Không biết vì sao mà Phong Vũ dùng huyết mạch để kêu gọi đám huynh đệ nhà mình mãi nhưng không được, giống như có kết giới vô hình phân chia ranh giới giữa bọn họ vậy.
Điều này làm cho hắn lo đến sót vó lên, cứ bay khắp nơi để tìm kím người nhà.
Kiên nhẫn cũng từ từ bị bào mòn sạch, Phong Vũ liền dứt khoác dứt bỏ ẩn thân. Hắn lơ lửng trên bầu trời trung tâm của đế quốc, dồn linh lực vào rống thật to.
“Đ-Ạ-I C-A!!!!!!”
“Đ-Ệ Đ-Ệ!!!!!!”
Đám người nào đó bị hù tới rớt luôn bịch bánh “………………” (; ̄Д ̄) Mịa mài!!!!
Sau khi phục hồi tinh thần, mấy người Ngự Thiên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhìn qua nhìn lại liền quyết định. Thôi thì lỡ rồi, đón nó về vậy.
Cả đám định chuẩn bị đem người đón về thì tên nào đó đang lơ lửng giữa không trung đã rất “vô tư” mà ăn hết vài trái bom của mấy chiếc cơ giáp rồi.
Phong Vũ tuy hoàn toàn vô sự nhưng vẫn rất tức giận vì bị phá đám, hắn liền đốt trụi lủi mấy cái cơ giáp nào đó luôn, lại một lần nữa khiến cho toàn bộ đế quốc lâm vào khủng hoảng cao độ.
Cũng khiến mấy tên điên của nhà nghiên cứu thèm thuồng đến nhỏ dãi.
Ý đồ không thực hiện được nên Phong Vũ chỉ có thể tạm thời từ bỏ mà rời đi khỏi nơi này.
Mọi người “………..” Kiếp nó bộ kiếp con rận hả trời?! Aizzz, quả nhiên là người được sao quả tạ chiếu cố mà ha!!!
Sau đó cả đám đồng loạt đem ánh mắt dừng lại trên người của Ngự Thiên, nhìn vẻ mắt âm trầm đang suy nghĩ của hắn mà im lặng chờ đợi kết quả.
Ngự Thiên trải qua một hồi đấu tranh gay cấn giữa lý trí và tình cảm thì cuối cùng tình cảm đã thắng cuộc, hắn hít sâu một hơi quay lại nhìn các đệ đệ đang nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, bờ môi mỏng khẽ mấp máy mấy lần cuối cùng cũng thốt ra lời.
“Kệ mịa nó đê!!!!” (︶︹︺)
“Yeah!!! Đúng dòi đó!!!!!” Hắc Sát cũng rất tình cảm mà gật đầu lia lịa theo để bày tỏ vui mừng với ý kiến này. ♡\( ̄▽ ̄)/♡
“Đúng rồi, phải để cho nhị ca có không gian riêng tư nữa chứ!!!” Ngữ Ngôn nhàn nhạt ôm Nhã Qua tựa vào lòng ngực rắn chắc của ông chồng nhà mình, dối người dối lòng mà nói. ( ‘ ▽ ‘ )
Mặc Uyên “………..” Đám vô lương tâm này, nhị ca mà biết nhất định sẽ khóc đến khi tận thế xảy ra mất. ( ̄  ̄|||)
Cho nên cuối cùng cả đám vẫn nhất quyết là mặc kệ được thì cứ mặc kệ, mà ung dung tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã của cán bộ khi về hưu.
Còn người nào đó đang ở bên một con sông nào đó mà hắn cũng không biết tên nữa để ưu thương.
Rất nhanh, hai mắt vốn mông lung đầy sương mù của Phong Vũ bỗng trở nên sắc nhọn như con dao phay đã được rút ra khỏi vỏ vậy.
Hai mắt hắn tràn đầy thâm sâu mà nhìn người nam nhân trước mặt này, một nam nhân tràn đầy tà mị, dáng người thon dài đầy dẻo dai làm y càng thêm hương vị.
Khuôn mặt cũng có thể xưng là soái đến không thể soái hơn nữa, đôi mắt hồ ly đầy mưu tính như muốn nhấn chìm hắn trong đống mưu tính kia vậy.
Cả hai đứng đối diện với nhau cũng nhìn nhau đánh giá thật lâu, giằng co một lúc tên kia mới lên tiếng chào hỏi.
“Rất vinh hạnh cho ta khi có thể gặp được ngươi!!” Nam nhân rất tao nhã mà lên tiếng, giọng nói thâm trầm đầy mị lực câu hồn đoạt phách.
Nghe y lên tiếng, Phong Vũ rất cứ có cảm giác lỗ tai mình mang thai mất rồi mà bắt tên trước mặt này phải chịu trách nhiệm với hắn nhưng bề ngoài lại rất vân đạm phong khinh mà gật gật đầu nhỏ.
Phản ứng này ngược lại càng khiến Liên Tích hảo kỳ hơn nữa, điều chỉnh tâm trạng của mình một cách nhanh chóng, y lại lên tiếng.
“Ta là Liên Tích là thuyền trưởng của Hắc Chu, mục đích lần này của ta là muốn mời ngươi gia nhập quân đoàn của ta!!”
