Sau cuộc phẫu thuật, Tư Vân đã được chuyển đến phòng hồi sức.
Hòn đá đè nặng trong lòng của Mạc Hàn lúc này mới được gỡ xuống.
Có điều, hân còn chưa vui được mấy giây thì Trương Quân đã đem đến cho hắn 1 thông báo.
– Cho cậu xem kết quả này!
Nhận lấy tờ giấy xét nghiệm từ tay của Trương Quân, Mạc Hàn có chút khó hiểu.
Nhưng hắn vẫn nhìn vào đọc nội dung ghi trong đó.
Trương Quân cũng tỏ ra bất lực mà đưa tay day day trán.
– Trước đây cậu đã cho cô ấy uống quá nhiều máu của mình.
Chính vì thế, các tế bào trong cơ thể của cô ấy đang dần được chuyển hoá.
Cũng có thể nói, cô ấy đã trở thành 1 bán huyết tộc rồi.
Đây là trường hợp đầu tiên.
Dòng máu nhà họ Mạc của cậu quá là đặc biệt, chính vì thế…!Cậu có thể cho tôi ít máu nghiên cứu được không?
– Cậu nghĩ sao?
Thái độ của Mạc Hàn kh ủng bố thế kia khiến cho Trương Quân dập tắt hi vọng ngay.
Hắn thắc mắc hỏi.
– Nếu Tư Vân là bán huyết tộc, thì cô ấy cũng giống tôi có khả năng trẻ mãi không già đúng không?
– Đúng vậy đấy.
Vì huyết mạch của cậu quá là đặc biệt.
Biết thế từ đầu tôi đã thu thập mấy cái băng trước đây dính m.áu của cậu còn hơn.
Chứ hồi đó vứt đi tiếc hết cả ruột.
Mạc Hàn nghe xong thì xì 1 cái, sau đó ném tờ giấy xét nhiệm trả lại cho Trương Quân rồi đi đến phòng hồi sức của Tư Vân.
Nếu như những gì mà Trương Quân nói thì m.áu của hắn rất đặc biệt.
Đường Đường tùy sinh ra có mẹ là con người nhưng vẫn là 1 huyết tộc thuần chủng.
Nhưng cái tên Mạc Uất Trì đó cũng có bà mẹ là con người.
Làm sao có thể là bán huyết tộc được trong khi Mạc Lâm Bằng cũng là huyết tộc thuần chủng chung gốc gác với hắn chứ?
Gần đến phòng bệnh của Tư Vân, đột nhiên Mạc Hàn dừng chân lại khi thấy Mạc Lâm Bằng và người tình Ngô Ý Như của ông ta có mặt ở đây.
Bọn họ đang đứng nói chuyện ở giữa hành lang vắng.
Không khéo có cả Mạc Uất Trì ờ đấy nữa.
Nhưng trông có vẻ cái tên này đang xảy ra hiềm khích với 2 người kia thì phải.
Mạc Hàn nở nụ cười lạnh rồi bình thản đi đến chào hỏi một chút.
– Đã lâu rồi không bố.
Mạc Lâm Bằng lúc này ngẩng đầu lên, trông thấy Mạc Hàn thì có chút khó chịu.
Mà Ngô Ý Như thì cũng chẳng hơn gì ông ta.
Bà ta trước nay vẫn muốn Mạc Uất Trì thay thế vị trí của hắn.
Chính vì thế, bà ta không ưa gì hắn cũng là điều dễ hiểu.
Hắn nghe đâu phong phanh là Mạc Lâm Bằng đã cho Ngô Ý Như uống máu của mình, vậy nên cho đến tầm tuổi này trông bà ta vẫn còn trẻ như thời thiếu nữ.
– Vừa hay, tao cũng có ý định đi gặp này đây.
Chuyện lần trước tao nói với mày, ý mày ra sao?
– Chuyện gì?
– Nhường vị trí hiện tại cho em trai mày.
Mạc Hàn nghe mà cảm thấy rất nực cười.
Cái lão già này từ khi sinh hắn ra biến đi cùng tình nhân.
Sau bao năm quay lại chỉ vì muốn hắn nhượng lại hết mọi thứ cho đứa con trai của tình nhân sao?
Mạc Uất Trì đứng bên cạnh, cũng không vừa ý mà nói ngay.
– Vị trí đó con không cần! Bố đừng có mà vô lí ép buộc anh ấy như thế.
Ngô Ý Như cau mày, đi đến nắm lấy tay của Mạc Uất Trì kéo ra xa, sau đó nói với con trai tỏ vẻ bất mãn.
– Rốt cuộc cái thằng nhóc Đường Đường đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì thế? Tại sao con cứ đối đầu với mẹ như vậy hả?
– Mẹ, chính mẹ mới là người cố chấp.
Sống cuộc sống bây giờ không tốt sao mà cứ muốn phải trèo cao? Con không có tham vọng lớn như thế!
– Uất Trì…!Con…
Bên này, Mạc Lâm Bằng và Mạc Hàn đang nói chuyện với nhau rất gay gắt.
Mà Mạc Hàn hiển nhiên không để ông ta vào mắt.
Hắn đã coi người bố này đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Người thân của hắn hiện tại chỉ có thể là gia đình hắn mà thôi.
– Sao hả bố? Cái chuyện này có gì to tát đâu mà bố lại nổi nóng như thế? Vị trí này, đứa con riêng của bố với không nổi!
– Mạc Hàn! Mày đừng quên trước đây tao cũng ngồi ở vị trí của mày! Bây giờ tao muốn Uất Trì thay thế chứ không phải là mày!
– Sao bố không đi nói chuyện với ông nội đi? Bố thật là khiến tôi thất vọng nay càng thất vọng hơn đấy.
– Mạc Hàn! Mày…
Mạc Lâm Bằng tính xông đến túm lấy cổ của Mạc Hàn, nhưng hắn đã có chuẩn bị trước.
Sức mạnh của hắn bộc phát mà hất Mạc Lâm Bằng về phía sau.
Ngô Ý Như thấy vậy thì vội đến đỡ ông ta dậy.
Mà Mạc Uất Trì đứng một bên thì lắc đầu ngán ngẩm.
Anh ta không hiểu nổi tham vọng và sự cố chấp của mẹ mình nữa.
Rõ ràng đã biết là người thừa kế phải là dòng dõi thuần chủng.
Vậy mà vẫn cứ ép anh ta cho bằng được.
Mạc Lâm Bằng tức giận.
Hai mắt chuyển sang đỏ đứng dậy.
– Mạc Hàn! Mày cao ngạo giống hệt cái con mẹ của mày! Đó chính là điều tao căm ghét nhất!
– Thì sao? Ông sinh tôi ra xong thì hối hận đấy à?
– Đúng! Tao rất hối hận! Đáng lẽ tao nên bóp ch.ết mày ngay từ nhỏ mới đúng…
Mạc Lâm Bằng vừa dứt câu thì đột nhiên nhận 1 phát tát của ai đó.
Là Nhị trưởng lão xuất hiện.
Ông nhìn Mạc Lâm Bằng bằng ánh mắt phẫn nộ.
– Mày có quyền gì mà muốn đổi? Mạc Hàn mới chính là người thừa kế! Đứa con riêng của tình nhân và mày không có xứng!.