Sổ Bệnh Án

Chương 246: 246: Lệnh Của Sơ Hoàng



Tạ Thanh Trình ngồi im trong gian tù.
Trên đôi mắt anh phủ một tầng băng trắng tuyết, trên băng còn dính chút máu tươi sẫm màu.
Đầu bếp phụ trách bữa ăn của anh kia lại đem cơm tới cho anh lần nữa, lần này cuối cùng anh cũng ăn một bát cháo.
Chậm rãi ăn được nửa bát cháo, cửa gian tù bị mở ra, có vài nhân viên thí nghiệm của Mandela bước vào, lần này họ không mang ống lấy máu thí nghiệm hay lam kính thí nghiệm nào, mà là nói thẳng với Tạ Thanh Trình, “Tới giờ rồi.”
“… Ồ.” Tạ Thanh Trình vẫn bình tĩnh như trước, “Cuối cùng cũng xác nhận xong rồi à.”
“…”
“Vẫn còn một ít cháo nữa.” Anh thản nhiên bảo, “Tôi ăn xong rồi sẽ đi.”
Nói cũng lạ, rõ ràng không cần phải đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của anh, nhưng đối diện với người đàn ông dù bị cưỡng ép móc hai mắt đi vẫn chẳng lộ ra chút yếu đuối này, mấy nhà nghiên cứu khoa học ấy vẫn không thể từ chối được.
Bọn họ đứng im chờ đợi.
Lại qua một lát nữa, cuối cùng Hạ Dư cũng tự mình đến nơi này.
“Hạ tổng.”
“Chào Hạ tổng.”
Cấp bậc mấy nhà nghiên cứu khoa học này không cao bằng Hạ Dư, họ thấy Hạ Dư, lập tức cúi đầu rủ mắt, chào hỏi cậu.
Tay Tạ Thanh Trình vẫn luôn cầm thìa cũng hơi khựng lại một lát.
Hạ Dư không để ý đến mấy nhà nghiên cứu khoa học này, cậu vào trong phòng, ánh mắt rơi thẳng xuống người Tạ Thanh Trình.
Cậu trông thấy người sắp biến thành cơ thể hiến tặng này, vẫn thẳng lưng ngồi ngay ngắn trước bàn.

Bởi vì mất đi ánh sáng, động tác ăn cháo của Tạ Thanh Trình trở nên rất chậm rãi, anh hơi nghiêng mặt qua, gương mặt gầy gò ấy dưới ánh đèn lạnh lẽo lộ ra vẻ tái nhợt tựa như ngọc mỏng.
Tạ Thanh Trình đã mù hẳn.
Hạ Dư trông thấy anh, chẳng hiểu sao lòng bỗng dưng vô cùng buồn phiền, như thể bị đâm vào một nhát tàn nhẫn—— Nhưng cậu lại chẳng biết là vì sao.
Người đàn ông này chỉ ngồi im lặng như thế.
Người điếc gần như khờ khạo, người mù lại khôn ngoan hơn, bởi vì người điếc không nghe thấy âm thanh, sẽ gào lớn, có vẻ cục cằn, mà người mù thì chẳng trông thấy thứ gì, thường sẽ tập trung, hành động cẩn thận, đấy là diễn giải ý kiến có từ lâu mà Hạ Dư đã từng đọc được trong 《 Shunkinshou 》.
Cậu vẫn còn nhớ rõ Shunskinshou, cũng nhớ rõ từng bắt chước nam chính Shunkinshou, giúp Tạ Thanh Trình mát xa chân, ủ trong ngực mình sưởi ấm.

