Quân Tống căn bản không phải như Vương tử Triều Tiên nói, không có chiến lược chiến thuật gì nguyên vẹn.
Rất khác biệt, vô luận là trận hình hay là trận địa, Vũ Kinh cũng nên đều có rất nhiều miêu tả về cuộc chiến vùng núi, kể cả chỉ đạo từng cá nhân binh sĩ nên làm như thế nào để tác chiến, Tống triều đều có các loại kiến giải riêng.
Càng thêm có lợi đối với quân Tống chính là, người Đông Doanh đã dùng hết chưởng tâm lôi rồi, những vật này của bọn hắn vốn là dựa vào Trần Thế Trung và Hô Diên Khánh buôn lậu bán cho bọn họ mà có được, đại bộ phận đều mang đến tiền tuyến, dùng để tác chiến với những người Triều Tiên đang kiên trì chống cự kia, số lượng để ở chỗ này vốn không nhiều lắm, chiến tranh đánh đến hiện tại, sớm đã không còn.
Mà vật chất quân Tống để dành tương đối sung túc, nhìn về phía trên phảng phất như vô tận, cung nỏ và những xe nỏ, ống đồng phóng hỏa kia, quả thực chính là ác mộng của người Đông Doanh.
Lão Trâu một mình đưa thân thể ra ngoài cửa động, quan sát đến tình huống bên ngoài, vừa rồi có hơn mười thi thể người Đông Doanh bị đốt thành than còn ở bên ngoài, đen sì, nhìn về phía trên dị thường chói mắt.
Phía trước có một bóng dáng đang hoạt động, là một võ sĩ Đông Doanh bị thương, hiển nhiên là hắn đang bò từ trên đỉnh núi xuống, chân trái bị chặt đứt rồi.
Lão Trâu xem xét là biết, chỉnh tề miệng vết thương như vậy, tất nhiên là kiệt tác của câu liêm thương quân Tống, người này muốn bò lại, leo xuống dưới núi, như vậy là hắn có thể sống sót.
Lão Trâu phun một bãi nước miếng, sau đó cầm lấy cung nỏ, nhắm vào đầu của hắn, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò.
Người Đông Doanh kia ngay cả kêu cũng không thể kêu được một tiếng.
Tiểu Bằng ngồi ở bên trong, liếc nhìn lão Trâu, hỏi: “Hôm nay được mấy người rồi?”
Lão Trâu không quay đầu lại, nói: “Bảy.”
Sau khi nói xong, hai chân không khỏi bỗng nhúc nhích một chút, đối với bọn hắn mà nói, hiện tại làm cho bọn họ không thể chịu đựng được, không phải người Đông Doanh phía trước, mà là hoàn cảnh oi bức ẩm ướt trong sơn động này.
Không khí lưu thông nơi đây không phải quá tốt, độ ẩm ít nhất phải hơn ba mươi độ, đại đa số người trong bọn họ bị độ ẩm của khu rừng rậm này tra tấn đến mức hai cái chân mềm nhũn.
Huynh đệ bên trên cũng không khá hơn chút nào, mấy ngày trước đây, nguyên một đám các huynh đệ chạy xuống đưa tiếp tế cho bọn hắn, bị muỗi đốt không nhìn ra khuôn mặt vốn có.
Những huynh đệ kia nói, bọn hắn ở phía trên ngủ cũng không ngủ được yên, côn trùng thật sự quá nhiều, khẽ cắn một cái, một cục mụn liền mọc lên, ngứa ngáy khó chịu nổi.
Trong sơn động không có côn trùng, cái này phải quy công ở con mãng xà, có nó ở chỗ này, những con vật làm cho người ta chán ghét kia căn bản không dám đi vào.
Con mãng xà những ngày này có đồ ăn phong phú, vóc dáng hiển nhiên lại dài ra rồi, kích thước bề ngang cũng to hơn không ít, đã khá quen thuộc bọn hắn.
Thời điểm Tiểu Bằng đang suy nghĩ mấy chuyện, bỗng nhiên cảm giác bên chân mình có một cái gì đó trắng nõn chạy qua, thanh âm thở gấp “vù vù” truyền đến như chiến mã đang phi nhanh, hóa ra là con mãng xà đói bụng, thò đầu to ra ngoài, hai con mắt quét mắt một đám binh lính.
