Quan Hệ Thế Thân

Chương 100



(Chương này không có tiêu đề nha.)

————————————————–

“Hửm?”

“Cảm ơn anh vì ngày hôm đó.” Ngữ khí nói chuyện của Tần Chu vẫn như thường ngày, mỉm cười: “Tôi nợ anh một ân tình.”

Hạ Dương dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác, không nói gì.

Tần Chu còn nói thêm: “Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ báo đáp ân tình này của anh.”

Hạ Dương: “Không cần đâu.”

“Là tôi nợ anh.” Tần Chu lắc đầu, thái độ rất kiên định: “Ân tình này vẫn nên phải báo đáp.”

Ngày hôm đó bên trong đám cháy khói lửa dày đặc, đôi mắt rất khó mở ra nhưng dù có mở ra cũng không nhìn thấy gì, cậu chỉ nhớ rõ có người đã cứu mình. Đến khi tỉnh lại, người cậu nhìn thấy đầu tiên là Bùi Nguyên.

Khi đó còn có nhiều người chụp lại cảnh Bùi Nguyên ôm cậu từ trong đám cháy đi ra, tất cả mọi người ai cũng nói là Bùi Nguyên đã cứu cậu. Lúc đầu cậu cũng cho rằng Bùi Nguyên chính là người đã giúp cậu chắn thanh gỗ kia, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Có một số việc một khi đã bắt đầu hoài nghi thì sẽ phát hiện rất nhiều dấu vết để lại. Cậu thật sự đã quá quen thuộc với Hạ Dương, quen thuộc đến nỗi cho dù có nhắm hai mắt lại thì cũng có thể nhận ra. Vậy nên cậu có thể chắc chắn rằng người đã cứu mình là Hạ Dương.

Sau đó cậu đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều video hiện trường, cẩn thận xem xét từng góc độ trong video, cuối cùng cũng tìm được chứng cứ cho thấy Hạ Dương có mặt ở ngay hiện trường lúc đó… 

Có người quay lại cảnh đám cháy bốc lên dữ dội nhất, lúc này có một bóng người lao vào từ bên ngoài. Mặc dù chỉ quay được bóng lưng người nọ thôi nhưng Tần Chu vẫn lập tức nhận ra đó là Hạ Dương.

“Lần sau không cần làm nàng tiên cá nữa đâu.” Tần Chu mỉm cười cong khóe mắt, lại hỏi: “Sao anh lại không nói cho tôi biết sự thật?”

“Sẽ quấy rầy em.”

Tần Chu nhịn không được bật cười một tiếng, sau đó nói tiếp: “Về sau dù có chuyện gì thì cũng phải nói rõ ra, bằng không chính là tặng không cho người khác một ân tình rồi.”

Hạ Dương nhìn chăm chú vào người trước mặt, nhất thời không nói nên lời. Giọng nói thiếu niên vừa ôn nhu vừa từ tốn, rất lịch sự nhưng cũng thực xa cách. Phân tích rõ ràng mọi chuyện, giữ khoảng cách nhất định đến cùng.

Hạ Dương hơi cúi đầu xuống, qua hồi lâu sau mới lên tiếng: “Em không nợ anh cái gì cả.”

Ngày đó hắn tuyệt đối sẽ xông vào cứu người, không phải vì muốn nhận được báo đáp.

“Cũng không cần phải báo đáp.”

Tần Chu nghe vậy thì cũng không cố chấp nữa mà gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: “Lưng của anh không sao chứ?”

“Không có chuyện gì.”

“Vậy anh cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nhớ chú ý đến bản thân.”

“Ừm.” Hạ Dương đáp ứng.

Tần Chu không nói thêm gì nữa, nắm tay Tiểu Trình xoay người trở về phòng bệnh.

Ngày hôm sau, Tần Chu trở lại đoàn phim. Đạo diễn Hà đã sắp xếp lại nơi nghỉ ngơi, còn tìm bảo an đến tăng cường giám sát đoàn phim.

