Giữa hè nóng bức hơn ba mươi độ, nên khi lao động ở bên ngoài giống như là mồ hôi đang bị bốc hơi vậy.
Có thể ăn được đồ lạnh là tốt rồi.
Cô ấy đã đặt một cây kem que ở cửa hàng trong xã nhưng vẫn chưa đến lấy, đợi đến khi chạng vạng tối tan làm rồi mới đi.
Mặc dù có cãi nhau một lần với nhân viên bán hàng, nhưng mà kem que thì vô tội mà.
Buổi chiều vẫn tiếp tục cắt lúa, rõ ràng Mạnh Kiều buổi sáng không có chút hứng thú nào, cả người nhìn vô cùng uể oải.
Thời gian dài phơi nắng ngoài trời, mồ hôi đã chảy ướt hết lưng cô ấy, miệng cũng khô khốc.
Đưa tầm nhắt nhìn lên, vừa mới nhìn thì đã thấy cảnh ruộng lúa vô tận, như này thì đến bao giờ mới có thể thu hoạch xong đây?
Mỗi khi đến mùa lúa, mọi người đều có cuộc thi gặt lúa, còn một bên khác thì thi đập lúa và nhặt lúa.
Mọi người đều cổ vũ không ngừng.
Không dễ gì trời chạng vạng tối để kết thúc công việc, cảm thấy toàn thân mệt mỏi không chút sức lực, trên người cũng dính không ít bùn đất.
Đến bên cạnh giếng rửa tay, rồi lấy một gáo nước nên rửa mặt, nước lạnh lạnh mới làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Người bên giếng rất nhiều, Cố Bắc Bình cũng đang đứng bên cạnh để đợi.
Mạnh Kiều vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh ta, cũng là một người nhếch nhác, trên người cũng dính không ít bùn đất, nhưng mặt lại trắng sáng sạch sẽ.
Hướng mắt về phía anh ta, cô ấy lên tiếng:” Thanh niên Cố, anh qua bên này đi, ở đây vẫn còn vài chỗ trống.”
Cố Bắc Bình cười nhẹ, ngay sau đó thì đi tới bên cạnh Mạnh Kiều, cười lễ phép nói: “Cảm ơn cô, thanh niên Mạnh.”
Trong lòng cô ấy nghĩ anh ta thật xứng với Từ Đông Đông.
Một đứa nhỏ chạy tới, thở hổn hển mặt phấn khởi nói: “Chị Mạnh, kem que tới rồi, chúng ta mau đi lấy thôi.”
Thì ra là nó đi trước hỏi dò rồi quay trở lại nói với Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều cũng cười: “Đi, chúng ta đi lấy.”
Một lớn một nhỏ đi trên con đường mòn đầy đá.
Thóc ở hai bên đường đã bị cắt đi một phần, nhưng ước chừng cũng chỉ là một phần nhỏ.
Đi bộ tầm hai mươi phút thì đã tới.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Mạnh Kiều thì không tỏ ra thân thiện chút nào, vẫn ngồi đó tiếp tục gặm dưa hấu.
Mạnh Kiều cười tít mắt nói: “Thím à, kem que hôm qua con đặt đã đến chưa ạ?”
Nói xong thì cô ấy đưa tay ra rồi tươi cười.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn cô ấy một cái, rồi thong thả đứng dậy, giọng điệu không vui nói: “Kem que tới rồi.
Nhưng tôi cũng nói rõ với cô trước, không đổi, không trả.
Kem que vừa mới tới lúc nãy, nếu có vấn đề gì cô có thể đến trước mặt lãnh đạo để hỏi.”
Mạnh Kiều thấy mấy cái bánh ngọt màu vàng trong quầy đều đã được bán hết rồi.
Cô ấy cười đáp: “Đây thực sự là hiểu lầm ạ, chắc là thím cũng không biết mấy cái bánh ngọt kia đều đã bị hỏng rồi, chỉ cần là thực phẩm không bị hỏng, cháu cũng sẽ không tới tìm thím.”
Sắc mặt của nhân viên bán hàng tốt hơn một chút, rồi từ trong tủ lạnh lấy ra năm cây kem que, sau đó thì dùng túi đựng lại rồi đưa cho cô ấy, ấp úng nói: “Đây hai cây ngọt, và ba cây kem vị đậu xanh.”
Mạnh Kiều vội vàng nhận lấy, cười ngọt ngào đáp: “Cảm ơn thím.”
Nhân viên bán hàng ngước mắt lên nhìn cô ấy, đáp nhẹ ừ một tiếng, rồi lại rồi xuống ghế tiếp tục ăn dưa.
