Đúng là chẳng đến mức quá đẹp.
Sở dĩ mình có phản ứng như thế chỉ vì đôi mắt của đối phương cùng với nốt ruồi son nơi khóe mắt kia quá giống người trong trí nhớ, thậm chí có thể nói là giống y như đúc, cho nên mình mới giật nảy mình.
Chỉ cần nhớ rõ người kia là một cậu con trai, lại còn là người đã từng nói sẽ bẻ cong chính mình, tình huống như vừa nãy sẽ không thể xảy ra thêm lần nữa.
Chu Từ Bạch vô cùng chắc chắn.
Sau đó, cánh cửa được kéo ra từ bên trong.
Cố Ký Thanh hờ hững khoác một cái áo đứng ngay sau cửa, đuôi mắt hơi cong lên, nốt ruồi đỏ sáng lấp lánh.
Chu Từ Bạch: “…”
“Cạch” một tiếng, run tay cúp điện thoại.
Cũng may là tiếng chuông điện thoại lần nữa ùa tới nhanh chóng kéo lý trí của cậu quay về.
“Không phải, lão Tứ, tao còn đang nói về chuyện Cố Ký Thanh với mày, sao mày lại đột ngột cúp điện thoại của tao thế hả?!” Giọng nói chất vấn của Lộ Bình trước giờ vẫn luôn to rõ, khả năng xuyên thấu tuyệt vời.
Mà sau khi lý trí của Chu Từ Bạch trở về, nét mặt cuối cùng cũng khôi phục vẻ bình tĩnh. Cậu nhìn Cố Ký Thanh hư hư thực thực đứng trước mặt, giọng điệu mang theo âm sắc lạnh lùng: “Không có gì, trong phòng ký túc xá có người”.
“Người?”
Lộ Bình ngạc nhiên.
Phòng ký túc của bọn họ có tổng cộng bốn người, lão Đại đã ra nước ngoài du học, cậu ta và Trần Kỷ đi du lịch nơi khác, chỉ còn lại Chu Từ Bạch vướng bận việc huấn luyện cho trận bóng rổ nên ở lại trong phòng, người khác ở nơi nào chui ra vậy.
Không đúng, chờ một chút.
“Tao nhớ ra rồi!” Lộ Bình vỗ đầu một cái: “Mợ nó chứ, suýt nữa quên khuấy mất, mấy hôm trước cô quản lý có nhắc tao một tiếng, bảo là có một sinh viên khoa Toán chuẩn bị chuyển sang ký túc xá của chúng ta, nhưng mà tao với Trần Kỷ đang mải chơi game, không chú ý cho lắm, sau đó vội vàng chuẩn bị ra ngoài du lịch, quên không nói cho mày biết!”
Trong nháy mắt, mặt Chu Từ Bạch đen lại.
Lộ Bình hoàn toàn không biết gì về chuyện bên này, giọng điệu thậm chí còn hưng phấn thêm: “Sao thế? Mày gặp bạn cùng phòng mới rồi à? Đã chuyển tới rồi sao? Người thế nào? Cao không? Đẹp trai không? Biết chơi game chứ? Tên là gì?”
Từ khi một người bạn cùng phòng đi du học, phòng 314 khu 1 chung cư Tử Kinh đã lâm vào tình trạng ăn gà thiếu một suất (chơi PUBG thiếu 1 người), thế nên Lộ Bình vô cùng kích động, giọng nói to đến mức ba mét vuông xung quanh đều có thể nghe thấy.
Mà Chu Từ Bạch chỉ đen mặt hơn, không đáp một lời.
Ngược lại, kẻ một mực yên tĩnh nãy giờ nghe họ nói chuyện – Cố Ký Thanh lại chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Biết chơi game, Cố Ký Thanh”.
“?”
Cho dù cách xa muôn vàn bước sóng, Cố Ký Thanh cũng có thể cảm nhận được sự sửng sốt của đối phương.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào im lặng.
“Lão Tứ, ai vừa nói chuyện thế, anh ta nói cái gì vậy, cái tên anh ta nói có phải cái tên tao đang nghĩ đến không? Là tao đã nghe nhầm, hay là tao hiểu sai ý?” Giọng điệu của Lộ Bình nghe qua đã có chút đần độn đi mất rồi.
