Tập đoàn Tống thị
Tống Tranh cố gắng tập trung xử lý công việc nhưng chỉ được một lúc lại mất tập trung, trong đầu của anh bây giờ toàn là những chuyện liên quan đến Lưu Lan, anh phát hiện mấy ngày gần đây Lưu Lan không còn sáng tác nhạc nữa, càng không quan tâm đến mấy chuyện trong giới giải trí.
Đinh Thất mất gần nửa ngày để điều tra những chuyện xảy ra gần đây của Lưu Lan, vừa tra xong cậu ngay lập tức đến phòng làm việc báo cáo cho Tống Tranh: “Chủ tịch! Mấy ngày trước vào cái ngày mà Lưu Lan tiểu thư bị tai nạn, trước khi xảy ra tai nạn cô ấy có cùng một luật sư đến công ty, theo những gì mà tôi đã tra hỏi được từ luật sự đó thì Lưu Lan tiểu thư đến là để hủy hợp đồng.
Gần đây Thái Bách Trung có cho ra mắt một bài hát nói là bản thân mình tự sáng tác, nhưng theo những gì luật sư ấy nói thì đó là bài hát của Lưu Lan tiểu thư, Thái Bách Trung đã ăn cắp bài hát, ngay cả bản nháp cũng lấy đi mất, đó cũng là nguyên nhân tại sao cô ấy không thể vạch trần, vì không có bằng chứng nào cả.”
Sắc mặt của Tống Tranh trở nên lạnh lẽo, thật không ngờ còn có chuyện như thế, anh nắm chặt cây bút trong tay cố gắng kìm nén cơn tức giận: “Nói tiếp đi.
”
Mặc dù trợ lý Đinh không hề liên quan gì đến chuyện này nhưng nhìn sắc mặt của Tống Tranh khiến cho cậu không rét mà run: “Luật sư còn nói Cao Đạt ban đầu không muốn hủy hợp đồng nên đã dùng mọi lời để đe dọa Lưu Lan tiểu thư, nhưng cô ấy một chút cũng không sợ bởi vì Lưu Lan tiểu thư đã quyết định không sáng tác nhạc nữa, cô ấy sẽ cùng bạn của mình mở một quán cà phê.”
“Sao chứ? Mở quán cà phê?” Tống Tranh cau mày, kinh ngạc, sửng sốt thốt lên.
Sáng tác nhạc là đam mê ăn sâu vào trong xương tủy của Lưu Lan làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Đinh Thất gật gật đầu khẳng định, lúc biết tin này chính cậu cũng bị kinh ngạc: “ Hiện tại Lưu Lan tiểu thư thật sự đang muốn mở quán cà phê, nơi cô ấy thuê chính là một trong những bất động sản của chủ tịch, chủ nhật vừa rồi cô ấy gấp gáp xuống xe chính là để đi thuê, giá thuê…” Bất động sản của chủ tịch của cậu đều toàn ở mặt tiền, cao cấp vô cùng nên giá cũng không hề rẻ, mấy nhân viên cho thuê kia lại không biết thân phận của Lưu Lan nên đã lấy giá như những người bình thường thường thuê.
Tống Tranh hơi nâng mày lên nhìn trợ lý của mình: “Giá thuê giảm xuống gần phân nửa cho tôi, tôi không cần biết mấy người làm bằng cách gì, nói ra làm sao, các người chỉ cần để Lưu Lan tin, một chút nghi ngờ cũng không được.”
Khoé môi của Đinh Thất giật giật vài cái, cậu biết ngay là thế mà, nhưng bịa lý do gì đây? Cho dù là lễ tết hay gì đó cũng không thể tháng nào cũng giảm gần phân nửa, rẻ quá không sớm thì muộn Lưu Lan cũng nghi ngờ mà thôi.
Dưới áp lực của chủ tịch Tống, trợ lý Đinh chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, cố gắng làm hết sức có thể thôi.
Đinh Thất xoay người vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi thì bỗng bị Tống Tranh gọi lại: “Khoan đã, cậu có tra lịch trình của Thái Bách Trung không?”
“Có ạ.” Với tư cách là một trợ lý hoàn hảo của chủ tịch tập đoàn Tống thị, Đinh Thất phải điều tra tường tận những chuyện liên quan đến Thái Bách Trung, bởi vì cậu hiểu rõ chủ tịch của mình nhất định sẽ ăn miếng trả miếng: “Ngày mai Thái Bách Trung sẽ vào đoàn phim.”
