
Đêm trước ngày xa cách, theo lý mà nói hẳn là thời khắc tình nhân thân mật nhất, đây đã từng là suy nghĩ của Sở Thành, mà bây giờ, làm bạn với anh chỉ có muộn phiền. Quý Khinh Chu nói được làm được, không chỉ không chủ động tiếp xúc cơ thể với anh, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng phải Sở Thành mở miệng trước cậu mới trả lời, Sở Thành không mở miệng cậu cũng dứt khoát không chủ động nói chuyện.
Sở Thành không lường trước được cậu lại như thế, bất lực nói, “Cậu không thấy mình hơi quá rồi ư?”
“Là anh nói không cho tôi chủ động mà, chủ động nói chuyện với anh chẳng lẽ không phải chủ động sao?”
“Chu Chu, tôi khuyên cậu nên có chừng mực thôi.”
“Papa, tôi khuyên anh nên tuân thủ luật chơi của mình, đấy là lời vàng ý ngọc của anh, nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra như đinh đóng cột, nếu tôi không chấp hành thì chẳng phải tôi bất hiếu ư?”
Sở Thành:…
Sở Thành thấy mình sắp bị nghịch tử này chọc tức chết tới nơi!
“Cậu đến tuổi nổi loạn à?”
“Đâu có, tôi nghe lời như này sao mà đến tuổi nổi loạn được?”
“Không nổi loạn mà cậu cứ chọc tức tôi thế à?”
“Rõ ràng tự anh thay đổi thất thường còn không biết ngượng nói tôi chọc anh giận, papa, anh tới tuổi mãn kinh à? Thay đổi thất thường thế?”
Sở Thành:…
Quý Khinh Chu cười cười, “Đâu phải tôi không muốn chủ động nói chuyện với anh, là anh không cho mà, anh không cho thì tôi biết làm sao.”
Sở Thành thấy cậu đúng là đáng đánh đòn, con cái không nghe lời thì phải làm sao, quá nửa là chiều quen, ăn đòn một bữa là hết. Tuy anh có lòng bạo lực gia đình, nhưng lại không xuống tay được, chỉ có thể đợi khuya rồi nghiêm khắc “dạy dỗ” Quý Khinh Chu trêи giường một phen.
“Được rồi, đừng quậy nữa, mốt tôi phải về rồi, giờ cậu làm mình làm mẩy với tôi tới lúc tôi đi rồi là hối hận đấy.” Sở Thành ôm cậu, hôn lên trán cậu một cái, “Ngoan nào.”
Quý Khinh Chu bị anh ôm, mạnh miệng nói, “Còn lâu tôi mới thế.”
“Cậu có thế không tôi còn không biết à?” Sở Thành bóp má cậu, “Bé vịt con, cứng miệng lắm.”
Quý Khinh Chu há miệng cắn anh, Sở Thành nhanh chóng rút tay lại, cười nhìn cậu.
Quý Khinh Chu “Hứ” một tiếng, bất mãn nhìn anh.
Sở Thành cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, Quý Khinh Chu bị anh hôn cho nhũn tim luôn, không hiểu hỏi, “Rốt cuộc tại sao anh lại không cho tôi chủ động vậy?” Cậu hỏi Sở Thành, “Chủ động không tốt à? Rõ ràng anh cũng thích tôi chủ động mà.”
“Tôi muốn tốt cho cậu thôi.”
“Sao lại tốt cho tôi?” Quý Khinh Chu nghi hoặc.
Sở Thành không nói gì, anh không thích mới âu yếm xong lại nói lời tổn thương, anh không nói ra được, tôi không muốn cậu vì quá chủ động mà phải trả giá quá nhiều, nếu cứ thích tôi thì hết một năm tới lúc chia tay cậu sẽ rất buồn.
“Ngủ đi.” Anh thấp giọng nói.
Quý Khinh Chu không muốn ngủ, “Tôi muốn biết tại sao mà?”
“Tối rồi, mai cậu còn phải đi đóng phim nữa.”
“Sở Thành, anh hỏi tôi cái gì tôi cũng không giấu anh, đều nói cho anh biết, tại sao giờ tôi hỏi anh thì anh lại không chịu nói cho tôi chứ?”
“Cậu không cần phải biết.”
“Tại sao tôi không cần biết? Rõ ràng liên quan tới tôi mà, sao tôi lại không cần biết?”
Sở Thành nhìn cậu lại không nói gì.
Quý Khinh Chu đợi hồi lâu, nhưng chẳng nghe được gì. Cậu hơi buồn, lần đầu cảm thấy thất vọng về Sở Thành. Cậu không ép hỏi Sở Thành nữa, xoay lưng về phía Sở Thành, nhắm mắt lại.
“Ngủ đi.” Cậu nói.
Sở Thành thấy cậu xoay lưng lại với mình, hỏi, “Cậu giận à?”
