Editor: Trà Đá.
Đối với bộ dáng vội vàng của Đường Nhân, thì Lục Trì lại xem như không có gì.
Vóc dáng Lục Trì cao, rất thích hợp cầm ô, Đường Nhân ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.
Đường Nhân nói: “Cậu không mang theo ô, sao không qua hỏi tớ, tớ có mang theo ô nè!”
Lục Trì nghĩ thầm, anh làm sao biết được cô có mang theo ô chứ.
Đường Nhân còn nói: “Ô của tớ cũng chính là ô của cậu.”
Những hạt mưa tiếp tục rơi trên mặt ô, phát ra tiếng lộp độp, áp đảo hết những tiếng ồn ào xung quanh.
Nhưng Lục Trì vẫn nghe rõ lời nói của Đường Nhân.
~
Cách căn tin một đoạn, bọn họ mới phát hiện ra đường đi đã bị ngập.
Học sinh có mang ô hay không mang ô cũng trực tiếp đi qua vũng nước, nước mưa đã ngập đến mắt cá chân, một màu vẩn đục không chịu nổi.
“Trời ơi, qua kiểu gì đây?”
“Hôm nay chắc khỏi ăn quá.”
“Hôm nay siêu thị nhỏ cũng không mở cửa, trong này lại ngập nước như vầy, chẳng lẽ phải đi qua sao ta?”
Bây giờ đang là mùa đông, lội nước chắc chắn rất lạnh, hầu như mọi người không biết phải làm sao, nhưng lại không thể không ăn, rối rắm lao xao một đoàn.
Chuyện này khiến không ít người tụ tập xung quanh.
Có vài tiếng kêu rên vang vọng ở phía trước.
Lục Trì và Đường Nhân cũng dừng lại ở bên kia không nhúc nhích.
Đường Nhân cúi đầu nhìn đôi giày đi tuyết của mình, hôm nay lại là giày cổ thấp, nước ngập tới mắt cá chân, chắc chắn nước sẽ vào trong giày nếu lội qua nước.
Cô khẽ thở dài.
Cô ghét nhất cảm giác giày bị thấm nước, dính dính lạnh lạnh, cực kỳ khó chịu.
Lục Trì cũng cúi đầu, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào đôi giày của cô.
Một lúc lâu sau, anh mở miệng hỏi: “Ở ký túc xá có… Có đồ ăn vặt không?”
“Hôm qua mới ăn hết.” Đường Nhân khổ sở lắc lắc đầu, hôm qua cô và Tô Khả Tây đã lấy ra ăn hết.
Trong ánh mắt Lục Trì lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Đang khi nói chuyện lại có vài người trực tiếp lội qua nước, đứng trên bậc thang la oai oái, cởi giày ra vắt nước, mùa đông đi giày bông lại còn lội nước nên nước thấm đầy vào giầy.
Đường Nhân lại thở dài, kéo kéo anh: “Chúng ta cũng lội qua đi.”
Nói xong cô đưa một chân ra.
Đúng lúc này, Lục Trì đột nhiên giữ cô lại, trực tiếp nhét ô vào trong tay cô, một giây sau lập tức bế cô lên.
Đến bản thân Đường Nhân còn chưa kịp phản ứng, cô mở to hai mắt.
Cô hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Lục Trì bình tĩnh trả lời: “Lội… Lội nước.”
“…” Đường Nhân nắm lấy áo anh: “Đang mùa đông, tớ lại nặng nữa, cậu bế tớ sao nổi?”
Lục Trì: “…” Rõ ràng rất nhẹ.
Anh không phản bác, nhấc chân lội qua nước.
Đường Nhân vui sướng ở trong lòng Lục Trì, cười trộm.
Cảm giác này giống như lần trước cô hôn trộm anh, buối tối trốn trong chăn cũng có thể tự bật cười.
Đường Minh và Lộc Dã cũng đứng trong đám người tụ tập quanh vũng nước.
Hai người rối rắm nửa ngày, quyết định quay lại ký túc xá, lần trước còn dư thùng mì tôm, về ăn tạm, dù sao cũng không phải lần một lần hai ăn mì tôm.
Ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Lục Trì đang khom lưng bế Đường Nhân lên.
Vu Xuân lao ra từ trong đám người, la lớn: “A.”
Anh ta vội vàng hét lên: “Tránh ra tránh ra! Mau nhường đường!”
Cả đám người đang chăm chú nhìn vũng nước thì lập tức quay đầu lại, chứng kiến thấy một màn kinh thiên động địa, bỗng chốc ào ào tránh ra hai bên.
Cảm giác hôm nay đã thấy được chuyện tình…
Lục Trì nghiêm mặt, nhất là khi phát hiện tất cả ánh mắt của mọi người đang tập trung trên người mình, thì hô hấp anh ngày càng nặng nề hơn.