Chu Từ Bạch lạnh lùng mở miệng: “Ý trên mặt chữ, hiểu theo nghĩa đen là được”.
“…”
Một khoảng thời gian im lặng dài dằng dặc.
“Ôi chao, tín hiệu bên bờ biển thật éo ra sao, không nghe được bên mày đang nói gì cả, tao cúp máy nhé, tít —— “
Âm thanh tắt máy quả quyết rõ ràng truyền tới, sau đó chính là những tiếng tút nối dài vô hạn.
Chu Từ Bạch: “…”
Cậu cảm thấy rằng Lộ Bình có lẽ đã bị biển chôn vùi luôn rồi.
Mà Cố Ký Thanh nhìn gương mặt ngày càng đen đi của Chu Từ Bạch mới phát hiện, thì ra cậu nam sinh mà anh gặp gỡ ở bến xe trường lúc trước chính là Chu Từ Bạch, khó trách lúc đó cậu ấy lại có phản ứng như vậy.
Kỳ thị đồng tính gặp phải kẻ vốn cong tự nhiên, đúng là không tiện cho lắm.
Chẳng qua việc đã đến nước này, có cảm thấy không tiện cũng đã muộn.
Bản thân Cố Ký Thanh cảm thấy không sao cả, chủ yếu chỉ sợ bạn cùng phòng hiểu lầm, thế nên anh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Từ Bạch, giọng điệu nhẹ nhàng giải thích: “Mấy lời ở bến xe bus lúc trước là do gặp phải tình huống đặc biệt, nếu như khiến cậu không thoải mái thì rất xin lỗi cậu, tôi không có ý như vậy đâu, hy vọng cậu đừng để tâm”.
Giọng điệu của anh rất khách khí lịch sự.
Sắc mặt của Chu Từ Bạch vẫn không đẹp hơn chút nào.
Chế độ quản lý ký túc xá của Thanh Đại rất nghiêm ngặt, cho dù là muốn xin ra khỏi ký túc hay xin vào ký túc đều có quy định rõ ràng, một khi đã làm xong thủ tục, thì không thể thay đổi theo ý muốn cá nhân, cậu có để tâm cũng vô dụng.
Cho nên cậu phải cùng một chàng gay, một chàng gay đã từng nói muốn bẻ cong cậu, một chàng gay muốn bẻ cong cậu mà chính cậu lại còn cảm thấy rất giống nữ thần của mình, ở cùng trong một phòng ký túc xá, sớm chiều chung đụng, sinh hoạt tập thể, đã trở thành một sự thật không thể nào thay đổi.
Gia giáo và tu dưỡng từ nhỏ được tiếp nhận khiến cậu không thể nào khóc lóc om sòm không chịu chấp nhận, chỉ có thể kìm nén cơn bực bội, lạnh mặt, rũ mắt, mang theo cái nhìn không tính là vui sướng nhìn Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh cũng nâng mắt lên, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.
Trần trụi và trực tiếp đối đầu nhau, giống như mang theo ý nghĩa tuyên chiến không rõ ràng cho lắm.
Thậm chí Cố Ký Thanh còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc Chu Từ Bạch lập tức xách anh ném xuống dưới tầng như một đồ vật.
Sau đó, Chu Từ Bạch đẩy rộng cửa ra, mặt không đổi sắc đi lướt ngang qua người anh, vào thẳng trong phòng, chân không dừng bước tới bên giường, giơ tay chuyển một đống đồ nặng khiến Cố Ký Thanh hết sức đau đầu, xoay người mang chúng ra ban công.
Cố Ký Thanh nghiêng người nhìn, khẽ nhướng mày.
Anh không hề nghĩ đến, đối phương sẽ phản ứng như vậy.
Ngũ quan của Chu Từ Bạch sắc bén sâu đậm, là tướng mạo khiến cho người khác cảm thấy khó mà thân cận, nhưng khi cậu mang theo cái nét mặt tối sầm, vừa dọn đồ đạc, vừa xoay người, giữa hai hàng lông mày lộ ra dáng vẻ không vui kia, lại giống như đứa trẻ đang phụng phịu hờn dỗi.
Thật ngoan.
