Đang chán nản vì không biết làm gì khi phải ở nhà một mình, toàn bộ mail của Đông Nghi đều bị Hoàng Phong khóa hết, thư ký của cô cũng được anh đặc biệt căn dặn không cho cô động đến công việc trong thời gian dưỡng thương.
“Chẳng lẽ đi ngủ nữa sao?”
“Chán đến như vậy à?”-giọng K vang lên làm Đông Nghi giật mình, cô ấy vào phòng từ lúc nào cô cũng không hay biết, nhưng điều đáng nói chính là thời gian qua cô ấy đã bỏ đi đâu chứ?
K bước đến gần hơn, nhìn sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng không quá yếu ớt của cô, lên tiếng tiếp tục: “Trông có vẻ không sao rồi.”
Đông Nghi sau một hồi ngây ngốc nhìn K cũng đã choàng tỉnh lại, đôi mắt hiện lên chút giận dỗi: “Chị bỏ đi đâu vậy?”
“Tôi có chút việc phải làm, nhưng giờ đã ổn rồi.”
“Tôi cứ tưởng chị cảm thấy áy náy về chuyện của tôi, không phải thì tốt rồi.”
K khẽ cười, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường: “Đang chán sao?”
Đông Nghi gật nhẹ đầu, tay ôm cái gối ôm dài để trước bụng: “Phải, chỉ là viên đạn có chút xíu đâm vào bụng mà sao lâu lành quá, không biết có để lại sẹo không nữa.”
K nhìn bộ dạng lười nhát của cô cùng lời than thở cảm thấy buồn cười, bị Đông Nghi nhìn thấy nụ cười kia vội tắt đi.
“Chị cười cái gì?”
“Không, chỉ là thấy em bây giờ giống con gái hơn thôi.”
“Tôi vốn dĩ là con gái mà, so với tôi không phải trông chị càng không giống con gái hơn sao?”-bị K nói mình không giống con gái làm Đông Nghi chạm tự ái. Hôm nay sao sao thế, hết Hoàng Phong nói khuôn mặt cô là đồ giả giờ đến K bảo cô không giống con gái.
“Về thể chất em không được tốt lắm nhưng nội tâm mạnh mẽ ngay cả đám đàn ông ngoài kia chưa chắc bì được, hôm nay than thở như vậy đúng là có chút giống con gái, tôi nói không sai.”-K phân tích cho câu nói vừa rồi của mình, cảm thấy chưa đầy đủ, cô bổ sung thêm: “Còn bản thân tôi như thế nào tôi tự biết rõ.”
Đông Nghi chống tay lười biếng nằm xuống nệm: “Mặc kệ chị, tôi đi ngủ.”
K cau mày đứng dậy, bước chân tiến lại gần giường hơn nữa: “Em nằm chưa đủ sao? Tôi đưa em ra ngoài tắm nắng.”
“Không đi đâu.”
Trong khu vườn rộng lớn của ngôi biệt thự sang trọng, K đang đưa Đông Nghi đi dạo trên chiếc xe lăn,.nói đi dạo cũng chỉ một phần, hít thở không khí trong lành thì đúng hơn.
“K!”
Đáy mắt K thoáng dao động khi trông thấy Tom đang đứng trước mặt, cô hờ hững nhìn xuống, lãnh đạm hỏi Đông Nghi: “Là em nói tôi đang ở đây sao?”
Đông Nghi vô tội nhún vai: “Tôi rảnh như vậy sao?”
Hiện tại cô chính là quá rảnh rỗi nên mới có thời gian lo việc bao đồng, giúp Tom không những tạo cơ hội cho hai người họ, tấm chân tình này thiếu gia kia đương nhiên cũng không thể không ghi nhớ, sau này ắt sẽ có dịp nhờ cậy. Người làm ăn kinh doanh như cô đương nhiên đã tính hết lợi hại mới làm.
Tom đi đến gần, phối hợp với Đông Nghi diễn màn kịch ngắn mở đầu: “Biết được hôm nay chị xuất viện nên tôi cố ý ghé sang thăm một lúc.”
“Cảm ơn!”-Đông Nghi mỉm cười có lệ, cô nói với K: “Chị có thể đưa tôi đến chỗ gần xích đu không, ở đây nắng chiếu mạnh quá.”
K hiểu ý Đông Nghi muốn gì, cô xoay luôn tay vịnh xe lăn sang cho Tom: “Có cậu ta đến thăm em rồi, tôi về trước.”
“Khoan đã, tôi thăm xong rồi, tôi đưa em về cho.”-Tom thấy K bỏ đi vội lên tiếng gọi, anh bỏ mặc luôn người vừa được K bàn giao cho mình.
Đông Nghi nheo mắt đưa tay định vẫy gọi hai người phũ phàng đang rời khỏi nhà cô, bản thân đang trơ trọi giữa sân vườn rộng lớn: “Các người không có chút lương tâm nào sao? Tôi đang bị thương đó.”
Vẫn là cô lười gọi bọn người bội bạc đó, tự đẩy xe lăn vào trong nhà coi bộ nhanh hơn, miệng lầm bầm không vui: “Biết thế không giúp bọn họ, các người ác với tôi như vậy không có kết quả tốt đẹp đâu.” <!–==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===–> <!–Ambient video inpage desktop–>
Bàn tay rám nắng to lớn cầm lấy tay vịnh đẩy nhẹ xe lăn, Đông Nghi bị hành động bất ngờ làm sững người, quay phắt lên nhìn. Là một người đàn ông xa lạ, khuôn mặt tuấn tú cùng cách ăn mặc lịch sự không giống như người xấu, hơn nữa khuôn mặt và cảm giác này kỳ lạ này đem đến cho Đông Nghi một sự thân thuộc vô hình không thể lý giải được.
“Anh là ai, sao lại vào được nhà của tôi?”
Diệp Vũ đáy mắt khẽ gợn, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, thâm tâm lại vô cùng cay đắng, cô thật sự không nhận ra mình rồi sao?
“Tôi vào đây bằng cách nào không quan trọng, vấn đề của em bây giờ là làm sao vào được tới nhà mới đáng quan tâm.”
Đôi mắt trở nên u ám với ý nghĩ đẩy xe một đoạn mấy trăm mét, nhưng bản tính cẩn thận cùng vẻ ngoài lãnh đạm đã che giấu thành công cảm xúc bên trong cô: “Đó là chuyện của tôi, nếu anh không có việc gì thì mời ra khỏi nhà tôi.”
Diệp Vũ bước đến trước mặt Đông Nghi, khụy gối xuống để tầm nhìn được rõ hơn khuôn mặt cô: “Em vẫn không thay đổi gì ngoài việc không nhớ được tôi là ai. Hoàng Phong quả thật đã che đậy chuyện này rất giỏi.”
Đông Nghi nheo mắt lại nhìn Diệp Vũ thăm dò, qua đôi mắt đen thâm sâu đối diện, cô nhận ra người đàn ông này cũng đang thăm dò mình, hắn là một người không hề đơn giản.
“Tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau, nếu anh đến đây không có mục đích tốt, một lần nữa tôi mời anh về nhà cho.”
TBC.