Mạnh Kiều sau khi lấy được kem que thì lập tức rời khỏi quán tạp hóa.
Hướng về phía dưới gốc cây nơi đứa nhỏ đang ngồi, mặt sáng bừng lên với mấy cây kem que trong tay.
Đứa nhỏ vội vàng cười rồi chạy tới chỗ cô ấy.
Hai người vừa ăn kem que vừa đi tới nhà của Tô Dao.
“Ding dong… ” Sau lưng có tiếng chuông xe đạp vang lên, hai người cùng quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy cô ấy đang ngậm kem, hai mắt mở to, chầm chậm nhìn anh, Thẩm Yến không khỏi cong khóe môi lên, đến đậu xe bên cạnh bọn họ, cười hỏi: “Muốn đi đâu vậy?”
Đứa nhỏ liế.m cây kem, chép miệng một cái rồi đoạt lời trước: “Anh Yến à, chị Mạnh đi đến nhà em ăn cơm.”
Mạnh Kiều từ trong túi lấy ra một cây kem đậu xanh đưa cho anh, nhìn mặt mũi anh rồi lộ ra vẻ tươi cười: “Anh ăn đi.”
Thẩm Yến cười tươi, rồi từ trên xe bước xuống đưa tay nhận kem từ chỗ cô ấy.
Sau đó dắt xe đi bên cạnh Mạnh Kiều, có chút tò mò nên hỏi: “Sao em lại đi tới nhà họ ăn cơm?”
Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn anh: “Bởi vì ở chỗ của thanh niên tình nguyện, em ăn không đủ no.”
Thẩm yến nghi ngờ hỏi: “Cơm buổi trưa không phải cũng nhiều sao?”
Mạnh Kiều càu nhàu nói: “Vậy cũng là buổi trưa ăn nhiều một chút.
Anh cũng không biết bữa tối đều là uống cháo, màn thầu thì một màu đen, lại không có chút dinh dưỡng, em lại đang lúc tuổi ăn tuổi lớn, không ăn nhiều một chút thì chịu sao được!”
Nhìn thấy Thẩm yến như có điều thắc mắc.
Ánh mắt của Mạnh Kiều lập tức đặt lên xe của anh, chỗ để tay trên xe có treo vài cái túi rau, hình như bên trong còn có nửa con gà.
Trong lòng thầm nghĩ, đồ ăn của anh cũng không tệ.
Cô ấy nhìn về phía anh cười híp mắt hỏi: “Thẩm Yến, buổi tối anh ăn gà sao?”.
Truyện Mạt Thế
Anh nhìn rõ vẻ mặt nhỏ nhắn của cô ấy rồi cười: “Ừm.”
Mạnh Kiều cười như chú cún con: “Thẩm Yến, anh ăn kem que của em rồi, vậy tối nay em có thể qua nhà anh ăn tối được không?”
Thẩm Yến như cười trong mắt: “Được chứ.”
Cô ấy lập tức quay đầu, nói với đứa bé đang chăm chú ăn kem que: “Tiểu Hào, tối nay chị không tới nhà em ăn cơm nữa, trứng gà luộc chín rồi, sáng sớm mai em mang qua cho chị làm đồ ăn sáng nhé.”
Tiều Hào một mặt thắc mắc, nhìn thấy Mạnh Kiều đưa nốt hai cây kem trong túi cho mình.
Mạnh Kiều còn dặn dò nói: “Hai cây kem này em đem về cho mẹ và chị gái của em, em ăn một cái là được rồi, ăn nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, có biết không?”
Tiều Hào ừm một tiếng, sợ kem que bị chảy hết, nên nhanh chân xách hai cây kem chạy kia về nhà.
Mùa hè nóng nực như thế này mà ăn vào thì mát lạnh, đặc biệt là có thể giải được cơn khát, giải nhiệt thì còn gì bằng.
Thẩm Yến nhìn cô ấy, hai má nóng đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì lạnh lạnh mà ửng hồng, rất có sức hấp dẫn, trong lòng anh run lên rồi lặng lẽ thu hồi ánh mắt, từng miếng từng miếng to ăn hết cây kem que.
Sau khi ăn xong, anh lập tức ngồi lên xe đạp, rồi quay qua cô ấy nói: “Lên xe đi thôi.”
“Ừm.” Mạnh Kiều ăn rất chậm, nên vẫn còn đang ăn, tay bám vào vai của anh rồi ngồi lên xe.