Không thể tưởng tượng ra được, mới cách đây không lâu mình còn dùng cụm từ top hàng đầu ngập tràn tính công kích để hình dung người này, hiện giờ lại ngoan đến như thế, Cố Ký Thanh hơi cong môi dưới.
Sau đó anh xoay người lần nữa, chuẩn bị đóng cửa lại, vừa hay trông thấy [Những sự kiện đáng nhớ của phòng ký túc xá].
Hàng thứ ba có một dòng chữ sáng lòa mắt: “Ngày 31 tháng 12 năm 2021, sinh nhật lần thứ 19 của Chu Tiểu Bạch”.
“Hóa ra là một cậu em trai”.
Khó trách lại ngoan đến vậy.
Cố Ký Thanh khẽ gật đầu.
Giọng điệu thực ra vẫn là giọng điệu không thể bình thường hơn, nhưng dây thanh đới của anh hơi mỏng, lại mang theo sự chậm rãi mềm mại của người phương Nam, một từ “em trai” kia đảo giữa môi răng, không hiểu sao lại trở nên dính đặc.
Đồ đạc đã ôm trên tay của Chu Từ Bạch đột nhiên trượt xuống, cậu nhanh chóng ổn định lại, xụ mặt, khôi phục sự lạnh lùng: “Không kém bao nhiêu, không phải gọi là em”.
Nhóc con đều không thích bị người khác nói mình nhỏ tuổi.
Có thể hiểu được.
Cố Ký Thanh lại gật đầu một cái: “Được, anh Từ”.
Thế là Chu Từ Bạch vừa mới bình tĩnh lại trượt tay thêm lần nữa.
Cố Ký Thanh liên tục nghe thấy tiếng động hai lần, hơi khó hiểu quay đầu sang, liền nhìn thấy mấy đốt ngón tay đang bê đồ của Chu Từ Bạch bấu chặt, mu bàn tay mơ hồ nổi lên gân xanh, vành tai cũng hồng lên một cách khó hiểu.
Dáng vẻ muốn trực tiếp bỏ gánh mà đi, nhưng vì thái độ lịch sự nên không thể không cố kìm chế, tiếp tục bày ra dáng vẻ nhẫn nại.
Giống như một cô con gái nhà lành mới bị trêu chọc đùa giỡn.
Không hiểu sao chính mình lại nghĩ đến ví dụ này, Cố Ký Thanh cúi đầu cười một tiếng.
Anh cười rất khẽ, lại vừa vặn trượt vào lỗ tai của Chu Từ Bạch.
Sắc đỏ trên tai Chu Từ Bạch lập tức sẫm màu thêm, ném thẳng hộp đồ nặng nề cuối cùng trong tay xuống, xoay người nhìn về phía Cố Ký Thanh, lạnh mặt, định mở miệng ra nói chuyện gì đó.
Cố Ký Thanh ngẩng đầu, nhìn cậu hỏi một câu: “Vừa rồi tôi đi tắm mới phát hiện ra mình quên đem theo sữa tắm và dầu gội đầu, cậu có thể cho tôi mượn trước một chút được không?”
Đôi mắt của anh là đôi mắt hình cánh hoa sen, đến tận đuôi mắt mới thon dài cong lên, lúc bình thường đôi mắt ấy luôn lười biếng cụp xuống, mang theo cái cảm giác quyến rũ liếc như không liếc.
Nhưng khi nhấc mí mắt lên nhìn người khác, đường cong lại trở nên đầy đặn, lộ ra con ngươi lấp lánh ánh nước, phảng phất trong đó chỉ có mình đối phương, có vẻ vô tội lại đơn thuần, khiến lòng người ta không đành từ chối.
Lời của Chu Từ Bạch đã ra đến bên miệng: “…Được chứ”.
“Cám ơn”.
Cố Ký Thanh nói xong liền đi vào trong phòng tắm.
Để lại một mình Chu Từ Bạch đứng im tại chỗ, chờ khi tiếng nước bên trong truyền ra, cậu mới đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi mình định trả lời: “Anh có thể chú ý chừng mực một chút được hay không”. Hai đầu lông mày cậu lập tức cong lên thành một tầng tức giận mong mỏng.
Điện thoại lại một mực vang lên âm điệu leng keng leng keng chẳng ngừng.
