Thương Ngao Liệt kiểm tra luận văn tốt nghiệp của học trò từ đầu đến đuôi một lần sau đó lưu lại, trên mặt có vẻ khen ngợi, đồng thời anh cũng phát hiện vài chỗ cần sửa chữa.
Thương Ngao Liệt kiên nhẫn nói: “Bắt đầu lại từ đầu đi.”
Hạ Nhã không chút để ý mang cái ghế đặt phía sau bàn làm việc, ngồi kế bên Thương Ngao Liệt. Nào ngờ đối phương lại nói: “Ngồi sang bên kia.”
Lần trước trong buổi phỏng vấn thạc sĩ các giáo sư tỏ vẻ tương đối để ý đến “sinh hoạt cá nhân” của anh. Hôm nay rất nhiều chỗ anh đều phải làm thật cẩn thận. Huống chi đợt xét duyệt giáo sư là nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của anh, đương nhiên, Hạ Nhã không thể vì anh mà bị người khác lấy làm đề tài câu chuyện.
Cô học trò nào đó vốn đã bị lời nói của Hạ Thanh Thuần nghẹn một hơi, hiện tại càng cảm thấy trong lòng khó tiêu. Ánh mắt cô mơ hồ liếc qua anh, hỏi một câu: “Anh ghét ăn rau chân vịt à?”
Thương Ngao Liệt dù chưa tỏ thái độ rõ ràng, cũng đã cam chịu.
Hạ Nhã lầu bầu nói: “Lớn như vậy rồi còn kén ăn, có dọa người hay không chứ.”
Thương Ngao Liệt hơi có kinh ngạc, “Làm sao em biết?” Tư duy anh xoay chuyển, lập tức kịp phản ứng: “Vừa rồi em gặp cô ấy à?”
Hạ Nhã trừng mắt liếc anh một cái, trào phúng nói: “Cô ấy là chỉ ai vậy?”
Cô thật muốn nắm cổ áo người đàn ông này cảnh cáo nói: Anh cũng đã lãnh giấy kết hôn với em rồi, từ nay về sau liền là người của em, “cô ấy” của anh cũng chỉ có thể nói về em!
Thương Ngao Liệt không thể làm gì khác hơn là nói, “Em gặp Hạ Thanh Thuần rồi à?”
Anh có chút nghĩ không thông, hai người phụ nữ lần đầu tiên gặp nhau như thế nào lại nói đến vấn đề “ghét ăn rau chân vịt” của anh chứ? Quả nhiên, phụ nữ là loại sinh vật khó hiểu nhất.
Hạ Nhã chua lè nói một câu: “Đúng vậy, hồng nhan tri kỷ của anh rất xuất sắc, thật là cho anh mặt mũi.”
Thương Ngao Liệt thình lình nhìn cô nghiền ngẫm mấy giây, đang lúc muốn mở miệng nói gì đó, bên ngoài phòng làm việc có người gõ cửa. *d~đ!l#q^^đ*Hạ Nhã còn chưa kịp đổi chỗ ngồi, liền thấy một nữ sinh đẩy cửa vào.
Người nọ phát hiện có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi bên cạnh giáo sư Thương, không khí trong phòng quả thật mập mờ không rõ, trong mắt cô khó nén nổi kinh ngạc, nhất thời quên nói chuyện.
Thật may là Thương Ngao Liệt dựa vào khí thế ổn định phá vỡ bầu không khí này, “Em học sinh này, có chuyện gì sao?”
Trên mặt nữ sinh hiện lên một chút ửng đỏ, vội vàng ấp úng nói rõ lý do đến đây. Thì ra là có một chút vấn đề về dược lý học khó, giáo sư khác không cách nào giảng giải chi tiết, liền đề cử cô thử đi tìm giáo sư Thương chỉ dạy.
Giọng Thương Ngao Liệt bình thản nói: “Tôi đang bận sửa lại luận văn, tạm thời không có thời gian, buổi chiều em có thể quay lại.”
Nữ sinh liền vội vàng khom lưng cúi đầu vội vàng nói cám ơn, lúc này mới lần nữa thay bọn họ đóng cửa lại.
