Edited by dzitconlonton
“Hôm nay chàng không đi có được không?” Trên đường trở về, Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ hỏi Tiêu Thiệu Củ.
“Không có sao.” Chàng mỉm cười, “Ta không thích mấy thứ này.”
Vậy thì tốt rồi, Gia Luật Hoàn Cai yên lòng, cho dù chính nàng sợ hãi, nhưng nếu Tiêu Thiệu Củ thích, nàng vẫn sẽ không chút do dự để chàng đi qua.
“Công chúa, phò mã.” Một nô tỳ không biết từ đâu ra đột nhiên xuất hiện, khiến Gia Luật Hoàn Cai hoảng sợ.
Nô tỳ vẫn quy củ hành lễ như trước, sắc mặt bình tĩnh, “Chủ tử chúng ta mời hai vị đến nói chuyện.”
Tiêu Thiệu Củ híp mắt lại, “Chủ tử các ngươi?”
Lúc này nô tỳ kia mới ngẩng đầu, không kiêu không ngạo trả lời, “Mẹ cả của đương kim hoàng trưởng tử, Tiêu thị.”
Chỉ trong nháy mắt, Gia Luật Hoàn Cai cảm giác được xung quanh Tiêu Thiệu Củ phóng thích ra sự ép buộc.
“Nàng về trước đi.” Chàng thấp giọng nói với Gia Luật Hoàn Cai.
“Phò mã không cần, chủ tử nói nàng cũng muốn gặp công chúa.”
Tiêu Thiệu Củ nghe vậy thì lạnh lùng nhìn lướt qua nô tỳ một cái, nắm chặt cổ tay Gia Luật Hoàn Cai, “Vậy dẫn đường đi.”
Nhìn tỳ nữ hơi có khoảng cách với nàng, “Tiêu thị này là ai?” Gia Luật Hoàn Cai nhỏ giọng hỏi.
“Tiêu Nậu Cân.[1]” Tiêu Thiệu Củ hừ lạnh một tiếng, “Người đàn bà này không phải là người tốt.”
[1] Tiêu Nậu Cân: (?-1057), vợ của Liêu Thánh Tông Khâm Ai Hoàng Hậu.
Rõ ràng Tiêu Nậu Cân này chưa bao giờ gây ra bất cứ điều gì, nhưng Tiêu Thiệu Củ có cảm giác này, không chỉ vì lời phàn nàn của muội muội trước mặt mình, mà còn có trực giác chàng mà chàng có thể xác nhận chỉ sau vài lần nhìn thấy.
Có lẽ mình đã sớm mặc kệ những chuyện này, ngay cả chuyện Tiêu Nậu Cân tùy ý cho xe xuất hành mà cũng không biết.
Gia Luật Hoàn Cai đi thật lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy nữ nhân khiến Tiêu Thiệu Củ lộ vẻ ghét cay ghét đắng này.
Làn da Tiêu Nậu Cân hơi đen, dung mạo cũng rất bình thường, nhưng chính người như vậy mà lại sinh ra hoàng trưởng tử của Đại Khiết Đan.
Thấy ánh mắt Gia Luật Hoàn Cai đề phòng, Tiêu Nậu Cân biết hẳn đây là Tiêu Thiệu Củ đã nói gì đó với nàng, nhưng bà không quá để ý, chỉ cười cười.
“Hoàng hậu hiện tại còn ở trong cung, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều.”
Ánh mắt của Tiêu Thiệu Củ trầm xuống, chàng là nam nhân, không hiểu quá nhiều chuyện của mẹ chồng, nhưng cũng có thể đoán được người này gặp Tiêu Bồ Tát Ca sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nương nương còn có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Tiêu Thiệu Củ có chút không kiên nhẫn, cắt ngang lời của Tiêu Nậu Cân.
Nhìn vẻ mặt của hai người này, Tiêu Nậu Cân cứng ngắc cười cười, “Chỉ là muốn nói chuyện một chút chuyện gia đình thôi, Hoàng thái đệ đã đi rồi, nghe nói mấy ngày nay phò mã cũng không có việc gì để làm.”
Lời này nói thật uyển chuyển, Tiêu Thiệu Củ vốn định nói một câu mặc dù đều là họ Tiêu nhưng chàng cũng không có muội muội như vậy, cho nên nghe những lời sau, chàng liền tỏ ra có chút hứng thú.
Tiêu Nậu Cân thấy Tiêu Thiệu Củ bắt đầu cảm thấy hứng thú, sắc mặt lúc này mới dịu đi, “Mặc dù Hoàng hậu nói dạo này không được bệ hạ thích, nhưng nàng còn nuôi nhi tử, về sau…”
Nói xong, bà lại chuyển đề tài, “Hoàng hậu thấy tình cảnh hiện tại của phò mã, lại còn không chịu tương trợ, chỉ sợ hiện tại nàng một lòng chỉ niệm Tông Thực, nên đã bỏ quên đầu cơ trục lợi mối quan hệ huynh muội này.”
