Đó là một tấm thiệp đe dọa, tag thẳng đại học y Hỗ Châu vào, yêu cầu Tạ Thanh Trình từ chức.
Hạ Dư xem kĩ hơn chút.
Sục sôi theo sự kiện tháp truyền thông ấy, không chỉ còn mỗi Tạ Thanh Trình và những người bên cạnh anh bị theo dõi nữa.
Áp lực đám ô hợp đó mang lại có khi còn tạo thành tuyết lở, tới y khoa Hỗ Châu cũng bị đổ ập tới.
Không chỉ mỗi quần chúng viết thư, trên mạng gửi thiệp, tìm những bộ phận khiếu nại có liên quan, nghi ngờ y khoa Hỗ Châu không nên thuê một vị giảng viên như thế.
Không nói tới Tạ Thanh Trình liệu có liên quan tới thế lực ngầm độc ác đó hay không, chỉ nhắm vào mỗi mấy lời anh mỉa mai Tần Từ Nham, anh đã không nên đảm đương việc dạy học ở trường cũ của Tần Từ Nham rồi.
Đấy là một bài đăng có lượt like rất cao, mà vẫn còn rất nhiều bài vớ vẩn khác nữa.
Hạ Dư lạnh nhạt xem qua, cậu cảm thấy, Tạ Thanh Trình tự mua dây buộc mình, đáng bị thế.
Ai bảo Tạ Thanh Trình nói mấy lời tàn nhẫn vậy làm gì?
Nhưng lúc cậu tắt điện thoại, lặng yên nằm trên giường nhìn trần nhà, cậu lại cảm thấy họ mắng anh, kỳ thật cậu cũng chẳng vui cho lắm.
Đó là chuyện riêng của cậu với Tạ Thanh Trình, cậu cảm thấy người duy nhất trên đời có thể khiến Tạ Thanh Trình phải trả một cái giá đắt vì mấy lời nói về bệnh tâm thần, chỉ có thể là mình.
Chuyện này thì có liên quan gì tới kẻ khác?
Đúng là thích xen vào chuyện của người ta.
Nhưng mọi chuyện vốn cũng chẳng đơn giản như Hạ Dư nghĩ.
Vài hôm sau, mấy loại thiệp ấy ngày càng nhiều, tới mức y khoa Hỗ Châu không thể phớt lờ nổi nữa.
Lãnh đạo trường cân nhắc mãi, vẫn phải tìm Tạ Thanh Trình nói chuyện, muốn hỏi lại sự việc lúc trước có ẩn tình gì hay không.
Tạ Thanh Trình trả lời, chẳng có chút khác biệt gì so với câu trả lời cho nhóm Tạ Tuyết ở nhà cũ, lúc này còn chẳng tạm dừng bất cứ giây nào, anh nói, không có.
“Khi đó tôi nhất thời kích động.
Nói chuyện không suy nghĩ, lỡ nặng lời.
Chẳng có ẩn tình gì cả.”
Cấp trên thở dài, vô cùng tiếc nuối nói: “Hầy, giảng viên Tạ à…”
Để cho Tạ Thanh Trình rời đi.
Chuyện như thế, kỳ thật nói tới cùng cũng chỉ là một lời nói không hay mà thôi, Tạ Thanh Trình ngoài miệng rất cay nghiệt, nhưng tìm hiểu kĩ, anh cũng chẳng làm ra chuyện gì tội ác tày trời cả, mọi người thậm chí còn chẳng moi móc thấy chút tiền hoa hồng từ dược phẩm nào của anh, chỉ đành nói “Nghe bảo anh ta cố tình đề cử thuốc đắt cho bệnh nhân”, hoặc là “Nghe bảo mỗi lần anh ta làm phẫu thuật sẽ nhận phong bì năm chữ số của bệnh nhân đấy.”
Nhưng trên thực tế chỉ cần động não chút thôi, dùng mắt nhìn thử, sẽ trông thấy Tạ Thanh Trình còn chẳng phải là bác sĩ khoa ngoại, anh căn bản không động vào việc phẫu.
Tiếc là muốn nhìn thấy bốn chữ giới thiệu “Bác sĩ tâm lí” trên hồ sơ cá nhân của Tạ Thanh Trình, chắc hẳn phải mua kính hiển vi, mà bàn phím của mấy anh hùng mạng xưa nay lưu loát lỗi lạc, thanh liêm hết mực, vậy nên dù túi có đầy tiền, cũng không thể bỏ một khoản lớn để mua sắm.
