Một lúc sau, chiếc xe cũng đã đến công ty.
Lạc Tử An thuần thục dừng xe ngay đại sảnh của công ty Hạ Băng nên đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn tò mò có, ngưỡng mộ có, ghen tị cúng có của những nhân viên trong công ty cô.
Họ thật muốn xem người ngồi trong xe là ai mà lại có thể lái xe sang như vậy đi làm.
Hạ Băng đang định đẩy cửa xuống xe thì liền nghe thấy người bên cạnh lên tiếng: “Để anh xuống mở cửa cho em.”
Lạc Tử An nói xong định đi xuống thì đã bị bàn tay của Hạ Băng ngăn lại: “Không cần phiền phức vậy đâu.
Em tự xuống cũng được.” Nói xong cô liền mở cửa xuống xe, để lại một mình anh với gương mặt khó ở ở trên xe.
Hạ Băng đi rồi, Lạc Tử An vẫn còn chưa hết sự khó chịu.
Ban nãy anh còn đang định cho toàn thể nhân viên của cô biết về mối quan hệ thân mật của cả hai.
Vậy mà Hạ Băng…
Lạc Tử An không nghĩ tới thì thôi, càng nghĩ càng thêm sầu.
Sau cùng anh nhất quyết ném chuyện này ra khỏi đầu để còn lái xe về công ty mình và làm việc.
…
Chiếc xe màu đen sang trọng sau một hồi đỗ lại thì Hạ Băng từ trên xe đi xuống.
Mọi người càng thêm tò mò về danh tính người đã chở cô đi làm.
Rốt cuộc là ai mà có thể được Hạ tổng cho phép đưa đón như vậy chứ.
Thật là hâm mộ người kia mà.
Toàn bộ nhân viên đều đang chìm đắm trong cảm giác ngưỡng mộ người kia có thể được Hạ tổng của bọn họ ưu ái mà không hề biết rằng “người kia” trong lời của bọn họ lại chỉnh là Lạc Tử An – người đàn ông khiến cho ai cũng phải khiếp sợ…
“Chào Hạ tổng.
Chúc chị một ngày tốt lành.” Lễ tân theo thói quen cúi người chào Hạ Băng một cách cung kính.
Mọi việc có lẽ sẽ rất bình thường cho đến khi Hạ Băng cảm nhận được ánh mắt mà cô lễ tân này nhìn mình hình như là mang theo vài phần ý vị sâu xa.
Song, Hạ Băng cũng không có đủ thời gian để mà nghĩ nhiều hơn.
Cô nhanh chóng để lại một câu “ừm” rồi đi thẳng vào trong công ty.
“Hạ tổng, người vừa đưa chị đi làm là ai vậy?” Hạ Băng còn đang chờ thang máy thì đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
Nếu không nhầm thì đây là giọng của Lâm Mộc.
Ngay từ khi Lâm Mộc nói ra câu nói kia thì cô nhân viên lễ tân khi nãy đã nín thở lại để có thể nghe được câu trả lời từ Hạ Băng là gì.
Cô ta rất hóng danh tính của người kia.
“Cũng không có gì đâu.
Chỉ là một người có quan hệ rất tốt với tôi thôi.” Hạ Băng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như trước, thật là nhìn không ra người đã vì Lâm Mộc mà lớn tiếng vào hôm nọ.
“Em có chắc là chỉ quan hệ tốt không? Chứ chị biết người đưa em đi làm là ai đấy.” Tạ Uyển Ân từ trong phòng nhân sự đi ra đã nghe đúng câu nói của Hạ Băng.
Trong chốc lát y nảy ra ý định xấu, muốn trêu cô một chút.
Đúng như dự đoán, Hạ Băng hơi nhăn mày lại vì câu nói của Tạ Uyển Ân.
Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện này, Hạ Băng không muốn chỉ vì một câu lỡ lời của y mà lại làm cho mọi việc trở nên rối hơn.
Cô cũng không muốn nhân viên quá bận tâm về đời sống cá nhân của mình.
