Sổ Bệnh Án

Chương 233: 233: Nhiệm Vụ Cuối Cùng



Vị trí họ đáp xuống cách phòng điều khiển chính không xa, dọc theo lối đi toàn là dấu vết đánh nhau để lại, vẫn chưa có ai đến dọn dẹp.
Phần thân thể sót lại của linh cẩu còn nằm trong đống cỏ cây cháy đen, xác người cũng rất nhiều, vẫn có thể thấy mấy xác chết nguyên vẹn ở đó, trên người họ gắn đầy vũ khí, máy gây nổ thì lại gắn ở phần bụng và cẳng chân, khó trách lại là “Tấn công vào đầu robot sẽ không gây nổ, đánh vào thân mới có thể kích nổ được.”
Lúc trước Tạ Thanh Trình còn thấy kì quái, nếu đã là máy móc, hẳn là đánh vào đâu cũng sẽ nổ thôi, hơn nữa cũng không thể xuất hiện hiện tượng có nổ hay không được, hiện giờ anh không bị hiệu ứng Mandela che mắt nữa, cuối cùng đã thấy rõ hóa ra cấu tạo lại là thế này.
Có tỉ lệ phát nổ là bởi vì đánh trúng thiết bị kích nổ gắn ở bụng và chân những người này mà thôi…
Ba người âm thầm lẻn vào, chậm rãi, tình hình phòng thủ của phòng điều khiển chính và xung quanh dần hiện rõ trong mắt họ.
Trần Mạn ngạc nhiên nói: “Ở đó có mười hai cỗ máy giết người canh giữ!”
Tạ Thanh Trình: “…”
Hạ Dư: “…”
Trong mắt hai người họ thấy cỗ máy giết người đã chẳng còn là máy móc nữa, đó chỉ là mười hai người bị cải tạo thôi.
Những kẻ ấy rất cao to lực lưỡng, tất cả đều có vóc dáng của vận động viên bóng rổ, cơ thể săn chắc, cả người đầy vũ khí, sau khi Tạ Thanh Trình quan sát một lượt, bỗng dưng phát hiện có một kẻ trông vô cùng quen mắt, sau mấy giây anh chợt phản ứng lại——
Mẹ nó, đó không phải tội phạm giết người mà cha anh phụ trách việc truy bắt vào hai mươi mấy năm trước hay sao!!
Gã đàn ông này gây ra năm vụ thảm án nghe rợn cả người, gã ta chỉ nhắm vào phụ nữ, đột nhập vào nhà cướp của, sau đó cưỡng hiếp nạn nhân rồi mới giết, cuối cùng thiêu hủy thi thể.
Mà đáng sợ nhất chính là, mỗi một kẻ hắn giết, sau mấy tuần, sẽ gửi tới cho cảnh sát một quyển nhật ký làm bằng da, trên nhật ký có vẽ chân dung của cô gái bị hại, mà bìa của quyển sổ này sau khi được pháp y kiểm tra, lại đều là của những cô gái bị giết hại ấy…
Vụ án này khi đó được báo chí đưa tin liên tục, Tạ Thanh Trình nhớ rõ khi đó Tạ Bình vì tập trung truy nã nên đã không về nhà suốt một tháng trời.
Cuối cùng cảnh sát tìm được tung tích của kẻ tình nghi phạm tội, là một căn phòng trọ, sau đó, gã đàn ông này bỗng biến mất như bốc hơi khỏi thế gian.
“Trên đảo có rất nhiều tội phạm.” Hạ Dư nói, “Mandela đều sẽ vươn tay ra với đám tội phạm bỏ trốn rơi vào đường cùng này, lừa chúng tới đây, sau khi lợi dụng xong thì phá hủy não bộ luôn, biến thành người hầu quỳ rạp dưới chân bọn chúng.

Mà những kẻ có thể chất sức khỏe tốt như thế sẽ bị chọn biến thành vật mẫu để giết chóc, cấy chip có suy nghĩ của người khác vào.