Bởi vậy họ không trông thấy bốn chữ quan trọng to đùng ấy, đương nhiên cũng là chuyện có thể hiểu được.
Lại nói tiếp, vì trong video liên quan tới Tần Từ Nham, Tần tiên sinh là nhân tài xuất chúng, luôn nói những lời cảm thông cho bệnh nhân, luôn làm những chuyện chăm sóc cho bệnh nhân, Tạ Thanh Trình nhậm chức chung một bệnh viện với ông, sau này lại nhậm chức ở y khoa Hỗ Châu mà Tần Từ Nham lúc trẻ đã đảm đương việc dạy học, so sánh hai người, hành động của Tạ Thanh Trình cứ như con chó, nên mới bị coi thường.
Vì thế làn sóng dư luận cứ kéo dài mãi chẳng thôi, cuối cùng trên nhà trường cũng biết không thể giả ngốc mãi, buộc phải tỏ chút thái độ.
Khoảng cuối thu sang đông, Tạ Thanh Trình nhận được quyết định xử lí của y khoa Hỗ Châu——
Tạm thời cách chức kiểm điểm.
Hiệu trưởng cũng rất tinh ranh, không nói rõ là đình chỉ bao lâu, chắc là định lúc dư luận lắng xuống sẽ lập tức kéo Tạ Thanh Trình quay về.
Tạm thời cách chức cũng được thôi.
Tạ Thanh Trình nghĩ, trạng thái tinh thần của anh giờ đúng là quá tệ, lúc này nhiều thời gian hơn hẳn, vừa hay để anh tự điều chỉnh lại trạng thái một chút, cũng đâu phải là sa thải đâu, chẳng có gì đáng oán giận cả.
Mà tin tức Tạ Thanh Trình bị cách chức, tựa như diều gặp gió, lan truyền nhanh chóng trong đám người chú ý tới chuyện này.
Dù sao y khoa Hỗ Châu đưa ra quyết định này vốn là vì bình ổn sóng gió, nên cấp trên cũng đã thông báo ra từ trước.
Thông báo này Tạ Tuyết thấy.
Trần Mạn thấy.
Hai người đều lo lắng hết mực gọi điện cho Tạ Thanh Trình, lại bị Tạ Thanh Trình đuổi về bằng dăm ba câu.
Trong tay anh còn ôm một thùng giấy đựng đồ làm việc, vừa nghe điện thoại vừa phải bê rất nặng, thật sự lười nói nhiều lời linh tinh với hai người này.
Tạ Thanh Trình đi tới cạnh chiếc xe cũ kỹ đỗ ở cổng trường, ném thùng vào cốp sau, ấn chìa khóa đang chuẩn bị lên xe quay về căn nhà cũ ở hẻm Mạch Vũ ngủ một giấc thật ngon, chờ khi ngủ dậy thì nghĩ tiếp nên sắp xếp thế nào trong khoảng thời gian bị cách chức tạm thời này.
Nhưng vừa mở cửa xe ra, chân còn chưa bước lên, Tạ Thanh Trình đã thấy một thanh niên đứng dưới tàng cây nhãn già cạnh bãi đỗ xe.
—— Hạ Dư.
Chuyện ở hội sở ấy trôi qua đã rất lâu, Tạ Thanh Trình bị cậu hành hạ quá tàn nhẫn, mười mấy ngày này, anh vẫn luôn nhờ tới sự trợ giúp của thuốc và nicotin để thoát khỏi nỗi ám ảnh Hạ Dư mang lại cho anh.
Chuyện đáng mừng duy nhất chính là, Hạ Dư hình như cũng chẳng định xuất hiện trước mặt anh nữa, Tạ Thanh Trình cảm thấy chuyện này sẽ từ từ trôi qua như thế.
Anh vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng không cần gặp lại người này nữa.
Nhưng Hạ Dư giờ phút này lại thật sự xuất hiện trước mặt anh.
Cũng giống như mười mấy ngày trước, khắp người tản ra hơi thở nguy hiểm, là dáng vẻ không còn mang thái độ giống như quá khứ nữa.
Vết thương tâm lí khó khăn lắm mới kết vảy của Tạ Thanh Trình gần như bị xé rách trong nháy mắt, những kí ức điên cuồng, vặn vẹo, nóng bỏng, sỉ nhục, giữa lúc ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức đổ ào tới trước mắt.
“…”
Tạ Thanh Trình định vờ như không thấy.
Nhưng cậu trai trẻ tuổi kia hình như cố tình tới để bỏ đá xuống giếng, dựa lưng vào tay vịn, tay đút trong túi quần, đang mang vẻ mặt khó lường nhìn anh.