Cậu cũng nhớ rõ về Tạ Thanh Trình, nhớ tất cả những chuyện đã xảy ra, nhưng suy nghĩ của cậu đã bị khống chế lẫn cưỡng ép cấy ghép cải tạo rồi, cậu chẳng còn chút tình cảm nào với Tạ Thanh Trình hết cả.
Sự dịu dàng ấy hẳn đã biến mất hết cả rồi.
Não bộ cậu có một giọng nói không ngừng bảo cậu nên làm gì, cậu mơ hồ cảm thấy mâu thuẫn, nhưng giọng nói ấy cứ như cự thú canh giữ trong ngực cậu, đè ép cậu hoàn toàn không thể nào thở nổi.
Nên cậu cứ nhìn anh đã bị mù như thế thôi.
Chết lặng.
Sầu muộn.
Chẳng biết vì sao cậu lại rất muốn khóc, nhưng trái tim như đã bị đóng băng, chẳng có nước mắt rơi xuống.
Từ đầu tới cuối, một khoảng tĩnh lặng.
Còn chút cháo dư lại chưa ăn xong, Tạ Thanh Trình chậm rãi buông thìa xuống, ngẩng đầu, đoán thử phía của Hạ Dư.

Cuối cùng vẫn là Tạ Thanh Trình phá vỡ sự im lặng này.
“Hóa ra là em tới tiễn anh.” Giọng nói ấy trầm thấp, hệt như trước kia.
Hạ Dư: “Ừ.”
Ngừng mấy giây: “Anh còn có điều gì muốn nói hay không.”
“…” Tạ Thanh Trình im lặng giây lát, tựa như anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ nở một nụ cười nhạt, nụ cười ấy rất nhạt nhẽo rất ấm áp, tựa như sứa hoa đào bơi lướt qua, trên gương mặt chẳng chút huyết sắc của anh, trong suốt tới mức tưởng như chẳng nhìn thấy.
Cuối cùng, anh nói với người kia một câu, “Không còn chuyện gì nữa, chẳng có gì cả rồi.”
Anh nói xong, tự mình đứng dậy, đoán phương hướng cơ bản, đi về phía trước hai bước.
Hạ Dư nhíu mày, sâu trong não bộ hình như có cảm xúc nặng nề nào đó bị kéo nhẹ ra.

Cậu nghĩ người này đã tới mức này rồi, sao vẫn còn mang khí chất của kẻ bề trên, tự lập thành thói, ngay cả mù cũng tự dựa vào chính mình để bước đi như thế.
Đang suy nghĩ, Tạ Thanh Trình lại không cẩn thận đụng trúng góc bàn, cơ thể hơi nghiêng đi.
“Cẩn thận.”
“…”
Chờ tới khi Hạ Dư phản ứng lại, cậu đã đỡ tay người đàn ông kia như một thói quen ăn sâu vào xương tủy.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ Dư đã cảm thấy cơn đau như muốn nứt ra trong đầu, não bộ tựa như triển khai cơ chế trừng phạt nào đó, cậu không khỏi buông lỏng tay ra, hít sâu một hơi, quay đầu nói với nhà nghiên cứu khoa học đứng cạnh cửa: “Dẫn anh ta xuống tầng.

Tôi sẽ ra sau.”
“Rõ!”
Tạ Thanh Trình bị mấy nhà nghiên cứu khoa học vây quanh, vai lướt qua bên cạnh Hạ Dư.
Lúc hai người ngang qua nhau, Tạ Thanh Trình dừng bước chân lại, ngừng một lát, anh nói: “… Nhóc quỷ… Cảm ơn em.”
Cảm ơn cậu cái gì?
Vì sao mất đi ánh sáng còn muốn cảm ơn cậu… Vì sao cậu sắp đưa anh đi phẫu thuật rồi, còn muốn cảm ơn cậu?
Vì sao đã tới mức như thế, còn muốn gọi cậu là nhóc quỷ… Vì sao…
Chỉ mỗi nghĩ như thế thôi, Hạ Dư đã chợt thấy linh hồn mình đau đớn như bị tách thành từng mảnh nhỏ! Hồn phách kia như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của cơ thể, ôm chặt lấy người đàn ông đã ngày càng rời xa mình từ sau lưng.

