Trở về nhà Thẩm Yến, Mạnh Kiều vẫn luôn ở trong trạng thái ngẩn người, ngồi trên cái ghế bên ngoài sân, thầm nghĩ đây là đã gả đi rồi sao?
Nhìn thấy anh bận tối mặt tối mày mà vẫn luôn mỉm cười.
Một lúc sau ra ngoài bắt được một con gà trở về, còn là một con gà trống mới nuôi được khoảng nửa năm nay, vừa đủ tháng nên thịt sẽ không dai.
Lát sau ra ngoài rất nhanh thì mang một rổ rau củ quay về, có dưa chuột, cà chua, rau cải thìa, ớt và nhiều loại khác nữa.
Lát sau lại đi ra ngoài hái được một túi dâu tằm trở về, rửa sạch, lấy cái gáo nước đưa vào tay cô ấy, cười nói: “Đói thì ăn một ít trái cây trước đi, bây giờ anh sẽ đi nấu ăn cho em ăn.”
Thấy bộ dạng sững sờ đến ngốc của cô ấy, bàn tay to lập tức xoa đầu cô ấy một cái, cưng chiều nói: “Ngoan đợi một lát, rất nhanh thôi.”
Cô ấy nháy mắt mấy cái, ngẩng mặt lên nhìn anh, phát hiện hốc mắt anh hiện lên màu xanh thẫm, nhìn có vẻ rất mệt mỏi, khóe miệng lại nhếch lên một độ cong rất đẹp, đôi mắt trong suốt, ôn nhu dịu dàng như làn nước, giống như một vòng xoáy gợn sóng, khiến cho người ta không cẩn thận mà đắm chìm vào trong.
Cô ấy không tự chủ được gật đầu một cái.
Nụ cười của anh càng thêm sâu đậm.
Khoảng một giờ sau, anh từ trong phòng bếp đi ra.
Đeo tạp dề ngang lưng, hai tay thì bưng nồi canh, hướng về phía cô ấy gọi: “Kiều Kiều, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Dạ!” bây giờ sắp trưa rồi, tối qua không có khẩu vị nên ăn cũng không được nhiều, sáng nay lại chưa có ăn, bụng cô ấy sớm đã kêu ùng ục vì đói rồi, nhanh chóng rửa tay, rồi cùng anh đi vào đại sảnh.
Anh múc một bát canh gà để trước mặt cô ấy, hơi nóng của canh tỏa ra, hương thơm xộc đến mũi, nước canh đậm đà, ngoài có táo bỏ cho cầu kỳ ra, còn có thêm đảng sâm hoàng kỳ nữa, nhìn rất ngon lại bổ dưỡng.
Đi đến nơi này cũng chưa từng uống qua canh, đôi mắt sáng rực, dùng cái thìa múc một ít, phát hiện trong bát ngoài có mấy miếng thịt gà ra, còn có một cái cánh gà và một cái chân gà nữa.
“Uống một chút canh trước đi, rồi hãy ăn cơm.” Anh cười nói, lại đi xuống bếp để bưng đồ ăn lên.
Bưng lên hai món ăn, cà chua vừa xào dưa chuột, lòng gà xào ớt, chắc hẳn anh không hay nấu ăn, lúc nấu cơm bỏ quá nhiều nước, nên có chút nhão, món rau xào cũng bình thường, nhưng có thể nhìn ra được anh nấu rất có tâm.
Cũng không ảnh hưởng một chút đến sự thèm ăn của cô ấy nha.
Cầm chén lên, một bên miệng thổi thổi, ăn một miếng, gà trống mềm nấu canh rất ngọt nước không quá dầu mỡ, tươi đến nổi sắp nuốt luôn đầu lưỡi, tiếp tục húp mấy ngụm canh nhỏ, thở dài một chút, trong dạ dày cực kỳ thoải mái.
Gắp thịt gà lên cắn một cái, thời gian hầm không dài, chất lượng thịt tươi mới, ngay cả trước đây không quá thích ăn chân gà, thì bây giờ cô ấy cũng ăn rất nhiệt tình.
Vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy mắt anh đang mỉm cười nhìn cô ấy, dừng lại một chút, mặt có hơi hơi ửng hồng.
