Sổ Bệnh Án

Chương 54: 54: Tôi Không Có Trốn Nha!



“Anh Tạ, anh bây giờ, có phải hận tới mức muốn giết tôi không?”
“Giết cậu?”
Tạ Thanh Trình cắn răng, gằn từng chữ một: “Cậu vậy mà cũng không ngốc nhỉ, cậu chạy trốn vì lí do này à?”
Hạ Dư không ngờ anh thế mà lại mở miệng nói vậy, thong dong lẫn nguy hiểm vừa bày ra lập tức bị đục thủng một lỗ, lộ ra lúng túng của thiếu niên phía dưới.
Cậu trai trẻ nháy mắt không cười nữa, mặt hơi tái lại: “Tôi không có trốn!”
“Cậu không trốn?”
“…!Tôi không phải là trốn, tôi chỉ…!Tôi…”
“Cậu chỉ?” Tạ Thanh Trình nheo mắt lại, ép sát từng bước.
“…”
“Cậu chỉ là sáng tỉnh giấc hơi sớm, mặc quần áo vào thấy tinh thần thoải mái, nhìn bên ngoài thời tiết cũng không tệ, nghĩ rằng tốt nhất nên đi chạy bộ buổi sáng thả lỏng thể xác lẫn tinh thần, vì tránh để chuyện vớ vẩn ngày hôm qua làm phiền, cậu kéo số điện thoại lẫn Wechat của ông đây vào danh sách đen, sau đó cảm thấy mọi chuyện thuận lợi may mắn nên rời phòng luôn, vui vẻ tới mức quên thanh toán cả hóa đơn của mình.

Đúng chưa?!”
“…” Sắc mặt Hạ Dư càng khó nhìn, cứ như trúng độc.
“Cậu mẹ nó rác rưởi thật đấy, Hạ Dư.

Cậu là thứ rác rưởi gây ra chuyện này cũng chỉ biết trốn.”
Hạ Dư tái mặt, xấu hổ xen lẫn giận dữ còn có hơi ấm ức, thậm chí có chút khuất nhục: “Tôi đã bảo tôi không có trốn mà! Không phải tôi nhận được điện thoại của anh đã quay lại trả tiền ngay hả!”
Tạ Thanh Trình cũng nổi giận: “Cậu còn mặt mũi hả? Ông đây cần cậu trả chỗ tiền này? Tôi nói cho cậu biết nếu như không phải…!Tôi đời này cũng chẳng muốn gặp cậu đâu!”
Bố thiên hạ cũng chẳng nói dối, nếu trong thẻ anh có 168 vạn, vậy anh thật sự có thể tự mình thanh toán, căn bản không gọi thứ nghiệp chướng Hạ Dư này quay lại.

Anh cũng là đàn ông, anh phải dùng tới tiền trả phòng của Hạ Dư?
Tạ Thanh Trình vẫn luôn giận dữ mắng Hạ Dư.
Hạ Dư cũng mặt đỏ tía tai mà trừng mắt lại anh.
Cho dù hai người vô thức hạ thấp giọng, nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm này lại không giấu nổi.
Chị gái thu ngân khi nãy trộm ngó từ bàn lễ tân ra, không nhịn được liếc Tạ Thanh Trình một cái khinh thường.
– —– Mẹ nó, tên đàn ông này tiêu hết 168 vạn của thiếu gia rồi mà sao lại còn để tiểu thiếu gia phải chịu ấm ức nữa chứ?
Đúng là mặt dày quá mức!
Giằng co với nhau hồi lâu, Hạ Dư đè nặng tức giận trong lòng, cũng không nói chuyện này với Tạ Thanh Trình nữa.

Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
“Vậy giờ anh muốn sao.” Hạ Dư oán hận nói.
“Chúng ta cũng đã quay về rồi, hay là anh tới bàn phục vụ hỏi mượn đao đi, chém chết tôi luôn này?”
Cậu nhìn anh chằm chằm, trong giọng mang theo sự châm chọc hung ác.
“Chém chết cậu luôn?” Tạ Thanh Trình cười lạnh một tiếng, “Ngây thơ thế.