Zoya rất thích làm mấy việc ấy, cô ta cho rằng cô ta làm thế chẳng khác nào đang loại bỏ sự tồn tại của đám tội phạm này cả, đồng thời lại có thể lợi dụng phế vật khiến cho suy nghĩ của những người khác sống lại trong cơ thể bọn chúng nữa.”
Trần Mạn ngơ ngác: “Hai người đang nói gì thế?”
Hạ Dư: “Không có gì.”
Giải thích mấy thứ này cho Trần Mạn chắc chắn chỉ phí công, Hạ Dư không muốn lãng phí thời gian, cậu vốn cũng không muốn nói nhiều với Trần Mạn một câu nào.
“Trải qua cải tạo gen, trang bị vũ khí, mỗi người họ đều có thể chọi lại hơn trăm người, sức chiến đấu rất mạnh mẽ, hơn nữa vì não bộ chúng đã tê liệt, chỉ dựa vào con chip điện tử trong não để hoạt động, thế nên cũng sẽ không bị Huyết Cổ ảnh hưởng.” Hạ Dư vừa quan sát đám tội phạm này, vừa nhẹ giọng nói, “Cơ mà em thì có cách.”
Cậu nói xong, lấy chuột sóc trong ngực mình ra, sau đó cắn rách đầu ngón tay mình, nhỏ ít máu lên người con chuột sóc ấy, ra lệnh: “Đi đi, tới trên người bọn chúng.”
Chuột sóc chợt vểnh tai lên, co người lại, cong người lao vụt về phía trước như bão.
Trần Mạn ngạc nhiên nói: “Nó có thể nghe lời cậu nói à?”
Lúc này Hạ Dư cũng chẳng có gì phải che giấu năng lực của mình nữa, cậu liếc nhìn Trần Mạn một cái: “Đúng thế đấy.

Nếu tôi mà muốn thì cũng có thể khiến anh nghe lời tôi nói răm rắp luôn.

Đấy là lí do vì sao phòng thí nghiệm của tôi nhốt nhiều động vật đến thế, chúng đều là vật thí nghiệm của tôi cả.”
“… Sức mạnh của em giờ đã có ảnh hưởng lên cả sinh vật sống rồi à?” Tạ Thanh Trình hỏi.
Hạ Dư đáp: “Nói thế cũng đúng, cơ mà muốn động vật nghe lời thì phải huấn luyện cho chúng hiểu được ngôn ngữ của em đã.

Con chuột sóc này đã được em huấn luyện trong phòng thí nghiệm gần nửa năm rồi.”
Lúc nói chuyện, chuột sóc vọt ra khỏi lùm cây, chân ngắn tũn nho nhỏ lạch bạch vọt về phía tên tội phạm ở gần nó nhất.
Tội phạm cảm thấy có bất thường, chợt quay đầu lại, quay mặt đeo kính trinh sát về phía chuột sóc.
Mà chuột sóc vì bị Huyết Cổ điều khiển, đối mặt với phạm nhân vô cùng tàn bạo này cũng chẳng hề sợ hãi, chỉ thấy nó kêu lên chít chít, thả người lao tới, ngay sau đó nhảy bẹp lên cẳng chân tên sát nhân biến thái cuồng giết người kia, bám trái nhảy phải, cuối cùng lại nhảy lên đỉnh đầu tên sát nhân cuồng giết người!
Chuột sóc: “Chít chít… Chít chít chít…”
Ánh mắt tên sát nhân biến thái cuồng giết người kia lập tức lộ vẻ tàn bạo, tức giận gào lớn lên, tất cả tội phạm lập tức bị con chuột kiêu ngạo này thu hút ánh mắt, có tên phạm nhân định tấn công.

Nhưng ngay sau đó——
“Leng keng.

Leng keng.”
Trong gió chợt truyền tới tiếng chuông trong trẻo.
Là thiết bị khuếch đại âm thanh mini được buộc trên người chuột sóc!
Tiếng chuông gió vang lên không ngừng.

Tiếng chuông như mơ như ảo, như cơn gió Nam ấm áp còn vương lại trong giấc mơ ngày hè, hoặc như tiếng hiến tế bí ẩn truyền đến từ cõi vĩnh hằng.

