Em Là Nhà

Chương 18



-“Anh à …”

Mình gọi bẽn lẽn.

Anh tự dưng ho sặc ho sụa.

-“Em…Nguyệt…em…anh…”

-“Lần này sẽ được, em hứa đấy!”

-“Không phải…anh…em…em…”

Chưa bao giờ thấy người yêu bối rối như này, mình để ý thấy chân tay anh lóng nga lóng ngóng, mặt mũi thì đỏ bừng.

Anh bị cuống, ho khan một lúc, mãi sau mới bình tĩnh được.

-“Hôm nay anh mệt, để sau nhé!”

Mình nóng cả mặt, cái thể loại gì mà mỡ dâng tới miệng mèo mà mèo lại chê thế?

Tự ái con gái của mình, vứt đi đâu cơ chứ?

-“Sao anh lại thế, anh chán em rồi à?”

-“Anh…”

-“Hay cơ thể em không đủ hấp dẫn?”

-“…”

-“Hoặc cũng có khả năng anh ăn vụng sau lưng em, cho nên giờ no xôi chán chè rồi, không cần em…”

-“…”

Anh càng im lặng, mình càng điên.

-“Hay anh…không có khả năng, hả?”

-“Em…”

Thấy anh vò đầu bứt tai, nhìn mình kiểu bất lực, không nói lên lời.

-“Anh!”

-“Anh có biết như thế em xấu hổ, tủi thân lắm không?”

-“Anh làm em buồn…”

-“Anh!”

-“Em phải làm sao?”

-“Có phải những lần trước thất bại khiến anh giận em, giờ muốn trả đũa em? Anh biết em yêu anh nhiều lắm không? Em thực sự…yêu anh hơn tất cả …”

Mình nghẹn ngào.

Còn anh, sắc mặt xấu thấy rõ, bàn tay nắm chặt, giọng nói chưa bao giờ lạnh lẽo tới thế.

-“Yêu…yêu…mù quáng…Kiều Như Nguyệt, ngay bây giờ em biết tôi ước gì không? Tôi ước chi em còn nhỏ, chỉ cần có cái roi mây vụt cho vài phát ở mông là hết hư! Thằng khốn đó là cái gì? Hắn xứng đáng với em à? Em làm ơn tỉnh táo lại đi…”

Lại làm sao không biết đây? Thằng nào? Hay anh nghi mình ngoại tình với thằng nào, nên tức, mình vội vàng giải thích.

Anh không thèm nghe, còn giữ chặt vai mình, hỏi, mà như quát.

-“NÓI, TÊN TÔI, NÓI MAU!”

-“An…”

-“Nhìn lại, nhìn cho kĩ vào rồi hãng nói…”

-“Lại. Việt. An.”

Anh giận lắm, mình vừa dứt lời anh đã đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa, buồn không tả nổi.

Đêm, thật dài.

“Ai bánh chưng bánh giò nóng đê…bánh chưng bánh giò đê…”

Tiếng giao hàng khiến mình thức giấc.

Bánh chưng.

Bánh giò.

Bánh chưng, bánh giò, bánh chưng, bánh giò…

Quán của mình.

Đúng rồi, thôi chết, sao mình lại đãng trí đến thế?

Mình bị tai nạn từ hồi đó, quán của mình ra sao? Công sức bao nhiêu năm của mình?

Mình định gọi cho thằng quản lý, lại phát hiện ra điện thoại cũng mất đâu rồi.

Vẫn sớm nên mình chưa muốn đánh thức anh, lòng thì nóng như lửa đốt, sốt ruột, không được, mình phải ra quán một lúc xem tình hình như nào.

Mình sẽ chỉ đi một chút thôi, sẽ rất nhanh.

Mình ra ngõ, nhưng mình không biết đi đường nào cả. Mình làm sao thế này? Mình sống ở nơi đây từ nhỏ, có ngõ ngách nào không biết? Sao tự dưng hôm nay lại đơ thế?

Mình thử chạy qua đường này này, vòng tới ngách kia, ngó nghiêng xung quanh, phải có cách chứ.

“274 Phố Huế, Hai Bà Trưng”

Đó là cái bảng hiệu ở cửa hàng mà mình nhìn thấy. Thì ra là đang ở Phố Huế, mình vẫy taxi, nhưng chẳng cái nào dừng lại.

May quá, có vài bác xe ôm, lạ thật, xe ôm mọi ngày bắt khách dẻo miệng lắm mà, hôm nay hỏi ai cũng không chịu chở.

Xung quanh ai cũng nhìn mình rất kì cục, có người đang bế trẻ nhỏ, sợ hãi tránh thật xa. Vì sao vậy?

Có lẽ mình phải về nhà bảo anh đèo đi thôi.

Lật đật quay lại, rẽ trái rẽ phải, đi ngang đi dọc…rốt cuộc không biết phải làm sao để về được nhà.

Mình đến phát rồ vì mình mất.

Mệt quá, đành dừng chân lại nghỉ ở một cửa hàng gần đó, tình cờ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua tấm kính.

Ai đây?

Con nào mà đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, quần áo xộc xệch, tất thì mỗi bên một màu, dép cũng không đi?

Là mình sao?

Không phải đâu, không phải mình đâu, mình đâu có xấu đến thế.

Mình nhìn vào gương, cảm thấy buồn cười, mình cười, thật to.

Rồi tự dưng lại muốn khóc, cứ thế nức nở.

Khóc khóc cười cười, chính mình cũng không khống chế được nữa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.