Ôm lấy anh, để anh đừng rời đi.
Đừng đi.
Cả người cậu đều run lên khe khẽ, răng hàm nghiến chặt kêu kèn kẹt, chịu đựng nỗi đau cắt tim khó hiểu ấy.
Nhắm mắt lại…
“Lạch cạch.”
Cửa, cuối cùng cũng đóng lại phía sau cậu.
Đến khi tiếng bước chân dần biến mất, Hạ Dư mới tựa vào cánh cửa gian tù tựa như kiệt sức, ánh mắt vẫn rủ mi im lặng nhìn nơi Tạ Thanh Trình vừa ngồi.
Nơi đó vẫn còn một chùm sáng chiếu xuống, nhưng người gầy gò dưới chùm sáng ấy đã rời đi rồi.
Hạ Dư nâng tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo, phát run, chạm lên vị trí trái tim mình——

Chủ nghĩa của Mandela là tối cao.
Dù hi sinh thứ gì cũng đều đáng giá.
Chẳng có người nào là không thể thay thế được.
Những lời này như câu nguyền rủa nhanh chóng trói buộc linh hồn cậu, tàn nhẫn phong ấn nhốt chặt cự long đang kêu gào thảm thiết trong lòng cậu xuống.
Rầm một tiếng, giao long rơi vào vực sâu!
Sau nỗi đau to lớn trong trái tim cậu chính là đón nhận sự chết lặng còn lớn hơn hẳn, cuối cùng chút dịu dàng thoát ra từ lòng cậu theo đó là lúc sinh nhật tuổi hai mươi của cậu, Tạ Thanh Trình ngồi đối diện cậu, cách hơi nóng của nồi lẩu, ấm áp nói với cậu một câu——
“Sinh nhật vui vẻ.”
Cậu ngẩng đầu lên, thở hổn hển, máy khống chế trên ngực tản ra ánh đỏ sáng rực, một câu chúc mừng ấm áp đã lâu này cuối cùng thành gợn sóng lan rộng, chậm rãi…
Quay về im ắng.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn bước qua lối đi bí mật, bị đưa tới phòng thí nghiệm ở lô cốt.
Nơi sâu nhất trên đảo Mandela này được canh giữ nghiêm ngặt, anh ngồi trên xe lăn, được đưa xuống con đường phía dưới, cuối cùng thông qua ba lớp cửa hợp kim chống bạo động dày nặng, vào trong tầng hầm ngầm rộng tới khoa trương kia.
Lớp cửa nặng nề cuối cùng khép lại phía sau anh.
Tạ Thanh Trình bị đẩy tới trung tâm phòng thí nghiệm ngầm.
Nơi ấy dựng hai khoang cabin làm từ loại thủy tinh cường lực đặc biệt, nhìn qua như kén nhộng khổng lồ.

Thiết bị trông có vẻ đơn giản, thực ra độ an toàn lại rất cao, có rất ít vũ khí có thể phá hủy được thiết bị này, làm hại tới bên trong.
Đây là nơi sắp tiến hành cấy ghép não.
Đoàn Thôi Trân đã dang hai tay nằm trong một khoang kén nhộng, một khoang chưa có người là chuẩn bị cho Tạ Thanh Trình.

Phía sau thiết bị này là một đám linh cẩu và người cải tạo đông đúc đứng đó, chúng phụ trách bảo vệ nghi thức, hiện giờ tất cả đều ở trạng thái chờ lệnh, vòng khống chế đeo trên đầu như đôi mắt lóe ánh đỏ, vô vàn ánh sao đỏ chói sáng lên trong bóng tối.
Anthony và mấy nhà nghiên cứu khoa học cấp cao khác đang bận rộn trước thiết bị khổng lồ lại phức tạp, giờ phút này Anthony đã tiến hành phân tích mẫu ADN của Tạ Thanh Trình lần cuối cùng rồi.
Mà Đoàn Văn ngồi trên ghế điều khiển Đoàn Thôi Trân đã ngồi trước đó, phía sau là người cải tạo Lý Vân không có biểu cảm gì, nằm trong trạng thái chờ tựa như đi vào cõi tiên.
Hắn thấy nhà nghiên cứu khoa học đẩy Tạ Thanh Trình đến gần, cuối cùng đứng dưới bậc thềm của hắn, ở nơi cách mấy mét.