Tần Chu tìm một góc nghỉ ngơi trước, trợ lý cũng đi theo bên cạnh từng giây từng phút chú ý đến động tác của Tần Chu, vì sợ lại sẽ có một anti-fan khác nhào tới. Tần Chu im lặng đọc kịch bản, sau đó lấy điện thoại ra đăng nhập vào weibo, đột nhiên nhìn thấy một hot search…
【# Tình yêu vĩnh hằng cầu hôn thành công # Cố Dĩ Phong vô tình để lộ chiếc nhẫn ngọc bích bên trong bức ảnh tự sướng của mình, thật thật giả giả chuyện ‘tình yêu vĩnh hằng’ đã cầu hôn thành công?! Ở góc trái bên dưới bức ảnh là hộp nhẫn cầu hôn được đặt làm riêng! Nhưng bài viết weibo đó đăng lên chưa được vài giây sau đã nhanh chóng bị xóa đi!】

Kèm theo bài viết là một bức ảnh tự sướng, người thanh niên trong ảnh đang cười tươi trước ống kính với đôi mắt đào hoa cong lên. Tay trái của thanh niên đặt trên bàn, vô tình để lộ ra một chiếc nhẫn ngọc bích. Mà ở góc dưới bên trái của bức ảnh, còn có một hộp nhẫn màu xanh đen lộ ra một góc.

【 Cố Dĩ Phong? Này là ai vậy, chưa từng nghe luôn.】

【 Thế mà lại là Cố Dĩ Phong! Lúc trước có tin nóng tiết lộ một vị đại boss nào đó đang nhiệt tình theo đuổi Cố Dĩ Phong, xem ra là theo đuổi thành công rồi, đây là gả vào hào môn đó nha!】
【 Chỉ là một chiếc nhẫn kim cương xanh mà thôi, làm gì chắc chắc đó là viên kim cương ba trăm triệu kia chứ?】

【 Cho đại gia đây phổ cập kiến thức khoa học một tí: ‘Tình yêu vĩnh hằng’ được gửi đến KL để đặt làm riêng thành một chiếc nhẫn, trên bức ảnh đó chính là hộp đóng gói riêng biệt của KL với màu xanh đen độc đáo.】

【 Đọc xong cái dưa này cũng cảm thấy không quá đáng tin, nếu tui đến KL đặt làm riêng một chiếc nhẫn kim cương xanh thì tui cũng có thể nói đó là ‘tình yêu vĩnh hằng’ này.】

【 Nếu không phải thì Cố Dĩ Phong có thể trực tiếp lên tiếng phủ nhận là được mà, sao lại xóa bài ngay lập tức vậy? Càng nghĩ càng thấy khả nghi!】

Tần Chu nhìn thanh niên trên bức ảnh, cậu cũng nhận ra người này. Lúc trước khi Tô Đường tới bệnh viện thăm cậu có nhắc tới, Cố Dĩ Phong và cậu đều có phong cách giống nhau, cách trang điểm hay ăn mặc cũng rất giống, còn thường xuyên có account marketing đem hai người bọn họ ra so sánh. 
Tần Chu lướt qua weibo, lại bởi vì Tô Đường rất thích viên kim cương ba trăm triệu này thế là liền chụp màn hình hot search này lại gửi qua cho Tô Đường…

【 Nhẫn ba trăm triệu của chị toang rồi!】

Không lâu sau, bên phía Tô Đường đã rep lại.

【 Tô Đường: !!! Tức chết rồi!!!】

【 Tô Đường: Chiếc nhẫn ba trăm triệu kia cho ai cũng được, nhưng sao lại đưa cho cái tên đáng ghét này chứ!!!】

【 Tô Đường: Nếu cậu ta có thể gả vào hào môn thì chị đây cũng có thể gả được!】

Tần Chu thì lại không có cảm giác gì với chuyện này, chỉ thuần túy xem náo nhiệt thôi. Mặc kệ chiếc nhẫn ba trăm triệu kia ở trong tay ai thì cũng không liên quan gì đến cậu. Tần Chu cùng Tô Đường tán gẫu thêm một lúc nữa mới rời đi đóng phim.

