Giữa trưa Lục gia gia sẽ ghé lại đây ăn, nên từ sáng Thẩm Yến đã lên trấn mua thịt heo về cho bà nội làm thịt kho.
Trên bàn ngoại trừ thịt kho còn có một đĩa rau xào, tàu hủ chiên và một đĩa đậu phộng ăn kèm.
Thẩm Yến lấy bình rượu ra rót cho Lục gia gia một chén, rồi quay sang rót cho mình.
Thẩm Yến hỏi Mạnh Kiều: “Em thì sao, có uống không?”
Cô ấy lắc đầu.
Rượu vang đỏ hay bia thì cô ấy còn uống, nhưng cái này là rượu trắng, nồng độ cồn lại rất cao nên cô ấy không dám uống.
Đa phần mọi người trong thôn đều sẽ ủ rượu gạo để uống, chính vì làm thủ công nên độ tinh khiết của rượu rất cao và cũng rất thơm.
Lúc uống vào có vị ngọt nhẹ nhưng sẽ có tác dụng chậm.
Đi làm về mệt mỏi hay thời tiết se lạnh là lại làm vài hớp.
Thẩm Yến cười, vợ không biết uống rượu thì lúc tổ chức đám cưới phải làm sao đây?
Thẩm Yến cung kính mời rượu Lục gia gia, hai người uống một hớp lớn cứ thể như đang uống nước.
Buổi trưa bà nội không ăn nên ngồi ngoài hiên tiếp tục khâu mền.
Mạnh Kiều bưng một bát cơm ngồi cạnh Thẩm Yến, cầm cái bát chuẩn bị ăn.
Trong lòng thầm nghĩ màu sắc món thịt heo này nhìn rất bắt mắt, nước sốt sánh đặc, ăn vào chắc rất ngon đây.
Bây giờ không giống như khi ở khu dành cho thanh niên tri thức, ở đó lúc ăn chỉ được phân cho một cục thịt còn ở đây thì cô ấy tha hồ mà ăn.
Đột nhiên cô ấy nghe tiếng Lục gia gia ho khụ khụ mấy tiếng, một cái nhìn có hơi nghiêm nghị lướt qua cô ấy.
Cô ấy đặt chén xuống, hết nhìn Lục gia gia rồi nhìn Thẩm Yến với vẻ mặt ngây thơ không biết gì.
Có chuyện gì sao ạ?
Thẩm Yến gắp cho cô ấy một miếng thịt kho, đầy cưng chiều nói: “Vợ, em nếm thử tay nghề của bà đi, bà làm món này rất ngon nha.”
“Ồ.” Cô ấy cúi đầu gắp cơm.
Vậy ý của Lục gia gia là gì vậy? Mà thôi chồng bảo sao làm vậy.
Lục gia gia hớp một ngụm, lạnh giọng nói: “Con dâu mới nhà Thẩm gia, hôm nay Lục gia gia dạy côn, nam nhân trong nhà uống rượu thì phụ nữ không thể ở cùng bàn ăn cơm được.”
Mạnh Kiều đang ăn thì mắc nghẹn.
Cô ấy đặt bát đũa xuống, hai má phồng lên do chưa nuốt xuống, trợn tròn mắt nhìn, cái quái gì vậy? Không ăn ở đây thì ở đâu?
Thẩm Yến mỉm cười, nắm chặt tay cô ấy ở dưới gầm bàn.
Trấn an cô ấy bình tĩnh.
Rồi quay qua nhìn Lục gia gia cười: “Lục gia gia, cứ coi như con cháu trong nhà, đây đều là chuyện hằng ngày nên không cần phải quá câu nệ đâu ạ.
Tới, con mời ngài.”
Mặt khác Thẩm Yến bưng bát lên uống, uống xong anh chậm một chút anh úp ngược cái chén lại.
Cạn bát.
Lúc này Lục gia gia mới ha ha cười: “Với cái tửu lượng của cháu cũng không kém ta năm nào ha.
Nào, ta uống với cháu.”
“Vâng, tới luôn ạ.” Thẩm Yến uống thêm một chén rồi lại rót tiếp, mặt khác tay kia ở dưới bàn vỗ vỗ tay cô ấy ý bảo là cứ yên tâm.
Anh dịu dàng nói nhỏ vào tai cô ấy: “Nàng dâu nhỏ, em nên ăn đi.”
Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ miệng anh, nhưng nó không khiến cô ấy thấy khó chịu lắm.
Bây giờ đã có chồng mình chống lưng nên cô ấy cứ thế ngồi ăn tại bàn.
Cô ấy thoải mái cầm bát lên ăn, quả thật món thịt khi của bà rất ngon.
Thịt heo béo nhưng không ngấy nên khi ăn vào rất vừa miệng.
Có vẻ Lục gia gia ngồi ở đối diện cũng rất thích ăn thịt, ông ăn trông rất ngon, cứ hết ngụm rượu rồi ăn hai miếng thịt.
Với cả người thời này ai mà chả thích thịt.
Mạnh Kiều cười tinh nghịch, gắp một miếng thịt đưa tới miệng Thẩm Yến, cô ấy cười tủm tỉm giọng đầy ngọt ngào, nói: “Chồng à, a nào.”
Thẩm Yến kinh ngạc nhìn, Lục gia gia thì xấu hổ ho nhẹ vài tiếng.
Không có lý nào lại không ăn, anh cười nhưng mặt đã đỏ hết cả lên, há miệng ăn miếng thịt cô ấy gắp.
Lục gia gia: “…”
Cái này còn hệ thống gì nữa, con dâu Thẩm gia này quá không quy củ rồi.
Trong lòng Mạnh Kiều thầm cười.
Tiếp sau đó bẽn lẽn nói với Thẩm Yến: “Chồng ơi, anh cũng bón cho em đi.”
Lục gia gia: “…”
Cả mặt Thẩm Yến đỏ lên, anh hớp một ngụm rượu, lấy đũa gắp miếng thịt cho cô ấy rồi ghé sát miệng nói: “Nàng dâu nhỏ à, em đừng quậy nữa ở đây còn có người mà.”
“Dạ.” Cô ấy ngoan ngoãn đáp.
Sắc mặt Lục gia gia ngồi đối diện hết trắng rồi lại xanh.
Cô ấy không muốn ngồi nhìn họ uống rượu đâu.
Cô ấy nhanh chóng ăn cho xong chén cơm.
Nhìn qua thì thấy hai người đó vẫn đang hăng say uống rượu, cho nên trước lúc rời đi cô ấy lén nhéo một phát vào eo anh rồi vội vàng chạy đi.
“Khụ khụ khụ.” Bất thình lình bì đột kích khiến cho Thẩm Yến bị sặc.
Quay đầu lại nhìn cô vợ nhỏ của mình thì thấy cô ấy đã sớm chuồn đi, hành động này của cô ấy khiến anh không khỏi bật cười.
“A Yến, con có sao không?” Lục gia gia hỏi.
Thẩm Yến chỉ cười rồi đáp: “Không có gì đâu ạ, gia gia ngài ăn đậu phộng đi.”
Lục gia gia ăn mấy viên đậu phộng để giải rượu, ông cảm thấy mình uống cũng nhiều lắm rồi cho tới khi nhìn qua Thẩm Yến, anh còn uống nhiều hơn cả ông mà vẫn giữ được tỉnh táo.
Đúng là tuổi trẻ có khác.
Nắng mùa hè lúc nào cũng chói chang, Mạnh Kiều bước tới cái giếng trời cầm cái váy đã làm lên coi.
Cầm vào mới thấy đường kim chỉ của váy đã được may lại.
Cả cổ tay và cổ áo đều được may thêm hai vòng chỉ.
Cô ấy hơi bất ngờ.
Nhìn người bà đang chăm chú khâu chăn bông, cô ấy có hơi xúc động.
Cô ấy cất lại váy, vui vẻ đi tới bên cạnh bà, nói: “Bà ơi, con cảm ơn bà nhiều lắm.”
Bà vẫn không ngẩng đầu.
Bà vờ như không nghe.
Nếu không phải tiếc mảnh vải kia bị bỏ đi thì bà đã không giúp cô ấy may lại rồi.
Còn tay nghề may vá của cô ấy ra sao thì nghĩ bà cũng không dám nghĩ.
Cô ấy vui vẻ cầm váy quay về phòng.
Trong nhà không có quạt nên vào mùa hè rất nóng.
Dưới bàn tay của bà bộ váy còn đẹp hơn trước, cũng tinh tế hơn nhiều.