Tôi mẹ nó còn muốn giải phẫu cậu từng nhát từng nhát lúc còn sống sờ sờ cơ!”
Hạ Dư nghe xong, đã đoán được từ trước mà cười cười, đôi mắt còn hơi đỏ, sắc mặt vẫn có chút tái: “Hay…!Hay lắm.

Cũng chẳng sao cả.”
Cậu lặp lại lần nữa: “Chẳng sao cả.”
“Dù anh có nói thế nào thì cũng chẳng sao hết Tạ Thanh Trình.

Cho dù anh muốn tùng xẻo tôi lúc sống sờ sờ hay là quất xác đi nữa, tôi cũng chẳng sao hết.

Có chết hay không với tôi mà nói vốn chẳng quan trọng.

Dù sao sống chết của tôi cũng là thứ không ai buồn ngó tới.”
Lúc thiếu niên nói những lời này, khóe môi cong lên thành châm chọc nói không nên lời hoặc có lẽ là tự coi thường: “Anh biết không…!Xưa nay tôi tin mấy lời nói dối của anh, dại dột muốn chết, cố gắng lâu tới thế, một sớm niềm tin sụp đổ, đều do anh ban tặng cả.”
“Tôi thà rằng bị một phát súng của Lư Ngọc Châu bắn chuẩn xác chút, kết thúc hết mọi chuyện, giờ tôi cũng đã chẳng ghê tởm như bây giờ.”
Tròng mắt sâu thẳm của cậu chậm rãi chuyển động, ánh mắt dừng trên người Tạ Thanh Trình, giọng đè nặng cảm xúc thống khổ nào đó.
“Anh cũng nghĩ vậy nhỉ? Nếu khi đó tôi chết, sẽ càng sạch sẽ hơn, anh cũng chẳng xui xẻo giống như bây giờ.”
“…”
Ngón tay Tạ Thanh Trình hung dữ chỉ chỉ Hạ Dư, dữ tợn như lang sói hổ báo.
Nhưng lúc Hạ Dư nhắc tới Lư Ngọc Châu, lòng Tạ Thanh Trình thật ra bỗng hơi lung lay.
Hạ Dư có lẽ là cố tình, có lẽ là vô ý, nhưng chuyện Lư Ngọc Châu trong kho hồ sơ, chính Tạ Thanh Trình cho rằng anh nợ Hạ Dư.
Toàn bộ căm hận của Tạ Thanh Trình tràn lên, nhưng bên tai như thể vẫn vang tiếng súng khi ấy, máu Hạ Dư đỏ tươi chảy trên vai, đâm vào võng mạc anh cũng đau tới đỏ lên.
Tiếng súng lúc này bỗng hóa thành dây leo, quấn lấy cơn giận của anh siết chặt lại, làm anh không thể tát một cái tàn nhẫn lên mặt Hạ Dư.
“…!Hạ Dư.” Cuối cùng Tạ Thanh Trình cắn răng, nói từng chữ một, thân thể anh còn khó chịu, tinh thần lại bị đả kích mạnh, dây dưa với Hạ Dư ở đây một lát, giọng đã khàn khàn kỳ cục.
Yếu ớt, lạnh vô cùng.
“Hôm nay cậu muốn nói chuyện này với tôi đúng không?”
“Được.

Vậy cũng được thôi.

Vậy cậu nghe rõ cho tôi, cho dù tôi có làm sai ở đâu đi nữa, cho dù không muốn tiếp tục mạo hiểm làm bác sĩ, cho dù tôi nợ người dạy dỗ tôi, phải chịu sự khinh thường, phỉ nhổ, coi thường của đồng nghiệp cũ…”
“Nhưng tôi không đáng bị cậu hành hạ như thế.”
“Có lẽ tôi làm việc chưa đủ hoàn hảo, khiến lòng cậu oán hận, nhưng lúc tôi chữa bệnh cho cậu, tôi không làm bất cứ chuyện gì đáng để xin lỗi cậu cả.”
“…”

“Nhưng tự cậu ngẫm mà xem, cậu làm vậy không thấy bỉ ổi không thấy đê tiện hả.”
Anh hít một hơi thật sâu, trong cơn đau đầu lẫn choáng váng dữ dội, mang chất giọng ướt át thầm thì: “Tự cậu nghĩ lại xem.”
Nếu bảo vừa rồi nói chuyện chỉ khiến Hạ Dư khó chịu nổi.
Vậy thì hiện tại, Hạ Dư lại bị lời này của anh tàn nhẫn động chạm vào vết thương.
Cậu vốn không định nhiều lời với Tạ Thanh Trình, chuyện Tạ Tuyết cậu cũng chẳng định nói thêm với Tạ Thanh Trình nữa.

