Ngày thứ ba ở bệnh viện, trong lúc Lưu Lan đang cùng Trương Minh Nguyệt đi dạo thì vô tình nhìn thấy Cao Đạt, ông ta cũng đang đi dạo nhưng mà là được y tá đẩy xe lăn đi. Trương Minh Nguyệt nhớ lại chuyện Cao Đạt đã từng cấu kết với Thái Bách Trung hãm hại Lưu Lan thì hừ lạnh, ánh mắt chán ghét: “Ông ta bị như thế cũng đáng, ai bảo lúc trước cấu kết với tên khốn kia hại cậu hết lần này đến lần khác chứ.”
Lưu Lan im lặng không đáp lại chỉ đưa mắt nhìn ông ta, một cái nhìn thoáng qua mà thôi, xem như đây là cái giá mà Cao Đạt phải trả với những gì mà ông ta đã gây ra. Thái Bách Trung cũng thế, tuy đã chết nhưng vẫn bị người đời mắng chửi, tang lễ của hắn ngoại trừ gia đình, dòng họ thân thích thì chả còn ai, không bạn bè, không người hâm mộ. Từ một người có biết bao người thần tượng chỉ vì danh vọng mà trở thành một kẻ độc ác, đến chết vẫn không có ai thương xót, đau lòng.
Hai người các cô kinh ngạc, sửng sốt khi thấy cảnh sát đến tìm Cao Đạt, Trương Minh Nguyệt vội lấy điện thoại ra xem thử xem có tin tức gì hay không, vừa mở lên đã thấy chuyện Cao Đạt hối lộ, có mối quan hệ thân thiết với các quan chức cấp cao, dùng quy tắc ngầm bị tung lên, phía dưới còn có đoạn phim mà quản lý của ông ta quay lại khai ra hết toàn bộ tội lỗi của Cao Đạt.
Trương Minh Nguyệt đưa cho Lưu Lan xem tin tức, Lưu tiểu thư thở dài một hơi cất tiếng: “Lần này e là công ty của ông ta sẽ phải phá sản rồi, các diễn viên đều đồng loạt hủy hợp đồng, nhân viên cũng dần dần rời đi, tớ đoán chậm nhất là một tháng công ty sẽ tuyên bố phá sản.”
“Phá sản là đúng rồi, công ty thối nát này có vấn đề từ lâu rồi, lãnh đạo cấp cao không nên thân nên hình thì làm sao có thể quản lý công ty tốt, phát triển lâu dài được.”
Các cô đi dạo, trò chuyện với nhau được một lúc thì quay trở về phòng bệnh, Tống Tranh đến thăm vợ yêu nhưng lại không thấy cô đâu, vừa định đi tìm thì đã thấy Lưu Lan quay về: “Đến không thấy em đâu anh còn đang định đi tìm em đây.”
Trương Minh Nguyệt bĩu môi xùy một tiếng: “Chủ tịch Tống! Cho hỏi anh là đang lo cái gì vậy? Đào Cẩm Xuân cùng Lưu Bội Linh đã bị bắt, Thái Bách Trung cũng đã nằm dưới ba tấc đất rồi, mọi chuyện đã kết thúc anh còn lo Lan Lan gặp chuyện gì nguy hiểm nữa sao?”
Lưu Lan khẽ cười tiến đến ngồi xuống giường, phẩy phẩy tay nói với chồng mình: “Anh cứ mặc kệ cậu ấy đi, từ khi mang thai cậu ấy luôn có tính khí thất thường như vậy đấy.”
“Này, Lưu Lan! Chồng cậu đến liền không cần tớ nữa đúng không? Cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn mà. Tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi tìm chồng của tớ đây.” Trương đại tiểu thư giận dỗi, phụng phịu quay người rời đi.
Ngay khi cửa phòng bệnh mở ra, Trương Minh Nguyệt nhấc chân đi ra ngoài thì bắt gặp Ngô Đại Sơn đang đi về phía này, chưa kịp mở miệng ông ta đã đi tới bước vào bên trong phòng, cô nhíu mày, đi nhanh về phía của Lưu Lan cùng Tống Tranh che chắn, trừng mắt hỏi: “Ông tới đây làm gì?”
Ngô Đại Sơn thấy dáng vẻ đề phòng, cảnh giác của ba người thì lùi lại vài bước: “Ba người yên tâm tôi đến đây là có chuyện muốn cầu xin, không có ác ý gì cả.”