Hạ Dư nói: “Anh bị cách chức tạm thời rồi.”
Tạ Thanh Trình cũng chẳng thèm đoái hoài tới cậu.
Bãi đỗ xe không có ai, Hạ Dư cũng chẳng cần giả vờ làm ra vẻ bình thản trước mặt người khác của cậu lúc trước nữa.
Cậu bước lên mấy bước.
Tạ Thanh Trình thật sự nể mặt vết thương bị súng bắn của cậu, nể mặt Hạ Kế Uy, mới không lấy cái mạng chó của Hạ Dư.
Anh đen mặt: “Tránh ra, cậu cản đường ra khỏi bãi đỗ của tôi đấy.”
Hạ Dư vốn chẳng quan tâm tới anh, đôi mắt hạnh nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm, sau hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Tạ Thanh Trình, anh đã già tới mức không nghe thấy tôi nói chuyện với anh rồi hả?”
“Cậu còn không tránh ra thì tôi mẹ nó lên xe đâm chết cậu đấy.”
Ánh mắt Hạ Dư sâu thẳm, không thuận theo cũng chẳng buông tha mà kiếm tìm trên gương mặt anh, bỗng dưng cười: “Anh đâm đi.”
“Có cần tôi thắt đai an toàn cho anh không?”
“…”
Thấy Hạ Dư thật sự không định dịch ra, Tạ Thanh Trình cũng chẳng định rời đi, đóng sầm cửa xe lại, bước nhanh tới trước mặt cậu, mười mấy ngày nay cơn giận dữ lẫn sự nhục nhã của anh sau đêm tra tấn mà anh cắn nuốt ấy lại tràn về khắp nỗi lòng ngay giây phút này, cháy thành ánh lửa hừng hực trong mắt: “Hạ Dư tôi mẹ nó nói cậu biết, tâm lí cậu có vấn đề thì đi tìm bác sĩ chữa trị chính của cậu mà khám, bệnh nặng quá thì tới số 600 đường Uyển Bình xin lấy một phòng, đừng có khoác da người ở đây mà kiếm chuyện khắp nơi, cái đồ súc sinh nhà cậu.”
Độ cong trên khóe môi Hạ Dư cứng lại, nghiêng thân mình, cúi người dán bên tai Tạ Thanh Trình: “Tạ Thanh Trình, tôi nói anh nghe.
Giờ tôi không có bác sĩ chữa trị chính.”
“…”
“Còn nữa, lúc anh nói chuyện với tôi ấy, tốt nhất nói nhẹ nhàng chút, dù sao cái bí mật tôi là súc sinh ấy, giờ cũng chẳng có mấy người biết đâu.”
Cậu nghiêng mặt, xoay đầu, hạ giọng thật thấp, lúc nói chuyện lờ mờ để lộ răng nanh nho nhỏ.
“Giờ ấy à, nhận xét về anh thì kém, mà danh tiếng của tôi lại tốt.
Anh chỉ trích tôi, người khác biết chỉ cảm thấy là do anh sai.
Anh đã như vậy rồi, cũng đừng tự tìm thêm nhiều chuyện khiến mình không thoải mái nữa, có biết chưa?”
Tư thế này người khác nhìn qua, chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai người thân thiết, là học sinh đang thầm thì nói chuyện về nam giới với giảng viên Tạ mà thôi, cũng không thể trông thấy dòng nước ngầm mãnh liệt dưới suy nghĩ ấy.
Hạ Dư sau khi nói xong nâng tay lên, vỗ vỗ gương mặt Tạ Thanh Trình.
Lần này quả là muốn chết thật.
Sau đêm ở hội sở, Tạ Thanh Trình vô cùng bài xích việc tiếp xúc tứ chi với Hạ Dư, anh như bị dòng điện trăm ngàn vôn đánh vào, lại như thể phản ứng căng thẳng, thoáng cái mặt đã trắng bệch như tuyết, chợt hất tay Hạ Dư ra: “Cậu rốt cuộc muốn làm sao.”
——
Cậu rốt cuộc muốn làm sao đây?
Thật ra bản thân Hạ Dư cũng chẳng biết.
Cậu chỉ cảm thấy rất nóng, lòng nóng bỏng, mà người cũng nóng cháy.
Không nói tới cậu cảm thấy nhân phẩm con người Tạ Thanh Trình thế nào.
Cũng không nói tới mấy chuyện trên mạng.
Mấy thứ này đều không phải điều khiến Hạ Dư mờ mịt hoặc chẳng biết làm sao.