Nhưng giờ khắc này cậu bỗng không nhịn nổi, trước mắt bao người, Hạ Dư một tay kéo Tạ Thanh Trình vào phòng rửa mặt, lạch cạch đóng cửa lại.
“Anh bảo tôi nghĩ cái gì?”
“Hả? Tạ Thanh Trình, anh bảo tôi nghĩ cái gì!”
“Anh tưởng tôi chẳng biết gì hết, đúng chứ?”
Cảm xúc Hạ Dư bị kích động: “Tôi nói cho anh biết, giờ tôi biết hết cả rồi! Tôi biết hết cả rồi đấy! —— Chứng hoang tưởng, tự bảo vệ mình, trống rỗng, rất nhiều chuyện Tạ Tuyết làm trong trí nhớ tôi, thật ra từ đầu tới cuối đều chỉ là tưởng tượng khi tôi mỏi mệt cầu mà không được, tôi đều biết rõ cả!!”
Mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch, điều này khiến anh nhìn qua càng giống linh hồn vất vưởng hơn.
“Tôi biết hết rồi…”
Ánh mắt Hạ Dư điên cuồng, thanh âm nói chuyện thực nhẹ, nhưng từng câu từng chữ cứ như đao vung trước mặt Tạ Thanh Trình: “Bác sĩ Tạ, anh biết hết mọi chuyện, nhưng anh không nói, anh chỉ trơ mắt nhìn tôi ngu ngốc, anh lo tôi dây dưa với cô ấy quá nhiều, lại sợ rằng rằng tôi biết sự thật không chấp nhận nổi, nên anh kéo dài thời gian, anh chẳng nói gì cho tôi hết, lại nhắc nhở cô ấy rời xa tôi mỗi giây mỗi phút.”
Hạ Dư nói: “Bảy năm, ngay cả ông già nhà tôi cũng biết người bạn tôi ỷ lại chỉ là thứ trong ảo tưởng, chỉ có mỗi mình tôi không biết! Chỉ mỗi mình tôi càng lún càng sâu! Đoạn kịch này, anh xem có hài lòng không?”
“Có phải buồn cười lắm không Tạ Thanh Trình? Anh không cảm thấy anh rất tàn nhẫn, rất tự đại, vốn chưa từng đặt nội tâm tôi vào mắt hay sao? Rốt cuộc tôi trong mắt mấy anh là cái gì? —— Kẻ tưởng tượng một phần, tôi chỉ muốn chút an ủi thôi, cũng phải dựa vào kẻ tưởng tượng một phần! Chẳng có ai thật lòng yêu tôi quan tâm tôi.

Ngay cả sinh nhật cũng chỉ trải qua một mình…!Nhờ vào ảo tưởng nhận được một câu chúc mừng, một chiếc bánh kem.”
Hạ Dư siết cổ Tạ Thanh Trình, nhìn gò má anh chằm chằm.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình vẫn trắng, nhưng làn da nóng rực, người đàn ông này hôm qua bị mình hành hạ cả một đêm, tuy vẫn có thể gắng chống trụ, nhưng Hạ Dư vừa chạm vào, đã biết Tạ Thanh Trình phát sốt rồi.
Nóng bừng quấn lấy đầu ngón tay, Hạ Dư nhìn anh chằm chằm.
Thật lâu sau, Hạ Dư nghe Tạ Thanh Trình nói: “…!Nếu cậu cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm như thế, tôi vẫn đưa em ấy rời xa cậu, vẫn chọn không nói sự thật với cậu.”
Hạ Dư bị anh chọc giận, đột nhiên đẩy Tạ Thanh Trình lên bức tường men sứ đen trong phòng rửa mặt, gạch đen tôn lên khuôn mặt tái nhợt như giấy của người đàn ông.
Nếu không phải độ ấm trong tay nóng tới thế, Hạ Dư quả thật sẽ cảm thấy Tạ Thanh Trình là tuyết tạo ra, sẽ tan chảy đi mất.
Tạ Thanh Trình khẽ ho khan, ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng như khi mới gặp Hạ Dư.
“Hạ Dư.”
“…”
“Tôi làm thế, là vì tôi biết cậu không chấp nhận nổi.”
“…”
“Đây là phương án duy nhất.