“Ngon không?” anh cười hỏi.
Mạnh Kiều lập tức gật đầu, khuôn mặt mang theo nét cười nói: “Ngon, em không biết nấu ăn, anh vậy mà biết nấu lại còn biết nấu canh nữa, quá lợi hại rồi.”
Thầm nghĩ rằng: Em đã nói cho anh rồi, em không biết nấu ăn rồi mà, sau này gả cho anh, anh phải suy nghĩ cho kỹ.
Anh cũng mỉm cười: “Em thích ăn là được rồi.”
“…”, cô ấy mỉm cười, trọng điểm là cô ấy không có biết nấu ăn, anh có hiểu ý cô ấy không vậy?
Sau khi uống canh xong, anh lập tức nhận lấy cái chén của cô ấy, rồi giúp cô ấy bới thêm một chén cơm nữa.
Anh cũng bới thêm cho mình một chén.
Đây là lần thứ nhất hai người ăn cơm cùng nhau, Mạnh Kiều cũng không cảm thấy không được tự nhiên, món ăn anh gắp qua cho, cô ấy cũng đều ăn hết, cũng chủ động gắp đồ ăn lại cho anh, hướng về phía anh nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Vất vả rồi.”
Trong lòng anh run lên, có chút cảm động, mỉm cười, rồi lập tức gắp đồ ăn ăn.
Nhai nhai, hơi chau mày, mùi vị của món ăn quả thực bình thường, hiếm thấy cô ấy không có một chút ghét bỏ, Kiều Kiều thật tốt.
Mạnh Kiều phát hiện mãi cho đến ăn xong cơm trưa, bà Thẩm cũng chưa trở về.
Thẩm Yến nói bà đi ra ngoài làm việc, buổi trưa sẽ không về ăn cơm.
Bà tiêu hóa không tốt, cả ngày chỉ ăn hai bữa, khoảng chín giờ sáng một bữa, khoảng ba giờ chiều là bữa thứ hai.
Thế là hai người cùng nhau thu dọn chén đũa sạch sẽ, đồ ăn còn dư để trong nồi để giữ ấm.
Sau khi dọn xong, cô ấy liên tục ngáp, con mắt sắp mở không lên nổi nữa, lẩm bẩm nói: “Buồn ngủ quá, em phải đi về rồi.”
Tối qua cả đêm không được ngủ, bây giờ ăn no rồi thì bắt đầu buồn ngủ, mí mắt đang híp lại, nếu đi về thì sẽ ngủ bù một giấc.
“Em qua đây với anh.” Anh cười nói.
Dưới vẻ mặt ngỡ ngàng của cô ấy, Thẩm Yến nắm tay cô ấy, rồi kéo cô ấy vào phòng anh, sau đó thì nói với cô ấy: “Ngủ ở đây đi, buổi tối còn ở đây ăn cơm nữa, để tránh em phải chạy tới chạy lui.”
Anh không muốn cô ấy lại chạy đi mất.
Liếc mắt nhìn chiếc giường lớn có khung hình mặt trăng, đây là nơi anh ngủ, trái tim Mạnh Kiều đập một hồi, hai bên má lập tức nóng lên.
Anh cười cười, xoa đầu cô ấy, ôn nhu nói: “Yên tâm ngủ đi, anh qua phòng khác ngủ.”
“Dạ.” Cô ấy nhu thuận đáp lại một tiếng, lời vừa dứt, cả người đột nhiên bị anh ôm lấy, anh hạ giọng mỉm cười: “Ngoan.”
Mặt cô ấy nhanh chóng đỏ lên.
Có một loại cảm giác như dê bị đưa vào miệng cọp vậy, nói là thập kỷ năm bảy mươi phải kín đáo rồi bảo thủ nữa, thế nhưng sao mà bây giờ động một chút là liền nắm tay, xoa đầu, rồi ôm nữa.
Đợi sau khi anh đóng cửa ra ngoài, cô ấy mới tháo bím tóc ra, trong phòng anh có một mùi thơm nhàn nhạt, khiến người khác rất yên tâm.