Cậu hơi bực bội kéo ghế ra ngồi xuống, mở Wechat xem qua. Bên trong nhóm chat của ký túc xá, ảnh đại diện của hai tên đầu sỏ đang nhảy nhót vui mừng.
[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Anh, anh Chu, anh Bạch, anh Từ, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên mê mải chơi game, không nên quên nói cho anh biết, cũng không nên bỏ lại anh một mình cùng Cố Ký Thanh, cô nam quả nam chung phòng như lúc này].
(*) Tên của bạn học Lộ Bình (路平), tên trên mạng của bạn ấy có từ Lộ: 路 – đường, và bình 平.
[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Nhưng anh giận em cũng không sao, quan trọng nhất anh phải bảo vệ tốt cho chính mình! Đừng chờ đến khi tụi em trở về, anh đã không còn trong sạch nữa!]
[Ji Chen: Không thể nào, mày quên năm đó lúc huấn luyện quân sự, sát vách có một cậu 0 nhỏ xinh đẹp đưa nước cho lão Tứ của chúng ta, sau đó lão Tứ quay đầu liền xin đến trại huấn luyện đặc biệt khiêng bao cát rồi à?]
(*) Ji Chen: Pinyin của tên họ Trần Kỷ.
[Ji Chen: Còn cả cái kẻ trước đó theo đuổi lão Tứ nữa, nó chỉ mới sờ lên cánh tay lão Tứ một cái, trở về phòng suýt chút nữa lão Tứ đã chà đến rách da, sau đó ròng rã một tháng không vác xác ra ngoài].
[Ji Chen: Nếu loại xử nam ưu tú quyết tâm giữ nam đức thủ tiết vì nữ thần đến chết này cũng bị bẻ cong thì tao nguyện chặt đầu cho Cố Ký Thanh làm bóng đá].
Ai là xử nam ưu tú quyết tâm giữ nam đức cơ?
Chu Từ Bạch tức giận gõ ra mấy chữ: [Bọn mày rảnh quá hả].
Mà cậu vừa xuất hiện, nhóm chat lập tức náo nhiệt hẳn lên.
[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Lão Tứ!!! Cuối cùng mày cũng đến rồi!!! Mãi không thấy mày đâu, tao còn tưởng mày bị Cố Ký Thanh gặm mất rồi đó!!!]
Một thằng con trai cao một mét chín như cậu, gặm thế quái nào được?
Chu Từ Bạch cố nén nỗi xúc động muốn chửi người, nhanh chóng gõ chữ: [Thôi đi, Cố Ký Thanh bảo chuyện ở bến xe bus chỉ là hiểu lầm, bọn mày đã im được chưa?]
Đương nhiên là không rồi.
[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Không phải chứ, nói hiểu lầm thì là hiểu lầm thật luôn á? Mày tốt xấu gì cũng là con nhà giàu đời thứ hai, có đầy đủ toàn bộ điều kiện cần và đủ để trở thành một tra nam hàng đầu, đừng có ngây thơ như thế được không!]
[Ji Chen: Đúng vậy, nếu cậu ta định bẻ cong mày, biết rõ mày sợ người đồng tính thì sao có thể thừa nhận trước mặt mày được].
[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Nhất là khi gặp phải loại yêu tinh cao cấp thế này, thà mày cứ tin tưởng có còn hơn là không!]
[Ji Chen: Nhưng mà người ta có ý nghĩ gì với mày hay không cũng dễ nhìn ra thôi mà].
Dễ nhìn ra sao?
Chu Từ Bạch nhíu mày lại.
[Ji Chen: Ví dụ đơn giản nhất là, nếu hai người bình thường ở chung với nhau, chắc chắn sẽ đều chú ý một chút đến lời nói hành động của đối phương, nhưng nếu như người ta có ý khác thì sẽ cố tình tạo ra một vài tình huống mập mờ]
[Ji Chen: Giống như thế này, mày có biết làm thế nào mà tao xác định được mình có ý nghĩ khác với bạn gái tao mà không phải những cô gái khác không?]
Ngoại trừ câu chuyện gặp phải hồi lớp 9 khiến cho chính mình không bệnh mà chấm dứt sự rung động của trái tim, thì cho tới tận bây giờ Chu Từ Bạch vẫn chưa từng yêu đương với bất cứ ai, nào biết được mấy chuyện như thế này chứ.