Các binh sĩ đã không có chút sợ hãi nào đối với nó, giống như nó đã tiếp nhận nhóm người này xâm nhập vào trong nhà mình rồi.
Tiểu Bằng nhìn con mãng xà, liền quay đầu hô lão Trâu: “Lão Trâu, ca của ngươi đói bụng.”
Người bên trong động đã ở đấy hơn mười ngày, mọi người thật sự rảnh rỗi nhàm chán, con mãng xà này đã thành thú tiêu khiển của bọn hắn, bên ngoài còn nhiều thi thể, bọn hắn cầm những thi thể này nuôi rắn, có đôi khi cũng sẽ cho nó ăn một ít lương khô, đợi nó ăn no, liền tự nhiên mà lùi về trong thế giới của mình.
Dùng thi thể người nuôi mãnh thú, nghe thật là chuyện kinh khủng, nhưng trong cuộc sống nhàm chán nơi đây, lại là niềm vui thú duy nhất của bọn hắn.
Lão Trâu thậm chí còn từng dập đầu hoan nghênh nó đi ra, lại vui vẻ đưa tiễn nó rời đi.
Cho nên, hiện tại tất cả mọi người biết rõ, cái con mãng xà này là ca ca của lão Trâu.
Lão Trâu quay đầu lại nhìn thoáng qua, cầm lấy một thanh câu liêm thương, kéo một cỗ thi thể từ bên ngoài vào, nói: “Đó là cha ngươi đấy!”
Tiểu Bằng nhìn hắn, trên mặt luôn luôn mang dáng tươi cười, tiểu Bằng cũng không biết mình cảm thấy có cái gì buồn cười, nhưng hiện tại, ngoại trừ cười ra, hắn không biết mình còn có thể làm cái gì nữa.
Lão Trâu đem thi thể người Đông Doanh ném cho mãng xà, ngồi chồm hổm trên mặt đất, thở hổn hển nói: “Lần sau ai nói tên súc sinh này là ca ca ta, ta sẽ dốc sức liều mạng với hắn.”
Trong sơn động bộc phát ra một hàng tiếng cười, lão Trâu bất đắc dĩ, lại đưa mắt nhìn con mãng xà kia.
Có thể là con mãng xà đang cảm tạ lão Trâu, duỗi cái lưỡi hồng hồng ra, liếm vài cái trên ống quần lão Trâu, động tác này lại làm cho lão Trâu có chút sợ hãi, thân hình bỗng nhúc nhích về phía sau, nói: “Đi, đi, đừng có lại gần ta.”
Tiểu Bằng nhìn sắc trời bên ngoài, đã đen rồi, cầm một cục đá nhỏ từ bên cạnh qua, đặt vào trong túi tiền của mình, sau đó là đổ hết tất cả hòn đá trong túi ra, tính một chút, miệng lẩm bẩm: “Mười một ngày rồi.”
……..
Sự tình phát triển đến hiện tại, Trần Nguyên cũng cảm giác mình rất vô sỉ.
Ban ngày hắn tuyên truyền các nơi về chỗ tốt khi làm cùng đồng minh người Đông Doanh, buổi tối lại đang lập kế hoạch xem lên đất liền ở chỗ nào trên Đông Doanh mới thích hợp nhất.
Thuyền đã được chuẩn bị xong, toàn bộ thủy sư Tống triều tập trung ở Tuyền Châu, chuyện này không khiến cho bất luận kẻ nào cảnh giác, dù sao thì hàng xóm trên biển của đại Tống là Triều Tiên hiện tại đang tiến hành chiến tranh, thủy sư Tống triều tập kết là sự tình hợp lý.
Mà Nhân Tông giống như là đồng ý với kế hoạch của Trần Nguyên, vào lúc này, rõ ràng lại phái quân đội bắc thượng, đến biên cảnh Tống Liêu, khiến cho thế cục Tống Liêu vốn đang hòa hoãn liền khẩn trương lên.
Đại quan biên cương Hạ Từ cũng theo sát sau lưng Nhân Tông, triệu tập mười vạn Khương binh tại Tây Cương.
Tất cả đều giao cho Dã Lợi Kiến Ca, bây giờ là Tham Tri quân sự Đại Tống phủ Hứng Châu dẫn đầu, đóng quân ở Hạ Lan Sơn, một bộ dạng tùy thời chuẩn bị vượt qua.
