Tay của hắn cũng rất không yên ổn, chạy trên thân Triệu Ý và Hô Diên Bích Đào, gián tiếp biểu đạt dục vọng của mình.
Sờ soạng hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, hai nữ nhân này hiển nhiên đã có sức miễn dịch rất mạnh đối với thủ pháp lão luyện của Trần Nguyên, các nàng tựa như không lĩnh ngộ được tin tức Trần Nguyên truyền đạt, vẫn hết sức chăm chú vào ván bài.
Trần Nguyên cảm thấy rất không thú vị, sau nửa canh giờ, rốt cục cũng xác định lúc này các nàng không thể bởi vì mình muốn mà chấm dứt ván bài.
Hắn không thích chơi mạt chược, càng không thích nhìn người khác chơi mạt chược, hơn nữa, dục vọng lúc này thật sự vô pháp dập tắt, Trần Nguyên quyết định đi tìm Tần Hương Liên trước.
Ngày mai phải đi, khuya hôm nay mình từ từ phóng túng một tý, mấy lão bà, một người cũng không thể bỏ qua.
Tần Hương Liên đang ngồi ở trong sân, tay thì may vá, thuận tiện trông coi mấy đứa trẻ đang chơi đùa, lúc này Trần Nguyên lặng lẽ đi tới, sau đó mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể nàng, quả thực là dọa nàng nhảy dựng lên.
Bọn nhỏ cũng không để ý đến Trần Nguyên, tất cả cứ chơi trò chơi, nhưng Tần Hương Liên lại như là rất xấu hổ, mặt nổi lên vẻ đỏ ửng, có chút e lệ nói: “Tướng công, ngươi đã lớn như vậy, sao còn chơi trò dọa người của đứa trẻ?”
Trần Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Nương tử lớn như vậy rồi, vì cái gì còn bị trò chơi của đứa trẻ hù dọa vậy?”
Tay của hắn sờ soạng tới eo Tần Hương Liên, Tần Hương Liên ra sức giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Bọn nhỏ đang nhìn đấy!”
Trần Nguyên nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi đến chỗ mấy đứa trẻ không nhìn thấy, tướng công của ngươi và ngươi cần thương lượng một vài sự tình.”
Hắn nói rất nghiêm trang, nhưng từ ngữ khí của hắn, Tần Hương Liên đã biết Trần Nguyên muốn thương lượng chuyện gì, chỉ thấy trên mặt Tần Hương Liên hiện lên vẻ ửng hồng, thanh âm lại càng nhẹ đi rất nhiều: “Tướng công, thật sự không được, ta, ta hôm nay không tiện.”
Trần Nguyên bó tay rồi.
Đều nói hoa dại ven đường không thể hái, nhưng không hái được sao? Chính mình có năm lão bà, bốn người một bàn đánh bài, người còn lại vừa vặn không tiện hoạt động, còn có thể trách mình đi hái hoa dại sao?
Cho nên mới nói, chứng kiến hoa dại ven đường, nếu như thuận mắt mà nói, ngắt lấy cũng không có gì đáng trách.
……
Đông Doanh, Nagasaki.
Lúc này Nagasaki vẫn chưa gọi là Nagasaki, nó là một hải cảng tự nhiên, do rất nhiều đảo nhỏ chung quanh tạo thành, thương nhân Trung Quốc rât ưa thích gọi chỗ này là Đối Mã, bởi vì những đảo nhỏ kia tạo thành một đồ án, giống như là hai cái đầu ngựa đụng vào nhau.
Đối Mã tại Đông Doanh là một quốc gia rất đặc thù, từ ý nào đó mà nói, giống như Đại Lý và Tống triều hiện tại, nó thừa nhận Thiên hoàng Nhật Bản, nhận sự thống trị của Thiên hoàng, nhưng lại có quyền lợi nhiều hơn một thần tử.