Trong tiếng vang quanh quẩn ấy, tất cả phạm nhân chợt cứng đờ lại, không đánh tiếp nữa.
Hạ Dư khẽ thở hắt ra, nhẹ giọng bảo: “Thành công rồi.”
Sau khi cậu quan sát tình hình suốt mấy ngày, cậu lặng lẽ tới phòng làm việc của Zoya động tay chân—— Cậu chỉnh sửa lại lệnh trong chip của đám tội phạm này, đưa virus trojan vào.
Chỉ cần nghe thấy tiếng chuông gió, virus trojan sẽ hoạt động, làm gián đoạn lệnh tấn công của chip.

Cơ mà chương trình này không thể thử nghiệm trước được, nếu không sẽ dễ bị Zoya phát hiện ra, Hạ Dư chỉ đành cố thành công trong một lần duy nhất, bởi thế khi nãy lúc cậu cho chuột nhỏ tiến lên, mỗi một tế bào trong cơ thể đều căng thẳng tới cực độ.
Giờ phút này Hạ Dư vẫn không dám thả lỏng, nói với hai người kia: “Mau vào thôi, tránh đêm dài lắm mộng.”

Tiếng chuông gió không ngừng, ba người xuất hiện ngoài phòng điều khiển.
Cho dù biết đám tội phạm cả người gắn đầy vũ khí lẫn thiết bị kích nổ này sẽ không tấn công bọn họ lần nữa, nhưng lúc đi ngang qua trước mặt chúng, công khai đến phòng điều khiển chính, tim vẫn đập thình thịch.
Ba người họ đạp lên tuyết bẩn, cố làm nhanh hết sức, lặng lẽ đi tới phía phòng điều khiển chính.
“Bọn họ là mười hai người cải tạo đầu tiên mà Mandela tạo ra.” Hạ Dư vừa đi, vừa mấp máy môi, giải thích bằng giọng rất nhỏ, “Coi như là vật thí nghiệm thôi, tên đó——“
Cậu hơi hất cằm, chỉ về phía người ở gần lối vào phòng điều khiển chính nhất, vóc dáng kẻ nọ vạm vỡ nhất, nhưng gương mặt rất đáng sợ, ngũ quan gã như sáp chảy, như thể Zoya vốn muốn đổi một gương mặt mới cho gã, chẳng qua sửa dở chừng lại hết hứng, đành chán nản làm cho xong, giờ trên mặt gã toàn mấy vết sẹo tím đỏ, cả gương mặt cứ như miếng xà phòng đã dùng sắp hết.
“Đó là số 1.” Hạ Dư nói, “Người cải tạo thành công đầu tiên trên đảo.

Nhưng không biết vì sao Zoya lại rất ghét gã ta.”
Giới thiệu xong, ba người họ cũng đã tới nơi gây áp lực tinh thần nhất, đến cạnh phòng điều khiển chính.
Bấy giờ Tạ Thanh Trình chợt nhìn liếc qua hài cốt la liệt trên đất, bởi vì đã bị nổ quá mạnh, máu thịt be bét, nhưng trong số ấy lại có mảnh huy hiệu vỡ trên mũ cảnh sát còn sót lại, lòng Tạ Thanh Trình run lên…
Hai bóng dáng cản cơn lốc tấn công của chó máy giúp mình và Trịnh Kính Phong như vụt hiện lên trước mắt anh.
Cho dù đấy là cơ thể phạm nhân, nhưng lại cấy một phần suy nghĩ của cha mẹ anh vào…
Tạ Thanh Trình biết bản thân không thể dao động vào giờ phút này được, lập tức dời mắt khỏi chỗ di hài rải rác kia.

Nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ chập chờn lượn lờ——
Nếu như não bộ của tất cả các tội phạm đều đã bị phá hủy, cấp chip suy nghĩ của người khác vào, thế thì “số 1” vạm vỡ đáng sợ này đang mang theo ý thức của ai?
Dựa theo lời nói của Đoàn Văn, “cỗ máy giết người” của Mandela đều là hàng quý hiếm, bọn chúng khiến đối thủ đáng để mình kính trọng sống lại trở thành đồng đội, ví dụ như Tạ Bình Chu Mộc Anh.