Thật ra hôm nay cậu đã cố căng hết da đầu tỏ vẻ chẳng có chuyện gì tới tìm Tạ Thanh Trình, đấy cũng là một mặt khác của sự thật——
Mấy ngày nay cậu phát hiện, từ cái đêm cậu mở chiếc hộp ma thuật Pandora ấy, dưới xúc động phiền lòng, sau khi làm ra chuyện gì đó lúc ngắm ảnh Tạ Thanh Trình trong điện thoại, hình như cậu đã nghiện rồi.
Cho dù biết không nên như thế, dù biết bản thân cậu cũng rất ghê tởm, nhưng cậu vẫn chẳng nhịn nổi vào mỗi sáng mỗi tối, thậm chỉ là nửa đêm tỉnh giấc, cũng phải ngắm mấy bức ảnh chụp Tạ Thanh Trình ấy, sau đó vừa nhớ tới chuyện đêm đó, vừa điên cuồng giải tỏa nhiệt ý trong lồng ngực gần như làm cậu phát cuồng.
Mấy ngày rồi.
Với hành vi quá phận này của mình, Hạ Dư cuối cùng đổ lỗi cho phản ứng bình thường của con người.
Cậu là người thích sạch sẽ, rất kiêu ngạo, không thích động vào mấy thứ quan hệ nam nữ dơ bẩn kia, tuy rằng nam nữ trong trường đều có người thích cậu, thư tình mỗi năm nhận được có thể đem bán phế liệu, nhưng cậu xưa nay chẳng hứng thú gì để làm chuyện ấy.
Mà độ tuổi hormone hưng thịnh nhất, một khi đã làm, lún sâu vào đó kể cũng bình thường.
Vì thật sự quá mức thoải mái.
Cậu nghĩ, đây chỉ là dục vọng của nam giới mà thôi, chẳng qua là vì cậu lần đầu tiên do trời xui đất khiến mà lỡ buông thả trên người Tạ Thanh Trình, nên mới liên hệ mấy thứ sung sướng ngập đầu này với Tạ Thanh Trình mà thôi.
Cậu đương nhiên vẫn ghê tởm đồng tính luyến ái hệt trước đây.
Nhưng mà, giờ phút này đối mặt với sự chất vấn bén nhọn khắc nghiệt của Tạ Thanh Trình, Hạ Dư đúng là khó mà giải thích vì sao bản thân sau khi biết người đàn ông ấy bị cách chức tạm thời, lại cố tình chạy tới bỏ đá xuống giếng.
Cần thiết phải lãng phí thời gian với một người qua đường đã bị kéo vào danh sách đen hay sao?
Hạ Dư vốn chỉ là không nhịn được muốn tới nhìn anh thôi, giờ trông thấy cặp mắt đào hoa sắc bén lạnh lùng của Tạ Thanh Trình gần tới vậy, cậu dần cảm thấy khó mà dằn lòng nổi.
Sự khó dằn lòng này càng khiến cậu u ám, khiến cậu cay nghiệt, làm cậu móc hết tim gan cũng muốn phải tìm được một lí do, có thể đáp trả lại Tạ Thanh Trình.
Cuối cùng cậu miễn cưỡng moi ra được một lời tạm coi như là tiếng người.
Nam sinh nhàn nhạt nói: “…!Ừm, để tôi nhớ lại xem nào.
Chắc là vì nghe bảo anh đang thất nghiệp, nên tôi nghĩ tới việc mời anh quay lại đấy?”
“Hạ Dư, cậu mẹ nó là có vấn đề về mắt hay là đầu óc có vấn đề.” Tạ Thanh Trình càng lạnh lùng hơn cả cậu, “Tôi không hề thất nghiệp.”
Nam sinh bình tĩnh nhìn anh, chẳng nhìn ra được chút suy nghĩ gì khác lạ với người đàn ông này: “Anh bị cách chức tạm thời còn chưa biết là bị đình chỉ bao lâu nữa, vậy anh tính dựa vào tiền lương cơ bản mà sống qua ngày à.”
“Tôi có sống bằng tiền trợ cấp người tàn tật đi nữa cũng chẳng liên quan tới cậu.”
Hạ Dư cười cười: “Giảng viên Tạ, anh đúng là chẳng có chút tình cảm cá nhân gì với tôi nhỉ, nhưng tôi nghĩ thử rồi, người như anh tuy đáng ghét, y thuật lại chẳng kém, chỉ đơn thuần là thuê anh thôi, cũng không có gì là tệ cả, coi như là lợi dụng đồ bỏ đi ấy mà.”