Cũng may Trần Kỷ không có ý định thừa nước đục thả câu.
[Ji Chen: Thực ra là vào lần du lịch khi tốt nghiệp, cô ấy quên mang dầu gội đầu, đến chỗ tao mượn. Sau khi gội đầu xong, hai chúng tao sang phòng khách xem phim, lúc ấy cô ấy ngồi bên cạnh tao, không sấy khô tóc].
[Ji Chen: Bỗng dưng tao lại phát hiện ra, rõ ràng là dùng cùng một loại dầu gội đầu, tại sao ở trên người cô ấy lại thơm đến vậy. Hơn nữa sau đó cổ áo của cô ấy ướt nhẹp, tao lại thấy sao cổ cô ấy trắng như thế, mảnh mai như thế, đẹp đến như vậy. Trái tim tao bình bịch đập liên hồi, thế là tao biết, xong rồi, tao chắc chắn đã rơi vào lưới tình của cô ấy].
[Ji Chen: Mày đoán xem kết quả thế nào?]
Chu Từ Bạch: [?]
[Ji Chen: Sau này khi hai chúng tao ở bên cạnh nhau, cô ấy mới nói, thực ra trước đó cô ấy đã sớm thích tao rồi, nhưng xấu hổ không biết nói làm sao, chỉ có thể cố ý thử lòng tao như vậy, không ngờ lại có tác dụng].
[Ji Chen: Cho nên người có ý nghĩ đó hay không, thực ra chỉ cần để ý một chút là sẽ biết được].
Dầu gội đầu, cổ áo, cổ?
Chu Từ Bạch dường như nghĩ đến chuyện gì, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng lại, cửa phòng tắm đã mở ra thêm lần nữa.
Cố Ký Thanh mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần trong nhà màu sợi đay, lau tóc, đi tới trước mặt cậu, làm như lơ đãng hỏi một câu: “Trong nhà tắm có một cái quần lót màu đen rớt trên mặt đất, là của cậu sao? Cần giặt lại không?’
Mùi hương hoa cam luôn bị xem nhẹ giờ khắc này lan tỏa ra không khí, quanh quẩn trước chóp mũi Chu Từ Bạch, có vẻ nồng đậm lại ngọt ngào.
Những sợi tóc đen nhánh hút no bụng nước, dán trên cần cổ dài mảnh, làm ướt cổ áo, lộ ra da thịt trắng muốt gần như trong suốt cùng sắc xanh nhạt như ẩn như hiện bên dưới hõm xương quai xanh, làm cho người ta có một ham muốn mãnh liệt muốn cắn lên nơi đó một cái, thậm chí vì nó mà nhịp tim bỗng dưng tăng tốc.
Vì vậy, dầu gội, cổ áo, cổ, tim đập bình bịch.
“…”
Mẹ nó!
Chu Từ Bạch ‘vụt’ một phát đứng dậy, nhanh chóng ném lại một câu “Tôi đi mua chút đồ”, sau đó đỏ tai, nện bước chân dài, không quay đầu lại đi ra cửa.
Giống như chỉ cần chậm thêm một giây sẽ xảy ra chuyện không nên nào đó.
Còn Cố Ký Thanh nhìn theo cánh cửa phòng đột nhiên bị kéo rầm một cái, khó hiểu nhướng mày, vừa rồi mình có làm gì sao?
Không có mà.
Có lẽ cậu ta thực sự sợ người đồng tính đấy nhỉ.
Xem ra sau này phải chú ý nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Cố Ký Thanh buông khăn mặt xuống, chậm rãi đeo găng tay lên, tiện tay nhặt đồ lót rơi trong nhà tắm, chuẩn bị ném vào một cái chậu chưa từng sử dụng.
Kết quả vừa mới nhặt lên, cánh cửa phòng lại ‘kẽo kẹt’ mở rộng.
Chu Từ Bạch vốn định quay lại nói chuyện gì đó đứng ở cửa phòng, nắm tay nắm cửa, nhìn thấy chiếc quần lót màu đen quen thuộc của mình trong tay Cố Ký Thanh: “…”
Ba giây sau, cậu nghiến răng, cả vùng cổ đỏ lựng.