Cho dù cậu nghĩ sao, trên chuyện này, tôi không cảm thấy tôi làm sai gì cả.”

“…”
Thật ra Tạ Thanh Trình vốn muốn nói, tôi nợ cậu, Hạ Dư, tôi nợ cậu một phần chân thành, cậu chọn giao trái tim cho tôi, cậu nâng niu nội tâm cậu trong lòng bàn tay, nhón chân ngửa đầu đưa cho tôi xem, tôi lại chỉ coi cậu như một bệnh nhân để đối xử, không nhìn ra khát khao cháy bỏng trong mắt cậu, khao khát có người thực lòng bầu bạn với cậu.
Quả thật tôi bất cận nhân tình quá mức.
Sau này sẽ không thế nữa.
Tuy tôi chưa từng nói chuyện mềm mỏng với ai, có lẽ tôi vẫn rất cố chấp như trước, rất lạnh lùng cứng rắn, nhưng tôi chấp nhận trở thành cầu nối cho cậu, vì khi tôi tứ cố vô thân, là cậu chọn giúp đỡ tôi, là cậu vì chút cổ vũ tôi chưa từng cho rằng đó là ân huệ, thiếu chút nữa bỏ cả mạng nơi ấy.
Cậu muốn, có lẽ tôi không thể cho cậu được hết, nhưng mà, tôi có thể không còn là bác sĩ Tạ, nhưng với cậu, tôi là Tạ Thanh Trình.
Chỉ cần cậu nguyện ý.
– —– Những thứ này đều là trước đêm hôm qua, anh suy nghĩ, muốn thực hiện.
Nhưng giờ, tất cả thay đổi rồi.
Tạ Thanh Trình không muốn nói thêm bất cứ câu nào với Hạ Dư về việc này nữa, trên người nóng hầm hập, nơi riêng tư đau đớn, trước mắt hoa lên, đây đều là ấn kí sỉ nhục mà sự điên cuồng của Hạ Dư hạ vào trong cơ thể anh.
Chút cảm tình không thuộc về Tạ Thanh Trình, như thể ngay trong một đêm, bị xóa bỏ hoàn toàn.
Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư siết lấy gương mặt, dưới tóc mái tán loạn, là đôi mắt chưa từng thay đổi, như lưỡi dao sắc bén.