Thẩm Yến thấy cô ấy không từ chối, hai hàng lông mày cũng dãn ra, môi cười nhẹ, qua đầu về phía cô ấy rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ngồi vững chưa?”
“Ngồi vững rồi.” Mạnh Kiều đáp, tay nắm lấy vạt áo, một bên ăn kem que, một bên đung đưa chân nhẹ nhàng.
Một lát sau đã tới nhà của Thẩm Yến.
Giống như trong tiểu thuyết, Mạnh Kiều đoán rằng ngôi nhà của anh sẽ có những bức tường đá và những cây anh đào.
Sau khi xe dừng hẳn, cô ấy nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống.
Cô ấy đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh một lần, hôm đó ánh mặt trời chiếu đến chỗ cây anh đào, cô ấy mới phát hiện ra nhà của anh ấy còn có một miệng giếng.
Người dân trong làng thường ra giếng công cộng bên ngoài lấy nước, mà bên cạnh chỗ của thanh niên tình nguyện và đội sản xuất cũng có một cái giếng.
Sau khi anh dựng xe xong thì lập tức xách túi rau qua.
Nhìn thấy Mạnh Kiều đứng ở trước cổng nhà mình, anh lập tức có một loại cảm giác ấm áp khó hiểu.
Cười lên rồi nói: “Vào trong đi.”
Bây giờ Mạnh Kiều mới cảm thấy lo lắng, quan hệ giữa bọn họ còn chưa rõ ràng, mà cô nam quả nữ ở chung một phòng như vậy, thì dù cô ấy là một cô gái hiện đại cũng không thích hợp cho lắm.
Do dự một chút rồi nói: “Thẩm Yến, trong nhà còn có ai không?”
Lông mày Thẩm Yến dựng lên, vừa mới nãy còn có lá gan không nhỏ, bây giờ đã rụt rè rồi sao?
Nói với cô ấy rồi cười: “Em sợ rồi sao?”
Mạnh Kiều không chút giấu giếm, lúng túng cười: “Ừm, có một chút.”
“Anh không ăn thịt người, em yên tâm đi.” Anh đẩy cửa ra, quay đầu nhìn thấy cô ấy vẫn chống tay đứng ngoài cửa, rồi khẽ thở dài, cười nhẹ nói: “Bà của anh ở nhà.”
“Ừm.” Mạnh Kiều lập tức cười nhăn mắt, đưa chân chạy vào trong.
Thẩm Yến thắp sáng mấy cây đèn trong phòng, rồi lại đem mấy ngọn đèn dầu đốt lên.
Trong nhà đột nhiên sáng bừng lên.
Mạnh Kiều tò mò quan sát bốn phía.
Ngôi nhà được thiết kết theo lối kiến trúc thời Thanh, cửa số chạm khắc hoa văn, tường màu trắng xám, ngói trên trần nhà được chống bằng cây xà ngang.
Giữa căn phòng có một cái giếng trời lớn hình chữ nhật, bên trái và bên phải đều có phòng, đi thêm vài bước nữa ở giữa là phòng khách, hai bên phòng khách đều có phòng ngủ.
Thẩm Yến cười đáp: “Em cứ tự nhiên, anh đem rau vào phòng bếp đã.”
“Ừm, anh đi đi, không cần lo cho em.” Mạnh Kiều cười cười, rồi bước ra hiên nhà để xem chậu nước.
Bên trong cái chậu nước lớn này trồng rất nhiều hoa sen.
Bây giờ lại đúng mùa hoa nở, đã có ba bông sen màu hồng nở rộ, còn có hương thơm thoang thoảng, vẫn còn mấy cái nụ hoa đang đợi ngày nở rộ.
Dưới đáy chậu còn có nuôi thêm vài con cá.
Cô ấy đưa ngón tay vào đùa với mấy con cá nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra.
Một vị lão phu nhân với vẻ ngoài hơn sáu mươi tuổi bước vào, trên người bà vác một bó củi lớn, bước chân vững vàng, cũng không cảm thấy khó thở hay mệt mỏi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đều hết sức kinh ngạc.
Mạnh Kiều quay về hướng bà cười, trong lòng nghĩ vị này chắc chắn là bà của Thẩm yến.
Vốn tưởng rằng bà sẽ là một bà cụ chậm rãi khoan thai, nhưng không ngờ rằng vị lão nhân gia này đôi mắt vẫn sáng long lanh, tinh thần khỏe khoắn, sức lực lại không hề thua kém cô ấy.
Đúng là một bà cụ tài giỏi.
Bà Thẩm cũng đã quan sát một lần tiểu nha đầu không quen biết đang đứng trong nhà này.