Tuy nhiên, đến ngày hôm sau trên weibo vẫn ngày càng sôi nổi thảo luận về hot search này của Cố Dĩ Phong. Lại bởi vì bị account marketing nhận ra chiếc nhẫn đó là ‘tình yêu vĩnh hằng’ nên weibo của Cố Dĩ Phong đã thu hút được rất nhiều người theo dõi chỉ sau một đêm, tất cả bọn họ đều là đang hóng hớt chuyện về chiếc nhẫn. Vừa vặn buổi chiều Cố Dĩ Phong tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp, phóng viên đã nhân cơ hội đặt câu hỏi ngay tại hiện trường… 
“Xin chào anh Cố Dĩ Phong, cho hỏi chiếc nhẫn trên tay anh có phải là ‘tình yêu vĩnh hằng’ không?”

Cố Dĩ Phong cười trả lời: “Những câu hỏi riêng tư tôi không tiện trả lời.”

Phóng viên tiếp tục tra hỏi: “Vậy xin hỏi ngày hôm qua anh có đăng lên weibo một bức ảnh tự sướng nhưng chưa được vài giây sau đã xóa vì lí do gì vậy?”

Cố Dĩ Phong vẫn tỏ thái độ lấp lửng nói: “Hy vọng mọi người chú ý nhiều hơn đến các tác phẩm của tôi, các vấn đề cá nhân tôi không tiện trả lời được.”

Tiếp theo sau đó còn có một vài câu hỏi về chiếc nhẫn, nhưng tất cả đều được Cố Dĩ Phong tìm lý do lảng tránh. Không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Mà nội dung phát sóng trực tiếp lần này cũng được đẩy lên hot search, mọi người đều quan tâm đến chuyện chiếc nhẫn ba trăm triệu.
【 Cơ bản như thế này là đúng rồi đúng không? Nếu không phải thì đã sớm lên tiếng phủ nhận rồi!】

【 Tò mò không biết vị đại boss nào cầu hôn a! Viên kim cương ba trăm triệu luôn đấy! Đại boss vì tình yêu mà vung tiền như rác là có thật!】

Cũng có nhiều cư dân mạng đã trực tiếp vào weibo official của KL để hỏi người sở hữu của chiếc nhẫn kia, nhưng thái độ bên phía weibo official cũng rất mơ hồ…

【Weibo chính thức của KL: Thông tin khách hàng cùng phong cách nhẫn đặt làm riêng đều là bảo mật ~】

Cũng bởi vì lời đáp lại này của official weibo mà hầu hết các cư dân mạng đều ngầm thừa nhận chiếc nhẫn kia là ‘tình yêu vĩnh hằng’.

Tần Chu cũng lướt một vòng trên mạng để hóng chuyện này, giống như nhiều người khác xem náo nhiệt. Dù sao thì viên kim cương ba trăm triệu kia là nhẫn cầu hôn được đặt làm riêng do chính tay vị đại sư lâu năm của KL làm ra, tổng giá trị hơn ba trăm triệu luôn đấy. Mà đang khi Tần Chu lướt weibo thì người đại diện đến.
Người đại diện nói: “Tần Chu, thứ sáu tuần này xin nghỉ một buổi trở về Nam Thành một chuyến.”

Tần Chu hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Bên phía KL đang tìm một người phát ngôn ở trong nước, tình cờ là phong cách bọn họ tuyển chọn tương đối phù hợp với cậu, cậu đi tới casting thử xem sao.”

“Vâng.” Tần Chu gật đầu.

Người đại diện lại cầm một phần văn kiện khác đưa qua cho cậu: “Lần này ngoài cậu ra còn có một số nghệ sĩ nam khác cũng sẽ đến tham gia.”

Tần Chu gật đầu rồi cất phần văn kiện đó đi để buổi tối chuẩn bị xem qua một chút. Nhưng đến ngày hôm sau, bên phía người đại diện lại truyền đến tin tức, nói là xảy ra chút vấn đề ngoài ý muốn.

“Aiz, cậu có biết Cố Dĩ Phong không?”

“Em có thấy cậu ta trên hot search.” Tần Chu gật đầu: “Cậu ta làm sao vậy?”

“Tôi nhận được tin, cậu ta cũng muốn đến tham gia buổi casting đó.” Người đại diện nhất thời có chút lo lắng: “Hai người các cậu có phong cách giống nhau, ngoại hình cũng có nét tương đồng nữa…”
Điểm nhấn trên khuôn mặt Tần Chu chính là cặp mắt đào hoa cùng nốt lệ chí, mà Cố Dĩ Phong cũng vừa vặn có một đôi mắt đào hoa, mà lúc trang điểm cậu ta còn thường xuyên vẽ thêm một nốt lệ chí trên mặt nữa. Hơn nữa tuổi Cố Dĩ Phong còn nhỏ hơn nên có cảm giác ngây ngô hơn, Tần Chu ngược lại không có loại cảm giác đó.