Nhưng hiện giờ mười hai phạm nhân này đều là vật thí nghiệm ban đầu, hơn nữa Hạ Dư còn nói Zoya rất ghét số 1, thế thì chip trong não mấy kẻ này có lẽ vẫn chưa phải là đối tượng phải “sống lại” do Đoàn Văn chỉ định, mà là một vài kẻ có quan hệ lằng nhằng với Zoya…
Suy nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong lòng anh, đã chìm xuống dưới, theo tiếng vang cách nho nhỏ, cửa phòng điều khiển chính bị Hạ Dư mở ra bằng kỹ thuật của hacker dễ dàng.
Tay Hạ Dư đặt trên tay nắm cửa, tay kia ra hiệu mời bọn họ vào trong.
Bọn họ lại bước vào phòng điều khiển tia lạnh cấp tốc một lần nữa, trong cảnh ánh sao lấp lánh đầy trời, con gái thực tế ảo của Zoya vẫn trông như trước đây, im lặng ngoan ngoãn đứng đó, tự ngửa đầu ngẩn người nhìn phần mình.
Cùng lúc đó, tổng bộ cũng đã phái ba chuyên gia kỹ thuật can thiệp vào đường liên lạc riêng của từng người, kết nối với Hạ Dư, Tạ Thanh Trình và cả Trần Mạn.
“Kỹ thuật viên số 1, kết nối với cậu Hạ, phiền cậu Hạ đứng ở vị trí mười hai giờ trong phòng điều khiển, quay mặt về hướng dãy số 18 trên màn hình.”
“Kỹ thuật viên số 2, kết nối với cảnh sát Trần…”
Trong tai nghe của ba người đều truyền tới giọng nói có hơi căng thẳng nhưng lại vô cùng kiên định của ba vị kỹ thuật viên, giọng nói kia như trống trận nổi lên, họn họ biết bản thân không còn thời gian để lãng phí nữa, lập tức làm theo chỉ thị, đến vị trí tương ứng.
Bốn giờ bốn mươi lăm, cách thời gian tổng tiến công còn một giờ mười lăm phút, đây là nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần phá hủy tia lạnh cấp tốc, đại quân của Người Phá Mộng tiếp cận, vậy tội ác suốt bao năm qua sẽ chấm dứt.
Ba người không ai bảo ai, đều hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nhận lệnh giải mã dòng đầu tiên theo các kỹ thuật viên.

Nhưng đúng lúc này——
“Hi hi hi…”
Cô gái nhỏ tóc vàng ôm gấu bông đứng phía sau bọn họ chợt bật nụ cười kỳ quái khiến người ta sởn cả tóc gáy!
Người mãi chẳng có phản ứng gì, như thể quái vật nhỏ của thế giới ảo thế mà lại quay người mở miệng!! Giọng nó ngọt ngào nũng nịu, non nớt lại đáng sợ, cứ như một bàn tay nhỏ bé còn dính đầy máu vươn ra khỏi tử cung của cơ thể mẹ.
“Các anh ơi.”
Đứa trẻ này khẽ khe nói ra câu cực kỳ đáng sợ với ba người vào lúc này——
“Các anh đang làm gì thế?”
Cùng lúc ấy, ánh đèn chợt sáng vụt lên, như thác nước đổ xuống, ba người đón lấy ánh sáng mạnh, trông thấy một cửa ẩn trên mái vòm phòng điều khiển chính, người phụ nữ mặc áo trắng đứng ngược sáng, tóc vàng chói mắt, cơ thể duyên dáng, tựa như có cánh thiên sứ rực ánh hào quang mở ra phía sau cô ta, nhưng khuôn mặt cô ta lại tràn ngập vẻ lạnh lẽo tàn độc.
Zoya!!
Zoya kiêu ngạo nhìn bọn họ từ trên xuống, môi đỏ mở ra khép lại, nói một câu tiếng Nga.
“Mấy người tới rồi.”
Hôm nay cô ta đeo máy phiên dịch trên cổ áo, mấy giây sau, máy phiên dịch truyền lại lời của cô ta bằng tiếng Trung mà cả ba người đều có thể hiểu được.
Thế mà cô ta vẫn luôn đợi ở nơi này!
“Tôi sẽ không để mấy người phá hỏng thiết bị của tôi đâu, ở tương lai của Mandela, tôi và con gái cần phải gặp lại nhau.”
Zoya nói từng chữ một, mỗi câu cô ta nói đều được dịch thành tiếng Trung rồi lại truyền vào trong tai nhóm Tạ Thanh Trình.