Mở miệng nói: “Cậu đến rồi.”
“Tôi đến rồi.”
“Có điều cuối cùng gì muốn nhắn nhủ nữa không.”
“Không có.” Tạ Thanh Trình đáp, “Anh nên thực hiện lời hứa của anh rồi đấy.”
Đoàn Văn: “…”
Với việc Tạ Thanh Trình thật sự bó tay chịu trói như này, Đoàn Văn cũng chẳng tin lắm, mãi cho tới giờ phút này hắn vẫn rất cảnh giác, cho dù là ở trong tầng hầm có thể quét rõ ràng được cả mảnh đạn 0,5 mm trong cơ thể này đi chăng nữa, hắn vẫn rất đề phòng anh.
Đoàn Văn chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Thanh Trình, nhìn anh từ trên cao xuống.

Trông thấy gương mặt ốm yếu của anh, băng gạc trắng tuyết, trên băng gạc có thấm ra ít máu, hốc mắt hõm vào phía dưới lớp máu kia.
Thật kì lạ…
Rõ ràng là người đã tàn phế vậy rồi, vì sao vẫn khiến hắn ta cảm thấy bất an như thế.
Rõ ràng trên người anh ngoại trừ xiềng xích cố định ra, chẳng hề có kim loại gì khác, vì sao vẫn khiến hắn cảm thấy nguy hiểm như vậy?
Đoàn Văn không hề lơ là, hắn nói với Tạ Thanh Trình: “Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, thả Hạ Dư đi, cũng sẽ hủy bỏ sự khống chế suy nghĩ với cậu ta.

Mời cậu bước vào trong khoang sinh học trước đi đã.”
Tạ Thanh Trình lại nói: “Mời anh thả em ấy ra trước.

Chờ em ấy đi rồi, anh phải liên lạc nói rõ tình hình với tổng chỉ huy Người Phá Mộng trước mặt tôi, tôi xác nhận được em ấy an toàn sẽ tự nguyện bước vào trong khoang phối hợp với cuộc phẫu thuật của các người.”
“…”
“Đây là trình tự chúng ta đã bàn từ trước, Đoàn Văn.”
Đoàn Văn không đáp, giọng nói của Đoàn Thôi Trân lại vang lên.
Cơ thể bà ta đã nằm trong khoang, giọng truyền ra ngoài là thông qua loa gắn trong khoang, giọng trẻ con giòn giã non nớt lúc này thay đổi hết sức kỳ quái.
“Sơ Hoàng, hiện giờ tình hình đã thay đổi rồi.” Đoàn Thôi Trân nói, “Trước tiên chúng ta cứ tiến hành phẫu thuật đã, Hạ Dư phải ở lại nơi này cho tới khi cuộc phẫu thuật hoàn thành, trừ phi cậu có bản lĩnh khiến đám Người Phá Mộng thoát ra khỏi ngục giam phía ngoài kia ngừng cuộc tiến công lại.”
Tạ Thanh Trình nghe lời Đoàn Thôi Trân nói xong, nhưng không hề ngẩng đầu về phía của Đoàn Thôi Trân, gương mặt anh vẫn hướng về phía Đoàn Văn đang đứng: “Anh định nuốt lời đấy à.”
“… Cậu yên tâm, phẫu thuật xong tôi sẽ để cậu ta quay về.”
Tạ Thanh Trình im lặng trong chốc lát: “Sức mạnh của Lý Vân e là anh vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu được đâu, Trần Lê Sinh.”
“Trần Lê Sinh cái gì, nó họ Đoàn!” Đoàn Thôi Trân lạnh lùng nói, “Được rồi, không cần lắm lời như thế nữa, Đoàn Văn, đưa người tới đây, bắt đầu đi!”
Đoàn Văn bước về phía trước từng bước.
Nhưng Tạ Thanh Trình mở miệng, giọng điệu lạnh lùng như băng tuyết trời đông giá rét.
“Đoàn Văn, anh nhớ rõ tôi đã từng nói gì với anh đi.

