Chú Đàn im lặng nghe tôi thuật lại những gì thằng Sơn nói. Cho đến khi tôi kể xong, chú vẫn không hé môi một tiếng nào.
– Thằng Sơn nói xạo phải không chú? – Tôi bối rối nhìn chú, ngập ngừng lên tiếng.
Tôi hỏi và thấy chú vẫn đang nhìn đi đâu đó ngoài trời. Có lúc tôi ngờ ngợ không biết chú có nghe thấy câu hỏi của tôi không.
Lâu thật lâu chú mới tặc lưỡi đáp:
– Bạn con nói đúng đó, con.
– Đúng là sao, chú? – Tôi sửng sốt hỏi lại, vẫn không tin vào tai mình dù tôi nghĩ tôi nghe rất rõ.
Chú Đàn đặt tay lên vai tôi và thở hắt ra:
– Đúng là ở xóm Miễu có một con cọp thành tinh. Tụi con đừng bao giờ đi về phía đó.
Thằng Tường ngồi cạnh, vọt miệng:
– Vậy sao trước nay chú không nói cho tụi con biết?
– Tại vì chú nghĩ tụi con không có việc gì phải đến xóm Miễu.
– Con cọp đó biết nghe tiếng người thật hả chú? – Tường lại hỏi.
– Ờ, con cọp a chân đó tinh ranh lắm. Chuyện này rất nhiều người biết.
Ánh mắt chú Đàn đi qua đi lại giữa tôi và Tường, vẻ mặt chú đột nhiên nghiêm trang:
– Tụi con nhớ lại xem. Có phải trẻ con làng mình xưa nay không đứa nào đi xuống xóm Miễu.
Tôi níu tay chú Đàn:
– Ba mẹ tụi nó không cho đi hả, chú?
– Ờ, tụi nó đi đâu thì đi, nhưng xuống xóm Miễu là bị cấm ngặt.
Chú Đàn không gạt tôi. Hôm sau đến lớp, tôi vờ hỏi con Mận:
– Mận này! Ngày mai mày đi xuống xóm Miễu chơi với tao không?
– Eo ôi, mình không dám đâu. Xuống đó cho cọp ăn thịt à? – Con Mận vừa nói vừa rụt cổ.
Tôi rủ con Xin, con Xin cũng lắc đầu nguây nguẩy:
– Mình không đi đâu. Mình sợ lắm.
Tôi giả bộ khờ:
– Sợ gì cơ?
– Ma cọp.
– Ai bảo mày ở xóm Miễu có ma cọp?
– Ba mình bảo.
Nó thè lưỡi:
– Mình mà léng phéng xuống đó, ba mình đánh cho bét đít.
Con Xin đem ba nó ra làm bằng chứng, tôi không thể không tin.
Tôi gật đầu:
– Ờ, ba mày đã nói vậy thì ngày mai tao cũng ở nhà luôn.