“Cầu xin? Ông đến đây cầu xin điều gì? Cầu xin cho hai mẹ con Lưu Bội Linh?” Tống Tranh nhíu chặt hai mày, ngữ điệu lạnh lẽo cất lên.
Ngô Đại Sơn khẽ lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự cầu xin, khẩn thiết nhìn thẳng về phía của Lưu Lan: “Tôi chỉ muốn cầu xin cho Bội Linh mà thôi. Lưu Lan! Tôi cầu xin cô hãy tha cho con bé, rộng lòng cứu Bội Linh một lần đi, nó còn quá trẻ không thể ở tù được, tương lai của nó sẽ bị hủy hoại mất, tôi biết chỉ cần cô muốn thì nhất định sẽ có cách có thể khiến nó không ngồi tù. Chỉ cần có thể cứu Bội Linh cô muốn tôi làm gì cũng được, tôi nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời cho cô.”
Tống Tranh nghe mấy lời của Ngô Đại Sơn mà cảm thấy nực cười, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Muốn chúng tôi cứu Lưu Bội Linh là chuyện không thể nào, ông nói như thế mà không biết ngượng miệng à? Lưu Bội Linh bị như vậy là do cô ta tự chuốc lấy, cũng may Lan Lan nhà tôi không nguy hiểm tới tính mạng, nếu cô ấy có chuyện gì thì ông tìm ai để cầu xin? Lưu Bội Linh phải trả giá cho những gì mà cô ta đã gây ra, còn bây giờ ông rời khỏi đây ngay lập tức, đừng làm phiền vợ tôi nghỉ ngơi.” Tống Tranh thật sự rất bức xúc, tức giận khi Ngô Đại Sơn đến đây cầu xin, ông ta cố làm mọi thứ vì con gái nhưng Lưu Bội Linh chắc gì đã cảm kích, cảm động.
Ngô Đại Sơn thấy cầu xin không được, ông ta không còn cách nào khác đành lủi thủi quay người đi. Lưu Lan lắc đầu thở dài không biết nói làm sao, thật lòng mà nói thì thấy bộ dạng hiện giờ của ông ta có chút đáng thương, ông ta yêu thương con gái, sẵn sàng hạ mình đi cầu xin nhưng với những gì mà Lưu Bội Linh đã gây ra với cô và mẹ thì Lưu Lan làm sao có thể tha thứ, cô ta đã phạm tội thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật thôi.
– ———————————————————-
Lưu Lan chính thức xuất viện đã là một tuần sau cũng chính là ngày hai mẹ con Lưu Bội Linh bị tòa phán quyết, với những gì mà Đào Cẩm Xuân đã làm mức án bà ta phải chịu là hai mươi năm tù, một cái giá khá đắt đối với bà ta.
Còn với Lưu Bội Linh mức án cô ta phải nhận là bảy năm tù, Lưu Lan mong sau khi ra tù cô ta sẽ tốt hơn, không còn phạm sai lầm nữa.
Những người cần phải chịu tội đã chịu tội, Lưu Lan cũng buông bỏ không còn oán hận gì bọn họ nữa. Kể từ giây phút này cô sẽ bước qua một trang mới của cuộc đời, không còn thù hận không còn phải sống lo âu gì nữa.
Rời khỏi tòa án, Lưu Lan bỗng nhận được tin nhắn từ Lưu Quân Tùng, cô khẽ chau mày mở lên xem, mày của cô càng nhíu chặt vào nhau hơn khi ông muốn hẹn gặp mặt cô và mẹ. Lưu Lan đưa mắt nhìn mẹ của mình, trong lòng phân vân không biết có nên cho bà xem hay không? Đâu biết được Lưu Quân Tùng đang nghĩ gì trong đầu, lỡ lại nói gì đó hay làm gì đó tổn hại đến bà thì sao.
Suy nghĩ mất một lúc lâu, tới khi lên xe quay về biệt thự Lưu Lan mới quyết định nói cho Phương Ngọc Mai biết: “Mẹ! Lưu Quân Tùng muốn hẹn gặp hai mẹ con chúng ta.”
Tống Tranh đang lái xe nghe Lưu Lan nói thì nâng mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Phương Ngọc Mai im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu đồng ý gặp mặt, bà muốn biết Lưu Quân Tùng đột nhiên muốn hẹn gặp hai mẹ con bà là có chuyện gì.