————————————————–
Tần Chu lại nghĩ tới lúc bên trong đám cháy ấy. Cái người ôm lấy cậu, cái người giúp cậu chắn thanh gỗ… Thật sự rất giống Hạ Dương.
Thế nhưng sau khi cậu được cứu ra ngoài thì lại thấy đó là Bùi Nguyên. Tần Chu nhìn đoạn truyện cổ tích kia nhất thời có chút xuất thần, cũng không đọc tiếp nữa.
Tiểu Trình ở bên cạnh đợi một hồi, thấy Tần Chu không tiếp tục kể chuyện nữa liền nghiêng nghiêng đầu qua gọi: “Anh Tần Chu?”
Tần Chu xoa xoa đầu Tiểu Trình, tiếp tục đọc truyện cho nhóc nghe. Tần Chu ở bệnh viện nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau, Giang Lâm cùng Tô Đường cùng nhau đến thăm cậu.
Giang Lâm vừa vào phòng đã lập tức hỏi: “Anh Chu không sao chứ?”
“Không sao.” Tần Chu cười.
Tô Đường kéo một cái ghế tới, nhíu mày nói: “Anti-fan bây giờ thật sự quá khủng bố, thiếu chút nữa là cướp đi mạng sống của người ta rồi.”
Tô Đường đã thấy tin tức ở trên hot search, lại cảm thán: “May là có Bùi lão sư giúp đỡ, Bùi lão sư thật tốt.”
Tần Chu gật đầu: “Lần này thật sự phải cảm ơn Bùi lão sư nhiều lắm.”
Tô Đường có chút bát quái thò tới hỏi: “Chu Chu, Bùi lão sư thế nào? Tôi còn chưa từng được gặp Bùi lão sư đâu…”
Tần Chu: “Bùi lão sư rất tốt.”
Bùi Nguyên quả thực rất tốt, anh ấy rất lịch sự với mọi người trong đoàn, cũng hoàn toàn không ra vẻ bản thân là ảnh đế gì cả.
“Lúc trước tôi thấy hai người lên hot search.” Tô Đường lấy điện thoại ra, tỏ vẻ thần thần bí bí: “Ngày hôm qua tôi còn thấy được truyện đồng nhân của hai người bọn cậu đấy, anh hùng cứu mỹ nhân nha!”
“Hả?” Tần Chu sửng sốt, cầm lấy điện thoại xem thử mới biết là fan CP viết truyện đồng nhân.
Tô Đường lại nhanh chóng nói: “Tôi đã xem đi xem lại đoạn video Bùi lão sư ôm cậu từ trong đám cháy đi ra đấy! Thật sự quá đẹp trai luôn!”
Tần Chu chỉ cười đáp lại: “Ngày đó Bùi lão sư cũng đã cứu rất nhiều người.”
Cậu cũng đã xem tin tức, lúc ấy Bùi Nguyên luôn ở trong đám cháy nhiệt tình hỗ trợ, không ngừng cứu giúp rất nhiều người. Bùi Nguyên với cậu mà nói thì cũng chỉ là đồng nghiệp làm việc chung mà thôi, hợp tác với nhau cũng rất thoải mái.
“Bùi lão sư đẹp trai quá đi mất!” Tô Đường có chút cảm thán: “Tôi muốn quỳ luôn ấy!”
Nghe thấy vậy, Giang Lâm ở bên cạnh liền lên tiếng phản đối: “Không được không được.”
Giang Lâm là fan độc duy, vội vàng dặn dò: “Anh Chu đừng yêu đương, để em giúp anh quan sát Bùi Nguyên xem thế nào trước đã.”
Tần Chu bị chọc cười đáp lại: “Anh cùng Bùi lão sư chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Lâm gật đầu, còn nói thêm: “Anh Chu, sau này nếu như anh tham gia đoàn phim nào, em mỗi ngày đều sẽ đi theo anh.”
Tần Chu lại nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Em muốn đi cùng anh.” Giang Lâm lắc đầu: “Lỡ như ngày nào đó lại có anti-fan làm hại anh thì sao?”
Giang Lâm nằm bên mép giường yên lặng nhìn Tần Chu. Nhìn thấy bộ dáng này của Giang Lâm, Tần Chu không khỏi bật cười xoa đầu cậu nhóc. Tóc của Giang Lâm khá bồng bềnh và mềm mại, còn hơi xoăn nữa, sờ vào cảm giác rất thích.