Đáy lòng Hạ Nhã lập tức hiểu ra, trách không được người đàn ông này chú trọng hành vi cử chỉ như vậy. Nếu cả ngày đều có mấy nữ sinh thích chạy tới phòng làm việc hoặc là phòng thí nghiệm của anh, vị giáo sư trong sạch như anh cũng sẽ bị đồn nhảm không ngừng. Lực lượng dư luận rất là đáng sợ, huống chi trên đời vốn không có bức tường nào không lọt gió.
Cô nghĩ, người đàn ông này quả thực là cực kỳ thích hợp làm chuyện xấu, hơn nữa anh còn là ông xã của cô.
Cuộc sống sinh hoạt sau hôn nhân của Hạ Nhã mà nói so với tưởng tượng còn buồn chán tẻ nhạt hơn. Thương Ngao Liệt là điển hình của loại người cuồng công việc. Sau khi cưới liên tục mấy ngày liền anh đều chưa từng về nhà qua đêm.
Mỗi ngày Hạ Nhã ở trong nhà ngoại trừ lập đi lập lại làm vài món ăn, ngoài ra chính là không ngừng thử xuống bếp nấu cơm. Vốn là Hạ Đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, hôm nay lại càng giống cô vợ nhỏ của người ta, bắt đầu xem những chương trình ẩm thực, nghiên cứu thực đơn. Phòng bếp thường xuyên bị cô làm cho khói bụi mù mịt, còn chỉ có thể dựa vào bản thân tự học.
Đáng tiếc người nếm thử thành quả hiển nhiên chỉ có một mình cô. Thời gian có thể chạm mặt cùng Thương Ngao Liệt thật không nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp mặt là thời điểm anh trở về thay quần áo hay lấy ít văn kiện. Về phần tin nhắn, gọi điện thoại đều không thường có. Mỗi ngày nói chuyện với nhau nội dung không ngoài mấy câu “Anh không trở lại, đi ngủ sớm một chút, đóng cửa cẩn thận.” Những việc như thế, anh làm việc từ trước đến nay đều có mục đích chính xác, đơn giản đến không muốn dùng nhiều thêm một chữ để đổi mới.
Hạ Nhã không biết vị trí của cô trong cuộc sống của anh đến cùng là ở đâu. Bởi vì thế cũng không tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung. Cuộc sống riêng tư của Thương Ngao Liệt đứng mũi chịu sào đã trở thành điểm cô xoắn xuýt. Có phải người đàn ông này vì làm theo phép tắc nên mới nhắn tin cho cô, lại trò chuyện vui vẻ cùng người phụ nữ Hạ Thanh Thuần kia?
Hạ Nhã lần đầu tiên gặp Hạ Thanh Thuần liền có dự cảm xấu, sau lần đó cũng không tốt lên thêm chút nào. Ước chừng là tại sau một vòng, cô ra ngoài nói chuyện phiếm ăn cơm cùng Quan San San, 9h tối liền dẹp đường hồi phủ.
_____________
Trong quán trà cách nhà không xa, cửa sổ thủy tinh trong suốt, bên ngoài bóng người tấp nập, tiếng ồn ào náo nhiệt che dấu hết tất cả cô đơn. Trong quán lại là không khí tao nhã yên tĩnh, người người lúc này đang nâng tách uống trà, vui vẻ hòa thuận.
Hạ Nhã liếc nhìn một cái liền nhận ra một khuôn mặt có khí chất không tầm thường. Đợi đến lúc cô quan sát thật kỹ, không khỏi chua xót.
Theo lý thuyết, Thương Ngao Liệt không phải là loại người giao thiệp rộng. Anh trời sinh tính tình nội liễm, lui tới cùng người khác luôn bảo trì một khoảng cách, làm cho người khác cảm giác xa cách phòng bị.
Trong trường hợp đó vào giờ phút này, người đàn ông lại đang nói cười vui vẻ tùy ý cùng người phụ nữ đã quen biết nhiều năm, mà ngay cả “vợ cả” là cô cũng chưa từng nhìn thấy thần thái buông lỏng kia của anh.
Hạ Nhã quên hết tất cả, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn hồi lâu. Cho đến khi Hạ Thanh Thuần nhận ra sự hiện hữu của cô, lập tức nhắc nhở Thương Ngao Liệt ngồi đối diện, nói mấy câu với anh, sau khi nghe xong anh liền đưa mắt nhìn sang.