Vẻ đẹp trong veo như nước, đây chắc sẽ là người rất thu hút đàn ông.
Trầm mặc một chút, rồi bà đem bó củi tới phòng bếp.
Mạnh Kiều cười rồi tiếp tục nghịch mấy con cá nhỏ.
Mấy con cá tưởng rằng được cho ăn, nên cứ bơi đuổi theo ngón tay của cô ấy, đúng là thật thú vị.
Bà Thẩm vừa bước vào phòng bếp, thì nhìn thấy cháu trai của mình đang đốt lửa thổi cơm.
Lập tức buông củi xuống, hướng về phía anh rồi nhẹ nhàng nói: “A Yến, cháu mau đứng lên, cháu là con trai thì làm sao biết làm những chuyện này, để bà, cháu đi ra ngoài đi.”
Thẩm Yến quay đầu hướng về phía bà cười đáp: “Bà à, tối nay bạn của cháu cũng đến nhà mình ăn cơm, làm thêm hai món rau thịt nhé.”
Sắc mặt bà Thẩm trầm xuống một chút: “Chính là nha đầu đứng ở bên cạnh chậu nước trong sân sao?”
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Yến đưa một cô nương về nhà, có chút xấu hổ, nhẹ nhàng ừm một tiếng, rồi tiếp tục đốt củi.
“Để ta làm cho, vào cửa thì là khách, cháu ra ngoài đó đi, để ta nấu.” Bà Thẩm dĩ nhiên là thấy đau lòng cho cháu trai của bà, không đành lòng để cho cháu phải nấu cơm.
“Thế cháu đi ra ngoài rửa rau.”
Thẩm Yến lấy một chậu rau cải xanh đi ra cửa bếp, thấy Mạnh Kiều đang nghịch mấy con cá cười như mấy tiếng chuông bạc, anh bất giác nhếch khóe môi cười.
Kéo tấm ghế ngồi xuống, rồi bắt đầu nhặt rau.
Sau khi Mạnh Kiều nhìn thấy anh thì lập tức đi tới bên cạnh.
Ngồi xổm xuống, nhặt một cây đậu dài lên, cười đáp: “Cái này tôi biết.”
Thẩm Yến ngước mắt lên nhìn cô ấy, khuôn mặt thật gần, nét mặt thanh tú, hai má trắng nõn ửng hồng, lông mi dày như hai hàng lông ngỗng đen rủ xuống, đôi mắt nghiêm túc, đôi môi ửng hồng, và có vẻ như nó sẽ có vị ngọt ngào.
Yết hầu ở cổ nuốt xuống một cái.
Thu hẹp ánh mắt lại rồi tiếp tục cúi đầu xuống chọn đậu, nhìn thấy cô ấy chọn đậu cây dài cây ngắn, nên không khỏi buồn cười.
Anh lấy một cây đậu lên cười với cô ấy: “Em xem, vì sao anh lại chọn cái này.”
Mạnh Kiều ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tay anh.
Thẩm Yến nhẫn nại nói: “Đầu tiên là chọn ra đầu và đuôi, sau đó kéo sợi xơ ở bên cạnh xuống, rồi dùng tay bẻ đi một đoạn, sau đó lại tiếp tục chọn đoạn tiếp theo.
Em làm thử đi.”
Mạnh Kiều nháy mắt mấy cái, thấy tay của anh thật đẹp, không có móng tay, ngón tay vừa nhỏ lại vừa dài, nên híp mắt cười đáp: “Ừm, em học được rồi!”
Khóe miệng Thẩm Yến nở ra một nụ cười, rồi cúi đầu tiếp tục nhặt rau.
Mạnh Kiều học đâu ra đấy, chọn cũng rất là nghiêm túc, sau khi chọn xong, đắc ý cười: “Anh xem, em chọn có phải là rất đẹp không?”
Cô ấy vô cùng đắc ý, mỗi một đoạn đậu đều có độ dài ngắn bằng nhau, cảm thấy rất thàng công rồi.
Thẩm Yến cười tán dương: “Ừm, em học được rồi, làm rất tốt.”
Mạnh Kiều cảm thấy anh giống như đang khen một đứa trẻ con, nên mặt cười lên rất rực rỡ, lông mày cong lên, ý tứ nói: “Anh không được chọn đậu nữa, chọn cái khác đi.”
“Ha ha ha.”
Thẩm Yến nhẹ nhàng đem lòng bàn tay xoa đầu cô ấy, giọng có chút cưng chiều đáp: “Thật ngoan.”.