Mắt anh nhìn thẳng phía trước, trực tiếp lội qua vũng nước.
Trong chớp mắt, hai người đã đứng trên bậc thang trước cửa căn tin.
Các nữ sinh vây xem cũng không nhịn được bàn tán to nhỏ, tâm tình thiếu nữ như muốn nổ tung, quên luôn cả việc bọn họ chưa ăn cơm.
Đường Minh hỏi: “Có phải tớ vừa nằm mơ không?”
Lộc Dã đáp: “Mơ giữa ban ngày rồi.”
Cho dù đã từng nhìn thấy những hình ảnh hơi thân mật của hai người trước đó, nhưng cũng không ngờ hôm nay Lục Trì dám bế Đường Nhân vào lòng trước mặt nhiều người như vậy.
~
Trong căn tin rất ít người.
Lục Trì và Đường Nhân vừa đã vào đã được trực tiếp lấy cơm, vốn định mang về ăn, nhưng bây giờ chỉ có thể ngồi ở căn tin ăn.
“Phải yêu cầu trường học thay đổi món ăn mới được.” Đường Nhân dùng muỗng đâm đâm đĩa cơm, “Cậu nhìn cậu xem, gầy như vậy rồi.”
Lục Trì: “…”
“Mà béo quá cũng khó nhìn.” Đường Nhân xoa xoa mặt, nhìn anh chằm chằm, “Thôi thà cứ như bây giờ đi.”
Lục Trì nghẹn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được ngắt lời cô: “Ăn… Ăn cơm đi.”
“Được được được.” Đường Nhân bĩu môi.
Trong trường học có không ít các cặp đôi, nhất là học sinh cấp ba, áp lực học tập càng lớn, ngược lại càng nảy sinh tình cảm.
Trong trường học nội trú, ngoài lớp học ra thì chỉ có căn tin mới là nơi có thể vun đắp tình cảm.
Bởi vì ở bên ngoài đều có các giáo viên theo dõi, thầy giám thị có tiếng phát hiện ra những cặp đôi vụng trộm, sau đó trong giờ chào cờ sẽ đọc tên lên trước toàn trường.
Đường Nhân nhìn chằm chằm một cặp đôi ở bàn phía sau lưng Lục Trì.
Hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, căn tin vẫn còn nhiều cặp đôi vụng trộm đút cho nhau ăn, vừa nhìn nhau vừa cười tình ý nồng đậm.
Đường Nhân đột nhiên ngừng tay: “Lục Trì, tay tớ bị đau.”
Lục Trì nhìn cô, bày ra vẻ mặt nghi ngờ.
Đường Nhân bày ra bộ dáng thê thảm: “Cậu đút tớ ăn đi.”
“…” Lục Trì không thèm để ý đến cô nữa, tiếp tục ăn cơm.
Kết quả nửa ngày không nghe thấy người đối diện lên tiếng, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Đường Nhân đang nhìn anh, đôi mắt giống như một chú mèo con đáng thương.
Anh dừng lại, hai hàng lông mày nhíu lại.
Một lúc sau, Lục Trì duỗi tay dùng muỗng của Đường Nhân xúc một muỗng cơm, đưa tới trước mặt cô, mặt không biểu cảm: “Ăn.”
Đường Nhân không khách khí, há miệng ăn, nói mập mờ: “Cậu đút tớ ăn không giống gì hết.”
Lục Trì không còn gì để nói, không giống cái gì, chỉ là đút cơm thôi mà.
Cũng may trong đoạn thời gian còn lại Đường Nhân không yêu cầu gì quái đản nữa, anh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chờ sau khi anh ăn xong, Đường Nhân đặt đũa xuống, đột nhiên nhướng người về phía trước nói: “Tớ đáng yêu như vậy, sao cậu lại không rung động chứ? Hứ.”
Lục Trì bị tiếng “Hứ” cuối cùng của cô hăm dọa.
~
Ăn cơm tốn không ít thời gian, lúc đi ra ngoài thì trời đã tạnh mưa.
Vũng nước mưa lớn ban nãy đã rút bớt, bây giờ chỉ còn một lớp mỏng.
Hai người đi từ căn tin quẹo vào đường đi về phía ký túc xá.
Ký túc xá gần căn tin, từ căn tin đi xuyên qua hành lang ra ngoài, đi về phía trước thêm một chút nữa là thấy được khu ký túc xá.
Trong hành lang có hơi tối.
Lục Trì đi trước, Đường Nhân đi phía sau nghe thấy tiếng nam sinh kêu lên: “Á, đau quá.”
Cô vội vàng chạy lại.
Đúng lúc đèn hành lang đột nhiên sáng lên, Đường Nhân thấy rõ cảnh tượng ngay trước mắt, ngẩn người.
Biết Lục Trì đã được mấy tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy được khuôn mặt khi không mang kính của anh, gương mặt mê hoặc, đuôi mắt dài hẹp, khiến người khác phải nhìn ngắm mãi.