Nhìn qua đơn giản hơn tý nhưng mặc ở nhà thì rất thoải mái.
Thay vào rồi cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô ấy ngồi vào bắt đầu nghiên cứu cái radio, cái này có thể bắt được kênh đến kênh ‘Hương’, kênh này chuyên phát mấy bài hoài cổ của Quảng Đông mà đây cũng là mấy bài nhạc thịnh hành lúc bấy giờ.
Do tín hiệu không ổn định nên âm thanh phát ra có hơi rè, nhưng được tiếp xúc với mấy đồ hiện đại thì cảm giác cũng không tệ lắm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Yến tiễn Lục gia gia về.
Chắc có lẽ Lục gia gia uống hơi nhiều đâm ra cả quãng đường đi ông nói rất nhiều.
“Yến à, con nghe ta nói, đàn ông ở nhà phải để cho mình chút uy nghiêm thì phụ nữ mới nghe lời mình, không thể để cho vợ mình leo lên đầu mình được.
Nghe ta, đạo lý này từ xưa tới nay đều đúng, con dâu mới vào cửa không hiểu cái gì thì phải dạy, phải quản.”
Thẩm Yến chỉ cười, anh biết Lục gia đang say nên không cần phản bác lại, anh không cần phải nghe lời người khác, dâu nhà mình mình quản.
Sau khi đưa Lục gia gia thì anh cũng về nhà luôn.
Ngay mai anh muốn lên thành phố một chuyến, không thể cứ suốt ngày phí công vô ích ở trên núi được.
Bây giờ anh đã là người có gia đình, phải kiếm thật nhiều tiền để có thể cho nàng dâu nhỏ mình một cuộc sống sung túc nữa chứ.
Về tới nhà, trước tiên anh vào trong sân rửa mặt trước vì nàng dâu nhỏ của anh là người rất thích sạch sẽ, nếu cô ấy nghe được mùi rượu trên người anh chắc chắn sẽ lại chê anh.
“Yến à.” Bà kêu anh lại.
“Có chuyện gì vậy bà?” Anh đặt bầu nước xuống quay qua hỏi lại.
“Con theo bà tới đây.” Bà để chăn bông qua một bên rồi chống tay đứng lên, già rồi nên chỉ cần ngồi lâu chút là cái lưng vừa cứng vừa đau.
Thẩm Yến đi tới giúp bà vỗ vỗ vài cái sau đó theo bà đi về phòng, tới phòng, bà lấy một cái rương gỗ hơi cũ từ dưới gầm giường ra.
“Yến à, con để nó lên bàn đi.”
“Vâng.” Anh đáp lời, cúi người lôi cái rương gỗ lên.
Bà mở tủ ngăn kéo lấy chìa khóa ra đưa cho Thẩm Yến để mở rương gỗ.
Bên trong rương gỗ có vài bộ quần áo, một ít đồ vật nhỏ và một cái túi nhỏ bằng vải nỉ đều được cất gọn gàng ở bên trong.
Bà nói: “Đây đều là đồ của mẹ con lúc còn sống.
Lần đó bà phải ôm nó chốn trong chuồng lợn mới may mắn thoát khỏi.
Bây giờ con cũng lập gia đình rồi, mấy thứ này trả lại cho con.”
Bà lấy cái túi nhỏ mở ra cho anh nhìn, bên trong túi toàn là đồ trang sức quý giá.
Lại nói: “Bà sẽ giữ lại cái túi này, đợi tới khi con bé sinh con thì giao lại cho con bé.”
Bà sợ nàng có được sẽ bỏ chạy, lúc đó là mất cả tiền lẫn người.
Thẩm Yến cười, anh không biết năm đó mẹ để lại cho anh cái gì.
Lúc ấy anh còn quá nhỏ nên không nhớ rõ chuyện năm đó.
Mà anh cũng không tham mấy cái này.
Bà nói: “Con cầm cái rương này về đi.”
“Vâng, cảm ơn bà.” Anh cười rồi xách cái rương về.
Lúc trở về phòng anh thấy Mạnh Kiều đang nằm ngủ trưa.
Anh để rương gỗ qua một bên.
Trời buổi chiều rất nóng nên lúc ngủ cô ấy không có đắp chăn, cô ấy còn mặc váy, đăm ra cánh tay trắng nõn cùng với đôi chân nuột nà đều lộ ra hết.