Chỉ cần tôi không muốn, cho dù mấy người có chiếm được cơ thể của tôi, năng lực của Sơ Hoàng cũng sẽ chấm dứt.”
Bước chân Đoàn Văn hơi khựng lại.
Lúc này ngay cả Đoàn Thôi Trân cũng không dám tùy tiện thúc giục nữa, bà ta trợn lớn hai mắt trong khoang, vẻ mặt vặn vẹo lại gấp gáp.
“Anh đứng im đó đi, đừng có bước lên trước nữa, nếu không tôi sẽ lập tức tự hủy năng lực của mình.”
“…”
Có lẽ bởi vì Tạ Thanh Trình ngồi trên xe lăn, phía sau xe lăn của anh lại có các nhà nghiên cứu khoa học đi theo hộ tống, mà bản thân anh lại rất lãnh lẽo, khí chất vô cùng điềm tĩnh chẳng thua gì Đoàn Văn, thế nên nhìn qua anh như vị ông lớn có thế lực ngang ngửa với bọn chúng, chẳng hề nhượng bộ chút nào trên bàn đàm phán.
“Anh làm theo những gì chúng ta thương lượng ban đầu cho xong đi.” Trong giọng nói của Tạ Thanh Trình mang theo sự gây sức ép không cho phản kháng, “Tôi vì em ấy mới đến đây.

Về chuyện này, chúng ta không thể thương lượng thêm nữa.”
Đoàn Văn nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình, phỏng đoán từng câu của anh, theo dõi chi tiết biểu cảm trên gương mặt anh.

Nhưng lời Tạ Thanh Trình nói lại chẳng có vấn đề logic nào cả, Tạ Thanh Trình cũng không bất chợt đưa ra yêu cầu quá đáng, còn về vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như mặt giếng cổ, chẳng tìm thấy chút gì đáng để nghi ngờ.
Hắn quay đầu lại, liếc thoáng qua cụ bà nằm trong khoang sinh học.
Đoàn Thôi Trân căng chặt gương mặt, bà ta đã nhìn thấy lựa chọn mình phải làm, thật sự không còn đường lui nữa, Tạ Thanh Trình cầm trong tay chìa khóa “có thể tự hủy năng lực Sơ Hoàng”, bọn chúng nhìn như nắm quyền chủ động, nhưng thật ra trước khi anh tự nguyện bước vào trong khoang, bọn chúng đều chỉ là bị động.
Cuối cùng Đoàn Thôi Trân lạnh lùng dời tầm mắt lên gương mặt Đoàn Văn.
Đây là một tín hiệu ngầm đồng ý.

Đoàn Văn nói: “Được thôi.”
“Thế thì, chờ sau khi Hạ Dư tới đây, mong anh lập tức hạ lệnh, để em ấy rời khỏi Mandela, quay về phía bên Người Phá Mộng.”
Chắc là qua khoảng hơn mười phút, Hạ Dư đã quay về từ gian tù.
Cửa phòng thí nghiệm ngầm mở mạnh ra lúc cậu bước vào, vừa nặng nề đóng lại.

Hạ Dư đi thẳng tới trước bục phòng thí nghiệm rộng lớn, lần này cậu không nhìn Tạ Thanh Trình nữa, cậu vừa trông thấy người này đã rất đau lòng, là người bảo vệ Mandela, cậu không muốn như thế.

Nhưng sau khi cậu bước vào lại phát hiện ra hình như mọi người đều đang chờ cậu.
Cậu hơi dừng một lát: “Làm sao thế.”
Đoàn Văn nâng tay lên, không giải thích nhiều, mà trực tiếp ra lệnh cho Hạ Dư đứng bên cạnh: “Nhiệm vụ kết thúc rồi, cậu có thể quay trở về tổng bộ Người Phá Mộng.”
Giọng nói vừa dứt, máy khống chế của Hạ Dư đã phát ra ánh sáng càng chói lọi hơn, Hạ Dư ngẩn ra, nhưng sức mạnh của máy móc thật sự quá mạnh mẽ, đủ để tẩy não cả trăm người, cho dù là ai đi nữa cũng không thể chịu nổi.