“Lại là cái quân đoàn gì đó của đế quốc à!!!” Phong Vũ nhướn một bên mày, tràn đầy khí thế mà nhìn người trước mắt này.
Liên Tích vừa nghe xong liền có một cảm giác rất ư là vi diệu, lần đầu có người không biết đến Hắc Chu của y, còn đánh đồng Hắc Chu với đám quân đội kia nữa. Bất quá kinh ngạc về kinh ngạc, y vẫn rất nhanh giải thích.
“Không, không, không!!! Ngươi nhầm lẫn rồi!!”
“Hắc Chu là băng tặc vũ trụ nguy hiểm nhất, cũng lớn nhất!! Đến quân đội cũng không dám cứng chọi cứng với bọn ta!!!”
“Quân đội từ lâu đã mục rửa mất rồi!! Những việc ngươi làm khiến chúng ta cực kỳ hoan nghênh!! Rất mong ngươi này vị cường giả có thể gia nhập với bọn ta!!”
Thấy Phong Vũ im lặng suy tư, Liên Tích rất vui vẻ mà mời chào tiếp.
“Vừa rồi thấy ngươi hình như là muốn tìm người, nên ta có một gợi ý nho nhỏ!!”
“Mạng lưới của Hắc Chu bao phủ tất cả tinh tế, có thể giúp ngươi dễ dàng tìm người, huống hồ chỉ cần gia nhập với bọn ta thì đế quốc bên kia cũng không gây thêm phiền phức được cho ngươi!!”
“Cũng đúng!! Đám ruồi bọ cứ vo ve mãi thật phiền!!!”
Liên Tích nghe vậy cũng ráng nhịn xuống ý cười đã đến môi, nếu để hai tên Bila Nghiệp cùng Bila Quật biết được nhất định sẽ có thể khiến cho bọn chúng tức đến hộc máu ra.
“Được, ta gia nhập với các ngươi!!!” Phong Vũ giả vờ như suy tư để làm giá một hồi liền gật đầu cái rụp.
Liên Tích mỉm cười đầy bí hiểm mà đem người trở về phi thuyền, Phong Vũ đi theo phía sau của y, bị một đường đi này hoàn toàn bị mấy thứ trước mắt này kinh ngạc đến muốn mù mắt chó.
Xem ra là từ trước đến giờ hắn vẫn rất xem thường trình độ của đám người nơi này rồi, rõ ràng là hắn chưa gặp phải người lợi hại thôi.
(Thiên đạo: chứ mày toàn quánh bất ngờ không, có để thời gian cho mấy đứa đó phản ứng đâu mà la với chả ó!!)
Liên Tích đem Phong Vũ trở về hội hợp với đám thuộc hạ của y, đám người kia dùng một ánh mắt nóng bỏng mông mà nhìn chằm chằm hắn cứ như rất muốn lao lên quần ẩu hắn vậy đó.
Liên Tích đối với mấy phản ứng này cũng chỉ cười trừ rồi dẫn hắn đến căn phòng vừa được dọn cho hắn.
Phong Vũ nhìn nhìn đánh giá căn phòng, rồi quay lại dùng một ánh mắt hết sức chân thành tha thiết mà nhìn Liên Tích, đến nỗi khiến cho hồ ly như Liên Tích cũng phải rùng mình.
Và thứ gì đến cũng phải đến.
Sau khi nghe Phong Vũ một bộ thấy chết không sờn mà hỏi hắn tùm lum từa lưa, Liên Tích cũng sợ đến lã mồ hôi. Rốt cuộc hắn rước thứ gì về vậy trời?!
Liên Tích cũng rất kiên nhẫn nói hết thảy cho vị đồng đội mới này, và sau đó y còn phát hiện một thứ khủng bố hơn rằng vị thánh này K-H-Ô-N-G B-I-Ế-T C-H-Ữ.
Liên Tích “……………”
Y có chút hoang mang mà nhìn người đang cười ngượng ngùng trước mắt này, sau đó căm lặng mà bắt đầu làm bảo mẫu của thời đại mới.
Y vốn nên không kiên nhẫn rồi quăng tên này cho người khác dạy mới đúng nhưng không hiểu sao Liên Tích lại rất kiên nhẫn, không hề có một chút bực bội nào khi người này hỏi mấy câu hỏi hệt như trẻ thiểu năng kia.
Một cảm giác kỳ lạ lan tràn trong đáy lòng mà chính y cũng không phát hiện ra, Liên Tích bắt đầu cuộc sống bảo mẫu của mình.
Dạy Phong Vũ từ nhận biết này nọ cho đến học tập chữ viết, hoàn toàn là hình thức cha dạy con học.
Y cũng rất kinh ngạc với tốc độ thấu hiểu của Phong Vũ, ngay cả thiên tài của đế quốc cũng không bằng được một góc của người này. Quả thật chính là chân nhân bất lộ tướng mà, điều này càng khiến cho y hiếu kỳ về cuộc sống trước kia của Phong Vũ hơn nữa.
Mà y cũng có tự tin, một tương lai không xa mình hoàn toàn có thể đào móc ra toàn bộ của người này, trực giác cho y biết thế.