Cởi giày xong thì leo lên giường, trên giường có cái nệm được lót khá dày, sẽ không bị đau lưng, so với những chiếc giường đơn sơ trong đại viện Trí Thanh, ở đây thoải mái hơn rất nhiều, ngáp mấy cái liên tiếp, kéo cái chăn lên là đã chìm vào giấc ngủ.
Ngửi một chút, cái chăn cũng thật là thơm nha.
Thẩm Yến không có đến phòng khác ngủ, bình thường trong nhà chỉ có anh và bà, hai người ở cùng nhau, phòng khách cũng để trống khá lâu, không có ai dọn dẹp.
Anh ngồi trên cái ghế trong đại sảnh, dựa vào lưng ghế, anh nghiêng mặt nhìn thoáng qua phòng anh, khóe môi cong lên, tâm tình vẫn như cũ chưa có bình phục lại, tất cả đến quá là đột ngột, chỉ sợ cái gì đến quá nhanh thì đi cũng rất nhanh.
Trong lòng thầm tính toán phải nhanh chóng đi làm thủ tục, để sớm được chứng thực, để tránh cho đêm dài lắm mộng.
Rất nhanh đôi mắt cũng khép lại.
Tiếng ve kêu không ngừng bên ngoài phòng, trong phòng lại khá yên tĩnh.
Đợi đến lúc bà Thẩm từ bên ngoài trở về, vừa bước vào cửa là đã nhìn thấy cháu trai đang ngủ trên cái ghế ở đại sảnh.
Trên người không có đắp chăn, đã lớn như vậy rồi mà không biết chăm sóc cho bản thân mình, không khỏi lắc đầu mỉm cười, để đòn gánh trên vai xuống, nhỏ giọng mở cửa phòng ngủ của anh.
Đang lúc bước vào, bị một cánh tay đằng sau kéo lại, bà giật mình quay đầu lại, nhìn thấy cháu trai cười xuỵt một tiếng.
Thẩm Yến thăm dò liếc nhìn một cái, cô ấy vẫn đang ngủ say trên giường, nở nụ cười, rồi nhỏ tiếng đóng cửa lại.
Đỡ lấy vai bà, hai người đến sân nhà, có chuyện muốn nói với bà.
Bà nội nhìn thấy dáng vẻ này của cháu trai, bỗng dưng có một loại cảm giác không ổn, nén một bụng thắc mắc nói: “A Yến, ai đang ở trong phòng của con thế?”
Giọng nói của Thẩm Yến mang theo niềm vui không thể kìm nén, lập tức nói: “Bà nội, cháu nói cho bà, cháu chuẩn bị cưới vợ rồi, cô gái đó bà cũng gặp qua rồi, chính là Mạnh Trí Thanh lần trước có đến ăn cơm, tên là Mạnh Kiều, hôm nay cô ấy đồng ý gả cho cháu rồi.”
Vừa nghe cháu trai nói chính là con tiểu hồ ly tinh câu dẫn người khác kia, đã hớp hồn của cháu trai đi mất rồi.
Bà Thẩm nghe như sét đánh ngang tai vậy, sắc mặt liền tái xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc nói: “A Yến à, cháu hãy nghe bà nói, cháu không thể cưới cô ta.”
Thẩm Yến có hơi ngạc nhiên.
Bà bất mãn tiếp tục nói: “Có cô gái nào tốt mà lại đi đến nhà con trai ăn cơm không chứ? Còn nữa có cô gái nào mà chưa kết hôn thì đã chạy đến trên giường con trai ngủ không? Cháu nghe bà nói, cô gái như thế này không tốt đâu, làm bại hoại thuần phong mỹ tục, sau này cũng sẽ không chung thủy sống với con đâu, con ngàn vạn lần đừng cưới cô ta.”
Thẩm Yến cười cười: “Bà, là cháu bảo cô ấy qua đây ăn cơm nghỉ ngơi.
Bà của cháu hãy yên tâm nha, cô ấy là người như thế nào, cháu cũng thấy rồi.
Cháu chính là vừa ý cô ấy rồi, cháu tính trước tiên đi làm thủ tục, bà giúp cháu lựa chọn ngày lành tháng tốt, nhà chúng ta sẽ làm đám cưới, còn về chuyện tiền bạc bà không cần lo lắng.