“Lúc trước là tôi chủ động từ chức, sợi thần kinh nào của cậu bị mắc sai chỗ, cảm thấy tôi sẽ còn quay về khám bệnh cho cậu vậy?”
“À, hình như anh hiểu lầm rồi.” Hạ Dư vẫn nho nhã lịch sự như cũ, lại buông mấy lời rất thiếu đánh, “Khám bệnh cho tôi còn chưa tới lượt anh đâu.”
“Lúc trước có thu nhận Trang Chí Cường ở viện điều dưỡng ấy, nếu anh có hứng thú, thì cho anh một chức vị cũng được.” Vẻ mặt Hạ Dư tẻ nhạt, cho dù là ai nhìn thấy gương mặt đứng đắn này của cậu, đều không thể tin rằng cậu đã từng nằm trên giường ký túc xá làm mấy chuyện hoang đường tới thế với mấy bức ảnh của Tạ Thanh Trình.
Ngừng một lát.
“Cũng coi như trước đó nhất thời xúc động đã mạo phạm anh ở hội sở, bồi thường lại cho anh chút.”
Quá vô sỉ.
Trên sống mũi Tạ Thanh Trình nhăn lại, gương mặt như báo, bỗng dưng nổi giận: “Cậu cho rằng cậu là cái thá gì, bồi thường gì chứ——”
“Tối ấy…”
“Tối đó xảy ra chuyện gì à? Chẳng có chuyện gì hết.”
“…”
Hạ Dư vốn cũng định vạch trần chuyện đêm hôm đó, suy cho cùng cậu cũng không tính tiếp tục giữ mối quan hệ biến thái này với Tạ Thanh Trình, càng không tính thừa nhận lần đầu cậu lại làm với đàn ông.
Nhưng lời này của Tạ Thanh Trình ra khỏi miệng trước cậu, lại khiến cậu không vui.
Hạ Dư chậm rãi nheo mắt lại, cuối cùng bùng chút lửa giận.
Cậu bỗng dưng vươn tay qua, chặn Tạ Thanh Trình lại giữa bản thân và cửa xe: “Tạ Thanh Trình, có phải anh bị Alzheimer* không vậy?”
(*Bệnh Alzheimer, hoặc đơn giản là Alzheimer, là một bệnh thoái hóa thần kinh thường khởi phát từ từ và ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bệnh chiếm 60–70% nguyên nhân dẫn đến mất trí.)
“Cậu mẹ nó bị Parkinson*!”
(*Bệnh Parkinson (PD), hoặc đơn giản là Parkinson là một rối loạn thoái hóa lâu dài của hệ thần kinh trung ương, ảnh hưởng chủ yếu đến hệ thống vận động.)
Hạ Dư bị anh mắng ngập đầu, ánh mắt càng tăm tối: “Giảng viên Tạ, phí sinh hoạt ở Hỗ Châu cao thế, nếu mà nhớ không lầm, tiền lương trước đây của anh chỉ đủ anh dùng trong đúng một tháng thôi nhỉ? Còn phải mua sách mua tài liệu, tiền trợ cấp còn phải làm nghiên cứu khoa học, nhân tiện để dành của hồi môn cho Tạ Tuyết.
Nhỡ đâu Tạ Tuyết vừa mắt phú nhị đại nào đó, nếu muốn khiến nhà họ hài lòng, số tiền của hồi môn tôi tính thử thì…”
Cậu tính nhẩm một lát, nâng cặp mắt đen lên, bình tĩnh tới tưởng như thương hại mà nhìn Tạ Thanh Trình: “Hình như anh phải làm cả năm không nghỉ ít nhất là từ triều nhà Tần tới năm 2200.”
“…”
“Thật ra tới chỗ tôi để vượt qua thời kì khó khăn cũng chẳng sao cả.” Giọng cậu càng nhẹ hơn, dùng giọng nói chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình nghe thấy được thầm thì bên tai anh, “Mấy ngày nay tôi nghĩ kĩ rồi.
Dù sao anh cũng từng ngủ với tôi, tuy không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người mang lại cảm giác sướng nhất.
Nhưng đêm ấy tôi ngủ với anh nhiều lần như thế, cũng miễn cưỡng coi anh như là người của tôi được.
Tôi hẳn nên chịu chút trách nhiệm với anh.”
Tạ Thanh Trình gần như phát điên, kiểu thái độ coi anh như phụ nữ của Hạ Dư, khiến anh giận tới mức gần như mất lí trí.