Zoya từ cao nhìn xuống họ, trong mắt lóe ánh sáng lạnh băng dị thường.
“Tới đây, Eva.”
Xem ra Eva chính là tên con gái cô ta.
Cô gái hình chiếu nho nhỏ trong phòng điều khiển chớp động, lập tức đi tới đứng bên cạnh người mẹ phía trên sân mái vòm cao.

Zoya vươn cánh tay tựa như ngó sen non, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc vàng của Eva—— Cô ta không chạm vào được, Eva vẫn chỉ là hình ảnh phản chiếu thành mà thôi, không có cơ thể, ngón tay Zoya xuyên qua giữa hình chiếu, khiến cơ thể Eva thoáng bị gián đoạn nhập nhèm.
Hạ Dư biết tiếng Nga, cậu nói với Zoya: “Eva đã chết rồi, cho dù là trong tương lai đi nữa, con gái cô cũng không thể có được cuộc sống mới thật sự được, thứ ấy cũng chỉ là nhân tạo mà thôi.

Cô quay đầu lại đi, Zoya, vì để cô bé sống lại, cô đã hại chết rất nhiều người rồi, những đứa trẻ vì cô mà chết này, mẹ của bọn nó cũng chịu nỗi thống khổ như cô vậy, nếu cô thật sự hy vọng con gái cô có thể yên nghỉ nơi thiên đường, nếu cô thật sự hy vọng cô bé có thể nhắm mắt, cô nên ngừng hành động của cô lại đi.

Chấm dứt tất cả những chuyện này.”
“Thiên đường?” Ánh mắt Zoya chuyển từ người con gái bằng hình chiếu sang người Hạ Dư, “Không, tôi không tin có thiên đường gì hết cả.

Tôi chỉ tin thứ tôi đã tận mắt nhìn thấy—— Tôi chưa từng thấy thiên đường, chăng hề gặp nhân gian, tôi chỉ từng gặp địa ngục mà thôi.

Trong địa ngục, thứ gì tôi cũng phải tự mình đoạt lấy.”
“Con gái của tôi… Nó đã có thể suy nghĩ đơn giản, nó đã có thể nghe lời tôi nói, có thể sống tốt ở trong nơi này rồi.” Zoya vuốt ve ảo ảnh của Eva, vẻ mặt chợt hung dữ, “Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy hay sao? Đây là thứ tôi đã làm được! Tôi tìm kiếm hơn mười năm, khiến nó có thể quay về lại bên cạnh tôi! Hiện giờ là ảo ảnh cũng không sao hết, chờ sau vài chục năm nữa vũ trụ Mandela đã hoàn thành, nó sẽ hoàn hảo hơn, nó sẽ có được cơ thể giống như trước đây! Cậu đừng mơ tới việc thuyết phục tôi… Cậu vốn không hiểu được việc bảo vệ đứa con của mình quan trọng đến thế nào đối với một người mẹ…”

Ánh sáng trong mắt Hạ Dư lay động: “Tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu được.”
“Cậu hiểu cái gì? Cậu… A!!”
Zoya chợt hét lên một tiếng—— Chuột sóc!!
Hóa ra Hạ Dư bỏ thời gian nói chuyện với cô ta ở đây là vì để thú hút sự chú ý của cô ta, dùng sức mạnh Huyết Cổ điều khiển con chuột sóc kia chui lên người Zoya, kéo nhẫn Triệt Tâm Zoya đeo xuống!!
Con chuột sóc kia là chuột thí nghiệm, đã qua cải tạo, kết hợp với gen của kiến và chồn, tốc độ rất nhanh, chỉ thấy nó chui qua lộn lại quanh người Zoya nhanh chóng, chớp mắt đã đến mu bàn tay trái của Zoya, răng nanh nhỏ xíu của nó cắn chặt đầu ngón tay Zoya, khiến cô ta gào lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó dồn sức vào hai vuốt, tháo chiếc nhẫn kia tuột xuống!
Leng keng một tiếng, nhẫn rơi xuống đất, chuột sóc nhân lúc Zoya không đề phòng, thành công tháo được chiếc nhẫn kia khỏi ngón tay cô ta!
Sắc mặt Zoya thay đổi ngay lập tức.
Hạ Dư có sức mạnh thao túng lòng người, cách cấp cao bảo vệ mình duy nhất chính là đeo chiếc nhẫn Triệt Tâm này.
Hiện giờ nhẫn đã rơi khỏi tay cô ta, cô ta mất đi sự bảo vệ, thế thì cô ta…
“Xuống đây.” Con ngươi Hạ Dư lóe màu máu đỏ tươi, chuột sóc chạy lên trên vai cậu, lại nhảy xuống cánh tay cậu, đưa chiếc nhẫn kia vào tay Hạ Dư.
Hạ Dư cầm lấy nhẫn, nhìn Zoya chằm chằm, quanh người tản ra vẻ lạnh lẽo, ra lệnh với Zoya từng chữ một: “Xuống đây.