Cậu không kịp suy nghĩ, ánh mắt nhất thời đã tan rã.
Đoàn Văn: “Hài lòng chưa?”
Tạ Thanh Trình lại nói: “Anh cần khiến mệnh lệnh này hoàn chỉnh hơn nữa.”
Bất cứ sơ hở nào trên gương mặt Tạ Thanh Trình đều không thể che giấu được, Đoàn Văn trầm mặc giây lát, tiếp tục bổ sung thêm: “Sau khi quay về tổng bộ Người Phá Mộng, không được tiến hành công kích với bất cứ ai ở nơi đó, cho phép bọn họ tháo và tiêu hủy thiết bị Huyết Cổ trước tim cậu xuống, không được phản kháng.”
Tạ Thanh Trình ngẫm thử, khẽ gật đầu.
Đoàn Văn bèn phất tay xuống, cuối cùng nói với Hạ Dư: “Đi đi.

Ngay bây giờ.”
Lúc này Hạ Dư đã rơi vào trạng thái bị khống chế hoàn toàn, gương mặt cậu chẳng chút thay đổi nhận mệnh lệnh, đứng thẳng người đi ra cửa, cuối cùng quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, ấn nút tích một tiếng, mở cửa hợp kim, đi ra ngoài.
Mấy giây sau, cửa hợp kim đóng lại phía sau cậu.
Đoàn Văn nói: “Vậy đã hài lòng chưa?”
“Được rồi.”
“Thế thì——“
Lời Đoàn Văn còn chưa dứt, bỗng dưng trên bục thí nghiệm rộng lớn truyền tới giọng nói hoảng hốt cắt ngang: “Đợi chút đã!!”
Là Anthony!
Anthony khi nãy không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, bởi vì anh ta vẫn luôn giành giật từng giây để xử lý kết quả phân tích nhóm ADN cuối cùng của Tạ Thanh Trình, mà ngay giây phút Hạ Dư xoay người đi ra khỏi cửa, kết quả tính theo nguyên lý kia đã nhảy ra!
“Tít tít tít…”
Báo động đang xoay tròn.

Đồng thời, giá trị thể hiện sự thật đỏ tươi, chói mắt phản chiếu vào trong đôi mắt đào hoa của Anthony.
Máu nhanh chóng ùa thẳng về tim, não bộ Anthony gần như nổ tung, anh ta dựng cả tóc gáy, cả người sởn gai ốc, nhất thời sợ hãi tới cực điểm, lớn tiếng gào lên: “Đừng cho Hạ Dư rời đi! Bảo cậu ta quay về ngay! Tạ Thanh Trình đang lừa chúng ta—— Anh ta vốn dĩ không có khả năng tự hủy dị năng Sơ Hoàng! Chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật luôn!!! Không cần có được sự đồng ý của anh ta!! Hơn nữa tôi phát hiện trong máu anh ta——“
Đã quá muộn rồi.
Anh ta còn chưa nói xong.
Người đàn ông gầy gò mù cả hai mắt ngồi trên xe lăn trông như chẳng thể làm được gì đã mở miệng, anh nhẫn nhịn che giấu không thể hiện Huyết Cổ ra chính vì chờ đợi giờ phút này, khoảnh khắc mà anh tiếp cận Đoàn Thôi Trân gần nhất! Ả đàn bà này thường chẳng có cách nào để tiếp cận, cho tới bây giờ…
Chớp mắt, anh dùng giọng nói vô cùng kiên định, lớn tiếng ra lệnh từng chữ từng chữ:
“Tất cả mọi người ở đây buông hết vũ khí quỳ xuống đất, nghe lệnh của tôi, không được—— Chống cự——!!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.