Có nháy mắt ấy anh thật sự muốn giết chết Hạ Dư.
Hạ Kế Uy gì chứ, vết thương do súng cái gì, quá khứ gì đó…!Anh đều không muốn quan tâm, anh thật sự muốn lấy mạng Hạ Dư.
Cảm xúc của anh không thể nghi ngờ đã truyền thẳng vào trong ánh mắt Hạ Dư, Hạ Dư có một loại trực giác mơ hồ——
Cậu cảm thấy Tạ Thanh Trình quả thực muốn cắn chết mình.
Nhưng trong sự tức giận chỉ hận không thể uống máu nhai thịt ấy, hình như lại lẫn với một tia cảm xúc nào khác.
Chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, cậu chẳng thể nhìn rõ.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình như dựa vào tia cảm xúc kia, cưỡng ép đè nén căm hận của mình xuống.
Giọng anh khàn hết mực: “Hạ Dư, cậu đừng có chọc tôi cười chết, biểu hiện hôm ấy của cậu thế nào tôi có uống say thì tôi vẫn nhớ rõ, cậu từng ngủ với rất nhiều người? Cậu mẹ nó đừng có tự dát vàng lên mặt mình.
Cậu cho rằng tôi chỉ ngủ với cậu thôi thì tôi không hiểu mà tôi cũng chẳng nhìn ra chứ gì? Là cậu không có kinh nghiệm hay là tôi không có kinh nghiệm, cậu lừa tôi ấy hả?”
Sắc mặt Hạ Dư tái mét.
Cậu lành lạnh nói: “Tôi từng ngủ với rất nhiều người, rất nhiều người đấy.”
“Vậy cậu mẹ nó đúng là tội phạm giết người rồi, chẳng lẽ những người từng ngủ với cậu trước đó không nói với cậu, kỹ thuật của cậu kém tới mức có thể lấy mạng người khác à?”
Đây chính là tử huyệt của xử nam mười chín hai mươi tuổi.
Hạ Dư biết kỹ thuật của mình nhất định không tốt, nhưng càng không tốt thì càng phải giả vờ, càng không muốn người ta nói ra, cậu lập tức bị chọc giận.
Nam sinh đột nhiên kéo Tạ Thanh Trình lại, đè anh lên xe, mắt đỏ bừng: “Kỹ thuật của tôi kém? Tối ấy tôi làm anh bắn ra bốn lần, anh còn dám nói kỹ thuật tôi kém?”
“Cậu mẹ nó giữ mặt mũi chút đi.” Tạ Thanh Trình nhịn cảm giác cả người khó chịu lại, giơ tay vỗ vỗ mặt Hạ Dư, “Tối ấy xảy ra chuyện gì tự cậu biết rõ, không cần tôi phải nhắc cho cậu, có là con chó động dục đi nữa cũng chẳng kém cỏi như cậu.”
Hạ Dư như muốn phá nát cả xương cốt anh, gằn từng chữ một nói: “Hóa ra là phải tìm một con chó cho anh à, hay là tôi làm không đúng, tôi hầu hạ anh không thoải mái hử?”
Tạ Thanh Trình hung dữ đẩy cậu ra, không muốn dây dưa với cậu nữa: “Cậu cút đi.”
“…”
“Cút.”
Hạ Dư giận tới bật cười, gọi giật anh lại: “Tạ Thanh Trình.”
“…”
“Anh đừng có hành động theo tình cảm, suy nghĩ lời tôi nói chút đi, khắp Hỗ Châu bây giờ ngoài tôi ra, chẳng có kẻ nào dám thu nhận anh đâu.”
Tạ Thanh Trình chợt quay phắt đầu lại, vẻ mặt lạnh băng lạ thường: “Cậu nghe tôi nói cho rõ, tôi cho dù có chết đói, cũng không cần cậu thông cảm.”
“Vậy giờ anh tính làm thế nào hả? Ngày nào cũng rúc trong căn nhà nhỏ xíu của anh, ăn mì tôm à?”
Cậu vô cùng chế giễu lại oán hận nhìn xuống người đàn ông nghèo túng, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói giận dữ, ngay sau đó có một thứ đập thật mạnh lên gáy Hạ Dư!
“Sao cậu không chết luôn đi hả Hạ Dư! Cái tên điên này!”
Hạ Dư bị đập đau vô cùng, hóa ra là một chiếc giày cao gót nữ.
Ánh mắt cậu không khỏi mờ mịt, vừa quay đầu lại đã trông thấy Tạ Tuyết giận đùng đùng chạy tới.