Đang lúc tầm mắt anh sắp giao nhau với mắt cô, Hạ Nhã như có tật giật mình cúi đầu xuống, trước khi lý trí kịp suy nghĩ thì đã nhấc chân chạy trốn. Thương Ngao Liệt thế nhưng đuổi tới, từ phía sau kéo lấy cánh tay cô.
Thương Ngao Liệt giống như không hiểu hỏi, “Nếu đã nhìn thấy sao không đến chào hỏi?”
Hạ Nhã hất tay của anh ra, “Anh bận rộn như vậy, sao tôi lại không biết xấu hổ mà quấy rầy?”
Thương Ngao Liệt dù bận vẫn ung dung đứng đó, quan sát cô, “Vài ngày không gặp, hình như em mập hơn một chút.”
Hạ Nhã hỏng mất, thế nhưng anh lại dùng thái độ bình tĩnh nói: “Nên nuôi béo thêm một chút mới tốt.”
Nghe giọng điệu của anh giống như cô nên khẩn cấp dự trữ lương thực sao? Cảm thấy chờ thời cơ chính mùi liền mang cô đi ăn thịt?
Hạ Nhã liếc nhìn Hạ Thanh Thuần trong quán trà đang gật đầu chào cô, “Anh còn bận việc, tôi về trước.”
Thương Ngao Liệt thấy cô như vậy, giọng điệu chắc chắn nói: “Vào ngồi một chút, anh cũng sắp nói xong rồi.”
Mấy ngày nay anh không về nhà, hôm nay rãnh rỗi trước tiên lại tìm người phụ nữ kia gặp mặt trò chuyện trong quán trà. Hạ Nhã xem như đã thấy rõ vị trí của mình trong lòng anh rồi, liền không còn lời nào để nói, chỉ là lắc đầu.
Thương Ngao Liệt giống như có điều suy nghĩ. Anh đột nhiên kéo lấy bàn tay bé nhỏ của cô, nắm vào trong lòng bàn tay của mình, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve tay cô. Nhiệt độ trên tay anh rất ấm, giống như lông vũ phớt qua lòng, trấn an cô, làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Hạ Nhã ngẩn đầu hờn dỗi lườn anh một cái, đang muốn mở miệng, thì thấy một cặp nam nữ từ xa tới gần. Cô gái trẻ đi bên cạnh Cố Bách Dã, dáng người sexy, da trắng, mặt lại đẹp, cũng không phải là Quan San San.
Hạ Nhã nhìn liền tỏ vẻ ồn ào, trào phúng người nọ một câu: “Quốc gia sao không đem mặt của anh đi nghiên cứu áo chống đạn chứ?”
Cố Bách Dã nhiều năm quản lý kinh doanh nhà họ Cố, đáng lý ra cũng nên nhìn quen những người tinh anh. Ba mẹ trong nhà đã sớm không quản nổi hắn, dĩ vãng nếu ai đó chăm chọc tác phong của hắn, hắn liền nổi giận, có khi thậm chí còn vung nắm đấm, bất cần đời đạp lễ đối phương.
Hôm nay bởi vì biết Hạ Nhã là bạn thân của Quan San San, hắn tựa hồ có chút thất thường, nhìn thoáng qua Thương Ngao Liệt, “Cơn tức của em dâu lớn như vậy, là không có chỗ phát tiết sao?”
Hạ Nhã cười, “Tôi là quan tâm anh họ, làm bậy nhiều không biết ngày nào đó có thể bị ông trời thu đi.”
Rõ ràng là nụ cười người đẹp cảnh đẹp ý vui, Cố Bách Dã lại thiếu hào hứng, “Tôi mặc dù không phải người lương thiện, nhưng cũng không lừa gạt thiếu nữ ngây thơ, kể cả người bạn kia của cô, hai người đều là cam tâm tình nguyện, tôi cũng không cầm súng buộc cô ấy qua lại với tôi…….”
Lời này nghe qua không giả, Quan San San cũng đã từng nói qua suy nghĩ này với cô. Nhưng mà giao tình nhiều năm giữa cô và Quan San San, bỏ qua quan hệ vật chất giữa hai người, đến cuối cùng là cậu ấy nhìn trúng tiền hay người của Cố Bách Dã? Hạ Nhã như thế nào cũng không hiểu được. *d…đ///l:::q,,,đ*Quan San San chẳng qua là ngại đối phương vô tình vô nghĩa, bản thân lại kéo không xuống da mặt, không cách nào khác thừa nhận mà thôi.