Thẳng đến khi Hốt Tất Liệt chinh phạt Nhật Bản, quốc vương Đối Mã xem xét tình thế không đúng, liền tranh thủ thời gian đầu quân cho triều Nguyên.
Hiện tại, Đối Mã vẫn thuộc về Nhật Bản, có lẽ cứ gọi là Nagasaki thì thuận miệng hơn một ít, bởi vì Đối Mã chỉ là chút ít đảo nhỏ bên cạnh Nagasaki, còn câu chuyện lần này, sẽ phát sinh ở trên đất bằng kia.
Fujiwara Côn Tam Lang đứng ở ven biển ngắm nhìn về phía chân trời, sau lưng là hơn một ngàn võ sĩ Nhật Bản, còn có mấy người nổi danh ở Nhật Bản, đứng ở phía trước hắn chính là Tôn Nhân thân vương, đại biểu cho Thiên hoàng.
Đông Doanh Thiên hoàng rất có uy vọng, bọn hắn luôn tự giam mình ở một cái địa phương tương đối kín, làm cho người bình thường vô pháp tiếp xúc, kiệt lực bảo hộ sắc thái thần bí của mình, làm cho hình ảnh của Thiên hoàng hắn trong mắt người dân Nhật Bản, chính là một danh từ chỉ thần.
Đây cũng chính là nguyên nhân ngày sau Nhật Bản chỉ bộc phát chiến tranh cục bộ giữa các thế lực, mà không bộc phát chiến tranh đánh đổ Thiên hoàng.
Ở trong niên đại Thiên hoàng, các tướng quân Đại Danh và Mạc Phủ còn chưa tới loại tình trạng phải dùng binh đao nói chuyện, các tướng quân Đại Danh đều cho Mạc Phủ một ít mặt mũi, nghe theo Mạc Phủ, dùng danh nghĩa Thiên hoàng phát ra các loại chỉ lệnh.
Mà Mạc Phủ cũng không phải ương ngạnh như ngày sau, rất nhiều sự kiện, bọn hắn đều mời Thiên hoàng đi ra, dù cho chỉ là vì làm đẹp mặt mũi.
Tuy cái đầu Fujiwara Côn Tam Lang chỉ cao hơn 1m6 một chút, đi đến Đại Tống, mỗi người đàn ông đều cao hơn hắn một cái đầu, nhưng tại đây, trước mặt Tôn Nhân thân vương, hắn lại thuộc về loại hình to lớn cao ngạo.
Tôn Nhân thân vương ngắm nhìn mặt biển, hỏi: “Fujiwara quân, ngươi xác định đội tàu Tống triều sẽ đến vào hôm nay à?”
Fujiwara Côn Tam Lang nói: “Thân Vương yên tâm, thời điểm ta xuất phát từ hải cảng Bồng Lai, người Tống triều đã bắt đầu chất hàng lên thuyền, hơn nữa Trần Thế Mỹ là nhân vật hám lợi, cho nên nhóm hàng này nhất định sẽ vận đến đây.”
Tôn Nhân thân vương híp mắt con mắt lại một chút, hỏi: “Hám lợi? Đại quan Tống triều đều là người như vậy sao?”
Fujiwara Côn Tam Lang lắc đầu, nói: “Hắn không phải đại quan Tống triều, nhưng là con rể hoàng đế Tống triều, cho nên, có rất nhiều chuyện, hợp tác cùng hắn sẽ dễ dàng hơn một ít, chúng ta có thể vào từ cửa sau hoàng gia.”
Tôn Nhân thân vương nở nụ cười, nói: “Rất tốt, Fujiwara tướng quân rất biết làm việc, chỉ cần chúng ta có thể kiếm được khoản vật tư này, chiến sự Triều Tiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, mà dân tộc chúng ta, rốt cục cũng có thể bước ra khỏi cái đảo nhỏ làm cho người ta phiền não này rồi, đây chính là tâm nguyện của tất cả các Thiên hoàng.”