“Không phải người ta nói nhẫn của cậu ta chính là chiếc nhẫn ba trăm triệu kia sao?” Người đại diện thở dài một tiếng: “Nếu nhẫn của cậu ta thật sự là chiếc nhẫn ba trăm triệu kia thì khả năng cao KL sẽ chọn cậu ta.”

Dù sao ‘tình yêu vĩnh hằng’ cũng do KL làm ra, thông tin này đã được phía chính chủ chứng thực. Nếu nhẫn trong tay Cố Dĩ Phong chính là ‘tình yêu vĩnh hằng’ thì khả năng cao bọn họ sẽ vì nhiệt độ mà chọn Cố Dĩ Phong làm người phát ngôn… 
Bởi vì sản phẩm mới lần này lấy phong cách kim cương xanh làm chủ đạo. Kể từ buổi đấu giá lần trước, viên kim cương ngọc bích kia được bán với giá cao ngất ngưỡng hơn ba trăm triệu đã làm cho giá trị của ngọc bích càng ngày càng cao, nhiều thương hiệu trang sức đang thuận theo mà đẩy mạnh việc chế tạo ngọc bích, ngay cả KL cũng nhân cơ hội tung ra dòng sản phẩm mới. 

Người đại diện có hơi lo lắng nếu Cố Dĩ Phong thật sự là chủ nhân của chiếc nhẫn đó thì lần casting này cơ bản đã nằm trong tầm tay bọn họ. 

“Không sao đâu.” Tần Chu cười cười, an ủi: “Cứ tận lực cố gắng sẽ có kết quả tốt thôi.”

“Nhưng cũng không nói chắc được…” Người đại diện vẫn không an tâm lắm.

Người đại diện ngồi thêm một lúc nữa mới rời đi. Tần Chu tiếp tục ngồi trên ghế yên lặng nghỉ ngơi.
Đột nhiên, Tiểu Trình đến chỗ cậu. Trong tay cậu nhóc còn cầm theo hai viên kẹo, chạy tới nói: “Cho anh Tần Chu này.”

Tần Chu nhận lấy, cười hỏi: “Kẹo của ai đấy?”

Tiểu Trình đưa cho Tần Chu một viên kẹo rồi bản thân ăn viện kẹo còn lại kia, sau đó mới trả lời: “Là chú cho em ạ.”

Tiểu Trình leo lên ghế ngồi, đung đưa hai cái chân ngắn nhỏ xinh của mình chậm rãi nói tiếp: “Lúc nãy em vừa nhìn thấy chú đó ạ.”

Tần Chu gật đầu, nhưng cũng không biết chú mà Tiểu Trình đang nói đến là ai. Dù sao thì cậu nhóc tuổi cũng còn nhỏ nên thường xuyên gọi anh chị rồi chú dì gì đó khắp nơi.  

Mãi đến khi Tần Chu đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng hóa trang chỉnh trang lại thì chợt thoáng thấy một bóng người bên ngoài đoàn phim.

Tần Chu nhìn người nọ một lúc, cuối cùng vẫn là đi tới lên tiếng gọi: “Hạ Dương?”
Hạ Dương đứng ở cách đó không xa.

“Sao anh lại đến đây?” Tần Chu cười.

“Chỉ tùy tiện đến xem một chút thôi.”

“À.” Tần Chu gật đầu.

“Không phải anh muốn quấy rầy em đâu.” Hạ Dương vội vàng giải thích.

“Không sao đâu.” Tần Chu cười cười.

Chỉ là thăm ban gặp mặt bình thường thì không sao cả. 

Hạ Dương đột nhiên nói: “Ngày mai anh phải trở về Nam Thành.”

—————————————————

Bánh cá: Mới đó mà chúng ta đã cùng nhau trải qua 100 chương rồi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người rất nhiều, hãy tiếp tục đồng hành cùng nhau nữa nhé. Yêu Yêu!🙆‍♀️ Tung bông này💃🎉


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.