Hạ Nhã nghĩ như vậy, càng không tránh được trả đũa: “Nói theo ý anh, bạn tôi ở bên ngoài qua lại với đàn ông khác, anh cũng không cảm thấy bị đội nón xanh đúng không? Tốt lắm, tôi sẽ chuyển lời với cậu ấy, đỡ phải làm chậm trễ thanh xuân tươi đẹp của con gái người ta.”
Hôm nay sở dĩ Cố Bách Dã đến đây, là vì em họ hắn muốn bàn bạc về chuyện làm ăn của xí nghiệp thuốc nhà họ Hạ, còn cố ý hẹn nữ cường nhân Hạ Thanh Thuần tới gia nhập liên minh. Người phụ nữ này còn không lĩnh tình, còn khắp nơi muốn gây khó dễ hắn. Đã bỏ công bỏ sức còn không được nịnh nọt, loại sự tình này Cố Bách Dã hắn đã bao lâu rồi không gặp? Đúng thật là dở khóc dở cười.
“Tôi nói cô……”
Thương Ngao Liệt không có cách nào làm ngơ nữa. Anh chậm rì rì bước đến ngăn giữa hai người, tầm mắt rơi vào người Cố Bách Dã, “Anh là trưởng bối của em ấy, chú ý cách dùng từ. Bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn cùng một cô gái nhỏ như em ấy so đo?”
“Hắc!” Cố Bách Dã cũng giả bộ uất ức, “Cậu bao nhiêu tuổi? Giáo sư Thương, còn rất khó chịu, loại chuyện bao che khuyết điểm này thế nhưng cậu cũng sẽ làm? Còn vì bà xã, lên mặt dạy đời anh họ đây?”
Hạ Nhã vẫn chưa hả giận, đang nghĩ muốn đấu khẩu tiếp với Cố Bách Dã, Thương Ngao Liệt vừa nhấc tay liền trực tiếp kéo cô ra phía sau, đập vào cái lưng lạnh như băng. Anh dùng thân mình cao lớn ngăn trở tầm mắt hai người, che chở thên thể bé nhỏ của cô không còn chỗ hở.
“Làm gì? Có bản lĩnh anh đánh tôi đi!” Tim Hạ Nhã bất giác đập nhanh mấy lần, Thương Ngao Liệt cúi đầu nghiêng thân, nhanh chóng hôn xuống môi cô. Cảm xúc nóng ấm trong nháy mắt, lại như dời núi lấp biển không thể khinh thường, làm cho toàn thân cô run rẩy.
Hạ Nhã bối rối, nhắm mắt lại không khỏi suy nghĩ. Anh uống là loại trà nào vậy? Mùi này tràn đầy tươi mát ôn nhuận.
Thương Ngao Liệt ở bên tai cô dặn dò: “Ngoan một chút, hả?”
Hạ Nhã nhìn mặt anh nửa ngày, anh đơn giản chỉ nói một câu đã muốn làm cho cô đào cái động chui xuống. Cô nói: “Chạy đi gặp mặt cùng người phụ nữ khác, ném vợ mình lại trong nhà, anh cũng không tốt đến đâu đâu.”
Thương Ngao Liệt thấy cô cuối cùng cũng nói ra điều không vui trong lòng, không khỏi cười cười: “Có thời gian suy nghĩ lung tung không bằng xem nhiều sách trên kệ một chút.”
Người đàn ông này thật là trấn định, biết phòng thủ chứ không tấn công. Hạ Nhã cam bái hạ phong không còn lời nào để nói.
“Sao vậy, đều đứng bên ngoài hóng gió lạnh làm gì? Hạ Nhã tiểu thư, không phải chúng ta trước đó đã gặp mặt rồi sao?”
Hạ Nhã vừa nghe giọng Hạ Thanh Thuần, vội vàng đẩy cánh tay Thương Ngao Liệt ra.
Hạ tiểu thư am hiểu giao tiếp, đưa tay ra bắt lấy tay Hạ Nhã, đơn giản không làm cho người ta phiền chán. Cô lôi kéo tay Hạ Nhã, chuẩn bị đi vào quán trà. “Lần trước gặp mặt quá vội vàng, còn không có thời gian nói chuyện cùng cô.”