Tất cả những việc này, không riêng gì làm cho Liêu quốc sợ hãi, cũng làm cho Vương tử Triều Tiên Vương Huy có vẻ hoảng sợ không chịu nổi.
Hiện tại hắn đã biết rõ, Phò mã gia này tại Đại Tống thật sự có thể hô phong hoán vũ, nhiều đại thần như vậy đều phản đối hiện tại thiết lập quan hệ ngoại giao với Đông Doanh, nhưng Trần Thế Mỹ này rõ ràng có thể thuyết phục hoàng đế Tống triều.
Nếu như nói những thương nhân đàm phán mua bán với người Đông Doanh, chỉ là để cho Tống triều không có khả năng xuất binh Triều Tiên mà nói, như vậy, một khi chiến tranh giữa Tống Liêu bộc phát, Tống triều tất nhiên sẽ nóng lòng tìm một người minh hữu phù hợp.
Người minh hữu này chắc chắn sẽ không phải là quân đội Triều Tiên, đã bị người Đông Doanh bắt cả Đại vương lại.
Hắn giống như một con kiến trên lò lửa, cả ngày đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng.
Vương Cúc từ bên ngoài tiến đến, Vương Huy vội vàng nghênh đón, liên tiếp hỏi: “Thế nào? Trần Thế Mỹ kia chịu gặp mặt chúng ta chưa?”
Thần sắc Vương Cúc có chút tối tăm, nói: “Đây đã là lần thứ ba chúng ta trình danh thiếp rồi, nhưng giống như hai lần trước, không thấy hắn cự tuyệt, cũng không có bất kỳ hồi âm nào.”
Hai tay Vương Huy chăm chú nắm lại với nhau, bước chân đi tới đi lui cực nhanh ở bên trong dịch trạm, lầm bầm: “Hắn rốt cuộc là có ý gì? Là ghét bỏ lễ vật của chúng ta ít sao?”
Vương Cúc nhìn hắn, lắc đầu nói: “Vương tử, xin thứ cho ta nói thẳng, Trần Thế Mỹ phú khả địch quốc, lễ vật với hắn mà nói không tính toán là cái gì, ta nghĩ, cái này có thể là nguyên nhân từ vấn đề mặt mũi.”
Vương Huy sững sờ hỏi: “Mặt mũi?”
“Vâng, lần trước hắn đến gặp Vương tử, lại bị một lần dính đầy bụi đất, ngài còn chạy đến chỗ hoàng đế Tống triều cáo trạng hắn một phen, hắn sao có thể bỏ được? Ta nghĩ, nếu như Vương tử tự mình đến thăm, hắn sẽ gặp người.”
Vương Huy có chút do dự, hỏi: “Không phải là hắn cũng muốn nhục nhã ta một phen đấy chứ?”
Vương Cúc không trả lời hắn, lúc này còn sợ bị người nhục nhã? Ngươi sống ở chỗ này, không có người nào đến nhục nhã ngươi, chứng tỏ Tống triều rất là nhân nghĩa.
Mặc dù Triều Tiên thật sự diệt vong rồi, phỏng chừng Nhân Tông cũng sẽ an bài một thân phận Vương gia gì đó cho Vương Huy, để cho hắn cầm một phần bổng lộc Đại Tống, ăn no chờ chết tại Biện Kinh, nhưng như vậy có ý nghĩa sao?
Vương Huy suy nghĩ thời gian rất lâu, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, nói: “Ai, được rồi, khuya hôm nay ta sẽ tự mình đi đến phủ Phò mã chờ hắn, nếu hắn muốn nhục nhã ta, cứ để hắn làm đi.”
Lúc này trong lòng Vương Cúc mới buông được một tảng đá xuống đất, tuy Vương tử này còn trẻ tuổi, nhưng đại sự đến trước mặt, rốt cuộc vẫn không đến mức vứt đi, không làm cho hắn triệt để thất vọng.
Vương Cúc nói: “Buổi tối không được, Trần Thế Mỹ hôm nay vội vàng nhiều việc, nếu như Vương tử thật sự có tâm mà nói, ta sẽ đi ngay bây giờ chờ hắn, tại cửa ra vào, nhất định có thể đợi đến lúc hắn trở về gặp mặt.”.
Bổng tử là một dân tộc rất đặc thù, bọn hắn có tính hai mặt cực kỳ phức tạp, cùng lúc, bọn hắn cuồng vọng tự đại, một phương diện khác, lại không thể có thứ tiền vốn gì để cho bọn hắn cuồng vọng tự đại.