Bình thường không phải lúc nào bà cũng thúc giục cháu sớm cưới vợ sao, bây giờ tìm cho bà cô cháu dâu tốt như vậy, mà bà còn không thích?”
Bà Thẩm tức muốn phát khóc, chính mình đã nuôi khôn lớn đứa cháu trai thông minh lanh lợi này, thế mà lại bị con tiểu yêu tinh kia mê đến thần hồn điên đảo, không nhịn được nước mắt giàn giụa chảy xuống.
Nức nở nói: “A Yến, cháu nghe bà nói, tuyệt đối không thể cưới cô ta vào nhà.
Cô con gái nhà họ Tô kia tốt, hiền lành lại giỏi giang, bà chỉ đồng ý cháu cưới cô ấy.
Còn con tiểu hồ ly tinh này ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút, cái miệng biết lừa gạt người khác ra, những cái còn lại không có một chút nào tốt cả.
Con người rồi ai cũng già đi, tâm cũng sẽ thay đổi theo, cưới vợ nên tìm người hiền thục, không nên nhìn bề ngoài, phải coi trọng ở bên trong, nhất định đừng bị những biểu hiện giả dối mê hoặc.”
Trong lòng Thẩm Yến chấn động, không ngờ đến bà sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Một người nhỏ bé gầy yếu, bà chỉ cao đến được ngực anh, bây giờ lại đang lau nước mắt, khuôn mặt đầy nếp nhăn, khóc đến ủy khuất lại đáng thương.
Cả đời bà luôn mạnh mẽ, chỉ là khi ông nội mất mới khóc, vậy mà bây giờ vì phản đối cô gái mà mình vừa ý mà lại khóc.
Anh nhất thời cũng không biết phải làm sao hết.
Nhẹ nhàng vỗ lưng bà, an ủi nói: “Bà, người là do cháu chọn, cũng là người sẽ đi cùng cháu suốt cuộc đời, bà cũng muốn cháu sống vui vẻ có đúng không.
Đừng buồn nữa, chúng cháu sớm sẽ sinh cháu chắt cho bà ẵm bồng, bà lại không thích sao?”
Bà nhìn cháu trai lòng kiên quyết muốn lấy con hồ ly tinh đó vào nhà, giận đến choáng váng đầu óc, trong lòng khó chịu, lảo đảo hai vòng, xém chút nữa ngất xỉu: “Chao ôi.”
Thẩm Yến ngẩn ra, vội vàng đỡ bà lên ghế ngồi, bàn tay thuận thể đỡ lưng bà, nhẹ tiếng khuyên nhủ nói: “Bà nội bà đừng giận nữa, Kiều Kiều cô ấy không phải là loại người đó, chúng cháu sẽ sống thật hạnh phúc, bà đừng có buồn phiền có được hay không?”
Bà đấm ngực, kêu trời kêu đất khóc nói: “Chao ôi, Cẩm Tùng ơi, tôi xin lỗi ông, tôi không có chăm sóc tốt cho cháu trai, một đứa cháu trai như thế này, năm đó ba mẹ nó bị tai nạn, mất sớm.
Hai lão già chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nó trưởng thành, bây giờ lại bị con hồ ly tinh đó mê hoặc, cũng không chịu nghe lời tôi nữa rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa đây, còn có hy vọng gì nữa đâu, tôi cũng sớm một chút đi gặp ông, tôi không muốn sống nữa, ôi giời ơi.”
Thẩm Yến đưa tay đỡ trán, trong lòng thở dài một hơi, anh không phải là một người bất hiếu, nhưng bà nội muốn chết muốn sống như vậy, thật sự làm cho anh rất khó xử.
Đây vốn dĩ là một chuyện vui, bây giờ trong lòng lại thêm ngột ngạt, nhất thời cũng không biết phải an ủi bà như thế nào nữa.
Mạnh Kiều bên này vẫn đang ngủ đương nhiên đã thức dậy, khi mở mắt ra, xung quanh là một màn tĩnh lặng, tối đen.
Cô ấy vén chăn lên, mang giày vào, mở cửa phòng ra, ở bên ngoài trong đại sảnh đang thắp đèn dầu, ánh lửa màu cam đang tỏa ra ánh sáng.
Đại sảnh không có một ai..