Sau đó rời khỏi nơi này.

Không được nói bất cứ câu nào!”
Zoya đứng im bất động tại chỗ, như con rối bị sợi dây vô hình điều khiển, sau mấy giây Hạ Dư ra lệnh xong, cô ta từ từ nâng tay lên, vẫy mấy lượt, bục điều khiển chậm rãi mở ra trước mặt cô ta, để lộ màn hình máy tính cảm ứng, cô ta ngẩn ngơ gõ mấy ký tự, hoàn thành nhập mệnh lệnh, đài cao bắt đầu hạ xuống.
10cm, 20cm…
Đài cao đang hạ xuống theo mệnh lệnh của Hạ Dư bỗng dưng dừng lại.
Ba người đang nhìn Zoya chằm chằm nhất thời nâng cao cảnh giác, như tên đã lên dây, không biết xảy ra sự cố gì, vì sao không xuống tiếp nữa?
Đúng lúc này, Zoya chợt nở nụ cười cực kỳ đẹp mắt, lông mày khóe môi lại chợt cử động!
Cô ta dựa vào bên cạnh hàng rào bảo vệ, trong con ngươi nhạt màu lóe vẻ giễu cợt: “Ngại quá, tôi giả vờ đấy.

Cậu muốn lấy thứ này của tôi ấy à?”
Cô ta nói xong, nâng tay kéo áo của mình ra để lộ vòng sợi dây chuyền nhỏ, mà chiếc nhẫn lắc lư lóe sáng ở cuối chiếc vòng kia——
Là nhẫn Triệt Tâm thật sự!
“Tôi tới chiến đấu với cậu đấy, sao có thể đeo nhẫn trên tay cho được, chờ cậu cướp lấy chắc.” Môi Zoya kéo thành nụ cười lạnh, hơi ngả ra sau, vẻ mặt càng lạnh lùng kiêu ngạo, “Người đâu, bắt bọn chúng lại, dâng lên cho cụ bà.”
Cô ta vừa dứt lời, trong phòng điều khiển chính chợt lắc lư mạnh, ngay sau đó mặt đất tách ra—— Phía dưới thế mà vẫn có không gian nữa! Nhưng nhóm Hạ Dư không kịp ngạc nhiên vì chuyện này, chỉ thấy khoang sinh học đóng kín đi lên từ dưới lòng đất, theo mệnh lệnh của Zoya, cửa khoang nhờ có cảm biến giọng nói, xì xì giảm áp mở ra, trong khí lạnh như băng mịt mù, ba người thấy rõ thứ xuất hiện bên trong khoang… Tất cả bọn họ đều cứng đờ lại.
Tất cả nút điều khiển trong khoang sinh học đều mở ra, trong lớp sương băng nitơ lỏng tản xung quanh, người bước ra vậy mà lại là——
Tạ Bình, Chu Mộc Anh, và cả…
Trên mặt Tạ Thanh Trình chẳng còn chút huyết sắc nào——
Tần Từ Nham!!!
“Thích chứ?” Zoya âm trầm hỏi, “Đây chính là mấy thể thí nghiệm tôi mới nghiên cứu tạo ra gần đây nhất đấy, dùng kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ cho Vệ Dung vào năm ấy, xem đi, tôi biến dáng vẻ lũ tội phạm xấu xí kia trở nên đẹp mắt cả rồi, chỉnh có giống không?”
Lúc hỗn loạn, chợt nghe Trần Mạn kêu lên một tiếng hoảng sợ: “Mau nhìn dưới chân bọn họ!!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.