Tống Tranh cùng Lưu Lan đưa cậu thiếu niên ấy đi về chỗ ở mà anh đã cho người sắp xếp, ba người vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát thì nhìn thấy Ngô Đại Sơn bị cảnh sát bắt đưa vào bên trong, hỏi ra mới biết ông ta bị bắt là do cờ bạc trái phép.
Ngô Đại Sơn thấy Lưu Lan thì cúi đầu lướt ngang qua, ông ta biết mọi chuyện đã bại lộ, không thể bảo cô cứu ông ta được nữa. Nếu đổi lại là lúc trước thì Ngô Đại Sơn đã ngay tức khắc lôi kéo, cầu cứu Lưu Lan rồi.
Lưu gia
Dưới sự giám sát của người của Lưu Quân Tùng, Đào Cẩm Xuân cùng Lưu Bội Linh bắt buộc phải thu dọn đồ đạc rời khỏi Lưu gia, muốn cầu xin ở lại nhưng không thấy ông đâu, Lưu Bội Linh vừa kéo đồ đạc xuống lầu vừa khóc nức nở hỏi: “Mẹ! Chúng ta phải rời khỏi đây thật sao? Không còn cách nào để ở lại? Con không muốn đi đâu, con đã quen sống sung sướng rồi, bây giờ bắt con phải tự ra ngoài kiếm sống con sẽ chết mất.” Từ trước đến giờ, Lưu Bội Linh không làm gì động tới móng tay, ăn uống còn có người hầu hạ, tiêu xài hoang phí, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bị đuổi đi, bắt buộc phải tự sinh tự diệt.
Đào Cẩm Xuân lắc đầu bất lực, nếu còn cách nào khác thì bà ta đã không chấp nhận thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này rồi. Đứng trước cổng, Lưu Bội Linh vẫn chần chừ không muốn đi, đầu cứ liên tục ngoái lại nhìn, trong lòng hy vọng Lưu Quân Tùng có thể rủ lòng thương bảo hai mẹ con cô ta ở lại, nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy gì, một cái bóng dáng của ông cũng không thấy đâu.
Hai mẹ con Lưu Bội Linh chưa kịp rời khỏi Lưu gia thì cảnh sát đã tìm đến, Đào Cẩm Xuân chưa kịp hoàn hồn, phản ứng thì đã bị cảnh sát còng tay lại, Lưu Bội Linh quăng hết đồ đạc xuống đất kéo mẹ mình lại, lớn giọng nói: “Các người đang làm cái gì vậy? Tại sao lại bắt mẹ tôi? Các người không được phép bắt mẹ tôi đi, mẹ tôi không có tội gì cả.”
Đào Cẩm Xuân cũng giãy giụa, phản kháng: “Có phải các cậu bắt lầm người rồi không? Tôi không có làm gì cả, tại sao lại bắt tôi chứ?”
“Bà Xuân đã khai ra hết tất cả mọi chuyện, chuyện bà cho người đâm xe cấp cứu, phóng hỏa rồi còn vô số chuyện khác nữa, tất cả chúng tôi đều đã có nhân chứng, bằng chứng đầy đủ.” Một vị cảnh sát lên tiếng nói rồi dứt khoát đưa Đào Cẩm Xuân lên xe mặc cho bà ta phản kháng, Lưu Bội Linh dùng sức giữ lại.
Lưu Bội Linh hoảng loạn chạy ngược vào bên trong Lưu gia tìm Lưu Quân Tùng, mặc cho người làm ngăn cản, cô ta vẫn cố chạy lên phòng của ông đập cửa cầu cứu: “Ba! Ba hãy mau cứu mẹ, mẹ không có làm gì cả, ba mau chóng cho người đi cứu mẹ đi, con cầu xin ba đấy.”
Cánh cửa mở ra, Lưu Quân Tùng không thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Lưu Bội Linh, ông lạnh lùng cất giọng: “Đừng có gọi ba lung tung, tôi không phải là ba của cô, hiện tại giữa tôi và hai mẹ con cô không còn bất cứ quan hệ nào nữa, tại sao tôi lại phải tốn công sức cứu bà ta? Cô nói Đào Cẩm Xuân không làm gì cả? Cảnh sát bắt nhầm? Mấy chuyện độc ác, vô nhân tính bà ta làm còn chưa đủ sao? Bây giờ tôi nghĩ cô nên ngồi suy nghĩ lại xem bản thân có làm gì phạm pháp hay không? Không biết chừng một lúc nữa lại có cảnh sát đến đưa đi đấy.”