Tô Đường ở ngay gần đó đang lướt weibo, đột nhiên lên tiếng: “Sao lại lướt trúng cái người này nữa rồi, thật khó chịu!”
Tần Chu thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu xem người này này! Đang cọ nhiệt của cậu đấy!” Tô Đường đưa điện thoại qua cho cậu.
Tần Chu cầm lấy, nhìn thấy trên màn hình là một thanh niên với đôi mắt đào hoa. Mà cách trang điểm của người nọ có phần giống với cách trang điểm hằng ngày của cậu, ngay cả phong cách ăn mặc cũng có vài phần tương tự, hơn nữa còn đều có mắt đào hoa.
“Còn nói cái gì mà Tiểu Tần Chu nữa!” Tô Đường bực tức: “Mỗi ngày đều mua quảng cáo, phiền chết đi được, tôi cực kỳ không muốn lướt trúng cậu ta.”
Cái tên tuyến mười tám thích cọ nhiệt độ này lần nào cũng mua account marketing, còn kéo theo lá cờ “Tiểu Tần Chu” để thu hút sự chú ý nữa chứ.
Tần Chu trả lại điện thoại, nói: “Chỉ là tình cờ cùng phong cách mà thôi.”
“Nào có!” Tô Đường vội phản bác tường tận: “Lúc trước không phải MV tinh linh mà cậu cùng Lâm Trì Tiêu quay kia phát hỏa được lan truyền rộng rãi sao? Cậu ta cũng chạy đi quay một cái video y hệt như vậy!”
Tô Đường vừa nói tới cái này liền tức giận: “Hồ đồ! Quá hồ đồ! Toàn làm mấy cái thứ đáng ghét gì đâu không!”
Giang Lâm cũng nhìn thấy người nọ trên màn hình: “Em cũng lướt thấy cậu ta! Rất thích kiếm chuyện! Còn tự xưng mình là tiểu Tần Chu nữa! Ngày nào cũng cọ nhiệt độ!”
Tần Chu nhịn không được nói: “Vậy có phải chứng tỏ là anh nổi tiếng rồi đúng không? Cư nhiên còn có người cọ nhiệt độ của anh?”
“Không được không được.” Giang Lâm liền lắc đầu: “Lưu lượng không thể cho người khác cọ bừa bãi được.”
Tần Chu cũng không dư tinh lực đâu mà để chuyện “Tiểu Tần Chu” kia ở trong lòng, dù sao thì trong giới giải trí có quá nhiều người vừa hot đã thích đi cọ nhiệt độ, quản không nổi. Mà Giang Lâm cùng Tô Đường ở trong phòng bệnh cùng cậu thêm một lúc nữa rồi cũng chuẩn bị trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng trước khi đi, Giang Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: “Anh Chu, anh của em gần đây có phải lại quấy rầy anh hay không?”
Tần Chu hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Hạ Dương làm sao vậy?”
“Lúc em đến thì nhìn thấy xe của anh ấy…” Giang Lâm nói nhỏ: “Anh ấy không quấy rầy anh là được rồi.”
Nói xong, Giang Lâm và Tô Đường cùng nhau rời đi. Trong phòng bệnh, Tần Chu nằm trên giường nghỉ ngơi. Tới giữa trưa thì người đại diện đến.
Tiểu Trình cũng đi theo, đeo trên vai một cái cặp sách nho nhỏ nhảy nhót bổ nhào vào mép giường reo lên:”Anh Tần Chu ơi! Em lại tới thăm anh này!”
Tần Chu ngồi dựa vào giường, cười hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ!” Tiểu Trình vui vẻ gật gật đầu, còn có chút kiêu ngạo khoe với cậu: “Em còn ăn tận hai bát nữa đấy!”
Tiểu Trình ngồi xuống bên cạnh lấy cuốn truyện cổ tích trong cặp sách ra, thanh âm mềm mại nói: “Anh Tần Chu kể truyện cổ tích đi.”
“Được.” Tần Chu đáp ứng.
Tần Chu cầm lấy cuốn truyện, kể cho Tiểu Trình nghe vài câu chuyện ngắn. Có điều bây giờ đã là giữa trưa, vừa vặn cũng là thời gian mệt rã rời nhất nên Tần Chu có chút buồn ngủ muốn đánh một giấc.