Hạ Nhã còn đang nghĩ phải từ chối thế nào, chỉ thấy Thương Ngao Liệt khẽ gật đầu với cô, ý bảo cô đi theo. Cô nghĩ từ chối chính là làm kiêu đành phải kiên trì đi theo.
Trên bàn, mấy người quan hệ rắc rối phức tạp, may mắn vị Hạ tiểu thư này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, miệng lưỡi bén nhọn lanh lẹ kéo lại bầu không khí. Hạ Nhã rót trà cho mọi người, không rên một tiếng chỉ để ý uống trà, bọn họ trò chuyện ngược lại cô nghe không sót một chữ.
Lúc này mới hiểu, ba người là đang bàn bạc chuyện làm ăn của xí nghiệp nhà họ Hạ. Cô gái đi theo bên người Cố Bách Dã cũng là thư ký hắn mới tuyển. Hạ Nhã không khỏi nhìn Thương Ngao Liệt thêm vài lần, đối phương vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh không gợn són.
Đợi đến khi chính sự bàn không sai biệt lắm, Cố Bách Dã cũng nói sang chuyện khác, nói một ít chuyện cũ của ba người nhiều năm qua, nói ví dụ khi nào thì đi Hawaii nghỉ phép, mùa đông năm nay không bằng đi Thụy Sĩ trượt tuyết.
Hạ Nhã càng không có chỗ nói chuyện. Cô nghĩ Hạ Thanh Thuần cùng Thương Ngao Liệt từng có nhiều kỉ niệm như vậy, giữa hai người có sự ăn ý dĩ nhiên là không cần nhiều lời. Bọn họ là bạn bè của nhau, cô lại không có một người quen, trà này Hạ Nhã càng uống càng thấy đắng.
Hạ Thanh Thuần ước chừng 27, 28 tuổi, phong cách rất tốt, cử chỉ đoan trang, trong nụ cười còn chứa kiêu ngạo cùng thanh cao được đút kết từ gia thế.
Hạ Thanh Thuần thân thiện nhìn Hạ Nhã, nói: “Tôi cùng với Cố thiếu gia cùng đi thì còn có thể, giáo sư Thương chính là người bận rộn, từ trước đến nay liền thích cho chúng ta leo cây. Bây giờ đang là thời kỳ tân hôn cùng Hạ Nhã, còn cam lòng buông tha thế giới hia người mò mẫm đi theo cùng chúng ta hay sao?”
Thương Ngao Liệt gật đầu, cũng không biết có tính là đồng ý hay không, “Năm nay công việc thật sự quá nhiều, đoán chừng không có thời gian.”
Hạ Nhã ngoại trừ trầm mặc, cũng không nói thêm lời nào.
Sau đó Thương Ngao Liệt nói thời gian cũng trễ rồi, liền cùng cô đứng dậy ra về. Hai người một trước một sau đi vào tiểu khu, Hạ Nhã nhìn thoáng qua bóng dáng của đối phương, không biết như thế nào lại cảm thấy phá lệ đẹp trai.
Cô yên lặng đi lên khoác lấy cánh tay anh. Dưới chân Thương Ngao Liệt tựa hồ có hơi chần chờ. Sau khi vào nhà anh liền bật đèn, Hạ Nhã theo thói quen quét mắt một vòng, tầm mắt đột nhiên dừng lại trong bồn bước bên cạnh cái thớt gỗ trong phòng bếp.
Hai ngăn cà mên đựgn thức ăn được rửa sạch sẽ lẳng lặng bày ra đó.
Người sau lưng cũng không có phát hiện Hạ Nhã đang ngây ngẩn cả người, anh dùng giọng điệu trước sau như một nói: “Buổi chiều anh có trở lại một chuyến, em không có ở nhà.”
Da mặt Hạ Nhã mỏng, Thương Ngao Liệt cũng tác phong trước sau như một giản lược, hai người lại rất ăn ý không đó đề cập đến chuyện vì sao hai ngăn cà mên lại bị ném trong thùng rác trước cửa phòng làm việc.
Thương Ngao Liệt quay đầu lại nhìn Hạ Nhã, tiếp tục nói: “Gần đầy xác thực hơi bận, ngày mai có thời gian, dẫn em đến một chỗ.”
“Chỗ nào?”
“Xưởng thuốc.” Thương Ngao Liệt quan sát nét mặt Hạ Nhã, hé miệng cười cười.