Fujiwara Côn Tam Lang khom người nói: “Ta nghĩ, chúng ta không chỉ có thể có được Triều Tiên, nếu như sự tình phát triển thuận lợi mà nói, có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Lúc này đây ta đi sứ Đại Tống, đồng thời còn phái người đi sứ Liêu quốc, thù hận giữa Liêu quốc và Đại Tống so với chúng ta tưởng tượng còn sâu hơn nhiều, tương lai, Trần Thế Mỹ muốn lôi kéo ta đối phó Liêu quốc, người Liêu quốc lại hứa cho chúng ta các loại chỗ tốt, chỉ cần chúng ta có thể quấy rầy Đại Tống!”
“Ta nghĩ, trước mặt hai cự nhân này, chúng ta có thể tìm được đạo sinh tồn phù hợp một cách rất dễ dàng, để cho chúng ta trở thành một cự nhân.”
Tôn Nhân thân vương không nói gì nữa, đối với kế hoạch của Fujiwara Côn Tam Lang, hắn cực kỳ đồng ý, nhưng hắn càng hi vọng sự nghiệp to lớn như vậy sẽ thành công trong tay mình, mà không phải trong tay Fujiwara Mạc Phủ.
Nếu như lịch sử không thay đổi mà nói, Tôn Nhân thân vương này chính là Thiên hoàng đời tiếp theo, cái Thiên hoàng này là Thiên hoàng duy nhất của Đông Doanh, từ khi bắt đầu có Thiên hoàng đến nay, tổng cộng 170 năm, không có quan hệ huyết thống với gia tộc Fujiwara.
Thuở nhỏ hắn cùng với mẹ đẻ bị gia tộc Fujiwara ức hiếp, từ nhỏ đến lớn, kể cả hiện tại, đã mười lăm tuổi rồi, trở thành thái tử rồi, địa vị cũng không ổn.
Người gia tộc Fujiwara luôn muốn đổi hắn, hắn cũng không muốn tiếp tục làm khôi lỗi cho gia tộc Fujiwara.
Hắn vào chỗ xong xuôi, liền tận hết sức lực, khôi phục chế độ Thiên hoàng tự mình chấp chính đã gián đoạn một thế kỷ, hắn cải cách lễ nghi chế độ cung đình, giảm bớt phí tổn cung đình, tịch thu thổ địa chưa được Thiên hoàng ban phát khế đất, dùng để lớn mạnh thực lực của mình, hơn nữa còn lôi kéo các loại thế lực phản Fujiwara tập hợp chung quanh hắn.
Vì để hạn chế quyền lợi của gia tộc Fujiwara, hắn còn đánh vỡ hạn chế, đề bạt quý tộc địa vị khá thấp tham dự vào triều chính, muốn thay đổi cục diện triều đình bị Gia tộc Fujiwara độc bá.
Không chắc, thời điểm hắn làm tất cả mọi thứ, căn bản cũng không chắc, lão bà của hắn là người gia tộc Fujiwara, huynh đệ của hắn là người gia tộc Fujiwara, ở chung quanh hắn, toàn bộ đều là võ sĩ gia tộc Fujiwara, làm sao có thể bỏ được?
Hắn chỉ làm Thiên hoàng bốn năm, Fujiwara lại thông qua danh nghĩa mất đi tin tưởng đối với hắn, truyền ngôi cho con của hắn, nhi tử do hắn và nữ nhân gia tộc Fujiwara sinh ra.
Đây là một Thiên hoàng rất có lý tưởng, rất có can đảm, nhưng thời điểm hắn không có thực lực, lý tưởng của hắn nhìn về phía trên rất giống vọng tưởng của một cái đứa trẻ, giống như Đông Doanh hiện tại vậy.
Bọn hắn muốn bước ra ngoài hải cảng này, trở thành cự nhân phương đông.