“Nhìn bộ dáng khó chịu của em kìa.
Yên tâm, chị sẽ không nói ra đâu.
Vẫn là nên để em tự lo việc của mình.” Tạ Uyển Ân biết mình quá lời nên cũng nhanh chóng thức thời, thu hồi lại dáng vẻ không nghiêm túc vừa rồi.
Cũng tiện thể chuyển đề tài sang chuyện khác.
“Hôm nay chị có chuyện muốn thông báo tới em.
Cuối tháng này chị tổ chức tiệc cưới, em nhớ đến đấy.” Sau khi đã vào trong thang máy, Tạ Uyển Ân mới bắt đầu quay lại mục đích chính của y khi lên công ty vào ngày mà đáng lẽ ra y được nghỉ.
Trong nháy mắt, trước mặt Hạ Băng bỗng xuất hiện một tấm thiệp màu trắng.
Lướt qua cũng có thể biết đó là thiệp cưới.
“Hai người nhanh như vậy đã kết hôn rồi sao?” Hạ Băng vẫn thản nhiên, khác hoàn toàn với suy đoán của Tạ Uyển Ân khi đưa cho cô tấm thiệp này.
“Em biết chú rể là ai?” Tạ Uyển Ân không thể nghĩ tới việc mình còn chưa kịp nói sẽ kết hôn với ai mà Hạ Băng đã biết được kết quả.
Cô cũng không chừa một chút mặt mũi nào cho y mà.
“Còn ai ngoài anh ấy nữa sao?”
Ting!
Hạ Băng nhún vai, sau đó bước ra khỏi thang máy, để lại Tạ Uyển Ân vẫn đứng im đó với một đống dấu hỏi trên đầu.
Mãi một lúc sau, y mới định thần được hai chữ “anh ấy” trong miệng Hạ Băng là đang ám chỉ ai…
Lẽ nào tình cảm của hai người dễ đoán lắm sao? Tạ Uyển Ân nhẩm thầm trong miệng nhưng bàn chân thì vẫn mơ hồ mà đi về phòng làm việc của mình.
…
Một tuần trôi qua, cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là việc hôm nào Hạ Băng cũng có người lái xe đưa đi đón về đã sớm lan truyền hết cả công ty.
Lại thêm việc Tạ Uyển Ân thêm mắm dặm muối thì bây giờ ai cũng biết người trong xe là một người đàn ông và có mối quan hệ vô cùng đặc biệt với Hạ Băng.
Không phải là nhân viên không muốn tìm hiểu về người đàn ông kia là ai nhưng họ không có cách nào để biết được.
Dù sao tất cả cũng chỉ là nhân viên nhỏ, không bao giờ tham gia các vụ làm ăn, tiệc cưới của Hạ Băng cũng không hề hay biết.
Nên bây giờ việc Hạ Băng có chồng bọn họ cũng mù tịt.
Hạ Băng lấy chuyện này làm vui vẻ lắm, ít nhất thì trong không gian hàng ngày cô phải làm việc cũng không có ai biết đến đời tư cá nhân của cô.
Tránh được bao nhiêu phiền phức.
Nhân viên cũng tập trung làm việc hơn là hóng chuyện.
Sáng chủ nhật, Hạ Băng còn đang tính ngủ thêm thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên khiến cô bực bội mà rời giường.
Hạ Băng vừa cầm lấy di động, mắt hãy còn nhắm lại do buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì cơn buồn ngủ còn đang tra tấn cô nãy giờ đột nhiên bay biến hẳn.
Đầu óc cũng tỉnh táo bất ngờ.
“Mẹ…” Hạ Băng có hơi chột dạ khi lỡ quên mất lời mời của Hàn Nguyệt vào đầu tuần.
Đến sinh nhật mình cũng có thể quên, Hạ Băng nhiều khi cũng không hiểu trí nhớ của mình liệu có vì lao lực làm việc quá mà ảnh hưởng hay không..