Cái này đã xác định tính cách bọn hắn.
Cho nên, thời điểm Trần Nguyên từ trên xe ngựa đi xuống, trông thấy Vương Huy đứng ở cửa ra vào Phò mã phủ, hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, hắn biết rõ người này đến để cầu xin mình thôi.
“Vương tử điện hạ? Sao ngài lại đứng ở chỗ này?” Trần Nguyên nói chuyện cũng không hề có ý tứ trào phúng.
Hai người Vương Huy và Vương Cúc đồng thời tiến lên một bước, Vương Huy ôm quyền, khom người chào thật dài: “Phò mã gia, sự tình trước kia, đều là Tiểu Vương sai rồi, hôm nay Tiểu Vương đến để xin ngươi thứ lỗi.”
Trần Nguyên vội vang vươn tay ra, dìu hắn đứng dậy, nói: “Vương tử tuyệt đối không cần phải như thế, đến đây, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, trên đường cái không phải chỗ để nói chuyện tử tế.”
Thấy Trần Nguyên rốt cục cũng chịu cho mình một cơ hội để nói chuyện, trong lòng Vương Huy và Vương Cúc đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Đặc biệt là Vương Huy, chứng kiến vẻ mặt Trần Thế Mỹ rất khiêm tốn, cũng không có chút biểu hiện muốn nhục nhã mình nào, lại càng yên tâm hơn không ít.
Hai người đi theo Trần Nguyên vào Phò mã phủ, sau khi khách phân chủ khách ngồi xuống trong phòng, Vương Cúc đầu tiên là đưa lên một phần danh mục quà tặng, sau đó cung kính nói: “Phò mã gia, đây là một tấm lòng nhỏ của Vương tử chúng ta, mời Phò mã gia xem qua, chúng ta biết rõ, những vật này, khả năng sẽ làm Phò mã gia chướng mắt, những chỉ là tỏ tâm ý mà thôi, tính toán là Vương tử chúng ta tạ tội với Phò mã gia vì chuyện lúc trước.”
Trần Nguyên cười một tiếng, nhìn thoáng qua danh mục quà tặng này, đại khái giá trị ba nghìn quan.
Hắn khẽ lắc đầu, nói: “Nhị vị, cái này cũng không cần, ta biết rõ các ngươi tới là muốn nói gì, ta cũng không muốn quanh co lòng vòng, buổi sáng hôm nay, hoàng thượng đã hạ chỉ, sai Địch Thanh dẫn đầu mười vạn tinh binh lần nữa đi đến Hà Gian phủ, ứng phó thế cuộc khẩn trương biên quan Tống Liêu.”
Hắn mà nói tới chỗ này, trên mặt Vương Huy chính là một mảnh lo lắng, nếu như Tống Liêu không chiến, như vậy Triều Tiên còn có một chút hi vọng.
Một khi Tống Liêu khai chiến mà nói, cho dù Tống triều không ký kết minh ước cùng người Đông Doanh, cũng không có tinh lực giúp hắn phục quốc.
Vương Huy đứng dậy, nói: “Phò mã gia, xin ngài nghĩ lại, người Đông Doanh kia vô cùng giảo hoạt, hơn nữa còn là dạng lòng muông dạ thú, ta biết rõ các ngươi nhìn thấy Fujiwara Côn Tam Lang kia mang bộ dạng cung kính, cho là bọn họ thật sự nguyện ý kết giao cùng Đại Tống.”
“Lúc trước hắn đi sứ Triều Tiên chúng ta, so với bây giờ còn dịu dàng ngoan ngoãn hơn nhiều, những người người Đông Doanh này không có tín nghĩa, không tin tưởng được!”
Bộ dạng Trần Nguyên lại rất bình tĩnh, không hề nóng nảy, nói: “Tâm tình Vương tử, ta có thể hiểu được, chỉ là, có một việc cần Vương tử hiểu, ta là người Đại Tống, làm chuyện gì, đầu tiên cũng phải từ góc độ Tống triều để cân nhắc!”
“Tình cảnh hiện tại thế này, hợp tác cùng các ngươi, chúng ta không riêng gì phải tham gia một hồi chiến tranh không có chỗ tốt gì đối với Đại Tống, lại phải tùy thời đối mặt với sự uy hiếp của người Liêu quốc.”