Dần dần, giọng nói Tần Chu càng ngày càng nhẹ, cũng sắp không nhịn được cơn buồn ngủ nữa đành nói với Tiểu Trình: “Tiểu Trình, anh muốn ngủ một chút, lần sau anh lại kể chuyện cho em nghe nhé.”
“Vâng ạ.” Tiểu Trình rất ngoan ngoãn, cũng biết Tần Chu muốn nghỉ ngơi liền tự giác cầm cuốn truyện cổ tích của mình bỏ lại vào trong cặp sách rồi cùng người đại diện rời đi.
Người đại diện nắm tay dẫn Tiểu Trình đi xuống sảnh ngoài bệnh viện, nói với nhóc: “Chú đưa cháu trở về nha.”
“Cháu không về đâu.” Tiểu Trình lắc lắc đầu, trả lời: “Cháu muốn đợi anh Tần Chu tỉnh lại.”
Tiểu Trình nhìn nhìn bốn phía xung quanh một vòng thì chú ý tới cách đó không xa có một khu vườn nghỉ ngơi nhỏ, vì thế liền chỉ về phía bên kia nói: “Chú Phàm, cháu muốn qua bên kia chơi.”
Thế là người đại diện đành phải thỏa mãn yêu cầu của nhóc mà đưa Tiểu Trình đến khu vườn ấy. Buổi chiều trong vườn rất yên tĩnh, còn có đàn bướm đang bay lượn ở gần đó. Người đại diện ngồi trên ghế nghỉ chân, còn Tiểu Trình thì lại tò mò chạy tới chạy lui khắp nơi muốn đuổi bắt bướm chơi.
Người đại diện dặn dò: “Tiểu Trình, đừng chạy xa quá đó.”
“Vâng… ” Tiểu Trình đồng ý, tiếp tục chạy đuổi theo phía sau con bướm.
Giữa không trung, con bướm vỗ vỗ cánh rồi dần dần bay về một nơi xa. Tiểu Trình cũng nghiêm túc đi theo sát phía sau con bướm, bất tri bất giác đã cách người đại diện càng ngày càng xa. Mà đúng lúc người đại diện cũng đang nhận một cuộc điện thoại nên không kịp để ý đến Tiểu Trình. Vì thế cậu nhóc cứ tập trung đuổi theo con bướm xinh đẹp kia rồi một đường chạy tới tận phía bên kia của khu vườn, lúc này mới thả chậm bước chân lại.
Cách đó không xa trên ghế dài có một bóng người cao lớn ngồi một mình ở đó. Tiểu Trình nhìn thoáng qua người nọ nhưng lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, tiếp tục đuổi theo con bướm kia.
Ngay khi con bướm bay ngang qua phía trước ghế dài thì Tiểu Trình cũng nhảy nhót chạy tới gần. Thế nhưng đột nhiên Tiểu Tình vô tình dẫm phải dây giày nên trọng tâm không vững mà ngã xuống mặt đất. Mắt thấy Tiểu Trình sắp ngã xuống đất, một bàn tay to lớn từ bên cạnh đã duỗi qua đỡ lấy cậu nhóc.
Tiểu Trình vội vàng đứng dậy, nhìn về phía nam nhân ngồi trên ghế nghỉ chân kia, giọng nói ngây ngô phát ra: “Cháu cảm ơn chú ạ.”
Tiểu Trình ngồi xổm xuống buộc dây giày lại. Hạ Dương nhìn cậu nhóc trước mặt, nhận ra đây là diễn viên nhí trong đoàn phim《 Giang Hồ 》.
Hạ Dương hỏi: “Có một mình cháu thôi sao?”
“Chú Phàm đưa cháu đến đây ạ.” Tiểu Trình quay đầu lại, vốn dĩ muốn chỉ cho hắn hướng của người đại diện nhưng kết quả lại phát hiện bản thân lại không nhận ra con đường này.
Tiểu Trình có chút mờ mịt nhưng sau khi phát hiện mình bị lạc đường thì cũng không chạy lung tung mà trực tiếp đi tới bên cạnh nam nhân rồi leo lên ghế ngồi vào chỗ trống đó. Tiểu Trình còn lấy cặp sách nhỏ của mình ra rồi lấy cuốn truyện cổ tích kia ngồi đọc.
Hạ Dương ở bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Cháu đọc hiểu không?”
“Cháu không hiểu.” Tiểu Trình lắc lắc đầu, lại đem cuốn truyện đưa qua cho hắn: “Chú ơi, chú có thể đọc cho cháu nghe được không ạ?”
