Mình vẫn luôn băn khoăn về sự lạnh nhạt của mẹ và anh với con Vi là có cơ sở mà, tối hôm trước thắc mắc ông xã mới kể chuyện.
-“Mẹ nó ngày xưa là bạn học cùng mẹ anh, thấy khốn khó quá mẹ anh giúp, còn cho tới ở nhờ gần một năm. Mẹ anh tốt bụng coi là chị em thân thiết, ai ngờ bà ấy lại tằng tịu quyến rũ ba anh, bày trò lừa ba là anh không phải con ruột. Vì bà ta mà mẹ con anh mấy năm liền không yên thân…”
Thì ra mẹ con khá giống nhau đấy chứ, thảo nào cá tính khác hẳn anh nhà mình.
-“Vi có biết không?”
-“Ba nói dối con bé là mẹ ruột nó mất rồi, còn may là ba chơi bời nhưng chỉ yêu mẹ thôi, đợt đó mẹ nhất quyết một sống hai chết nên ông ấy có phần kiêng nể không dám hí húi với vợ bé bên ngoài, sau khi bà kia đẻ ba anh nói nếu muốn nuôi thì ba cho mang đi, còn không thì để lại nhưng phải tuyệt giao. Rốt cuộc mẹ nó chọn cầm tiền bỏ con, mẹ anh nuôi cái Vi.”
Mọi việc hoá chỉ là vỏ bọc, con gái cưng đại gia, nhưng đúng ra cũng rất đáng thương, đến mẹ đẻ nó cũng không cần nó.
-“Anh không phải mẫu đàn ông cao thượng, anh không quý cái Vi được, mẹ anh chưa bao giờ can thiệp vào việc của nó cả, ba anh cho nó bao nhiêu tiền mẹ cũng không thèm quản.”
Nhìn qua thì có vẻ là một người mẹ kế rất vĩ đại, nhưng xem xét thực chất lại khác. Thảo nào con Vi nó mất nết như thế, chơi bời đàn đúm, lúc chưa lấy chồng nổi loạn phải biết, lên giường với trai lạ như cơm bữa. Nếu thực sự có một người mẹ thương yêu quan tâm đến nó, chắc chắn không bao giờ để con gái mình như vậy.
…..
…..
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuộc sống của mình ở nhà chồng trừ mấy người ghét ghét ra thì khá thoải mái nhàn hạ. Nói chung việc nhà thì người giúp việc, mua sắm ăn uống ba mẹ lo hết đâm ra cũng chẳng có mâu thuẫn gì lớn lắm.
Có điều dạo gần đây cứ thấy trong người bức bối khó chịu lắm. Sáng hôm thứ ba tỉnh giấc xong nằm bẹt luôn không dậy nổi, chưa bao giờ thấy mình yếu như thế luôn.
-“Vợ, vợ…”
-“Sao chồng?”
Mình uể oải đáp, giọng ông xã quan tâm lắm.
-“Dậy ăn chút gì đi đã.”
-“Mấy giờ rồi ạ?”
-“Gần một giờ chiều rồi.”
Hả, ngủ tít mít như thế cơ à? Mình cố nhoài người, mà xong cứ như mất hết sức sống ý, ngã oặt vào lòng anh, hại chồng yêu sốt ruột hết sờ trán rồi lại kiểm tra chân tay.
-“Không sốt, nhưng lạ quá, vợ thấy thế nào, gọi bác sĩ nhé?”
-“Thôi em mệt chút mà, nằm nghỉ tý là khỏi, lúc nãy em không xuống ăn cùng sợ ba mẹ giận.”
-“Đừng lo, anh bảo em nhọc rồi…”
Xong anh cũng chiều, kéo vợ vào lòng rồi đút cơm, mà mình hình như sướng quá lên cơn hay sao ý, đíu ăn nổi.
Mồm miệng làm sao chẳng hiểu được nữa, lúc thấy nhạt lúc lại thấy đắng, nhìn anh mím môi lắc đầu khổ sở.
-“Anh thương, uống sữa nhé.”
Uống thì uống, mỗi tội chưa xuống được tới dạ dày thì nó đã ực chua hết lên cổ họng rồi, cố nhịn đập đập anh chỉ nhà tắm. Vừa hay ông xã đưa vào thì các em trong bụng nối đuôi nhau đi gặp anh bồn cầu hết, sau thì người cứ lả lả ra chẳng biết trời đất gì nữa.
Tầm chiều tối tỉnh tỉnh thấy anh ngồi cạnh giường, dịu dàng đan tay vào từng lọn tóc, ánh mắt đó, thân thương trìu mến lắm.
-“Sao rồi em?”
-“Em khoẻ lên nhiều rồi.”
Nói dối đấy, cả người buồn bực nhức nhối, sắp toi con mịa nó mất.
-“Lúc em ngủ ba mẹ có lên thăm, mẹ đưa…”
Anh trầm ngâm đưa mắt về phía bàn. Là que thử thai, ừ nhỉ, sung sướng quá quên xừ luôn cả chuyện này. Nhọc lắm ý, mà tự dưng lại vui vui, không hiểu sao kể cả trước khi thử mình vẫn linh cảm là mình có.
Bản năng người mẹ chăng?
Thử xong thì hai vợ chồng nhìn nhau tươi rói rói. Ba mẹ biết tin cười không ngậm được miệng, nhất là mẹ Vân, mẹ ngồi mãi trên phòng mình tới mười giờ tối.
Lúc mọi người ở đây anh kìm nén rất tốt, nhưng đóng cửa phòng một cái mình thấy chồng cũng bối rối chẳng kém gì vợ cả, đi đi lại lại, xong thỉnh thoảng cứ lật áo mình lên nhòm nhòm mới yêu chứ, miệng còn liên tục lẩm bẩm, tốt quá, tốt quá rồi, có con rồi vợ với anh càng thêm gắn bó, dù vợ có giận cũng không bỏ anh vì vợ sẽ thương con.
Giáo sư hâm rồi.
Thật là, hâm nặng quá đi!