“Không.” Quý Khinh Chu đáp, “Tôi không giận.” Cậu không giận, cậu không có tư cách gì nổi giận với Sở Thành, cậu chỉ thấy buồn và thất vọng thôi.
“Thế sao cậu lại như vậy?”
“Vì tôi hơi buồn.” Quý Khinh Chu thành thật trả lời.
“Vì tôi không nói cậu biết tại sao nên cậu buồn à?”
Quý Khinh Chu “Ừ” một tiếng, “Anh từng nói, có chuyện gì tôi cũng phải nói anh biết, dù đã giải quyết rồi cũng phải nói với anh, để anh còn biết đường mà tính. Nhưng tôi nói cho anh, anh lại không muốn nói cho tôi, tôi hơi buồn một chút cũng thấy hơi thất vọng.”
Sở Thành nghe vậy, tâm trạng hơi nặng nề, anh nhìn Quý Khinh Chu, thấy cậu đưa lưng về phía mình lẳng lặng nằm đó. Từ khi bắt đầu chung giường, vì yêu cầu của anh Quý Khinh Chu chưa từng quay lưng lại lúc ngủ, nhưng giờ cậu lựa chọn quay lưng với anh.
Sở Thành rất khó chịu, anh không để Quý Khinh Chu chủ động là vì không muốn Quý Khinh Chu thích anh, sau này khi tách ra cậu sẽ thấy buồn, nhưng giờ Quý Khinh Chu lại nói với anh, cậu đang thấy buồn. Vậy những thứ anh làm có ý nghĩa gì chứ?
Anh nhìn phần cổ trắng nõn lộ ra ngoài chăn của Quý Khinh Chu, anh không muốn Quý Khinh Chu buồn, bất kể là bây giờ hay sau này, anh đều không muốn Quý Khinh Chu khó chịu. Sở Thành bất đắc dĩ cắn răng, cuối cùng kéo vai Quý Khinh Chu qua, từ trêи cao nhìn cậu. Dẹp mẹ sau này đi, chuyện tương lai tương lai tính, giờ mà Quý Khinh Chu còn buồn thì nói gì sau này!
“Cậu muốn biết lý do phải không?” Sở Thành nhìn cậu.
Quý Khinh Chu im lặng nhìn anh, không nói gì.
“Vì tôi sợ nếu em quá chủ động, tôi sẽ thích em mất.” Rốt cuộc anh vẫn không nỡ nói thật với Quý Khinh Chu, thay đổi chủ ngữ, nói một lời nói dối êm tai.
Quý Khinh Chu hơi sửng sốt, không ngờ lý do là thế.
“Quý Khinh Chu,” Sở Thành nhìn cậu không chớp mắt, “Giữa chúng ta đã có thoả thuận, vì vậy tôi không muốn mắc phải loại sai lầm cấp thấp này, em hiểu không?”
Quý Khinh Chu gật đầu.
“Nhưng mà,” Sở Thành nở nụ cười, “Tôi nghĩ lại rồi, gian thương như tôi sao có thể mắc loại sai lầm này được, thuần túy là lo lắng không đâu, nên giờ tôi hủy bỏ quy định này.”
Anh nói xong, cúi đầu đè lên Quý Khinh Chu hôn cậu mãnh liệt, hôn đến nỗi khiến Quý Khinh Chu ngây ngẩn cả người.
Sở Thành hôn xong, trở mình nằm trêи giường, để Quý Khinh Chu nằm nhoài trêи người anh, anh nhìn Quý Khinh Chu, “Giờ tới lượt em đấy.”
Anh đưa tay xoa mặt Quý Khinh Chu, dịu dàng nói, “Tôi trả quyền chủ động lại cho em, giờ em không phải buồn nữa, em được sử dụng quyền chủ động của mình rồi.”
Quý Khinh Chu ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy dường như tim mình đập có hơi nhanh rồi.
°
Tác giả có lời muốn nói:
【 Tiểu Kịch Trường 1: 】
Sở Thành: Em đừng chủ động
Chu Chu: Ok
Sở Thành: Lần này được chủ động, xem như ngoại lệ
Chu Chu: Được
Sở Thành: Lần này cũng được chủ động, cũng là ngoại lệ
Chu Chu:???
Sở Thành: Lần này cũng được chủ động, vẫn là ngoại lệ
Chu Chu:…
Sở Thành: Lần này em cũng chủ động đi, cũng là ngoại lệ
Chu Chu:!!!
Sở Thành: *Thơm thật ~
*Câu tự vả trong truyền thuyết
【 Tiểu Kịch Trường 2: 】
Sở Thành: Đm mình điên thật rồi mới đi nói gì mà “Tôi sợ nếu em quá chủ động, tôi sẽ thích em mất”, mình đúng là quá tốt với em ấy! Quá săn sóc em ấy!
Sở Thành — người cha tốt của Trung Quốc!