Uyên ngơ ngác nhìn Minh, cái con người này tới kì lạ, mới mấy hôm
trước hắn còn chửi mình, hôm nay lại tử tế thế? Hôm đó , cô thực sự sốc, cha sinh mẹ đẻ chưa có ai nói cô như thế, nhưng không hiểu sao cô lại
không ghét anh ta, chắc có uẩn khúc gì đó, mấy lần Uyên định nhắn tin
hỏi Ngọc mà ngại nên thôi, tốt quá, hôm nay có cơ hội gặp riêng Minh, có lẽ thắc mắc của cô sẽ được giải đáp. Tuy nhiên, sực nhớ ra không biết
Ngọc đã biết Minh ở đây chưa, luống cuống tìm điện thoại nhắn tin thì
Minh quay lại nói:
-”Ngọc bảo tôi tới trước giúp Uyên, Ngọc bận quay phim”.
Uyên thở phào:
-”Ừ, không có gì cần giúp đâu, việc tôi nên làm mà, anh cứ thoải mái
làm gì thì làm…” Nói xong Uyên thộn mặt, thầm nghĩ:”Trời ơi, con ngu
này, sao không hỏi chuyện hôm trước?”
-”À, Uyên này…”
-”Sao cơ?”
-”Chuyện lần trước…”
“Chuyện lần trước làm sao? Sao anh lại đối với tôi như thế, anh định
nói tiếp để chửi tôi hả…”Uyên thầm nghĩ, nhưng Minh không để cho Uyên
tưởng tượng xa xôi, anh nói:
-”Tôi xin lỗi, có thể là do hiểu nhầm…”
“Có thể ư? Có thể cái con khỉ, chắc chắn là hiểu nhầm rồi! Tố Uyên ta đây xưa nay làm gì cũng quang minh chính đại, vậy mà đùng một cái bị xỉ nhục tới thế là sao?”
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Uyên giật mình.
-”Uyên nấu cái gì đó?”
-”À, vài món linh tinh thôi, tôi cũng không biết nấu ăn lắm”.
Uyên lấp liếm sợ lộ chuyện, nghĩ sâu xa thì nhờ anh ta mà Ngọc mới
cần người nấu ăn, Uyên mới có công việc này, mà tính Uyên cũng chẳng hay để bụng bao giờ, chợt, nàng mặt nàng đỏ ửng:
– “Uyên cứ khiêm tốn, tôi ăn đồ ăn Uyên nấu rồi, ngon lắm, mùi vị y như Ngọc nấu vậy.”Minh cố tình nhấn mạnh.
-”À, anh cứ khách sáo…”
-”Sợi dây chuyền của Uyên đẹp nhỉ?” Minh cố tỏ vẻ hỏi vu vơ.
-”Á, anh đang tự khen mình biết chọn chứ đâu phải khen tôi đeo dây
đẹp, phải cảm ơn Ngọc nữa, đã tặng tôi sợi dây may mắn này. Nhưng anh
đừng có mà giận Ngọc, đồ anh tặng nhiều quá, cô ấy đeo không hết nên cho tôi thôi”
Minh băn khoăn cái gì đó, phân vân, nhưng có vẻ rất nhanh anh đã tự
thấy mình ngu, nếu như Uyên lấy cắp sợi dây đó thật, với một người hiểu
biết cũng mức đại học thì không dại gì cứ đeo trước mặt người bị đánh
cặp món đồ như thế, vậy là bao lâu nay anh đã nghĩ sai về nàng rồi, anh
tự nhủ từ giờ việc gì cũng sẽ suy nghĩ kĩ lưỡng. Mặc dù Uyên bảo không
cần giúp, nhưng anh vẫn muốn ngồi trong bếp, cảm giác ấm cúng hơn cái
phòng khách lạnh lẽo ngoài kia. Để ý thấy Uyên ngại ngùng, mặt ửng lên
như trái đào chín, Minh càng thấy thích thú. Hình như Uyên cũng biết
được có người đang nhìn, nên nàng trở thành lóng ngóng, vụng về như con
bé mới tập nấu ăn vậy. Như một làn gió nhẹ thổi qua, làm dịu mát tâm hồn bị tổn thương giày xé bấy lâu nay, Minh ngủ ngon lành trong căn bếp…
Ngọc mệt mỏi đẩy cửa vào nhà, uống cốc nước, định vào bàn dọn thức ăn ra thì thấy Minh đang ngủ ở đó, Ngọc tái mét, run sợ tới nỗi rơi cả
chiếc cốc thủy tinh. Tiếng động làm Minh giật mình tình giấc:
-”Em nấu cơm rồi còn chạy đi đâu đấy? Anh đợi nhớ chết đi được.”
-”Em, …em đi mua chút gia vị”
Do quá hoảng nên có lẽ Ngọc không tinh ý nhận ra sự khác biệt trong
giọng Minh, nhìn cô thở nhẹ nhõm Minh cười khẩy, một cảm giác khinh
thường và bực mình dành cho người con gái đứng trước mặt anh- người mà
anh đã tin tưởng vô điều kiện, anh đưa mắt về phía cửa như để tìm bóng
hình một ai đó.
-”Thôi ăn đi em, anh có chuyện muốn nói.”
-”Vâng, hôm nay em nấu món sườn xào chua ngọt anh thích ăn nhất đấy, cố ăn nhiều nhé, dạo này anh gầy lắm”
Ngọc thoăn thoắt dọn cơm, việc làm rất thành thục, Minh nhìn cô rồi
tự an ủi, cô ấy là diễn viên xuất sắc cơ mà, mình bị lừa thế này có khi
còn nhẹ ý chứ. Chợt, anh nhớ tới một ai đó, hồi nãy còn lóng ngóng vụng
về, tự nhiên Minh lại có ý nghĩ khác sau bao toan tính, anh quyết định
để lần sau mới kết thúc với Ngọc. Anh cũng không hiểu sao mình lại làm
thế, vì muốn chứng kiến cảnh Ngọc sợ hãi cho hả dạ, cảm giác được trả
thù, vì muốn ăn những bữa cơm giả tạo này hay là vì anh còn muốn gặp lại một người nào đó…
-”Anh định nói gì cơ?”
Xới bát cơm đưa cho Minh, Ngọc thắc mắc.
-”À ừ, anh…”