Anh tàn nhẫn đẩy Hạ Dư ra, ngay trước mặt đối phương, châm một điếu thuốc, hút một hơi lại thấy khó chịu, xoẹt một tiếng dập tắt thuốc lá lên mặt tường bên cạnh Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư ngay gần, hốc mắt hơi phiếm hồng.
“Bảy năm ấy, tôi làm một bác sĩ, làm những chuyện tôi nên làm.”
“Nhưng cậu vì mấy thứ này, gây ra loại chuyện tồi tệ đêm qua, Hạ Dư, tôi nói cậu biết, cậu mẹ nó là súc sinh còn chẳng bằng heo chó.”
Anh nói xong đứng dậy, lách qua Hạ Dư, đè nén cảm giác khó chịu mãnh liệt, nhanh chóng ra ngoài, lúc tay chạm lên chốt cửa, lại bị Hạ Dư đè lại.
“Tôi đệt mẹ cậu cậu còn muốn làm gì nữa?!”
Tạ Thanh Trình đột nhiên không kịp đề phòng đã bị Hạ Dư áp lên cửa phòng rửa mặt, mắt đào hoa của anh cũng ngập lửa giận: “Giờ tôi chẳng rảnh đâu mà tốn thời gian ở đây với cậu, nhà tôi còn có chuyện, tôi phải về nhà! Cậu mẹ nó cút ngay cho tôi!”
Hạ Dư có một chớp mắt ấy thật sự muốn bóp chết Tạ Thanh Trình, cậu vốn tưởng bản thân Tạ Thanh Trình đã bị cậu vào rồi, ít ra nên mềm yếu trước mặt cậu chút, nhưng chẳng hề có.
Tạ Thanh Trình thậm chí còn lạnh lùng cứng rắn hơn cả khi xưa, tựa như đá trầm tích dưới lớp băng, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo.
Thái độ kiểu này của anh chẳng thể nghi ngờ khiến Hạ Dư vốn tinh thần đã điên cuồng càng táo bạo hơn, trong lòng dấy lên suy nghĩ bạo lực ngập máu tanh gió thét biển gầm cuồn cuộn, cậu không biết mình muốn làm gì, có lẽ nếu giờ bên cạnh có một khẩu súng cậu cũng có thể giết chết Tạ Thanh Trình biến thành một cái xác ngoan ngoãn không thể phản kháng.
Cậu giữ anh lại, lúc kéo cánh tay anh đè anh lên mặt cửa, hơi thở hai người đan xen nhau, Hạ Dư nghe thấy Tạ Thanh Trình vì bị đau mà bật thành tiếng rên, cậu lại cứng rồi.
Từng hình ảnh trên giường đêm qua bị đánh thức như đèn kéo quân, vụt hiện qua trước mắt cậu.
“…”
“Cậu buông tôi ra…!Cậu mẹ nó cút…!Cho tôi!”
Cơ thể Tạ Thanh Trình vì phát sốt mà nóng bừng giãy giụa dưới thân cậu, Hạ Dư sau mấy phần trầm mặc vi diệu, phát hiện mình…!Vậy mà…!Vậy mà có cảm giác…
“…”
Phản ứng này Tạ Thanh Trình vẫn chưa cảm thấy, Hạ Dư đã phát hiện, nhưng chuyện này đương nhiên khiến cậu ngạc nhiên, cậu lập tức bị bản thân dọa sợ, lập tức đứng thẳng người dậy, mở to mắt hạnh, như thể Tạ Thanh Trình mang theo mị dược xuân độc gì đó, không dám tới gần nữa.
Chuyện tối qua là ngoài ý muốn.
Hơn nữa, tự bản thân cậu cũng uống 59 độ hương mơ kích tình.
Cậu cho rằng sau khi xong việc rồi cậu sẽ chẳng còn suy nghĩ gì với Tạ Thanh Trình được nữa.
Quan hệ phát sinh giữa bọn họ hoàn toàn do ý trời sắp đặt, người ta uống một chén rượu có thể phạm sai lầm, cố tình gây ra mối tình một đêm ấy cũng nào có là gì.

Sao cậu lại có thể vẫn còn phản ứng với Tạ Thanh Trình được?
Tạ Thanh Trình không biết cậu bị làm sao, nhưng nếu Hạ Dư đã buông anh ra ngay, vậy thì tốt rồi.
Anh thở hổn hển, tàn nhẫn nhìn Hạ Dư chằm chằm, ánh mắt kia tràn ngập đề phòng, sau đó anh chỉnh lại cổ áo sơ mi bị siết loạn của mình.
Thật ra áo sơ mi ấy có hơi nhỏ, hội sở chỉ có vài cái dự phòng, cũng không đủ size, Tạ Thanh Trình cao 180cm, size áo sơ mi hiện tại không có, cổ tay áo ngắn, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết.
Tạ Thanh Trình rất hiếm khi mặc áo ngắn tay, cho dù trời nóng hầm hập, vẫn mặc sơ mi dài tay, Tây trang giày da.

Size Tây trang phù hợp không hay để lộ vị trí trên cổ tay đàn ông, cho nên cổ tay Tạ Thanh Trình, Hạ Dư rất hiếm khi trông thấy.

Cho dù tối qua lúc hai người làm, cậu cũng vì cảm xúc quá khích, cảm nhận sự nóng bỏng quá mức, mắt cậu suốt thời gian dài ấy chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình, sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ vẻ mặt yếu ớt chật vật nào đó của Tạ Thanh Trình trong chớp mắt.