Cực kỳ đẹp trai.
Nam sinh bị đụng đau cũng ngây người nhìn Lục Trì.
Một giây sau, Lục Trì lạnh lùng nói: “Cút.”
Bộ dáng hoàn toàn bất đồng với hình ảnh lạnh lùng thường ngày của anh.
Nam sinh bị giật mình, đánh rơi kính Lục Trì trên mặt đất, bị anh hù dọa, bỏ chạy biến mất chỗ cầu thang.
Lục Trì xoay người nhặt kính, Đường Nhân lại nhanh chân hơn chạy lên nhặt lấy mắt kính.
Cô hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lục Trì đột nhiên mím môi, mặt mày lạnh lùng thường ngày nhăn nhó.
Anh nhìn thẳng vào mắt Đường Nhân.
Trong nháy mắt, trong lòng Đường Nhân hét lên “Đừng nói Lục Trì học được cách quyến rũ người khác” chứ…
Nhưng chưa được bao lâu thì mắt anh dần dần đỏ lên, anh quay đầu đi chỗ khác, đưa tay lấy lại mắt kính trong tay Đường Nhân, đeo lên.
Đường Nhân rõ ràng thấy anh run run.
Sau khi đeo kính lên thì Lục Trì khôi phục lại bộ dáng thường ngày, lạnh lùng kín đáo, hoàn toàn khác với bộ dáng vừa rồi.
Hai người duy trì tư thế ngồi chồm hổm trên mặt đất, không khí như ngừng lại.
Đường Nhân cúi đầu, hỏi: “Lục Trì, sao cậu lại đeo kính không có độ?”
Vừa rồi cô nhặt mắt kính lên phát hiện ra mắt kính hoàn toàn không có độ.
Hô hấp của Lục Trì như bị ngừng lại.
Trong hành lang trở nên yên tĩnh, Lục Trì cứng người không động đậy, môi mím thành một đường.
Đường Nhân chần chừ mở miệng: “Lục Trì, cậu… Ngẩng đầu lên?”
Lục Trì chớp chớp mắt, không nhìn cô: “Không.”
Đường Nhân phát hiện, từ nãy đến giờ Lục Trì không nhìn cô, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Anh rõ ràng là không muốn ai nhìn thấy.
Nhưng anh có đôi mắt đẹp như vậy, tại sao phải giấu đi, Đường Nhân có chút không hiểu.
Cô cân nhắc một chút, lại mở miệng hỏi tiếp về vấn đề nhạy cảm: “Lục Trì, sao cậu lại đeo kính?”
…
Ký ức được anh cất giấu sâu trong lòng lại xuất hiện lên một lần nữa.
“A, Lục Trì là con gái!”
“Không đúng không đúng, là con gái, con gái! Ha ha ha!”
“Mau lột quần nó ra, nhất định là giả trai để chơi chung với bọn mình, không biết xấu hổ mà!”
Năm đó lớp năm, sau khi tan học có vài học sinh tụ tập nơi một góc phòng học.
Từ trong khe hở có thể thấy một cậu bé xinh trai đang bị một đám người vây quanh, trong hốc mắt đầy nước mắt, khóc lóc nói: “Không… Không được…”
“Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!” Bọn họ làm mặt quỷ, duỗi tay túm lấy quần áo cậu bé, “Có đúng mày là con gái không, tại sao phải giả trai?”
…
“Đều là con nít, đùa giỡn thôi mà, sao lại nghiêm trọng như vậy, Dương Dương nhà tôi chỉ là hơi nghịch ngợm một tí, đúng không Dương Dương?”
“Cô giáo, cô xem lại đứa bé đó có chọc mấy bé trai này trước hay không, nếu không thì mắc gì mấy đứa nhỏ lại vây xung quanh, tôi nghi mọi chuyện là do cậu bé đó gây ra!”
“Cô giáo Lý, con trẻ không hiểu chuyện, xin lỗi nhau là được rồi.”
…
Lời nói đứt quãng kết hợp thành vài bức ảnh rời rạc.
Đường Nhân dường như có thể hiểu cảm giác bất lực của Lục Trì khi đó, cộng thêm sắc mặt của những người khác, khiến cô hận không thể có mặt ngay tại lúc đó.
“Tớ… Tớ đi đây.” Lục Trì nói.
“Lục Trì.” Đường Nhân đột nhiên lên tiếng.
Cô nâng cằm anh lên, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm túc nói: “Cậu nên biết là do trời sinh cậu trông rất đẹp trai, những người khác không có ai đẹp trai bằng cậu.”
“Bọn họ chỉ đang ghen tỵ với cậu thôi.” Cô nói.
Lục Trì mở mắt, đối mắt với Đường Nhân xuyên qua tròng kính.
Đôi mắt của Đường Nhân sáng long lanh giống như những vì sao.