Cậu lẫn Tạ Thanh Trình đều ngạc nhiên.
Có nháy mắt ấy sắc mặt Tạ Thanh Trình tái nhợt, hai người họ thấy cô giận dữ lại chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, biết chắc hẳn cô cũng tới chưa lâu, hoặc lúc Hạ Dư nói mấy lời dơ bẩn hạ lưu, sẽ hạ thấp giọng theo thói quen, nên cô không hề nghe thấy.
Chỉ là nội dung cô nghe thấy cũng đủ làm cô nổi giận rồi.
Căn nhà nhỏ xíu cái gì? Khắp Hỗ Châu chỉ có mỗi tôi dám thu nhận anh gì chứ?
Nếu không phải hôm nay cô tận mắt trông thấy, cô vốn dĩ sẽ không tin rằng Hạ Dư có thể nói thế với người khác, không tin rằng Hạ Dư cũng sẽ có một phương diện mặt người dạ thú như này, càng không tin rằng cách anh cô ở chung với Hạ Dư sẽ lại như vậy.
Cô vốn đã đau thấu tim vì chuyện gần đây Tạ Thanh Trình gặp phải, nỗi lòng bảo vệ anh trai của cô đã dâng lên hoàn toàn, giờ phút này thấy Hạ Dư cũng đổi thái độ với Tạ Thanh Trình, bỏ đá xuống giếng như thế, cô rốt cuộc không nhịn nổi, kéo Hạ Dư ra, dang tay ngăn lại trước mặt Tạ Thanh Trình, trong mắt như bùng lửa Hỏa Diệm Sơn: “Cậu không được châm chọc anh tôi!!”
“…”
Hạ Dư nhìn dáng vẻ nuốt trọn sông núi của cô, nhất thời chẳng nói gì.
Rốt cuộc cô tưởng rằng cô có sức nặng lớn tới đâu?
Xưa nay cậu nhường nhịn cô, bảo vệ cô, âm thầm bắt nạt cô rồi lại chẳng có lúc nào là không giúp đỡ cô, nên cô mới có thể diễu võ giương oai trước mặt cậu, không biết trời cao đất dày.
Nhưng nếu cậu chẳng màng tới cô nữa thì sao?
Xử lí cô còn không khó bằng nghiền nát một con kiến.
Cô dám ngăn cản trước mặt cậu, lấy đồ đập cậu, còn lên giọng với cậu?
Hạ Dư quả thực cảm thấy có hơi nực cười.
Nhưng mà, Tạ Tuyết dù sao cũng là Tạ Tuyết, cho dù rất nhiều chuyện đều do cậu ảo tưởng tự an ủi mình, thì cô cũng là bạn đồng trang lứa đối xử với cậu tốt nhất cho tới tận bây giờ, trái tim cậu từ đau đớn tới chết lặng, cho tới hôm nay hình như đã chẳng còn chờ mong gì hơn nữa, nhưng cuối cùng cậu cũng sẽ không ra tay với Tạ Tuyết thật.
Hạ Dư chỉ gần như lạnh nhạt nhìn cô, khóe môi cong lên, lạnh lẽo mà lẫn thêm chút châm chọc.
“Chị không nhìn ra lòng tốt của người khác à? Tôi là đang giúp anh ta đấy.”
“Cậu giúp cái quỷ cậu ấy! Cậu rõ ràng là đang chế giễu mỉa mai! Tôi nghe thấy hết rồi!” Tạ Tuyết như sư tử mẹ xù lông, dùng thái độ hung dữ Hạ Dư chưa từng gặp, phẫn nộ quát lên: “Sao tự dưng cậu lại đối xử với anh ấy như thế? Cậu cũng tin mấy tin đồn nhảm đó chứ gì? Tôi nói cho cậu biết nhé Hạ Dư! Cậu đừng có ghét bỏ anh trai tôi! Anh ấy bị cách chức tạm thời thì cách chức tạm thời đi, nhà bọn tôi vẫn còn có tôi nữa cơ mà! Cho dù anh ấy không đi làm, tôi cũng có thể nuôi anh ấy!”
“…” Tạ Thanh Trình nhìn bóng dáng cô, có một loại cảm xúc nói không nên lời.
Xưa nay anh đã quen như ông lớn, rất hiếm khi nói bất cứ lời mềm mỏng nào với em gái, cũng chẳng quen tỉ mỉ phân rõ sự dịu dàng giữa người thân.
Nhưng lúc này, có một thứ mềm mại ồ ạt tràn lên rục rịch trong lồng ngực vững chắc của anh.