Tuy nói Tiêu Nậu Cân khiêu khích rất rõ ràng, nhưng Tiêu Thiệu Củ không thể không thừa nhận những gì bà nói là sự thật, Tiêu Bồ Tát Ca dường như luôn có mối liên hệ chặt chẽ nhất với Tiêu gia —— đương nhiên, là Tiêu gia không có chàng.
Tiêu Bồ Tát Ca làm hoàng hậu cao quý, Tiêu Thiệu Nghiệp hiện tại liên tục leo lên, còn mình lại thiếu sức chịu đựng, chàng chỉ là một kẻ vô dụng bị gia đình bỏ rơi.
Nhìn Tiêu Thiệu Củ dần dần lâm vào trầm tư, Tiêu Nậu Cân tự biết bắt được chỗ đau của chàng, ban đầu Gia Luật Long Khánh lúc còn sống thì chàng có một nhạc trượng quyền thế ngập trời, nhưng hiện tại đã khác.
Gia Luật Hoàn Cai và Tiêu Thiệu Củ đều là cô điểu không có cành cây để nương tựa mà thôi.
Nghĩ tới đây, bà nở nụ cười đã thắng lợi, rốt cuộc cũng đem mục đích của mình nói ra, “Không bằng chúng ta hợp tác đi, ta cho ngươi thực quyền, sau này ngươi giúp ta đoạt lại Tông Thực.”
Tiêu Thiệu Củ đã là quan viên nhất phẩm, cũng không thiếu quan vị, điều chàng thiếu chính là quyền lực, thật sự nắm quyền lực trong tay.
Mà “sau này” lại càng thể hiện thành ý của mình, bà giúp Tiêu Thiệu Củ trước, nhưng nhu cầu của bản thân không phải là trên hết.
Đây là một thỏa thuận trông rất hợp lý.
Nhưng đây chỉ là tình huống lý tưởng, Tiêu Nậu Cân cười cười, nếu Tiêu gia biết Tiêu Thiệu Củ ngã về phía mình… Đến lúc đó, chàng có còn tự tin để không bị ràng buộc với mình không?
Tiêu Thiệu Củ là người thông minh, chẳng qua cần cho chàng thời gian từ từ cân nhắc.
“Tiêu Thiệu Củ trước tiên cảm tạ ý tốt của nương nương.” Tiêu Nậu Cân nghe vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy không yên tâm.
Đây là thủ đoạn bà quen dùng, lần nào thử cũng trúng, lần này nhất định cũng không thể phạm sai lầm, dù sao, chân đau của Tiêu Thiệu Củ rất dễ bắt được.
Tiêu Thiệu Củ thản nhiên nhìn Tiêu Nậu Cân, “Nếu là trước kia, ta có thể còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng hiện tại không cần.” Chàng nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh, “Ta chỉ cần Bồ Đề Nô là đủ rồi.”
Tiêu Nậu Cân không thể tưởng tượng nổi nhìn chàng, rồi lại nhìn nữ nhân đứng bên cạnh chàng.
Diện mạo coi như xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng không có chỗ kinh ngạc cả.
Đến đây, bà có chút hối hận vì đã mang cô công chúa này tới đây, bằng không bà có thể quang minh chính đại sắp xếp cho Tiêu Thiệu Củ mấy tỳ nữ xinh đẹp.
Bị người ta bắt đang thông dâm với cung nữ, đây coi như là một nhược điểm.
Tiêu Thiệu Củ nhìn vẻ mặt suy sụp đột ngột của bà, biết mình chiến thắng, chàng cười khinh miệt, “Thấy nương nương hơi mệt, thần cùng công chúa cáo từ trước.”
Nói xong, chàng không chút nể mặt Tiêu Nậu Cân, kéo Gia Luật Hoàn Cai đi thẳng ra ngoài.
Gia Luật Hoàn Cai vừa mới mơ mơ màng màng trải qua một hồi chiến tranh không có khói súng, cho đến khi trở về lều vẫn còn có chút ngây người.
Tiêu Thiệu Củ ngồi bên cạnh bàn, không nhanh không chậm rót hai chén trà, nói, “Lần này, ta thấy rõ hai chuyện.”
“Cái gì?” Gia Luật Hoàn Cai còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng hỏi.
“Thứ nhất, thế lực của Tiêu Nậu Cân trong triều đã đủ cường đại, bằng không không có khả năng hứa cho ta món đồ này.”
“Thứ hai, người này cũng không đơn giản.” Tiêu Thiệu Củ chậm rãi thưởng thức một ngụm trà, “Nếu cho bà ta thêm mười năm, hai mươi năm, bà ta sẽ đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ta.”
Hai mươi năm, chàng có thể đã già, hoặc là không còn nữa, sợ là không thể tận mắt chứng kiến thời khắc huy hoàng của Tiêu Nậu Cân.
Tiêu Thiệu Củ chơi đùa với chén trà trong tay, lộ ra một nụ cười châm chọc.
Dù gì cũng chỉ là một tỳ nữ bên cạnh tổ mẫu của Bồ Đề Nô mà thôi, tính tình không tốt, cho dù leo lên địa vị Thông Thiên, chàng từ đáy lòng vẫn khinh thường bà ta.