Mặc dù không có thói quen ngủ trưa nhưng anh vẫn thay đồ rồi nằm vào bên cạnh cô ấy.
“Chồng à, anh về rồi sao? Về rồi giúp em quạt tí đi, nóng quá.” Mí mắt cô ấy mở không lên, gắng gượng nói.
Anh cười, còn tưởng là cô ấy đã ngủ rồi chứ.
Đứng dậy lấy cây quạt qua, anh ngồi cạnh cô ấy bắt đầu quạt theo từng nhịp.
Từng chút từng chút một.
Trời ơi mát.
Cô ấy lại mơ màng ngủ đi.
Thẩm Yến quạt cho cô ấy một hồi, lần này chắc chắn cô ấy đã ngủ say mới cúi người xuống hôn vào trán cô ấy, rồi nằm xuống bên cạnh cô ấy.
Cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cô ấy quay mình với lấy cánh tay anh gác qua còn mình thì chui vào lòng anh.
Cô ấy cười thỏa mãn, rồi nhắm mắt ngủ.
…
Chạng vạng, Mạnh Kiều đi một chuyến tới nhà của Tô Dao.
Cô ấy gõ cửa, mẹ Tô thấy cô ấy tới thì hết sức vui mừng, ôn hòa mời cô ấy vào, nói: “Lâu rồi mới thấy Kiều Kiều ghé.
Mau vào ngồi đi.”
“Vâng ạ.” Mạnh Kiều cười ngọt ngào, đi vào trong.
Thằng nhỏ trong nhà thấy cô ấy tới thì vội vàng chạy lại, miệng toe toét cười: “Chị Kiều.”
Mạnh Kiều lấy một túi kẹo từ trong túi ra đưa cho cậu, cười nói: “Mỗi ngày ăn một viên thôi nhé, ăn nhiều sâu răng, lúc đó là chẳng còn cái răng nào đâu.”
Tô Hào cực kỳ vui vì bình thường mẹ không hay cho cậu tiền tiêu vặt, nếu cậu muốn ăn kẹo đường chỉ có thể lấy trứng gà trong nhà rồi đi vòng vòng trong thôn để đổi.
Mỗi lần làm vậy cậu lại đau lòng cho mẹ còn thấy áy náy với chị, thêm sợ Lục gia gia với thím Lục.
Bây giờ cậu có nhiều kẹo như vậy đương nhiên cậu rất vui rồi, chị Kiều là tốt nhất.
“Em cảm ơn chị Kiều!!”
“Ừm, ngoan.” Cô ấy xoa đầu cậu bé.
Tô Dao đi ra khỏi phòng bếp, cười nói tiến tới: “Kiều Kiều, em tới rồi.”
Mạnh Kiều cười: “Chị Dao, lâu quá không qua thăm chị, sáng giờ em bận quá giờ mới có thời gian ghé thăm.”
Tô Dao đi tới, vừa đi vừa dùng khăn lau tay, trêu chọc nói: “Trước đó chị có nghe qua chuyện của em và anh Thẩm sẽ kết hôn.
Nhưng chị không nghĩ là nhanh đến vậy, chị còn không biết hai người là đối tượng của nhau ấy chứ.”
Ở thời đại này kết hôn đều là chuyện cha mẹ định đoạt, hay là thông qua bà mối.
Ít thấy ai tự do yêu đương cả.
Mạnh Kiều ngượng ngùng, cười đáp: “Vâng ạ, cũng tại vừa mắt nhau.”
Lần trước cô ấy khóc lóc chạy về thành phố, sau này sẽ không quay trở lại nữa.
Lúc đầu còn khổ sở về sau sẽ không gặp lại tiểu nha đầu này nữa.
Ai mà ngờ Thẩm Yến lại đuổi theo mang cô ấy về bằng được.
Lúc giải quyết thủ tục phải thông qua tận mấy nơi
Xem ra hai người chính là ‘lưỡng tình tương duyệt.”
Đời trước Thẩm ca cũng có ý cho mình nhưng cũng chỉ dừng ở mức quan tâm.
Cho tới bây giờ còn chưa bao giờ dụng tâm với ai như vậy.
Cô chơi với anh từ nhỏ tới lớn, giờ thấy anh hạnh phúc cô cũng vui lây..