Hạ Dư giơ tay xoa xoa chiếc gáy còn nhoi nhói đau của mình, may mà không bị đập chảy máu.
Cậu tăm tối liếc Tạ Tuyết: “Chút lương thực tập của chị thì đáng bao nhiêu? Đủ cho chị mua xiên nướng không?”
Tạ Tuyết rất mạnh mẽ: “Ai cần cậu lo! Khéo cậu mắc căn bệnh nặng gì đó ấy! Cùng lắm thì tôi không ăn xiên nướng nữa! Cả đời này tôi không ăn xiên nướng thì cũng có chết được đâu! Cậu tránh ra!”
Thấy Hạ Dư nhìn Tạ Tuyết chằm chằm, ánh mắt càng không tốt.
Tạ Thanh Trình kéo Tạ Tuyết lại, cảm xúc Tạ Tuyết vẫn còn kích động mắng: “Có chút tiền bẩn thỉu thì ghê gớm lắm à! Có tiền thì ghê gớm lắm chứ gì? Hả?! Sỉ nhục được người ta luôn! Cậu có tin tôi cho cậu rớt môn học kỳ này không! Điểm tổng hàng ngày tôi đánh cậu 0 hết đấy! Cậu tưởng cậu là ai hả Hạ Dư! Sao trước kia không nhìn ra cậu thần kinh như thế còn khốn nạn tới vậy! Cái đồ điên! Tra nam!”
Đồ điên với Hạ Dư như chiếc vảy ngược của rồng, huống chi ra từ miệng Tạ Tuyết, thì càng cắt vào tim hơn.
Vẻ mặt Hạ Dư càng u ám lạnh lẽo: “Chị mắng tôi thêm một câu nữa xem nào.”
“Em ấy có mắng cậu cả trăm câu, cậu cũng làm gì được em ấy.”
Lên tiếng lại là Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình kéo Tạ Tuyết ra sau mình, nhìn Hạ Dư ngay gần, giọng không vang, giọng điệu lại vô cùng cứng rắn lạnh lẽo: “Có tôi ở đây, cậu có thể làm gì em ấy, Hạ Dư.
Cậu muốn làm gì thì mẹ nó làm thử tôi xem nào.
Hôm nay tôi không đánh chết cậu thì tôi cùng họ với cậu đấy.”
“…”
“Cậu đừng có quên, bây giờ tôi không cha không mẹ chẳng vợ chẳng con, danh dự với tôi cũng không quan trọng.
Ngoài Tạ Tuyết ra, tôi không còn gì để bận tâm cả.
Cậu mà dám động vào em ấy, tôi đây liều mạng với cậu.”
Hạ Dư: “…”
Tạ Thanh Trình an ủi cô gái hai lượt, mắt vẫn nhìn thanh niên đối diện kia chằm chằm.
“Lên xe đi, Tạ Tuyết.”
Tạ Tuyết còn giận muốn chết, không chịu nghe cũng chẳng chịu bỏ: “Hạ Dư con mẹ cậu——”
“Đừng có nói tục, lên xe.”
“…”
Tạ Tuyết bị cưỡng ép đẩy vào xe.
Tạ Tuyết Trình đóng rầm cửa ghế phụ lại cho cô, giương mắt nhìn về phía Hạ Dư lần nữa, ánh mắt sắc bén chuyển từ trong mắt tới đuôi mắt, liếc qua, đôi mắt đào hoa chuyển động, thành ánh nhìn coi thường không thể sống động hơn.
Anh cứ liếc Hạ Dư như thế, sau đó vòng qua muốn vào ghế lái.
Lúc qua bên cạnh Hạ Dư, Hạ Dư giữ cổ tay anh lại: “Tạ Thanh Trình, anh…”
“Tôi nói với cậu lần cuối.” Tạ Thanh Trình gằn từng chữ một: “Cậu lập tức cút ngay khỏi tầm mắt tôi.”
Anh nói xong đột nhiên gạt tay Hạ Dư đi, thắt đai an toàn, chụp mạnh lấy tay lái, nhấn còi vang dài chói tai.
Hạ Dư đen mặt đứng ngoài cửa xe, rủ mắt xuống, nhìn người bên trong.
Môi cậu giật giật, như thể muốn nói gì từ bên ngoài vào.
Tạ Tuyết muốn hạ cửa xe xuống mắng cậu, bị Tạ Thanh Trình cản lại: “Không cần nói nữa.”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình lãnh lẽo đáng sợ, anh chẳng thèm nhìn Hạ Dư, bảo Tạ Tuyết: “Về nhà thôi.”.