Khi đó cả tính mạng cậu cũng chìm trong nơi mềm mại ướt nóng, lĩnh hội được cảm nhận chưa từng nhanh nhẹn tới thế.
Cảm giác ấy quá kích thích, nên cậu cũng chẳng để ý tới nơi khác của Tạ Thanh Trình, cho dù lúc chồng lên mu bàn tay của Tạ Thanh Trình từ phía sau, cậu cũng không rảnh phân tâm mà liếc nhìn cổ tay ấy một cái.
Mãi cho tới lúc này cậu mới nhớ ra trên tay Tạ Thanh Trình có hình xăm, cậu đã trông thấy từ lâu.
Mà giờ khắc này, cậu lại thoáng liếc qua cổ tay trái tái nhợt của Tạ Thanh Trình lần nữa, nơi xương cổ tay yếu ớt, có một dòng chữ xăm thật dài, mảnh mai, nhạt màu tàn thuốc.
“Here lies one whose name was written in water.”
Người an giấc nơi đây, tiếng tăm ghi lại trên dòng nước.
Hạ Dư nhìn chằm chằm hình xăm kia, nhiều năm lắm rồi…!Nếu không phải cùng xuất hiện trong lần này, cậu cũng quên mất dòng chữ ấy trên cổ tay Tạ Thanh Trình.
Mà Tạ Thanh Trình chỉnh lại trang phục ngay ngắn xong, cuối cùng hung dữ liếc xéo Hạ Dư một cái, xoay người đẩy cửa ra, đóng rầm cửa phòng rửa mặt lại.
Hạ Dư đứng một mình bên trong, đối mặt với nơi hai người vừa mới dây dưa hung ác.
Cậu yên lặng hồi lâu, tự khiến lòng mình an tĩnh lại trong ham muốn hoang đường, cùng với sự âm trầm u ám của bản thân.
Trước mắt không ngừng vụt hiện lên dòng chữ kia…!Bên tai còn giọng nói lạnh băng, lại như đè nén thứ cảm xúc gì đó của Tạ Thanh Trình——
“Bảy năm ấy, tôi làm một bác sĩ, cũng chẳng thẹn với lương tâm.”
“Nhưng cậu vì mấy thứ này, gây ra loại chuyện tồi tệ đêm qua, Hạ Dư, tôi nói cậu biết, cậu mẹ nó là súc sinh còn chẳng bằng heo chó.”
“Tự cậu ngẫm lại mà xem.”
“Tự cậu ngẫm lại mà xem…”
Vì thế bất chợt, câu chuyện cũ bỗng bị gió mạnh thổi tung, ác long quả thật vẫn còn nhớ rõ chuyện lúc cậu còn nhỏ.
Về chuyện xăm mình ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tí nữa thì quên chú thích: Người an giấc nơi đây, tiếng tăm ghi lại trên dòng nước —— Tế Từ – Mộ Chí Minh.
Vì vớt vát lại chút tôn nghiêm của bạn nhỏ Hạ Dư, giờ chúng ta tính hóa đơn đêm đầu tiên của Hạ thiếu nhé (Tuy là tí nữa đã để Tạ ca gánh luôn rồi).
Hóa đơn chi tiêu đêm ngày mùng 2 tháng 10 của Hạ Dư và Tạ Thanh Trình ở hội sở Không Dạ được liệt kê như sau:
Louis XIII 1,0 lit 30 vạn nhân dân tệ
59 độ hương mơ 3 lit đặc biệt của hội sở: 27 vạn nhân dân tệ
Hennessy XO 1,5 lit: 5 vạn nhân dân tệ
Rémy Martin 1 lit: 10 vạn
Martell Cordon Blue 1,0 lit: 11 vạn
Phí bao quan đêm phòng đặt riêng tầng cao nhất: 6 vạn
Phí nhân viên cao cấp nhất phục vụ: 5 vạn
Phí bồi thường vật phẩm quý giá: 4 vạn
Dầu bôi trơn chiết xuất từ thiên nhiên đặc biệt + áo mưa: 1000 tệ
Quần áo + thuốc lá: 5000 tệ
Hóa đơn trên được cố tình cung cấp bởi chị gái tiếp tân ở hội sở Không Dạ vì hiểu lộn công thụ mà cứ trợn mắt coi thường Tạ ca mãi.

Vậy tính sơ sơ, 168 còn là số chẵn làm tròn không tính phần lẻ á…!Chậc chậc chậc….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.