Vương Cúc nghe ra ý tứ của Trần Nguyên, lập tức nói: “Phò mã gia, nếu Đại Tống có thể giúp Triều Tiên chúng ta phục quốc, có thể xuất binh giúp Vương tử bọn ta trở về Triều Tiên, ngày sau chúng ta sẽ coi Đại Tống như phụ mẫu, hàng năm triều cống, thương đội Đại Tống có thể tự do đi lại ở Triều Tiên, chúng ta quyết không thu bất luận phí tổn gì.”
Vương Huy sững sờ, lập tức hiểu ý tứ Vương Cúc.
Điều kiện này, mặc dù rất không công bằng đối với người Triều Tiên, nhưng hiện tại thật sự không phải là thời điểm coi trọng công bằng hay không công bằng.
Vương Huy lập tức hung hăng gật đầu với Trần Nguyên: “Phò mã gia, đúng theo như lời Vương Cúc đại nhân, nếu có thể được Đại Tống trợ giúp, người Triều Tiên chúng ta trọn đời không quên ân đức Đại Tống.”
Trần Nguyên nhìn hai người bọn họ, nói: “Nhị vị khả năng là hiểu lầm thân phận tại hạ rồi? Ta là một người rảnh rỗi, ngẫu nhiên đi lại trên triều đình mà thôi, dù ta có ý hỗ trợ chuyện này, cũng là lực bất tòng tâm.”
Vương Huy cười khổ một tiếng rồi nói: “Phò mã gia, ngài tưởng hiện tại tiểu Vương vẫn chưa biết bổn sự của ngài sao? Tiểu Vương nghe nói Đại Tống đã chuẩn bị hơn năm trăm chiếc thương thuyền, đang ở hải cảng Bồng Lai, chuẩn bị vận chuyển một đám vật tư cho Đông Doanh, không biết có chuyện này không?”
Trần Nguyên gật đầu, nói: “Có việc đó, giá cả những vật tư này, chúng ta đã trao đổi với Đông Doanh rồi, xin nhị vị bỏ qua cho, ta là thương nhân, có hàng phải bán đi, người Đông Doanh cho giá tiền phù hợp, chúng ta không có lý do gì không bán.”
Trong lòng Vương Huy rất là lo lắng, nói: “Phò mã gia, vạn lần không được, nếu như người Đông Doanh bằng vào bản lãnh của bọn hắn, đánh cùng chúng ta, không có nửa năm, căn bản không có khả năng đánh bại chúng ta!”
“Phía bắc Triều Tiên vẫn còn quân đội thủ vững, nhưng Phò mã gia vừa đưa nhóm vật tư này đến, một điểm hi vọng cuối cùng của Triều Tiên chúng ta cũng sẽ bị hủy diệt.”
Trần Nguyên bắt đầu giả bộ hồ đồ, nói: “Sự tình nghiêm trọng như vậy sao? Ai nha, tại hạ thật sự không nghĩ tới. Chỉ là, hiện tại dường như không có biện pháp rồi, thương thuyền đã chuẩn bị xuất phát, tiền đặt cọc của người Đông Doanh đã đến, đợi cho thời điểm Fujiwara Côn Tam Lang đến Bồng Lai cảng, thương thuyền chúng ta sẽ đi theo bọn hắn.”
Cơ trên mặt Vương Huy run rẩy vài cái, thần sắc tuyệt vọng kia, Trần Nguyên nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng cảm thấy hơi đáng thương.
Hiện tại, vấn đề lớn nhất người Đông Doanh phải đối mặt, chính là vấn đề vật tư.
Hải chiến ba năm đã làm cho vật tư Đông Doanh khô kiệt, hiện tại tuy lên được đất liền Triều Tiên, nhưng những vật tư chiến lược kia căn bản là không theo kịp.
Giống như địch nhân bọn Võ Minh đối mặt, ngoại trừ một cây đao trong tay, thậm chí ngay cả quân phục mang tính hình thức cũng không có, không khá hơn tình huống quân đội Triều Tiên còn sót lại chút nào.
Nhưng nếu Tống triều đưa những vật tư này đến Đông Doanh, sẽ giống như là một người đói bụng vài ngày bỗng nhiên ăn một bữa mỹ vị, chiến đấu sẽ trở nên cực kỳ thoải mái.