Dứt lời, Lưu Quân Tùng cho người kéo Lưu Bội Linh ra khỏi Lưu gia, đồ đạc cũng thẳng tay quăng ra bên ngoài, những người ở đây ngay từ đầu đã chán ghét cô ta nên khi kéo và quăng đồ đạc của Lưu Bội Linh đi đều không thương tiếc, vô cùng dứt khoát.
Lưu Bội Linh trong trạng thái hoảng loạn, rối bời không biết phải làm thế nào, suy sụp một lúc thì chợt nhớ đến Lưu Lan, cô ta vội đứng dậy bắt xe chạy đi tìm Lưu Lan, bây giờ người có thể cứu được Đào Cẩm Xuân chỉ có cô mà thôi.
Lưu Bội Linh đến bệnh viện tìm, quả nhiên là Lưu Lan đang ở bệnh viện, bước vào phòng bệnh của Phương Ngọc Mai, vừa thấy cô Lưu Bội Linh ngay tức khắc quỳ xuống, khóc nghẹn cầu xin: “Lưu Lan! Chị hãy cứu mẹ tôi đi, tôi cầu xin chị đấy, chỉ cần có thể cứu được bà ấy chị muốn tôi làm gì cũng được.”
Trương Minh Nguyệt ngồi một bên trề môi, chậc chậc vài tiếng, không nhịn được thốt lên: “Trên đời chưa thấy ai mặt dày, vô liêm sỉ đến như vậy, làm ra biết bao nhiêu chuyện hại người ta suýt nữa mất mạng, thế mà bây giờ lại chạy đến đây cầu xin, khóc lóc ỉ ôi.”
Lưu Lan kéo ghế lùi lại vài bước, hận không thể cách Lưu Bội Linh càng xa càng tốt, cô cười nhạo cất tiếng: “Lưu Bội Linh! Cô có cảm thấy bản thân bây giờ rất buồn cười không? Bảo tôi cứu Đào Cẩm Xuân? Cô không xem lại bà ta đã gây ra những gì với mẹ con tôi, kích động mẹ tôi khiến bà ấy tái phát bệnh tim, bà ấy nhập viện còn không buông tha mà tới tận bệnh viện khiến mẹ tôi rơi vào nguy kịch. Sau đó còn độc ác hơn là cho người tấn công xe cấp cứu, phóng hỏa quán muốn thiêu chết tôi. Cô nghĩ sau những chuyện đã xảy ra tôi sẽ cứu bà ta? Cô ảo tưởng hơi nặng rồi đấy, tôi là người chứ không phải thánh mẫu.”
Lưu Bội mím môi nghẹn họng, đổi lại là cô ta thì cô ta cũng không giúp, nhưng bây giờ ngoại trừ cầu xin thì Lưu Bội Linh không biết phải làm sao nữa, cô ta ấp úng mãi mới nói thành lời: “Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi chị, xin lỗi mọi người, bây giờ tôi ở đây dập đầu xin lỗi, chỉ cần có thể cứu mẹ tôi thì chị muốn tôi làm sao cũng được.”
“Cho dù bây giờ cô có dập đầu đến mức chảy máu thì cũng không xoá hết mấy việc làm độc ác kia, không có ai giúp đâu.” Tống Tranh lãnh đạm nói, muốn vợ anh tha thứ là chuyện không bao giờ: “Hơn nữa với tình hình hiện tại của mẹ cô thì chuyện bảo lãnh là chuyện không thể nào, cô từ bỏ đi đừng ở đây làm phiền vợ tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ kéo cô ra ngoài đấy.”
Lưu Bội Linh nhìn Tống Tranh, Lưu Lan cùng những người có mặt ở đây, không một ai có ý muốn giúp cô ta cả, Lưu Bội Linh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh với cặp mắt tràn đầy sự hận thù, đặc biệt là khi lướt qua Lưu Lan, cô ta hận không thể nhào đến gi3t chết cô ngay tức khắc, trước giờ cô ta chưa từng phải hạ mình cầu xin như thế, vậy mà lại không có ích gì ngược lại còn cảm thấy nhục nhã thêm.