Thời gian đúng là thứ khó nắm bắt, nó lướt qua rất nhanh như một cơn gió. Bạn chưa cảm nhận được hạnh phúc, nó vốn đã theo thời gian trôi đi, chỉ còn tồn đọng lại sự đau khổ.
Ánh sáng mặt trời len lỏi vào căn phòng, rọi xuống hai thân thể trần như nhộng. Mạc Tư Thần ôm lấy cô, đem cô chôn chặt vào lồng ngực vững chắc.
“Ưm…” – Mộc Tâm rên lên một tiếng, cả cơ thể truyền đến từng trận đau buốt thấu tận tâm can.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy anh ngủ rất say. Hai hàng lông mày không biết vì mơ thấy gì mà nhíu chặt.
Mộc Tâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh. Thời gian này, anh gầy đi rất nhiều, thời gian này, anh thật sự ít nói, thời gian này, anh thật sự ít cười.
Tư Thần! Xin lỗi anh! Nếu ba năm trước em không nhờ đến anh, chắc giờ anh đã là người cha, là người chồng xuất sắc nhất của cô gái này đó, chứ không phải bây giờ, anh có cuộc sống không bằng chết như thế này.
Ngay từ giây phút chúng ta phát sinh quan hệ, em đã biết, đây cũng chính là lần cuối em được quan tâm anh, được nói yêu anh, được ngủ cùng anh, được ở cạnh anh.
Cắt đứt dòng suy nghĩ lan man. Mộc Tâm nhắc cánh tay anh ra khỏi eo mình. Nhẹ nhàng bước xuống giường, nhặt quần áo mặc vào rồi rời đi.
Nếu cô không đi trước, chỉ sợ đến lúc anh tỉnh dậy, trái tim một lần nữa lại nhói đau, một lần nữa vì anh mà rung động.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mạc Tư Thần bật dậy. Cả đêm qua anh không dám ngủ, sợ rằng tỉnh dậy cô đã biến mất.
Thế nhưng khi nghe thấy tiếng cô mở cửa rồi lại đóng cửa, anh lại không dám đứng dậy níu kéo cô.
Trái tim cô giờ trao cho anh thì đã sao khi cô lại ở bên cạnh Lăng Tử Thiên cơ chứ! Chí ít, Lăng Tử Thiên vẫn được ở bên cô, còn anh, chỉ là một người đàn ông bị cô không tiếc vứt bỏ.
Mạc Tư Thần nhắc khoé môi cười chế giễu. Cả cuộc đời của anh lại thua thảm hại trong tay một cô gái, cả cuộc đời của anh lại vì một cô gái mà vòng vèo ngược xuôi.
[…]
Rời khỏi Mạc thị, Mộc Tâm trở về Chu gia chỉnh trang lại một chút rồi cùng Chu Thừa Mạc tham gia cuộc họp đại cổ đông của Chu thị.
Đúng 8 giờ, tất cả các cổ đông từ bé đến lớn đều có mặt đầy đủ. Ai cũng tò mò trong việc bầu chọn người kế nhiệm ghế Chủ tịch tập đoàn.
“Dạo gần đây chắc hẳn mọi người đều rất bận, nên chúng ta bắt đầu vào việc bầu chọn luôn nhé” – Thư ký của Chu Thừa Mạc dõng dạc tuyên bố.
“Có 35% đồng ý tiến cử Chu Mộc Tâm lên chức chủ tịch, 40% là bác bỏ ý kiến. Nhưng mọi người đừng quá vui mừng hay buồn bã, chúng ta còn một vị cổ đông nữa chưa có mặt tại cuộc họp này…”.
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng họp đang dần dần mở ra. Mạc Tư Thần từ tốn bước vào. Hôm nay, anh vận bộ vest màu đen cùng chiếc cà vạt do chính tay cô chọn. Ánh mắt hai người giao nhau, một nỗi đau không tên bỗng chốc nhấn chìm cả trái tim nhỏ bé của Mộc Tâm.
Anh đến rồi! Cô khẽ nói thầm trong lòng.
Mạc Tư Thần ngồi bên cạnh cô, giọng anh lành lạnh không mang theo chút cảm xúc – “Bác bỏ”.
Hai từ đơn giản nhưng lại khiến Mộc Tâm ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ anh sẽ đồng ý, ai ngờ, câu trả lời cô nhận được lại là hai từ “bác bỏ”.
Đến người cô tin tưởng nhất, còn có thể phản bội cô….
“Chức chủ tịch của tập đoàn vẫn do Chu lão gia đảm nhận” – Thư ký của Chu Thừa Mạc tuyên bố.
Mạc Tư Thần khẽ liếc cô. Anh không nghĩ là mình làm sai. Sao anh không nhìn thấu kế hoạch của cô chứ! Cô muốn mượn lực của Chu thị để trả thù Lăng Tử Thiên, chờ anh ta rơi xuống vực sâu rồi đâm một nhát dao khiến anh ta không thể vùng mình.
Anh yêu cô như vậy. Đương nhiên sẽ không để bàn tay cô dính màu tươi. Nếu nhất quyết phải giết, cũng phải do anh làm.