Hạ Dương không nói gì mà chỉ nhận lấy cuốn truyện, vừa vặn đang lật đến trang truyện nàng tiên cá thế là hắn liền kể chuyện đó. Truyện cổ tích dành cho trẻ em thường không dài lắm nên không lâu sau Hạ Dương đã kể đến kết cục.
Hạ Dương: “Cuối cùng, nàng tiên cá nhỏ biến thành bọt biển.”
Tiểu Trình nghe đến đây liền lắc đầu: “Kết cục không giống nhau.”
Hạ Dương vừa mới chuẩn bị lật tiếp trang sau, sau khi nghe cậu nhóc nói vậy liền tùy ý hỏi lại: “Cái gì không giống nhau?”
“Anh Tần Chu kể cho cháu nghe kết cục không giống như này ạ.” Tiểu Trình lắc đầu.
Hạ Dương sửng sốt một chút, động tác lật sách cũng dừng lại.
Hạ Dương ngập ngừng hỏi: “Vậy kết cục kia như thế nào?”
Vẻ mặt Tiểu Trình nhíu nhíu lại, đang cố gắng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, thế là nhóc lắc đầu nói: “Kết cục chính là không giống nhau ạ, cháu không thích cái kết chú kể đâu.”
Hạ Dương nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay trầm mặc không nói gì. Tiểu Trình ngồi trên ghế, đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình nhàm chán nhìn nhìn bốn phía xung quanh. Đột nhiên, Tiểu Trình nhìn thấy cái gì đó liền vội vàng nhảy xuống ghế.
“Anh Tần Chu!” Tiểu Trình reo lên chạy về một hướng.
Hạ Dương thuận thế nhìn sang liền thấy được thiếu niên ở đó.
Tần Chu thoáng cúi người tiếp được Tiểu Trình, xoa xoa đầu Tiểu Trình hỏi: “Sao em lại chạy đến chỗ này?”
“Có con bướm ạ!” Tiểu Trình có chút hưng phấn, lại chỉ về phía ghế dài nói: “Còn có chú này kể chuyện cho em nghe nữa đấy anh!”
Tần Chu đứng dậy nhìn về phía Tiểu Trình chỉ liền thấy được nam nhân quen thuộc đang ngồi trên ghế ở đằng kia. Hạ Dương mặc một chiếc áo mơ mi màu trắng giản dị, cổ tay áo hơi hơi cuốn lên, trong tay còn cầm một cuốn truyện cổ tích.
Tần Chu nắm tay Tiểu Trình đi về phía hắn, cười chào hỏi: “Chào buổi trưa.”
Hạ Dương rũ mắt xuống không nói gì.
Tần Chu đi tới ngồi xuống ghế dài: “Sao anh lại đến bệnh viện thế?”
Hạ Dương thấp giọng đáp: “Vừa vặn đi ngang qua.”
Tần Chu cũng không nói gì nữa, hai người nhất thời không có đề tài gì để trò chuyện tiếp.
Tiểu Trình ngồi ở giữa hai người, thập phần sinh động nói với Tần Chu: “Anh Tần Chu ơi, truyện nàng tiên cá mà chú kể không giống như anh kể.”
Tần Chu cười cười vuốt ve đầu Tiểu Trình, nhìn sang Hạ Dương hỏi: “Anh kể truyện nàng tiên cá cho nhóc này nghe sao?”
“Ừm.” Hạ Dương gật đầu.
Tần Chu nói: “Cái kết truyện nàng tiên cá mà tôi kể cho nhóc này nghe đã sửa lại rồi… Dù sao cũng là một đứa nhóc nên tôi sửa lại thành một cái kết có hậu cho nhóc nghe.”
Hạ Dương cúi đầu, theo thói quen muốn xem thời gian trên đồng hồ nhưng cổ tay trái lại trống rỗng, không có gì hết.
Tần Chu cũng nhìn về phía cổ tay Hạ Dương, nhìn thấy cổ tay của hắn trống không khác hẳn với thường ngày.
————————————————————
– “Cọ nhiệt”: Lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình.
– “Truyện đồng nhân”: là truyện được sáng tác lại, viết lại dựa trên một tác phẩm nổi tiếng đã có sẵn như truyện tranh, phim ảnh, hoạt hình hay một tác phẩm văn học, truyện.