Ngồi vào sopha Tề Phú rót cho mỏi người một ly rượu.
Lôi Lạc Thiên dựa đầu lên ghế sopha, nhấm mắt lại định thần.
Từ lúc xẩy ra chuyện đến giờ anh không hề chợp mắt.
Phẫu thuật xong, Lôi Lạc Thiên không nằm nghỉ ngơi,
mà ngồi bên giường bênh của Trình Lam chờ cô tỉnh lại.
Khi anh vào phòng vệ sinh, định lấy thau nước,
lau mình cho cô, thì cô tỉnh lại.
Nam Liệt từ bên ngoài cửa gắp gáp đi vào.
Anh vừa mới từ Italy đàm phán xong với gia tộc Tần gia, đứng đầu danh sách mafia ở Ý.
Tần gia là gia tộc con lai giữa Trung Và Ý, có hàng trăm năm lịch sử.
Một gia tộc có thế lực mạnh nhất Italy.
Lô hàng vừa được sản xuất,
cần phải đánh vào thị trường Nam Âu Châu.
Nên Lôi Lạc Thiên phái Nam Liệt,
qua Ý bạn chuyện hợp tác với Tần gia,
mượn thế lực của họ, để tung hàng ra Thị trường Nam Châu Âu.
Nam Liệt vừa bàn xong việc hợp tác,
Tề Phong gọi báo cho anh biết,
Lôi Lạc Thiên bị trúng đạn đưa vào bệnh viện.
Anh lo lắng, dùng mấy bay riêng,
bay về Thành Phố S nay lập tức.
Mở cửa phòng Nam Liệt nhìn thấy Lôi Lạc Thiên, Du Tấn cùng một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sopha.
Trình Lam thì nằm trên giường bệnh xem TV.
“Thiên cậu có sao không?”
Lôi Lạc Thiên nghe giọng nói quen thuộc của Nam Liệt, anh không mở mắt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nam Liệt nhìn thấy dáng vẽ mệt mỏi của Lôi Lạc Thiên, anh không nói gì thêm chỉ ngồi xuống kế bên Du Tấn.
Tề Phú đưa cho anh một ly rượu đỏ.
“Chuyện bên Ý ra sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên vang lên.
“Đã bàn xong rồi, tháng sau sẽ trực tiếp chuyển hàng qua đó.”
“Tốt….”
Nam Liệt nhìn Long Kiệt rồi nhìn Lôi Lạc Thiên.
Tề Phú hiểu ý của Anh nên lên tiếng.
“Đây là bác trai, cha nuôi của chị dau.”
Nam Liệt cung kính vương tay ra trước mặt Long Kiệt.
“Chào bác, con là Nam Liệt, bạn của Thiên.”
“Chào Nam tổng của tập đoàn Nam Thị,
năm nay 27 tuổi còn đọc thân, cũng là nhị gia của bang Lôi Ưng.”
Nam Liệt kinh ngạc nhìn ông.
Lúc này anh mới cẩn thận quan sát Long Kiệt.
Tướng người phong độ, khí thế mạnh mẽ, nghiêm nghị nhưng lại mang theo vài phần tà khí.
Phía sau ông, đứng hai người đàn ông,
sát mặt lạnh lùng, cập mắt sắc bén chứa đầy sự nguy hiểm.
Anh cung kinh nói.
“Xin hỏi bác biết cháu sao?”
Long Kiệt nhìn anh cười rồi chậm rãi nói.
“Thất cả người tiếp xúc với con gái tôi,
Tôi điều cho người điều tra.”
Không biết ông là ai, nhưng anh biết chất, người đàn ông nầy không đơn giản.
Có thể điều tra anh là tổng tài của Nam Thị đó là chuyện nhỏ,
nhưng có thể tra được anh là Nhị đương gia của bang Lôi Ưng thì quả thật khong đơn giản.
Long Kiệt nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Nam Liệt.
Ông cười nói.
“Tôi xin tự giới thiệu,
Tôi là Long Kiệt cha nuôi của Trình Lam.”
Nam Liệt nghe được cái tên nầy.
Với khí thế oai phong lẫm liệt của Long Kiệt.
Anh liền kích động nói.
“Bác là Long Kiệt, thủ lãnh tổ chức sát thủ Thần Long đứng đầu thế giới?”
Ông cười đắc ý gật đầu.
Nam Liệt bất ngờ nhìn Trình Lam ngồi trên giường bênh.
Sao cô không nói, cô là con gái bảo bối của Long Kiệt.
Cô nhìn sắc mặt của Nam Liệt rồi nhúng vai cười làm ra bộ mặt vô tội.
“Sau khi nhận được file Lam Lam gởi cho tôi,
Tôi đã bất đầu hành động.
Phái một nhóm sát thủ, ám sát những người có tên trên danh sách thuộc địa phận Hoa Kỳ và Pháp.
Thủ hạ của tôi đã điều tra được,
thủ lãnh của tổ chức Kim Xà đã đến Thành phố S.
Hắn đang có kế hoạch,
đánh đổ tập đoàn Lôi Thị và muốn san bằng bang Lôi Ưng.”
Long Kiệt nghiêm túc nói.
Lôi Lạc Thiên nhìn ông không thể tin được.
Không ngờ thế lực của tổ chức Thần Long lại mạnh như vậy,
Chuyện mà thủ hạ của anh khó khăn lắm mới điều tra được,
vậy mà Long Kiệt lại tra được một cách dể dàng như vậy.
Ông quan sát ánh mắt của Lôi Lạc Thiên,
liền hiểu được suy nghĩ của anh.
“Chúng tôi khi làm nhiệm vụ, điều quan trọng nhất không phải là giết người, vì giết người rất đơn giản.”
Du Tấn cầm ly rượu đang uống một ngụm, nghe Long Kiệt nói vậy liền bị sặc, phun toàn bộ rượu trong miệng ra ngoài.
Khụ khụ khụ
Tất cả ánh mắt điều đặt lên người anh.
Du Tấn ngại ngùng cầm khăn giấy lau miệng nhìn Long Kiệt nói.
“Nếu giết người rất đơn giản,
Vậy làm gì mới gọi là phức tạp.”
Long Kiệt nhìn hành động của Du Tấn,
Ông cười cầm ly lên, uống một miếng rượu rồi mới nói.
“Thu thập tin tức, điều tra nguồn gốc của mục tiêu.
Đây là điều tất yếu,
mà tất cả sát thủ trong tổ chức của tôi phải thành thạo trước khi thi hành nhiệm vụ.”
Tề Phú nghe Long Kiệt nói vậy,
trong lòng khâm phục vô cùng.
Ông đúng là một người,
trời sinh ra là để làm thủ lãnh.
Long Kiệt nói xong ông nhìn Trình Lam trên giường.
“Tôi nghĩ họ sẽ hành động trong nai mai. Cậu có cần tôi giúp không?”
Lôi Lạc Thiên nhìn theo ánh mắt ông.
Anh biết Long Kiệt đang lo lắng điều gì.
Lần này anh sẽ ở bên cạnh Trình Lam, không rời xa cô nửa bước.
Anh không muốn thử lại cảm giác mắt đi người mình yêu thương nhất.