“Chân trái của cậu ta đột nhiên tôi cảm thấy không vừa mắt chút nào.” Tống Tranh lãnh đạm, thản nhiên nói, chuyện Lưu Lan bị xe tông anh chắc chắn là do Thái Bách Trung sai người làm.
Khi đó Lưu Lan chỉ mới vừa bước ra khỏi công ty thôi Cao Đạt không có khả năng sai người hành động nhanh như thế.
Nếu cô đã bị gãy chân thì chân hắn cũng không được lành lặn.
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.” Đinh Thất gật đầu hiểu ý rời đi, chân của Lưu Lan bó bột một tháng thì chân của Thái Bách Trung ít nhất cũng phải hai tháng.
Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ tan làm, công việc cũng đã xử lý gần xong, Tống Tranh lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc lái xe quay về nhà.
– ——————————————
Đang ngồi ăn vặt xem phim ở phòng khách, Lưu Lan giật nảy mình khi nghe thấy tiếng xe của Tống Tranh, nhìn đồng hồ cô kinh ngạc thốt lên: “Không phải giờ này mới tan làm hay sao? Hôm nay tống Tranh còn về trước giờ tan làm?”
Lưu Lan muốn chạy lên phòng ngay nhưng với cái chân bó bột này thì kiểu gì cũng muộn rồi.
Tống Tranh đi vào trên tay còn cầm hộp bánh kem, anh bước đến đặt lên bàn, trước mặt cô: “Tôi nhớ là cô thích ăn bánh kem nên tôi tiện đường mua về.”
Hai mắt Lưu Lan mở to, chớp chớp nhìn Tống Tranh đầy dấu chấm hỏi trong đầu, cô từ khi nào thích ăn bánh kem nhỉ? Bánh kem là thứ cô không bao giờ thích ăn vì cảm thấy nó rất là ngán: “Sao anh lại nghĩ tôi thích bánh kem?”
“Tôi thấy trên trang cá nhân của cô có đăng hình một chiếc bánh kem kèm theo một chữ thích nên tôi nghĩ cô thích ăn nên đã mua.” Lúc trưa anh vừa ăn trưa vừa ngồi lướt trang cá nhân của Lưu Lan, vô tình thấy cô đăng hình một chiếc bánh kem phủ đầy dâu tây còn có một chữ thích khá to, nên anh đã cố tình ghé cửa hàng bánh mua cho cô.
Lưu Lan ồ lên một tiếng, hóa ra là thế, Tống Tranh lướt thấy tấm hình ấy lại thấy chữ thích nhưng tại sao anh lại không để ý chữ thích ấy đặt ở đâu?
Nửa năm trước, Lưu Lan đi mua bánh kem để tổ chức sinh nhật cho Trương Minh Nguyệt, vô tình gặp Tống Tranh ở đấy, khi đó cô đã thích anh rồi nên khi vừa gặp cô liền lấy điện thoại chụp bóng lưng của anh ở từ xa.
Người bình thường không để ý chắc chắn chỉ thấy cô đăng hình bánh kem, nhưng Trương Minh Nguyệt vừa nhìn vào đã nhận ra ngay, khi đó còn trêu cô một thời gian dài.
Lưu Lan đột nhiên vẫy vẫy tay sau đó lại vỗ vỗ trên ghế, Tống Tranh khá bất ngờ trước hành động này của cô vì dạo gần đây cô chỉ toàn lạnh nhạt và xa lánh anh thôi.
Tống Tranh vừa ngồi xuống Lưu Lan đã ngay lập tức vươn tay sờ trán của anh rồi sờ trán của mình, xác nhận anh không bị bệnh mới nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Trán của anh không nóng, anh không có bị bệnh mà sao đột nhiên lại tốt với tôi quá vậy, đột nhiên được anh quan tâm tôi thật sự không quen chút nào.”
Tống Tranh đứng hình mất vài giây sau đó đanh mặt lại, thấy Lưu Lan chồm người đến anh còn tưởng cô muốn làm gì hoá ra là muốn xem anh có bị ấm đầu hay không, anh đã có lòng tốt quan tâm chăm sóc như thế còn bị tưởng là bị bệnh, thật tức chết anh mà..